Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1077: Chương 1077: Gặp lại




Lâm Minh đi theo lão nhân áo xám tiến vào Tiêu Dao Cung, một đường đi tới, Lâm Minh có thể nhận ra trong Tiêu Dao Cung này có vô số trận pháp, khắp nơi là đường hầm thời không, giống như 1 mê cung, nếu những trận pháp này mà phát động, lại có cường giả duy trì, cường giả cảnh giới Thần Quân hậu kỳ cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt.

Lão nhân áo xám mang theo Lâm Minh tiến vào Tiêu Dao Cung được một lúc thì dừng lại trước một căn phòng, làm ra cái thủ thế mời vào, hiển nhiên Lão nhân áo xám này chỉ có thể đưa được tới đây.

Lâm Minh nói lời cảm ơn, đẩy cửa đi vào, phát hiện tại phía sau cửa lớn, gần như là một thế giới khác. Trong này vô cùng rộng lớn, dường như có rất nhiều thời không ẩn chứa trong đó, thậm chí Lâm Minh có thể nghe được tiếng hung thú Thái cổ rít gào ở trong này, cũng không biết là thanh âm trong trận pháp, hay là hung thú nuôi dưỡng trong linh khí này, khiến cho người ta rung động.

Ở trong thế giới này, có một nữ nhân áo xanh đang chờ, nàng nhìn Lâm Minh mỉm cười, nói:

- Lâm sư đệ, ta là đệ tử Tiêu Dao Đảo, Diệp Thủy Đồng, xin chờ một chút, Đảo chủ sẽ lập tức tới.

Nàng nói xong kia, tay đánh ra một đạo ấn quyết, một đạo truyền âm phù bay ra ngoài, hiển nhiên là bẩm báo với đảo chủ, Lâm Minh nhìn thoáng qua nữ nhân áo xanh kia, tu vi đối phương rõ ràng là Thần Hải hậu kỳ, hơn nữa thiên phú vô cùng tốt, nàng có thể xuất hiện ở trong Tiêu Dao Cung này, bản thân nó đã chứng mình nàng nhất định là nhân vật trọng yếu của Tiêu Dao Đảo, địa vị so với Lão nhân áo xám vừa rồi còn cao hơn.

Sau khi truyền truyền âm phù ra ngoài, rất nhanh liền xuất hiện dao động, sau đó, một thiếu niên áo trắng hông đeo trường kiếm lững thững bước ra.

Người này thân không cao, khí tức toàn thân nội liễm, ánh mắt sắc bén, sáng ngời, giống như hai cái hồ sâu không thấy đáy.

Không hề nghi ngờ. Hắn chính là Đảo chủ Tiêu Dao Đảo, chỉ từ vẻ ngoài nhìn qua, bộ dáng đúng là không tới 20 tuổi, đương nhiên đến y cảnh giới Đảo chủ Tiêu Dao Đảo thì đã không thể căn cứ theo vẻ bề ngoài để đánh giá tuổi tác.

Đứng ở trước mặt Đảo chủ Tiêu Dao Đảo, Lâm Minh cũng không cảm nhận được uy áp, ngược lại cảm thấy rất thân thiết nhu hòa, nếu không phải biết trước thân phận của đối phương, thậm chí Lâm Minh sẽ nghĩ thiếu niên áo trắng trước mắt này chỉ là một thư sinh đến từ thế tục.

- Thủy Đồng, ngươi xuống dưới đi!

Thiếu niên áo trắng quay sang Diệp Thủy Đồng phất phất tay nói.

- Vâng! Đảo chủ.

Diệp Thủy Đồng khom người cáo lui. Vì thế ở trong không gian này chỉ còn lại hai người thiếu niên áo trắng và Lâm Minh.

Thiếu niên áo trắng nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, một ánh mắt này, khí thế thiếu niên áo trắng đột nhiên thay đổi. Đôi mắt sáng ngời, sâu thẳm kia dường như hợp với vô tận vũ trụ như muốn hút Lâm Minh vào vậy. Trong khoảnh khắc Lâm Minh có cảm giác, mình dường như bị đối phương nhìn thấu vậy, không có bất kỳ bí mật gì.

Trong lòng đột nhiên cả kinh. Lâm Minh dùng ý niệm liên hệ với tinh thần chi hải, Hoàng Kim chiến linh chấn động, hắn cũng chấn định tâm thần. Tường chứng kiến qua khí tức cường giả cấp Thánh chủ là Liệt Hỏa Thạch, Lâm Minh miễn cưỡng có thể thích ứng với khí thế thiếu niên áo trắng phóng xuất ra.

- Hả...

Thiếu niên áo trắng hơi hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, nói:

- Chiến linh của ngươi lại đạt tới cảnh giới này... Ngươi là ai?

- Tại hạ Lâm Minh, có việc cầu kiến Mộ Thủy Thiên tiền bối.

- Mộ Thủy Thiên!

Thiếu niên áo trắng tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng mà nghe Lâm Minh gọi thẳng cái tên này, đồng tử hắn hơi hơi co rụt lại:

- Tín vật! Mang đến không?

Thiếu niên áo trắng nhắc tới tín vật tự nhiên là Thủy Thiên Ngọc Giác, Thủy Thiên Ngọc Giác của Mộ Thiên Tuyết kỳ thật đã sớm bị hủy, Lâm Minh lúc này không biết thế nào cho phải, một tiếng thở dài đột nhiên truyền tới:

- Hạo Thiên, không cần hỏi, bảo hắn tới gặp ta đi, ta cảm nhận được trên người hắn có một tia khí tức ta quen thuộc, không sai được...

Khi thanh âm này đột nhiên vang lên, Lâm Minh cảm nhận được rõ ràng, thần hồn Mộ Thiên Tuyết trong cơ thể hắn đột nhiên run lên, không hề nghi ngờ, chủ nhân thanh âm này chính là Mộ Thủy Thiên.

- Ừ... Ta biết rồi!

Thiếu niên áo trắng phát ra một đạo quang hồng bao phủ Lâm Minh, ngay sau đó, Lâm Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, liền đi tới một chỗ thế ngoại đào nguyên.

Nơi này non nước như tranh, linh hoa nơi nơi, nghiễm nhiên là tiên cảnh chốn trần gian, mà ở trong phiến Sơn Thủy này, rõ ràng có một gian phòng trúc màu xanh, những cây trúc này tuy rằng đã bị chặt cây xuống, nhưng mà vẫn xanh biếc như ngọc, xanh non ướt át, còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

Một lão phụ áo trắng, tay cầm một cây gậy gỗ cao bằng đầu người, đã đưng trước căn phòng trúc, ánh mắt hòa ái nhìn về phía Lâm Minh.

Lâm Minh vẫn chưa nói chuyện, một đạo ánh sáng trắng từ trong cơ thể hắn đã bay ra, hóa thành một bóng người màu trắng, như gió vọt tới trước người phụ nhân kia, trực tiếp quỳ dưới mặt đất.

- Cô cô...

Xa cách 5 vạn năm, Thiên Vũ Thánh địa sớm đã hóa thành bụi bặm lịch sử, có thể gặp lại người thân, Mộ Thiên Tuyết cảm thấy vô cùng kích động, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy. Vốn nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý là Mộ Thủy Thiên đã chết, nhưng mà bây giờ nhìn thấy cô cô, trong lòng nàng kích động cỡ nào, vừa nghĩ là biết.

Lão phụ nhân áo trắng vốn chỉ cảm nhận được từ trên người Lâm Minh có một tia khí tức quen thuộc, nhưng mà nàng cũng tuyệt đối không nghĩ tới lại trực tiếp nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết vốn nàng đã tưởng rằng chết rồi, nhưng nàng còn chưa kịp cao hứng, lại nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết ngay cả thân thể cũng không có, chỉ còn lại một cái thần hồn!

Trong lúc nhất thời, ngàn vạn tư vị cùng nhau dâng lên trong lòng Mộ Thủy Thiên.

5 vạn năm a!

Nói thì không có gì cảm giác, nhưng nếu dựa theo vương triều của phàm nhân thay đổi, 500 năm một cái triều đại, 5 vạn năm chính là 100 triều đại, cũng đủ cho một nền văn minh của phàm nhân hưng thịnh và sụp đổ.

Nhưng mà chia xác năm tháng dài như thế, vật không phải người cũng không phải, phảng phất như cách một thế hệ!

Nước mắt không 1 tiếng động chảy xuống, Mộ Thủy Thiên muốn đưa tay chạm vào mặt Mộ Thiên Tuyết, nhưng mà tay nàng lại từ hai má Mộ Thiên Tuyết xuyên qua, không chạm được vào bất kỳ vật gì, cảm giác vắng vẻ như vậy, khiến cho trong lòng Mộ Thủy Thiên đau xót, dường như bị đao cắt vậy. Nàng không thể tưởng tượng được Mộ Thiên Tuyết đã từng trải qua chuyện gì, lại xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng biến thành bộ dáng như hiện giờ, ngay cả muốn sờ một chút cũng không thể được.

- Đã trở lại thì tốt rồi, đã trở lại thì tốt rồi...

Mộ Thủy Thiên lão lệ tung hoành, thanh âm hơi hơi nghẹn ngào, nàng có thể tưởng tượng được những thê thảm mà Mộ Thiên Tuyết trải qua mấy năm nay. Thân thể Thần thể của nàng không biết khiến cho bao nhiêu thiên tài hâm mộ, nhưng mà cứ như vậy mà mất đi. Nhưng nếu nhớ lại lần đó nàng bị Thiên Minh Tử và nhiều cường giả Thần Vực đuổi giết như vậy, bây giờ còn giữ được một cái thần hồn đầy đủ thì có cái gì xảy ra cũng không biết chừng.

- Linh Nguyệt, Linh Nguyệt đâu...

Tuy rằng trong lòng Mộ Thiên Tuyết trào ra trăm loại tư vị, nhưng mà nàng ngay cả thân thể cũng không có, tự nhiên cũng không có năng lực khóc, nàng đột nhiên nghĩ tới muội muội của mình - Mộ Linh Nguyệt, kỳ thật, khi nhìn thấy Mộ Thủy Thiên, không gặp được Mộ Linh Nguyệt, Mộ Thiên Tuyết cũng có cảm giác bất an và thất vọng, nhưng mà nàng vẫn muốn hỏi một chút.

- Linh Nguyệt nàng...

Mộ Thủy Thiên lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên cô đơn:

- 3 vạn năm trước, nàng từng trở về một lần cuối cùng, sau đó thì không còn gặp lại nàng nữa, nàng không tin ngươi chết, nàng nói là bất kể chân trời góc biển, nàng sẽ tìm được ngươi...

Mộ Thiên Tuyết nghe Mộ Thủy Thiên nói vậy, trong lòng căng thẳng, ánh mắt trở nên mê mang, 3 vạn năm cũng không trở về, nàng đi đâu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?...

Cô cô và tiểu điệt gặp lại, có vô số lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu.

Nhìn tới đây, thiếu niên áo trắng than nhẹ một tiếng, hắn cũng đoán được thân phận của Mộ Thiên Tuyết, như thế, thân phận Lâm Minh tự nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.

Hắn quay sang Lâm Minh nói:

- Chúng ta đi thôi, để cô cô và tiểu điệt nói chuyện với nhau.

Lâm Minh gật gật đầu, ngay sau đó, một đạo ánh sáng trắng cuốn lấy hắn, hai người lại trở lại điện phủ Tiêu Dao Cung, mà Diệp Thủy Đồng còn chờ ở chỗ này.

- Thủy Đồng, ngươi đi bố trí cho Lâm Minh một chỗ ở lâu dài ở Tiêu Dao Các đi.

- Tiêu Dao Các?

Diệp Thủy Đồng nghe cái tên này hơi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật gật đầu, quay sang Lâm Minh nói:

- Lâm sư đệ! Mời đi theo ta.

Diệp Thủy Đồng vừa nói xong, thân mình vừa động, mang theo Lâm Minh trực tiếp bay ra ngoài Tiêu Dao Cung, liên tiếp bay qua vài dãy núi, cuối cùng dừng ở trong một chỗ khe núi.

Trong thung lũng này nơi nơi tràn ngập sương mù nồng đậm, vừa vào khe núi, Lâm Minh lập tức cảm giác được nguyên khí thiên địa ở trong này phong phú đến mức tận cùng, sương mù này chính là do nguyên khí thiên địa quá mức nồng đậm, cho nên bị ngưng hóa thành dịch nhỏ.

Khác với nguyên khí thiên địa bạo động ở Thần Vực, nguyên khí thiên địa nơi này vô cùng yên tĩnh.

Tại trong sương mù mông lung này, có thể mơ hồ nhìn thấy một loạt lầu các bằng gỗ đào, từng tòa cổ kính, vô cùng tao nhã.

- Đúng là một nơi thần kỳ, cảnh trí Tiêu Dao Các này chỉ sợ là những ẩn sĩ kia cũng tha thiết mơ ước.

Diệp Thủy Đồng đi đến trước một tòa lầu các bằng gỗ đào, xoay người nhìn về phía Lâm Minh, nói:

- Lâm sư đệ, ngươi sau này ở lại nơi này đi, ngươi cảm thấy thế nào?

Lâm Minh liếc nhìn lầu các một cái, nói:

- Nơi này nguyên khí thiên địa tràn đầy như thế, chỉ sợ là chỗ ở tốt nhất của toàn bộ Tiêu Dao Đảo, không biết bao nhiêu đệ tử tha thiết ước mơ muốn vào ở, ta có thể ở nơi này là được sủng ái quá mà lo sợ, còn có gì mà không hài lòng?

- Tốt.

Diệp Thủy Đồng cười ha hả, tay điểm một cái, chữ trên bảng hiệu lầu các gỗ đào này liền thay đổi, vốn là Tiêu Quân Các, bây giờ lại biến thành - Tiêu Minh Các.

Lâm Minh hơi sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Thủy Đồng lại làm như vậy, trực tiếp ở trên bảng hiệu khắc tên mình, tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi, trên mỗi một bảng hiệu lầu các đều có khắc một cái tên.

Diệp Thủy Đồng hiển nhiên hiểu được mộc hệ pháp tắc, thuận tay sửa bảng hiệu một chút là một việc không đáng kể.

- Lâm sư đệ ở lại trong này đi, đồ dùng và cơm canh hằng ngày sẽ có nha hoàn chuyên đưa tới, nếu có chuyện gì có thể tới tìm ta, ta ở cách vách.

Diệp Thủy Đồng cười khúc khích, đợi sau khi Lâm Minh gật đầu, lúc này nàng mới xoay người, một đôi tay ngọc để sau lưng, tóc dài buông xuống tới hông, thông thả bước đi.

Lâm Minh không khách khí tiến vào Tiêu Minh Các, phát hiện bên trong có động thiên khác, phòng có mười mấy gian, mỗi một gian đều có một sự thanh lịch khác nhau, phía sau còn có một cái linh tuyền, trong linh tuyền hoa lá bay bay, linh khí kinh người, nếu mỗi ngày có thể tắm rửa ở trong này, ưu đãi đối với tu vi không nghĩ cũng biết.

- Tiêu Dao Đảo này đúng là tiếp đãi ta không tệ, có Mộ Thủy Thiên tiền bối, Mộ Thiên Tuyết có thể phải ngây ngốc ở Tiêu Dao Đảo một thời gian, ta cũng muốn ở trong này, thừa dịp một hấp thu xong long cốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.