Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1467: Chương 1467: Chu bàn tử.




Đại hoang thần tàng, tám chín phần mười có quan hệ tới chủ nhân Tu La Lộ.

Mà lúc này trong Uổng Tử Cốc quả thực là nơi Thiên Tôn vẫn lạc, hơn phân nửa là có quan hệ tới chủ nhân Tu La Lộ.

Tính ra đại hoang thần tàng giấu trong Uổng Tử Cốc đúng là có khả năng rất cao.

- Uổng Tử Cốc, Thiên Tôn cũng chết bên trong, nếu ta đi vào duy nhất cậy vào chính là đế ngọc lấy được trong Hỗn Loạn Thành.

- Nhưng mà đế ngọc này cũng không phải kim bài miễn tử, ta cũng không cách nào khẳng định!

Lâm Minh tin tưởng, chính mình tiến vào Uổng Tử Cốc, tất nhiên sẽ có chút ưu thế, nhưng mà rốt cuộc ưu thế này là bo nhiêu thì hắn lại nói không chính xác, dù sao nguy hiểm trong Uổng Tử Cốc cũng không phải nói đùa.

Lâm Minh không kìm lòng được thăm dò không gian ma phương, ở trong đó đế ngọc lẳng lặng lơ lửng trong hư không, toàn thân nó màu xanh, đường vân khắc ở mặt ngòi phức tạp, những đồ án này trùng với diện mạo Uổng Tử Cốc.

Uổng Tử Cốc là nơi Lâm Minh là nhất định sẽ đi, đối với võ giả mà nói tu võ vốn cần tranh mạng với trời, nếu như đạt được cơ duyên kinh thế, lại bởi vì sợ hãi cơ duyên có nguy hiểm nên co đầu rụt cổ, như vậy nhất định là kẻ không có thành tựu gì.

Đương nhiên Lâm Minh cũng không có tùy ý buông bỏ cơ duyên trong tay của mình, nhưng mấu chốt là hắn làm thế nào đi tới đó đây?

Ví dụ như sau khi đột phá Thần Quân thì hắn có năng lực chạy trốn khỏi tay của cường giả Giới Vương, thậm chí dứt khoát đạt tới Thần Quân trung kỳ hắn có thể chống lại cả Giới Vương.

trong nội tâm Lâm Minh xuất hiện đủ loại suy nghĩ, mà lúc này trước người hắn lão giả Ma tộc có chút không kiên nhẫn.

- Này, đám người các ngươi xem xong chưa, không nên lưu ở đây mãi thế, đằng sau còn có thí luyện giả muốn tiếp nhiệm vụ đấy!

Lão giả Ma tộc tức giận nói ra, Lâm Minh có chút trầm ngâm, không quan tâm thái độ ác liệt của lão giả Ma tộc này, ngược lại từ trong tu di giới lấy nguyên khí phù văn ra. Đưa vào trong tay lão giả Ma tộc. Những nguyên khí phù văn này đều là Lâm Minh trong Hỗn Loạn Thành dùng Cửu Dương ngọc đổi.

Lão giả sững sờ, dùng dấu tay chai sần của hắn chạm vào ngọc giản chứa nguyên khí phù văn, lập tức tính ra số lượng nguyên khí phù văn trong đó có số lượng khả quan.

- Làm... Làm gì?

- Ta tiếp nhiệm vụ, nguyên khí phù văn còn lại cho ngươi, ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi một chút, nếu đi tới Táng Thần Lĩnh cần chủ ý gì?

Lâm Minh nói như vậy, vẻ mặt lão giả Ma tộc vui vẻ ra mặt, hắn xem nhìn bốn bề vắng lặng, bất động thanh sắc thu ngọc giản nguyên khí phù văn, nói ra:

- Ngươi là người thông minh, rất nhiều người là tới đây lịch lãm rèn luyện. Cái gì cũng đều không hiểu, lập tức chạy tới Táng Thần Lĩnh, kết quả vừa đi không quay lại, chết tại đâu đó, hắc hắc. Hôm nay ngươi hỏi ta xem như hỏi đúng, trong Táng Thần Lĩnh có rất nhiều chú ý cùng kinh nghiệm, mà những kinh nghiệm này là tiền nhân dùng mạng lục lọi ra, không có người nào dễ dàng nói ra. Muốn nói cũng nói không rõ ràng, ngươi đi tới thành tây gặp Chu Thế Yến Chu bàn tử, trả thù lao nhất định cho hắn, hắn sẽ mang ngươi đi chôn Táng Thần Lĩnh, sớm nói cho ngươi biết, phí dẫn đường là một trăm vạn nguyên khí phù văn. Nếu như hắn nói nhiều hơn là muốn gài ngươi đấy.

Lão giả nháy mắt mấy cái, Lâm Minh hiểu rõ trong lòng, có người dẫn đường thì an toàn hơn nhiều.

- Ai. Mấy người các ngươi không phải thật sự muốn đi Táng Thần Lĩnh chứ? Dùng tu vị của các ngươi đi tới Táng Thần Lĩnh chửng khác gì dùng bánh bao thịt ném chó, có đi không về!

Lão giả Ma tộc nhìn qua bọn người Lâm Minh rời đi, mở miệng nhắc nhở, đương nhiên nhắc nhở này cũng xem mặt mũi của nguyên khí phù văn.

Lâm Minh thuận miệng nói:

- Đội ngũ chúng ta còn có cao thủ, chuyện nỳ không nhọc ngài quan tâm.

Nói xong Lâm Minh muốn rời khỏi Hắc Thần Bảo, mà lão giả Ma tộc lắc đầu nói:

- Có cao thủ che chở cũng vô dụng, Táng Thần Lĩnh rất quỷ dị, nguy hiểm là nhằm vào mỗi người, thậm chí có thời điểm tu vị cao cũng phải chết!

Nguy hiểm nhằm vào mỗi người?

Lâm Minh dừng bước rồi, nói:

- Cảm tạ, ta biết rồi.

Rồi sau đó hắn liền cùng Tiểu Ma Tiên đi ra khỏi Hắc Thần Bảo, nhìn thấy bóng lưng Lâm Minh rời đi, lão giả Ma tộc lắc đầu, hắn biết rõ chính mình nói lời cuối cùng những người trẻ tuổi này không nghe lọt.

- Đầu năm nay làm sao lại có nhiều người muốn đi chịu chết như vậy!

Lão giả Ma tộc lầm bầm, mà lúc này đám người Lâm Minh đi ra khỏi Hắc Thần Bảo, ý định đi thành tây tìm Chu Thế Yến.

- Các ngươi quyết định muốn đi?

Độc Vũ Yêu Vương ra khỏi Hắc Thần Bảo thì không đi, trong mắt đầy âm trầm, nhìn qua Tiểu Ma Tiên, nói:

- Tiểu sư muội, ngươi thật sự phải đi tới Táng Thần Lĩnh hay sao? Nơi nguy hiểm như vậy, ngươi không sợ bị hại sao! Ngươi cũng đã biết, ngươi...

Độc Vũ Yêu Vương nói đến đây thì ngừng, hắn hung dữ trừng Lâm Minh một cái, mắt lộ sát cơ, vừa rồi hắn căn bản không có dùng chân nguyên truyền âm, là muốn nói trước mặt Lâm Minh, có thể thấy được hắn đã chịu Lâm Minh đủ rồi.

Lâm Minh biết rõ Độc Vũ Yêu Vương cuối cùng còn chưa nói xong, chính là chỉ trên người Tiểu Ma Tiên có một nửa phượng huyết, đây chính là huyết nhục thần thú chân chính, nên nhớ tinh huyết cổ phượng năm đó có bao nhiêu trân quý, có thể tưởng tượng giá trị trên người Tiểu Ma Tiên.

Nếu như bị người có tà niệm biết được, còn có chỗ trọng dụng, bất kể là thái bổ cũng tốt, luyện dược cũng tốt, đều có chỗ tốt không lường được.

- Ngươi một nam nhân vì sao dong dài như vậy, nếu ngươi không đi thì lưu lại trong thành, chờ chúng ta trở về là được.

Tiểu Ma Tiên không thích nhất chính là kẻ dong dài nói mãi khuyên này thay đổi chủ ý, mà lần này đi Tu La Lộ, Độc Vũ Yêu Vương ba phen mấy bận làm như vậy Tiểu Ma Tiên chịu đủ rồi.

Nghe được Tiểu Ma Tiên nói vậy thì Độc Vũ Yêu Vương tức muốn thổ huyết, nhưng mà hắn không có biện pháp nào, hung hăng trừng Lâm Minh, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lâm Minh đã chết một trăm lần.

Độc Vũ Yêu Vương khẽ cắn môi, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi theo, tuy vết thương cũ còn chưa khỏe, cho dù thương thế của hắn tốt, hắn muốn cởi bỏ truy tung phù cũng cần thời gian, tạm thời không trông cậy được vào.

Nếu như Tiểu Ma Tiên rời đi, hắn trở về căn bản không cách nào bàn giao, hơn nữa hắn lo lắng Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên ở cùng một chỗ, một khi hai người bọn họ xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ hối hận cả đời.

- Đi Táng Thần Lĩnh ta chưa chắc xảy ra chuyện gì, có lẽ chỗ đó có cơ duyên của ta không biết chừng?

Độc Vũ Yêu Vương an ủi mình như vậy, đi theo đằng sau Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên, đi vào thành tây, trải qua nghe ngóng hắn tìm được Chu Thế Yến trong lời lão giả Ma tộc giới thiệu.

Chu Thế Yến ở trong một tiểu lâu ba tầng, trong tiểu lâu này chế tạo trận pháp tinh mỹ hoa lệ, trong hoa viên trồng các loại linh thực linh hoa, bốn mùa như mùa xuân, lịch sự tao nhã phi thường.

- Chu Thế Yến này đúng là giàu có.

Lâm Minh nghĩ như vậy, trong Thiên Yêu Thành giá đất đắt tới mức người ta thổ huyết, lúc ấy tại Hỗn Loạn Thành, giá cả bất động sản một nơi cũng làm cho cường giả Thần Quân cảnh lực bất tòng tâm, mà bây giờ trong Thiên Yêu Thành, giá đất đắt hơn mấy lần, Chu Thế Yến có thể trong Thiên Yêu Thành có được dinh thự diện tích không nhỏ, đủ để chứng minh hắn có chút bổn sự.

- Xem ra Chu Thế Yến này coi như đáng tin cậy, có lẽ hắn có thể kiếm được thân gia như vậy cũng có quan hệ tới Táng Thần Lĩnh, nếu như hắn thực quen thuộc tình huống trong Táng Thần Lĩnh, bất kể là làm người dẫn đường cũng tốt, tự mình tầm bảo cũng được, đều có thể kiếm một số tiền phi nghĩa.

Lâm Minh nghĩ như vậy, đi vào trong tiểu lâu, trong tiểu lâu trận pháp hiện ra, ngăn cản Lâm Minh, những trận pháp này với Lâm Minh mà nói kỳ thật chẳng đáng gì, nhưng mà hắn theo quy củ đứng bên ngoài trận pháp chờ đợi chủ nhân đi ra.

Một tên mập mạp mặc trường bào màu xanh từ trong đi ra, thằng này thân cao bảy xích, thấp hơn Lâm Minh một nửa, thân thể to mọng, mặt mày hồng hào, cằm và môi giống như dính vào nhau, hai con mắt nhỏ ti hí đánh giá bọn người Lâm Minh, ý cười đầy mặt.

- Nói chuyện làm ăn?

- Ân, chúng ta muốn đi Táng Thần Lĩnh!

Lâm Minh đi thẳng vào vấn đề.

- Táng Thần Lĩnh? Tốt mà! Hiện tại lũ tiểu gia hỏa lá gan càng lúc càng lớn, ba Thần Biến kỳ đi Táng Thần lĩnh? Sớm đã nói ta chỉ dẫn đường, sinh tử tự chịu!

- Biết rõ.

Lâm Minh dù có địa đồ, nhưng mà có người quen thuộc vẫn an toàn hơn.

- Một người hai trăm vạn nguyên khí phù văn, ba người đều đi thì ta sẽ giảm giá, năm trăm vạn.

Chu bàn tử nói xong, duỗi ra bàn tay to mọng và năm ngón tay thô ra.

- Ba trăm vạn, không thể nhiều.

Lâm Minh một ngụm từ chối, tuy hắn không quan tâm nhiều hơn hai trăm vạn nguyên khí phù văn, nhưng mà không nên biểu hiện quá ngốc, miễn cho bị người ta tưởng rằng là kẻ xem tiền như rác, đến lúc đó cố ý gày bẫy bọn họ, dẫn bọn họ vào trong hiểm cảnh.

- Ha ha! Xem ra các ngươi đã hỏi giả rồi mới tới!

Bị Lâm Minh vạch trần, Chu bàn tử ngược lại cười ha hả, không thể không biết xấu hổ, nói:

- Thành giao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.