Hỗn động tọa thành kết giới duy trì thời gian không dài, mà thời gian này không gian vặn vẹo, triệt để ngăn cách ánh sáng.
Sáu mười hô hấp qua đi mọi người mới nhìn rõ cảnh tượng trong tràng.
Lâm Minh dùng phượng huyết thương chống thân thể, toàn thân nhuốm máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ, mà trước mặt Lâm Minh Băng Mộng mang một tầng sa mỏng, tóc dài tung bay và khí tức suy yếu, hiển nhiên cũng bị thương.
- Băng Mộng bị Lâm Minh đả thương!
- Bắt đầu thi đấu đến bây giờ Băng Mộng lần đầu tiên bị thương!
Cho dù Băng Mộng dùng chương cuối mộng hồn hay là hắc ám vĩnh hằng của Lâm Minh đều hao tốn nhiều thể lực, năng lượng của nàng cũng hỗn loạn không điều động được, mà hai chiêu này va chạm khí tức ngang nhau, hai người đều bị chiêu thức cắn trả, một thân chân nguyên hỗn loạn, kinh mạch đứt gãy, khó có thể tái chiến.
Nếu như là chém giết sinh tử còn chưa chấm dứt, hai người sẽ tự hủy căn cơ làm đại giá tiếp tục chiến đấu.
Nhưng bây giờ là luận võ, căn bản không cần suy giảm tới căn cơ và tính mạng của mình và đối phương.
Lâm Minh bị thương xác thực nặng hơn Băng Mộng nhiều lắm, chỉ nhìn vết máu là biết rõ xương cốt toàn thân cúa Lâm Minh đã bị đánh gãy, nội tạng chấn thương.
Kỳ thật phòng ngự củaLâm Minh càng mạnh hơn nữa, nhưng mà bị thương nặng hơn Băng Mộng cũng có ý nghĩa chiêu thức của Lâm Minh ẩn ẩn bị chương cuối mộng hồn áp chế.
Nhưng mà dù như thế bị áp chế là một việc, kết quả cuối cùn khi chiến đấu là chuyện khác. Bởi vì Lâm Minh có năng lực kháng đả kích mạnh hơn so với Băng Mộng. Thương thế của hắn thành như vậy còn hiểu được thế nhưng mà Băng Mộng nếu bị thương nặng thì không thể đứng vững.
- Ngươi đã mở ra sinh môn, nếu chém giết sinh tử thì có lẽ ngươi sẽ là người đứng lên cuối cùng, dừng ở đây đi.
- Đang có ý đó!
Lâm Minh dùng hắc ám vĩnh hằng phối hợp Thiên Đạo Tài Quyết đánh ra một kích mạnh nhất đều bị chương cuối mộng hồn áp chế, Lâm Minh đã biết rõ chính mình căn bản không thể thắng Băng Mộng. Hắn đã dùng công kích mạnh nhất. Tuy nhiên còn không có thiêu đốt máu huyết sinh môn, nhưng thật sự là do chiêu thức của Lâm Minh đạt tới cực hạn, trong tình huống đó dù thiêu đốt máu huyết sinh môn thì kết quả Lâm Minh cũng không thắng được.
Một kích mạnh nhất không thắng nổi. Hiện tại thân bị trọng thương. Đã không cần thiết chiến đấu tiếp.
Nhìn thấy Băng Mộng cùng Lâm Minh hai người không tiếp tục tái chiến. Người xem toàn trường hai mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì.
- Vậy xem như hòa?
Đấu võ lần này là trận cuối cùng, là quyết đấu đỉnh phong chân chính nhưng nó lại là hòa.
Thời điểm này còn có rất nhiều trưởng lão tông môn, nhân vật thánh chủ đang cưỡi linh hạm về địa điểm xuất phát, vội vàng bay tới nhìn thấy kết quả như vậy thì sững sờ. - Cái gì! ? Đánh xong!
- Đánh xong, nói đùa gì vậy! Ta vừa đuổi tới!
Rất nhiều thánh chủ rất phiền muộn, những người này thường thường đều là là nhân vật uy tín lâu năm của Thần Vực, thậm chí là bá chủ một phương, nhận được tin tức thì chạy tới đây, nhưng vẫn chậm! Dù sao bọn họ lúc trước nhiều người cưỡi linh hạm rời khỏi Hạo Vũ Giới Chủ đại lục, cho dù bọn họ có thể xé rách không gian, hư không chuyển dời cũng không có nhanh như thế.
- Thế hoà không phân thắng bại? Dĩ nhiên là thế hoà không phân thắng bại? Lâm Minh có thể đánh hòa với Băng Mộng sao!
Nghe được thế hoà không phân thắng bại thì nhiều thánh chủ càng hối hận, thế hoà không phân thắng bại ý nghĩa cuộc chiến đấu này ngang tài ngang sức, chiến đấu vô cùng kịch liệt, song phương là thiên tài ức vạn năm khó gặp, một đời xuất hiện hai người, hơn nữa cùng quyết đấu với nhau càng có thể ngộ không thể cầu. ...
- Chấm dứt.
Hạo Vũ Tử đi lên lôi đài, nhìn qua Lâm Minh và trong nội tâm cảm khái vô hạn, thanh niên này tương lai sẽ không thể tưởng tượng, không thể nghi ngờ sẽ vượt qua mình, thậm chí vượt qua sư tôn của hắn.
- Lâm Minh, sư tôn lão phu truyền lời bảo ngươi vào Hạo Vũ Thiên Cung, một giờ sau ngươi đi qua.
- Ân.
Bị Thiên tôn tuyên triệu, Lâm Minh không có bất kỳ ngoài ý muốn, thời điểm tổ chức lôi đài, tiến vào top ba địa bản Hạo Vũ Thiên Cung sẽ do Hạo Vũ Tử chỉ điểm, mà hiện tại xem ra Hạo Vũ Tử hiển nhiên thực lực không đủ, hắn cũng cũng chỉ có thể chỉ điểm một ít thiên tài cảnh giới Giới Vương mà thôi.
Luận võ chấm dứt triệt để, mà người trong tràng cực kỳ hưng phấn không có tán đi, mà là đang thảo luận chiến đấu kịch liệt vừa rồi.
Hội trường ngồi gần ba tỷ người, ngay từ đầu không đi ra cảm thấy may mắn trong lòng, người không xem được thì tiếc nuối, những người này hối hận không kiềm được.
Một ván cuối cùng không có thắng thua, tiền cược hoàn trả lại.
Đệ thập tới đệ tứ không có bất kỳ lo lắng, mà xếp trước ba mới là vấn đề.
Nếu dựa theo quy tắc Hành Si thua một tràng còn lại toàn thắng, xem như xếp thứ hai, Lâm Minh thua một tràng, hòa một tràng xếp thứ ba.
Chẳng qua nếu như quy tắc thì xếp hạng của Hành Si trên Lâm Minh phía lại nói không qua, Hành Si cũng không muốn như thế, hắn biết rõ chính mình thắng Lâm Minh kỳ thật căn bản không tính toán.
Thực lực của Hành Si xác thực mnhj hơn Lâm Minh trước khi ngủ say nửa phần, còn Lâm Minh sau khi thức tỉnh ai thắng thua còn khó nói.
Vì vậy Hành Si đệ tam.
Mà Băng Mộng cùng Lâm Minh hai người thực lực sàn sàn nhau, một trận chiến cuối cùng không phân thắng bại, như vậy dựa theo quy tắc chế định ngay từ đầu, Băng Mộng thắng nhiều hơn một trận xếp đệ nhất, Lâm Minh đệ nhị.
- Tộc trưởng, Lâm Minh đạt đệ nhị!
Thượng cổ phượng tộc chuyên môn ghi chép tất cả trận chiến của Lâm Minh và ghi thành tích vào ngọc giản.
Đệ nhị là thành tích gần như thần thoại, thực tế lúc này luận võ quần hùng cùng lên, vượt qua các cuộc đấu trước kia.
Thành tích khoa trương như thế, mặc dù là trời sinh tính đường hoàng như Hỏa Liệt Thạch cũng cười không nổi.
Hắn cầm ngọc giản có chút không có phục hồi tinh thần lại, cảm giác mình đang nằm mơ.
Thành tích tốt nhất của thượng cổ phượng tộc cũng chỉ giết tiến vào tám ngàn tên, Hỏa Liệt Thạch đưa ra yêu cầu bọn người Nhan Nguyệt Nhi chỉ là tiến vào mười ngàn mà thôi, đệ nhị đúng là thành tích khủng bố! Rất nhanh, Lâm Minh cùng Băng Mộng đánh xong trạn chiến cuối cùng, bị mấy tỷ người xem và vô số thế lực lớn thông qua các loại tình báo tỏa ra ngoài, chỉ mấy ngỳ đã truyền ra khắp Thần Vực.
Hiện tại trừ phi là cường giả Thần Biến Kỳ của các tinh cầu cằn cỗi ra, nếu không cho dù là Tiểu Thế Giới, tiểu vị diện cũng biết được đại danh của Lâm Minh.
Mà Lâm Minh cùng Băng Mộng chiến đấu với nhau được chế tác thành vài tỷ ngọc giản, phàm là thế lực lớn cơ bản đều có thể mua lấy một bộ.
Những chuyện này là nói sau, lúc này Lâm Minh đang ở sâu trong Hạo Vũ Thiên Cung, dược Hạo Vũ Tử dẫn dắt đi tới trước mặt Thần Mộng Thiên Tôn cùng Hạo Vũ Thiên Tôn.
Đối mặt Lâm Minh một tiểu bối, hai đại Thiên tôn tận lực thu liễm uy áp, nhưng mà Lâm Minh vẫn cảm nhận được uy áp khủng khiếp từ hai người bọn họ. - Lâm Minh, ngươi có rất nhiều chuyện cần hỏi đúng không?
Đầu tiên mở miệng là nữ tử áo trắng, Lâm Minh không chút nghi ngờ nàng chính là Thần Mộng Thiên Tôn.
Hắn đương nhiên có rất nhiều lời muốn hỏi, hắn không hỏi công pháp thần võ vô thượng của Thần Mộng Thiên Cung, hắn muốn biết ba mươi sáu ức năm diễn ra một lần thiên địa đại kiếp là gì, hắn còn muốn biết mươi vạn năm trước Hỗn Nguyên Thiên tôn vì sao phải đi vào Thiên Diễn đại lục, tại đó chiến với Lôi Thần Thiên tôn một trận và vẫn lạc.