Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1267: Chương 1267: Cuối con đường




- Quả nhiên thông qua 9000 trượng!

- Thật là thế không thể đỡ, Lâm Minh hắn sẽ không thật sự lên tới đỉnh chứ!

Thời điểm này, nếu nói Lâm Minh có thể lên tới đỉnh, rất nhiều người tuy rằng cảm thấy rung động, nhưng cũng không ngoài dự liệu. Thời điểm Lâm Minh còn chưa đột phá Thần Hải trung kỳ đã vượt qua đại kiếp 8000 trượng, sau khi đột phá vượt qua đại kiếp 9000 trượng, lên thêm một bước tới đỉnh cũng không kỳ quái.

- Không biết, ai có thể nói chuẩn xác sau 9000 trượng có thứ gì?

- Thần thoại có thể sắp bị phá vỡ, tuy rằng chỉ là có thể, nhưng sẽ trở thành khoảnh khắc ghi vào lịch sử!

Giờ khắc này, bầu không khí của trường thi đấu đã vô cùng sôi động, rất nhiều người đều đang bàn tán điên cuồng.

Đệ tử Phượng tộc thượng cổ càng là hưng phấn không hiểu, bọn họ có bao giờ từng nghĩ tới, lại có một ngày người xuất thân từ dòng họ của mình, có thể phá vỡ thần thoại của Thiên Tôn Thiên Cung lưu lại.

Ở trên Phong Thần Đài, Lâm Minh đối với từng đợt từng đợt tiếng reo hò hoan hô như sóng thủy triều kia, lại làm như mắt điếc tai ngơ, hắn giữ cho thân thể của mình ở độ cao 9000 trượng, chậm rãi hô hấp điều chỉnh.

Cánh tay, thân thể hắn vặn vẹo nhẹ nhàng, theo tiếng vang “rốp rốp”, toàn bộ xương cốt bị thiên kiếp đánh sai lệch vị đều khôi phục nguyên trạng.

Miệng vết thương trên thân mình cũng đang chậm rãi khép lại, hiện tại thương tích của Lâm Minh cũng không tính nặng lắm, chỉ trong mấy khắc tu dưỡng, đã khôi phục gần như bình thường!

“Trải qua thiên kiếp lần này, chiến linh của ta cũng sắp đến gần giai đoạn của chiến linh Bích Hồn rồi; thân thể cũng nhận được thanh tẩy. Hiện tại cơ thể của ta cho dù không có long cốt, máu Phượng, tư chất tu luyện của ta cũng hơn xa người phi thường có thể sánh bằng! Hơn nữa lực phòng ngự của thân thể lại tăng lên một bậc cao.

Lâm Minh nội thị toàn thân, ở các mặt thể hiện ưu đãi khi leo lên Phong Thần Đài, đối với người khác leo lên Phong Thần Đài là cực khổ, mà đối với Lâm Minh thì đó lại là xác minh độ Cửu Vẫn đối với pháp tắc thời gian của mình, là một mối cơ duyên thật lớn.

Hiện tại hắn chỉ có một mục đích, đó chính là lên tới đỉnh! Leo lên không ngừng, dùng hết một tia khí lực cuối cùng đi lên bậc 33!

Phong Thần Đài thượng cổ, kẻ lên tới đỉnh đài này, có thể xưng là Phong Thần cũng không phải là nói suông, mà là nó thật sự có thể mang đến ba tầng thanh tẩy linh hồn, thân thể cùng thế giới trong cơ thể cho người, xúc tiến dung hợp tinh khí thần của người.

Cơ sở của Lâm Minh hiện tại còn quá kém, dù Phong Thần Đài thượng cổ chân chính đặt ở trước mắt hắn, hắn cũng không có khả năng leo lên.

Mà Phong Thần Đài phỏng chế này thì đơn giản hơn nhiều, đồng thời có được một lũ ý cảnh của Phong Thần Đài chân chính, thật thích hợp với hắn, cơ hội như thế sao hắn có thể không nắm bắt?

Từng bước một leo lên phía trước, không ngừng, bước chân của Lâm Minh vững chắc mà lại vững vàng!

Sau 9000 trượng không hề có thiên kiếp, cũng không còn có Thần lực, mà một loại lực lượng hư vô mờ mịt bao phủ ở nơi này.

Trong quá trình Lâm Minh leo lên, có cảm giác dường như mình cách tuyệt với thế gian, như là đi tới một không gian dị độ nào đó.

Trong không gian này tràn ngập một khí tức kỳ dị, mà Lâm Minh chưa từng có cảm giác qua.

Leo lên tới nơi này, Lâm Minh không có cảm nhận được áp lực, điều này làm cho hắn cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý thuyết từ bậc 33 càng đi về sau hẳn là càng khó mới phải.

“Chẳng lẽ không gian kỳ dị này chỉ là ảo giác, mà thật ra ta đã rơi vào trong ảo trận mê cung rồi sao?” Trong lòng Lâm Minh sinh ra ý niệm này, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không có khả năng lắm.

Phong Thần Đài từ đầu đến cuối đều xâu chuỗi ý cảnh 33 trọng thiên, đối với khảo nghiệm của người thí luyện cũng căn cứ vào thứ này, đó là lịch lãm của võ giả đối với ba loại căn nguyên sinh mệnh tinh khí thần.

Về phần ảo trận các thứ, với Lâm Minh xem ra là thuộc loại một số gì đó nhánh cuối kèm theo, còn kém xa so với căn nguyên pháp tắc, không nên xuất hiện ở vị trí gần bậc 33.

Thời điểm trong lòng Lâm Minh cảm thấy kỳ lạ, quần chúng cũng đang nghi hoặc.

- Lâm Minh dường như leo lên rất thoải mái? Ta thấy dường như hắn không có mảy may khó khăn gì!

Một võ giả nhỏ giọng nói.

- Đừng lầm! Nhất định Lâm Minh đang trải qua đau khổ chúng ta khó có thể tưởng tượng, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi! Nếu đổi lại là ngươi đi lên, ắt lập tức tan xương nát thịt!

- Đúng! Ngươi thoạt nhìn thấy đơn giản, kỳ thật hung hiểm không thể tưởng tượng! Đây cũng chính là Lâm Minh, nếu đổi là người khác đi lên, thời gian một hô hấp đều không trụ được!

Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi nhao nhao bàn tán, từng người nói với bộ dáng rất chắc chắn, Lâm Minh liên tiếp phá đại kiếp của 8000 trượng, 9000 trượng, đã làm cho rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tông môn bội phục Lâm Minh sát đất, xem hắn là thần tượng.

Quả thật Lâm Minh rất dễ dàng chiếm được võ giả trẻ tuổi sùng bái, bởi vì Lâm Minh là xuất thân bình thường nhất trong tất cả thiên tài, ngay cả Thánh địa Giới Vương đều không phải, nhưng mà hắn lại có thể lấy được thành tựu như thế, ở phương diện tiềm lực lực áp tất cả truyền nhân Thiên Tôn của Hạo Vũ Thiên Cung 2 triệu năm qua. Việc này đâu phải là hai chữ “chuyên tâm” có thể hình dung.

Tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây, nhìn thấy Lâm Minh mới biết được, xuất thân không tốt, giống nhau cũng có cơ hội đứng ở sân khấu cao nhất của Thần Vực, trở thành cao thủ đỉnh phong.

- 1000 trượng cuối cùng của Phong Thần Đài rốt cuộc là thứ gì?

Ở trên chỗ tôn vị có người hỏi, những đại nhân vật này tràn ngập tò mò với 1000 trượng cuối cùng của Phong Thần Đài.

Nhưng bởi vì Phong Thần Đài chỉ dành cho nội bộ Hạo Vũ Thiên Cung sử dụng, ở trên đệ nhất hội võ bình thường tuy rằng ngẫu nhiên lấy ra, nhưng người dự thi trong đệ nhất hội võ nhiều nhất cũng chỉ là leo đến bậc 32, 1000 trượng cuối cùng kia rốt cuộc có thứ gì, ngay cả Giới Vương cũng không biết.

- Ta thật ra biết một ít!

Đột nhiên một lão nhân áo xám lên tiếng nói. Lão vừa nói, lập tức thu hút ánh mắt mọi người trong đại điện.

- A? Chu trưởng lão biết à?

- Ừm! Ta vốn chính là người của Hạo Vũ giới, là môn hạ ở Quảng Vũ Đại Thánh địa, mấy vạn năm trước một sư huynh của ta may mắn được tuyển vào Hạo Vũ Thiên Cung, cũng từng leo lên Phong Thần Đài, tuy rằng hắn không thể leo lên bậc 33, nhưng biết rõ tình huống mấy ngàn trượng cuối cùng của Phong Thần Đài!

Một ít đại giới ở chỗ của Thiên Tôn, đệ tử Thánh địa đại giới Giới Vương đối ứng, sẽ có khả năng được Thiên Tôn Thiên Cung tuyển vào, U Vô Tận chính là ôm tâm tư này muốn đi vào Ma Thủy Thiên Cung. Tuy nhiên sau khi chiến một trận Phong Thần Đài bại trận, hắn cũng rất khó có cơ hội này nữa. Ma Thủy Thiên Tôn cũng là độc nhân trong các Thiên Tôn, tiêu chuẩn tuyển đệ tử của Ma Thủy Thiên Cung cao hơn không ít so với Hạo Vũ Thiên Cung.

Lão nhân nói tiếp:

- Ở Hạo Vũ Thiên Cung, 1000 trượng cuối cùng cũng có đệ tử leo lên, đương nhiên bọn họ đều là Thần Biến kỳ mới đi lên được. Tình huống của 1000 trượng cuối cùng vì người mà khác nhau, mỗi người trải qua đều bất đồng. Nghe sư huynh ta nói, đến bây giờ hắn còn chưa từng biết được có hai người nào trải qua tình huống giống nhau!

- Hả? Có chuyện như vậy ư?

Mọi người nghe lão nhân nói, đều bị khơi dậy hứng thú nhao nhao nói.

- Hạo Vũ Thiên Tôn tuy rằng là người chế tạo Phong Thần Đài, nhưng rất nhiều tình huống của Phong Thần Đài đều vượt qua khống chế của Hạo Vũ Thiên Tôn. Phát sinh loại tình huống này cũng là ngoài dự liệu của Hạo Vũ Thiên Tôn. Lão nhân gia ngài suy đoán, các thứ trải qua ở 1000 trượng cuối cùng là căn cứ vào công pháp tu luyện, cơ duyên, cơ sở, thể chất đặc điểm, ý chí, thiên phú, tiềm lực, huyết mạch, ngộ tính của bản thân võ giả... các thứ đã trải qua tất cả nhân tố thêm vào cùng một chỗ để quyết định! Cho nên đủ các loại các dạng, không thể đoán trước. Thậm chí có khi còn có thể sinh ra dị tượng kèm theo!

- Dị tượng!?

Mọi người đều cả kinh trong lòng, phàm là liên quan đến dị tượng, đều là chuyện khó lường.

- Không sai! Càng là có tiềm lực thiên phú kinh người, càng là tu luyện công pháp thần kỳ, leo lên 1000 trượng cuối cùng của Phong Thần Đài, sẽ càng xuất hiện chuyện khiến người ta khó có thể dự liệu. Ngẫu nhiên có yêu nghiệt thiên phú kinh người leo lên 1000 trượng cuối cùng của Phong Thần Đài xuất hiện dị tượng thiên địa cũng không có gì lạ. Lúc trước Thần Hải ghi lại Hạo Hư Tử sáng tạo 7000 trượng, ở thời điểm hắn là Thần Biến kỳ leo lên 1000 trượng cuối cùng của Phong Thần Đài, đã từng xuất hiện dị tượng!

- Thì ra là thế! Phong Thần Đài này thật đúng là thần kỳ!

Mọi người không kiềm nổi tán thưởng.

- Đúng! Nó vâng chịu pháp tắc thiên địa thần kỳ, đã vượt qua lý giải của chúng ta!

Mọi người đang bàn luận, Lâm Minh đã leo lên đến độ cao 9100 trượng của Phong Thần Đài, không có xuất hiện bất kỳ trạng huống dị thường gì.

Lâm Minh rất cẩn thận, tuy rằng áp lực rất nhỏ, nhưng hắn leo lên cũng không mau.

Hắn biết rõ, kiếp nạn nên tới vẫn sẽ tới, sẽ không bởi vì hắn leo lên mau hoặc chậm mà thay đổi.

9200 trượng, 9300 trượng!

Từng bước một, vững bước leo lên.

Chỉ còn lại có 700 trượng cuối cùng, một khi lên tới đỉnh Phong Thần Đài, sẽ là một lần thanh tẩy và siêu thoát sinh mệnh đối với Lâm Minh!

Đúng lúc này, tâm thần Lâm Minh chấn động, đột nhiên hắn cảm nhận được ý chí khủng bố như nước thủy triều thanh tẩy xuống!

Trong ý chí này ẩn chứa vô tận sát khí, sôi trào cuồn cuộn giống như sóng thần!

“Đến rồi sao? Sẽ là thứ gì đây!?”

Lâm Minh hết sức chăm chú, ý chí khủng bố kia càng ngày càng cường đại.

Toàn bộ bầu trời đều bao phủ ở trong sát hải hỗn độn, thiên địa đều mất đi màu sắc vốn có!

“Đây là...” Trong lòng Lâm Minh vô cùng căng thẳng, sát khí trước mắt này quá khủng bố đi! Khẳng định là sát khí khủng bố nhất từ trước tới nay Lâm Minh mới gặp được, thật không thể tưởng tượng.

Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Minh cảm giác dường như mình hoàn toàn cách tuyệt với thế gian, thậm chí ngay cả Phong Thần Đài đều không thấy, hắn ở chỗ sâu trong tinh không trống trải, không bờ không bến.

Trong mơ hồ, Lâm Minh nhìn thấy ở chân trời, có một đám vật gì đó bay qua đây.

Thị lực của Lâm Minh vô cùng tốt, cách từ rất xa cũng nhìn thấy rõ ràng, lần này vừa thấy, trong nháy mắt Lâm Minh trợn trừng lớn hai mắt.

- Đó là... Trời ạ!

Lâm Minh kinh hoàng trong lòng, đồng tử co rút lại, đó dĩ nhiên là rồng... là rồng chân chính!

Không riêng gì rồng, còn có các loại Thần thú khác.

Băng Phượng, Hỏa Phượng, còn có một loại Hắc Phượng Hoàng cho tới bây giờ Lâm Minh chưa từng nghe nói qua.

Toan Nghê, Thao Thiết, Bạch Trạch, Kỳ Lân...

Ước chừng hơn 200 con!

Những con Thần thú này không ngừng trở thành lớn, tiếp tục thành lớn, từ lớn bằng cỡ bàn tay đến bằng cỡ một thân người, tiếp đến bằng cỡ một gian phòng, bằng cỡ ngọn núi... cuối cùng thân hình chúng trở thành lớn đến vài trăm dặm, thậm chí mấy ngàn dặm, gần như cùng cấp như một viên hành tinh nhỏ!

Trên mỗi một con Thần thú không ngờ đều có người đứng, nói chính xác là một đội quân. Bọn họ mặc chiến giáp màu vàng đứng ngay ngắn chỉnh tề.

Mà ở trước người bọn họ, còn đứng một tướng lãnh.

Trên thân mỗi một con Thần thú đều có một tướng lãnh, cùng với đội quân hơn một vạn.

Những binh sĩ quân đội này, mỗi người đều có khí tức vô cùng khủng bố, Lâm Minh giật mình phát hiện: chính mình lại không phải là đối thủ của bất kỳ một binh sĩ nào.

“Bọn họ... là Thần Quân? Không đúng! Là Thánh Chủ!”

Dùng Thánh Chủ để làm binh sĩ!? Mấy trăm vạn Thánh Chủ!?

Thấy rõ ràng điểm này, Lâm Minh vô cùng khiếp sợ, những binh sĩ này không ít người đã tóc trắng xoá, da mặt đầy nếp nhăn, hiển nhiên đã rất cao tuổi. Trong ấn tượng của Lâm Minh, bọn họ hẳn phải đều là nhân vật thân ở địa vị cao, là người chủ của tông môn, nhưng hiện tại, bọn họ đều là binh sĩ!

Lâm Minh không thể tin nhìn về phía tướng lãnh đứng ở phía trước binh sĩ, đối mặt với bọn họ dường như hắn đối mặt với toàn bộ vũ trụ, có một loại cảm giác kính sợ không cách nào hình dung được.

“Thiên Tôn!”

Trong đầu Lâm Minh lóe ra từ ngữ này, dùng Thánh Chủ làm binh, dùng Thiên Tôn làm tướng!

Một chi đội ngũ này rốt cuộc là thế nào chứ! Sợ là phải dùng hết tất cả lực lượng của Thần Vực chăng? Có chuyện gì, có thể làm tất cả cao thủ Thần Vực xuất động? Chẳng lẽ là...

Đại kiếp nạn!?

Trong lòng Lâm Minh chợt nghĩ tới đại kiếp thiên địa theo như lời của Thương Thiên Cổ Ấn... Trong lúc nhất thời, không nói nên lời...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.