Lâm Minh đau đầu, đang muốn giải thích vài câu, đúng lúc này pháp tắc chi môn lắc lư.
Khi pháp tắc chi môn rung động lắc lư, thông đạo xoay tròn thật nhanh.
Năng lượng pháp tắc lúc này hình thành vòng xoáy nguyên khí to lớn!
Trong vòng xoáy này mọi người bay theo lực hút, cho dù là Giới Vương cũng không thể khống chế chính mình.
Có ít người phát ra tiếng kinh hô, sau đó bị cuốn vào thông đạo, biến mất không thấy gì nữa.
- Lực lượng thật đáng sợ, giống như thiên địa đại thế, không thể làm trái...
Sau khi trải nghiệm cảm giác không gian vặn vẹo, Lâm Minh chỉ cảm thấy thân thể chấn động, màu đỏ sậm trước mặt biến mất, hắn đi vào một địa phương cổ xưa.
Lâm Minh đứng sườn núi cổ xưa dốc đứng, mà trước mặt Lâm Minh là một cây cầu thời không nhỏ hẹp..
Cây cầu thời không rộng một trượng, phía dưới là một u cốc, cúi đầu nhìn xuống thì dưới u cốc tỏa ra khí tức tang thương cổ xưa, giống như rơi vào trong u cốc thì tiến vào trong vĩnh hằng.
Trước mặt Lâm Minh lơ lững trên trăm kiện vũ khí.
Có kiếm, có đao, có thương, có dao găm, đại chùy, xiềng xích, trường tiên, tấm chắn, lượng thiên xích... Có thể nói có đủ loại binh khí.
Cho dù cùng một loại binh khí, cũng tỷ như thương cũng chia ra thương cứng, đạn thương, thương mềm, trường mâu, bá vương thương... Cơ hồ chỉ cần binh khí có thể nghĩ tới là có ở đây.
Nhìn thấy những binh khí này, trong nội tâm Lâm Minh dường như ẩn ẩn có suy đoán, hắn thăm dò tu di giới trên tay, cảm giác tu di giới quả nhiên bị phong bế.
Cơ hồ tất cả ngoại vật ở chỗ này không thể sử dụng.
Chỉ có sử dụng binh khí mà thí luyện cung cấp, toàn bộ bằng bổn sự bản thân, xông qua pháp tắc chi môn này!
Ánh mắt Lâm Minh quét qua, từ trong rất nhiều vũ khí chọn ra trường thương chín xích, cầm trong tay dùng sức run lên, rung động đáng sợ làm không khí kêu vang.
Cây thương này không biết thứ gì chế tạo thành, chế tài tốt đến mức khiến người ta líu lưỡi, Lâm Minh không chút nghi ngờ, tài liệu cây thương này có thể chế tạo Thiên Tôn Linh Bảo.
Nhưng mà hiện tại Lâm Minh cầm trong tay không phải Thiên Tôn Linh Bảo, thậm chí không phải linh khí, chỉ là cây thương bình thường nhất, tuy nhiên cho dù co dãn, xúc cảm, sắc bén lại không cách nào bắt bé, nhưng mà trên thân thương không có khắc bất cứ linh trận nào, thế cho nên cây thương này không có tăng phúc gì cho võ giả, nó chỉ là vũ khí bình thường mà thôi.
Đây quả thực là phung phí của trời.
Nhưng mà loại vũ khí này cầm trong tay chính là chiến ý trong lòng Lâm Minh lựa chọn, hắn nhớ rõ trước khi tiến vào thí luyện cuối cùng có nghe một cách nói, thí luyện cuối cùng này, khảo nghiệm là thiên phú tổng hợp của võ giả, mà không phải thực lực tuyệt đối.
Mà từ khi tiến vào thí luyện cuối cùng tới bây giờ, Lâm Minh gặp được nguy hiểm khác nhau, ví dụ như một tầng bẩy rập, ví dụ như những quái vật kia... đối diện với mấy thứ nà, người tự nhận thực lực mạnh là có thể dễ dàng vượt qua, thực lực yếu chỉ sợ hài cốt không còn.
Còn pháp tắc chi môn lần này không hề nghi ngờ là thời điểm khảo nghiệm thiên phú, mà cũng chỉ có thời điểm này mới có thể chính thức nhìn ra chênh lệch.
Lâm Minh bước vào cây cầu, trong lúc nhất thời Lâm Minh lập tức cảm nhận được áp lực đáng sợ.
Áp lực này giống như có một thần thú ở trước mặt Lâm Minh không xa, đang nhìn chằm chằm vào Lâm Minh.
Thực lực không đủ, dưới uy áp này sẽ làm cho tâm thần người run rẩy, sức chiến đấu mười phần không đủ năm phần, như vậy ngay từ đầu đã khó làm.
Lâm Minh đi từng bước lên phía trước, không có bất kỳ địch nhân nào xuất hiện, ngược áp lực càng ngày càng khủng bố.
Lâm Minh không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình, làm cho trạng thái của hắn tâm bình khí hòa.
Lẻ loi một mình đi trên vực sâu không thấy đáy, dưới vực sâu có khí tức đáng sợ bắn ra, thổi trúng quần áo Lâm Minh phần phật, mỗ thời khắc này Lâm Minh đột nhiên quay đầu nhìn lại, lại thấy mình đi rất xa.
Nhìn thấy tình cảnh sau lưng, Lâm Minh tâm thần chấn động, thì ra ngay từ đầu hắn không phải đứng trên vách núi, mà là trên một điêu khắc to lớn.
Điêu khắc một chiến thần, mà vị trí Lâm Minh đứng chỉ nhìn thấy đầu lâu to như núi của nó, mà bộ phận khác chìm trong mây mù, không thấy hình dáng.
- Tu La...
Trong đầu Lâm Minh xuất hiện hai chữ này, hắn chẳng biết tại sao, cảm giác điêu khắc này chính là Tu La...
Pho tượng này khổng lồ, mỗi đường nét đều chứa đụng chân ý và ý chí mãnh liệt của chủ nhân Tu La Lộ, bên trong ẩn chứa vô số thứ huyền bí khó hiểu.
Đại đạo như rãnh trời, dũng giả đắc thắng!
Trong lòng Lâm Minh đột nhiên có lý tưởng hào hùng, chủ nhân Tu La Lộ năm đó bằng vào sức một mình tại bên ngoài Tam Thập Tam Thiên mở ra một đại thế giới.
Phách lực bực này cũng lây sang Lâm Minh, hắn cũng muốn như chủ nhân Tu La Lộ, mở thế giới thuộc về mình, sáng tạo pháp tắc của mình, tạo ra con đường tu luyện mới.
Một bước lại một bước, Lâm Minh kiên nghị đi về phía trước.
Trong lúc này hư không vặn vẹo...
Rống!!
Một tiếng rống như từ viễn cổ truyền tới, mang theo ý chí sát lục ập tới...
Một hư ảnh thần thú tuyết trắng xuất hiện trước mặt Lâm Minh, hai đồng tử ẩn chứa sát ý vô hạn, là một con bạch hổ.
Ngay sau đó thiên địa dị động, hư không xé rách, một con thanh long giương nanh múa vuốt giống như một dãy núi dài, toàn thân của nó tỏa ra khí tức sinh cơ bừng bừng.
Trên bầu trời là thần thú chu tước, còn chìm dưới đất, có đại địa chi khí dày đặc chính là thần thú huyền quy nhao nhao xuất hiện.
Thần thú đại trận!
Khó trách có uy áp này, quỷ dị như vậy, thì ra là dùng thần thú đại trận trấn áp bốn phía.
Thượng cổ thần thú, nguyên bản chính là thiên địa pháp tắc diễn hóa mà thành, mỗi một chủng thần thú đều đại biểu cho pháp tắc cao nhất của một hệ, nắm giữ lực lượng bổn nguyên mạnh nhất.
Hiện tại thần thú đại trận xuất hiện, Lâm Minh chỉ cảm thấy trong lòng như có từng ngọn núi lớn, làn da toàn thân nổi da gà.
Muốn đi hết cây cầu này chính là vượt qua thần thú đại trận...
Lâm Minh tâm tư thay đổi thật nhanh, chiến lực toàn thân tăng lên cực nhanh.
Hắn từng bước một tiến lên trước, uy áp khủng bố như thủy triều áp xuống trước mặt, ép xương cốt toàn thân của Lâm Minh rung động kêu vang.
Trận pháp thật khủng khiếp, Lâm Minh đánh giá uy lực của trận pháp này, sợ là căn cứ vào cốt linh của thí luyện giả mà định ra, như thế mới có hiệu quả kiểm tra thiên phú.
Lâm Minh tự cho rằng mình là thiên tài cực hạn của các chủng tộc trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, nhưng dù như thế, đối mặt với thần thú đại trận Lâm Minh cất bước rất gian nan.
Bởi vậy có thể thấy được pháp tắc chi môn độ khó Tu La không phải chuyện đùa.
Tà thần lực!
Tâm niệm Lâm Minh trầm xuống, sau lưng hắn là hư ảnh Tà Thần Chi Thụ to lớn hiện ra, trên Tà Thần Chi Thụ có lôi hỏa chi lực rung động mạnh.
Dưới tà thần lực gia trì, Lâm Minh vẫn tiến lên phía trước, thừa nhận áp lực khủng bố.
Mặc dù mở tà thần lực ra, Lâm Minh cũng có cảm giác khó đi.