Một tiếng hét thảm, Lâm Minh một quyền đánh vào bụng dưới của Vương Nghĩa Cao, một quyền này hắn là dùng ám kình.
Tuy hắn không có đạt đến cảnh giới luyện lực như tơ, thế nhưng lùi một bước, cương nhu hợp nhất hắn là làm được.
Một quyền ám kình này truyền đến lục phủ ngũ tạng của Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao liền phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó Lâm Minh xoay tay, nhắm ngay gò má của Vương Nghĩa Cao, bốp một cái bạt tai, đánh ngay má phải của Vương Nghĩa Cao.
Thân thể Vương Nghĩa Cao nhất thời như một con quay bắt đầu bay lộn, phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, mắt nổ đom đóm.
Một bên môi của hắn cơ hồ bị Lâm Minh tát nát, một cái răng mang theo máu rớt xuống.
- Ngươi... ngươi...
Vương Nghĩa Cao che miệng lại xoay người lên, nhìn bàn tay mình đầm đìa máu, hai mắt đỏ chót, hắn từ nhỏ ở trong phủ Quân chủ lớn lên, khi nào có người dám đánh hắn, hắn duỗi ngón tay nhuốm máu ra, run rẩy chỉ về phía Lâm Minh:
- Ta... ta muốn giết ngươi!
- Giết ta? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.
Lâm Minh tiến lên một bước, trường thương trong tay run lên, mũi thương phát ra một thương hoa bằng cái đấu, trong lúc nhất thời sát khí phân tán.
Cảm nhận được sát khí này, lại nhìn thương hoa cách cổ mình không tới nửa thước, Vương Nghĩa Cao vốn đang ngoài mạnh trong yếu, lòng tự tin hoàn toàn bị đánh tan, hắn liên tục lăn lộn nhảy ra, kêu thảm thiết nói:
- Giết người rồi!
Lâm Minh ra tay cũng có chừng mực, dưới ban ngày ban mặt, hắn không thể nào đánh giết con trai Quân chủ.
Một quyền kia tuy dùng ám kình, thế nhưng chỉ là chậm rãi phát tác, để Vương Nghĩa Cao thống khổ, sẽ không trí mạng, còn vết thương khóe miệng, tuy rằng rất đau, nhưng có thể dùng thảo dược chữa khỏi.
Mà đúng lúc này, trên quan đạo lại vang lên một trận tiếng vó ngựa gấp gáp, Lâm Minh giương mắt nhìn lên.
Lúc này hắn thấy một nam tử ước chừng ba mười tuổi, râu hình chử bát, trên người mặc y phục bộ khoái, eo mang đại đao, cỡi ngựa một đường chạy tới, mà ở sau lưng hắn, là mười mấy bộ khoái.
Nhìn những bộ khoái này, Vương Nghĩa Cao như gặp cứu tinh, lúc này hắn hô lớn:
- Cứu mạng a, giết người!
Sau đó hắn liền cong vẹo xông về đội quan sai kia.
Lâm Minh nhìn thấy những bộ khoái này, khẽ cau mày, hắn nhất thời rõ ràng mục đích gây sự của Vương Nghĩa Cao.
Kỳ thực Vương Nghĩa Cao không hi vọng nam tử cưỡi ngựa kia, cùng với những tiểu lâu la vừa nãy có thể đánh thương hắn, mà là muốn gây sự, để bộ khoái giữ gìn trật tự cuộc thi Thất Huyền Vũ Phủ bắt giữ mình.
Mà một khi bị bắt, nhẹ thì bỏ qua cuộc thi nhập môn Thất Huyền Vũ Phủ, nặng thì bị hình phạt, thậm chí bị ám toán trong trong lao ngục.
- Này là chuyện gì xảy ra?
Tên đầu lĩnh bộ khoái là Triệu Minh Sơn, năm nay ba mươi lăm tuổi, Luyện thể tầng bốn, đảm nhiệm đại đội trưởng bộ khoái Thiên Vận thành.
Triệu Minh Sơn vừa hỏi, nguyên bản những tiểu lâu la ngã trên mặt đất "hấp hối", từng cái từng cái sinh long hoạt hổ bò dậy ngay.
Sau đó sự tình Lâm Minh đã sớm đoán được xảy ra, bọn họ dồn dập chỉ vào Lâm Minh:
- Hắn ra tay đánh người! Hơn nữa ý đồ mưu hại công tử nhà ta.
- Đại nhân, ngươi xem trên người chúng ta đều là thương tích, là gia hoả kia dùng thương đánh, nếu không phải ta phản ứng nhanh, vừa nãy liền gảy xương.
Một tiểu lâu la kéo quần áo lên, trên ngực hắn có một vết máu ứ đọng rất lớn.
Lúc này trong tay Lâm Minh vẫn nắm trường thương, có thể nói là "chứng cứ xác thực".
- Triệu ca, huynh làm chủ cho ta a.
Vương Nghĩa Cao mở miệng chính là phun ra một búng máu, gia hoả này là thảm nhất, quả thực là người bị thương nặng nhất.
Triệu Minh Sơn vội vàng cho Vương Nghĩa Cao thuốc trị thương, làm đầu lĩnh bộ khoái, bên người Triệu Minh Sơn luôn mang theo thuốc trị thương, hơn nữa còn là hảo dược có giá trị không nhỏ.
Vương Nghĩa Cao một bên kêu rên, một bên thoa dược, loại dược này thấy máu liền hiệu quả, đau đớn của Vương Nghĩa Cao cuối cùng là bớt đi một chút.
- Triệu ca, huynh nhất định phải đòi lại công đạo cho ta!
Vương Nghĩa Cao oán độc nhìn Lâm Minh, hắn vạn lần không nghĩ tới Lâm Minh lại dám động thủ đánh mình, hắn nhất định phải chết!
Chỉ cần đưa hắn vào tù, vậy liền có biện pháp đối phó hắn, làm tàn phế, thậm chí giết chết cũng không phải việc khó, hoàn toàn có thể nói Lâm Minh mưu toan vượt ngục...
Không, giết chết là quá tiện nghi hắn, nhất định khiến hắn sống không bằng chết!
Đối với chuyện như vậy, bình thường phụ thân của Vương Nghĩa Cao sẽ không quản.
Lần trước đánh cược thua bị mắng là bởi vì Vương Nghĩa Cao làm mất đi danh dự, ngay cả tên cũng bị đảo lại, tương đương với sửa lại dòng họ, Vương quân chủ đương nhiên tức giận.
Mà loại ỷ thế hiếp người này, làm tàn phế mấy bình dân, chỉ cần không mất mặt gia tộc, thông thường Vương quân chủ sẽ không để ý tới, hắn nào có tâm tư quản chuyện như thế, cũng không cần thiết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Nghĩa Cao mừng thầm, tuy đã bị đánh, thế nhưng chỉ là đau một chút, phát tiết ngụm ác khí này mới là trọng yếu nhất.
Vẫn là chiêu này của Chu ca dễ sử dụng, mặc dù mình điều không đến cao thủ, thế nhưng có thể dựa thế ép người, chỉ cần có thể biên ra "Đạo lý", là có thể mượn tay người khác giết chết ngươi!
Triệu Minh Sơn làm bộ khoái nhiều năm như vậy, tự nhiên không phải người ngu, hắn chỉ nhìn hiện trường một cách đơn thuần liền đoán được chuyện đã xảy ra thất thất bát bát.
Tiểu tử xui xẻo này tám phần mười là đắc tội Vương thiếu, Vương thiếu mượn tay mình đến chỉnh người.
Mà tiểu tử này thật sự là gan lớn, không chỉ đánh thủ hạ Vương thiếu, lại ra tay đánh Vương thiếu, hơn nữa đánh thảm như vậy, hắn đời này đoán chừng là muốn kết thúc.
Nghề làm đầu lĩnh bộ khoái này, cần giao thiệp cùng các thế lực Thiên Vận thành, mà chức quan bản thân của Triệu Minh Sơn cũng không lớn, Thiên Vận thành tùy tiện lấy ra một thế lực nào cũng là hắn không trêu chọc nổi.
Cho nên nhiều năm như vậy, Triệu Minh Sơn đã sớm học được cách sinh tồn bên trong kẽ hở, một việc thả ở trong tay hắn, hắn đầu tiên xem không phải ai đúng ai sai, mà là nhìn bối cảnh phía sau từng người bọn hắn.
Đừng nói phụ thân của Vương Nghĩa Cao, Vương quân chủ đối với hắn có ân đề bạt, dù cho không có, hắn cũng phải hướng về bên Vương quân chủ.