Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1456: Chương 1456: Không gì hơn cái này.




Tuyệt Bích Nhai, tên như ý nghĩa, nó là một vách đá dựng đứng trong đại hoang.

Vách đá dựng đứng này bóng loáng như gương, không có một tia phập phồng.

Trên vách đá này có không ít dấu vết cường giả chém giết lẫn nhau.

Muốn lưu lại dấu vết trên Tuyệt Bích Nhai cũng không phải tu vị thăng chức là được, mà phải là nhân kiệt trong nhân kiệt.

Lúc ban đêm trên trời cao có sao lấp lánh, nhìn qua Tuyệt Bích Nhai thì thấy vách đá phản xạ ánh sáng, như cát trắng bao phủ, đẹp không sao tả xiết.

Đây là nguyên nhân trọng yếu Tuyệt Bích Nhai trở thành một nơi kỳ địa, nó tỏa ra khí thế và uy áp của đại đế, cho nên hung thú không dám tới gần, cho nên nhiều võ giả đi tới Tuyệt Bích Nhai để nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái.

Đây là số ít nơi an toàn trong đại hoang.

- Ha ha, rốt cục cũng tới Tuyệt Bích Nhai.

Độc Vũ Yêu Vương cười hắc hắc, nói:

- Tuyệt Bích Nhai này là thần vật trong đại hoang, nghe nói cũng có chút quan hệ tới chủ nhân Tu La Lộ, có thể lưu ấn ký trên Tuyệt Bích Nhai này có thể tìm được số mệnh gia thân, phát triển ngày sau sẽ có chỗ tốt tương ứng, tiểu sư muội, chúng ta nhất định phải lưu lại dấu vết thật sâu đấy, lưu danh muôn đời.

Độc Vũ Yêu Vương đang nói chuyện, đang muốn triển khai thân pháp bay lên Tuyệt Bích Nhai thì bị Lâm Minh cản lại.

- Chờ một chút.

- Ân? Ngươi làm gì?

Độc Vũ Yêu Vương nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn qua Lâm Minh.

- Ta cảm thấy các ngươi nên dịch dung thì tốt hơn đấy, tuy lúc trước ngươi đã nói mình không có bại lộ hành tung, nhưng nếu như Tuyệt Bích Nhai có nhân vật tuận kiệt tới Tu La Lộ thí luyện, như vậy có lẽ có thể mai phục không? Thịt ít ruồi nhiều , các ngươi nên ít bị người ta chú ý thì tốt hơn.

Tiểu Ma Tiên chưa từng nhắc tới với Lâm Minh chuyện mình vì sao bị đuổi giết, Lâm Minh không có hỏi nhưng mà hắn cũng hiểu đại khái.

- Dịch dung, ngươi biết sao?

Trong nội tâm Tiểu Ma Tiên khẽ động, mở to mắt nhìn qua Lâm Minh, trong đôi mắt đen sáng ngời óng ánh của nàng hiện ra thần sắc giảo hoạt.

Nhìn thấy thần thái trong mắt Tiểu Ma Tiên thì Lâm Minh cảm thấy có chút xấu hổ, hắn biết rõ Tiểu Ma Tiên hơn phân nửa đã đoán ra được một ít, ít nhất nàng đã hoài nghi thân phận của mình.

- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Mắt thấy Tiểu Ma Tiên nhìn chằm chằm vào mình hơn mười hô hấp. Lâm Minh có chút không được tự nhiên.

Mà bên cạnh Tiểu Ma Tiên, Độc Vũ Yêu Vương trong lòng tràn ngập ghen tuông, tuy hắn biết rõ tiểu sư muội của mình không có bài xích người khác phái, nhưng chưa bao giờ hiện ra thần sắc hứng thú với người nào cả, nhưng mà Lâm Lan Kiếm trước mặt tướng mạo bình thường, xuất thân bình thường, tại sao có khả năng hấp dẫn ánh mắt của tiểu sư muội cơ chứ?

- Ta nhìn ngươi vì ngươi cho ta cảm giác giống như một người!

Tiểu Ma Tiên chóp mắt vài cái, ánh mắt của nàng vẫn không rời khỏi gương mặt của Lâm Minh.

- Ah? Là bằng hữu của ngươi sao?

Lâm Minh có chút xấu hổ. Kỳ thật hắn vốn không có ý định giấu diếm Tiểu Ma Tiên, nhưng mà Tiểu Ma Tiên không cho người ta cảm giác đáng tin cậy, hơn nữa đối có Độc Vũ Yêu Vương mang địch ý với mình ở bên cạnh, đương nhiên hắn sẽ không tiết lộ thân phận của mình rồi.

- Không phải là bằng hữu, gặp mặt không đánh nhau là không tệ rồi. Nhưng mà ta... Không đánh lại hắn!

Tiểu Ma Tiên cười hì hì, hiện ra răng nanh đáng yêu của nàng.

- Ách...

Lâm Minh tức cười, hắn không biết Tiểu Ma Tiên có phải đang nói đùa hay không, nhưng mà thoạt nhìn Tiểu Ma Tiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện bị thua mình trong hội võ Thần Vực đấy.

Có việc nhỏ này đan xen bên trong, Lâm Minh vẫn dịch dung cho Tiểu Ma Tiên cùng Độc Vũ Yêu Vương, Thoát Thai Hoán Cốt Quyết của hắn chính là ảo thuật tinh thần, cũng có thể tác dụng với người khác. Nhưng chỉ có thể cải biến dung mạo, không thể cải biến khí tức linh hồn, không thể nào dấu được Đại Giới Giới Vương.

Nhưng mà Lâm Minh tin tưởng Giới Vương với tư cách là tồn tại đứng đầu thì chẳng thèm chạy loạn khắp nơi, cũng không có khả năng ở chỗ này chờ Tiểu Ma Tiên.

Đi vào Tuyệt Bích Nhai, Lâm Minh phát hiện nơi này tụ tập ba bốn tốp người.

Tu La Lộ lớn như vậy, Tuyệt Bích Nhai cũng chỉ có một cái. Mỗi ngày đều có rất nhiều võ giả đến Tuyệt Bích Nhai lưu danh.

- Nghe nói nhiệm vụ lưu danh trên Tuyệt Bích Nhai này rất phổ biến đấy, nhưng mà người chính thức làm được lại không có bao nhiêu cả.

Phía dưới Tuyệt Bích Nhai có võ giả nói ra.

- Hắc, cái gì gọi là rất phổ biến? Lưu danh trên Tuyệt Bích Nhai này chính là nhiệm vụ hi hữu. Rất nhiều người ngay cả huy chương nhiệm vụ cũng chẳng lấy được, mà người có thể cầm huy chương đều có chút bổn sự và hung ác cả, nhưng mà Tu La Lộ quá lớn, cho nên mỗi ngày đều có người đi tới nơi này, cho người ta cảm giác đây là nhiệm vụ rất phổ biến.

- Cho dù là nhân kiệt cũng chưa chắc có khả năng lưu danh của mình lên nơi này đâu.

Những người này vừa nói ra, cả đám ngẩng đầu nhìn qua Tuyệt Bích Nhai, nhưng không ai động thủ.

Dù sao cơ hội chỉ có một lần, thất bại sẽ không có, nếu như không có chuẩn bị sẵn sàng tùy thời động thủ, một khi không có phát huy tốt thì lãng phí một huy chương nhiệm vụ rồi.

Lâm Minh cẩn thận quan sát, phát hiện ở chung quanh Tuyệt Bích Nhai tuy có ngàn vạn dấu vết lưu lại, nhưng kỳ thật những dấu vết với nhau cũng có chênh lệch cực lớn.

Có dấu vết khắc sâu, có dấu vết khắc rất nông, có người viết tên của mình lên, cũng có người lưu lại ký hiệu trận vân, dấu vết khác nhau cũng chính là thể hiện tu vị khác nhau.

Trên Tuyệt Bích Nhai này chỗ càng cao thì dấu vết lại càng ít, mà ở trên cùng nhất có một khối đá tròn màu tím, dấu vết trên viên đá tròn này càng ít, hơn nữa mỗi một dấu vết đều tỏa ra khí tức chấn động lòng người.

- Viên đá tròn màu tím kia là gì?

Lâm Minh còn chưa kịp mở miệng hỏi Hồn Bạch, chiến ý bừng bừng, Độc Vũ Yêu Vương kích động hỏi người qua đường.

Người được hỏi có chút không kiêng nhẫn.

- Đó là Đế Khắc Thạch, ngươi không biết? Đế Khắc Thạch khảm nạm trên Tuyệt Bích Nhai, nếu có thể lưu ấn ký trên Đế Khắc Thạch sẽ tìm được thêm ban thưởng, nhưng mà lưu ấn ký trên Tuyệt Bích Nhai đã rất khó rồi, người muốn lưu ấn ký trên Đế Khắc Thạch càng khó hơn gấp mười lần, phàm nhân căn bản đừng suy nghĩ tới.

Người đi đường vừa nói như thế thì Lâm Minh sững sờ tại chỗ, hắn nhớ rõ nội dung của nhiệm vụ.

- Tuyệt Bích Nhai, lưu danh Đế Khắc Thạch.

Nhiệm vụ nói là Đế Khắc Thạch, mà không phải Tuyệt Bích Nhai, Tu La Lộ đúng là quá để mắt vào mình rồi, đây là cái gọi nhiệm vụ cấp Bích Hồn sao?

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn qua Đế Khắc Thạch, phía trên có hơn mười ấn ký, có vết kiếm, vết đao, dấu quyền, dấu thương... các loại ấn ký, đều ẩn chứa một tia khí tức pháp tắc, hơn nữa nhìn qua thập phần cổ xưa, dường như trải qua tuế nguyệt thật lâu rồi.

- Chỉ có hơn mười ấn ký? Chẳng lẽ Tu La Lộ thời gian lâu như vậy chỉ hơn mười người lưu ấn ký sao? Bình quân chẳng phải mấy tỷ năm mới có một người?

Lâm Minh hỏi Hồn Bạch, Hồn Bạch nói:

- Chủ nhân, cho dù lưu ấn ký trên Đế Khắc Thạch cũng không thể tồn tại vĩnh viễn. Chúng sẽ từ từ biến mất, chỉ có khắc thật sâu mới có thể lưu được lâu, có chút ấn ký ví dụ như vết ngấn ở chỗ cao nhất đấy, đã tồn tại một trăm triệu năm, đây là Cổ Tà Kiếm Vương dùng Tà Thần kiếm chém ra, lúc hắn lưu lại ấn ký này có tu vị Thần Quân cảnh.

Hồn Bạch chỉ vào vết kiếm, kỳ thật cũng có chút mơ hồ, dù sao thời gian trăm triệu năm quá lau, nó chỉ có một chữ -- "Tà" .

Lâm Minh đang thưởng thức chữ "Tà" kia, trong nó ẩn chứa tà ý, lại nghe được có người cãi lộn dưới Tuyệt Bích Nhai.

- Tốt, vậy chúng ta so đi. Thanh Kiếm Tông chúng ta cũng không sợ các ngươi.

- Ha ha, Thanh Kiếm Tông của các ngươi những năm gần đây bị Tuyết Nguyêt Thánh Địa ép tới thở không nổi, cho rằng có thể thắng được Bạch gia tộc chúng ta sao? Chúng ta muốn nhìn xem đệ tử của ai càng xuất chúng.

Người hai bên cãi nhau. Chính giữa đội ngũ Thanh Kiếm Tông có một đạo thân ảnh bay lên, hắn như giống như con chim lớn bay lên mấy trăm trượng, nhảy tới chỗ trống trên Tuyệt Bích Nhai, hắn vận chuyển năng lực toàn thân, rót năng lượng vào bảo kiếm, hét lớn một tiếng và đánh ra một chiêu.

Răng rắc!

Chỉ nghe một tiếng giòn vang, kim thạch vỡ vụn, một ít mảnh đá nhỏ lẻ tẻ rơi xuống đất.

Rồi sau đó bóng người kia quay trở lại mặt đất, động tác của hắn cũng không thong dong, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ.

Mọi người ngửa đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên chỗ cao ngàn trượng của Tuyệt Bích Nhai có lưu lại vết kiếm nhỏ như chén ăn cơm, đó là một ký hiệu họa bút, bởi vì lực lượng chưa đủ nên ký hiệu họa cũng không hoàn mỹ. Thậm chí có chút ít thô ráp.

- Thành công.

- Tốt!

Thanh niên kia sau khi hạ xuống lập tức có người tiến lên ủng hộ.

Bên kia, người của Bạch gia tộc lại lơ đễnh.

- Ngay cả lưu danh cũng không được, chỉ khắc một ký hiệu, thần khí cái gì? Bạch Thuấn, ngươi lên đi.

Khi đang nói chuyện, Bạch gia tộc cũng có một người bay lên, hắn cũng bay đến chỗ cao ngàn trượng, đi tới vị trí cách tên đệ tử Thanh Kiếm Tông kia vài thước, lần lượt lưu lại ấn ký của mình trước mặt Thanh Kiếm Tông.

Vũ khí hắn dùng là một thanh đoản đao, thanh đoản đao này giống như cây bút, hắn ra tay như gió chỉ nghe âm thanh "Bá bá bá", đá bay khắp nơi, rồi sau đó tên này nhẹ nhàng hạ xuống.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch gia tộc Bạch Thuấn lưu lại một chữ trên Tuyệt Bích Nhai, đó là chữ -- "Bạch" .

Một chữ đương nhiên còn phức tạp hơn một ký hiệu nhiều lắm, muốn làm được chuyện đó cần nhiều lực lượng, không phải người bình thường có thể khắc.

Hơn nữa chữ "Bạch" này vừa vặn đè ký hiệu của đệ tử Thanh Kiếm Tông, chỉ cao hơn vài thước, chuyện này làm tên đệ tử Thanh Kiếm Tông cảm thấy phiền muộn.

Người của Bạch gia tộc lại bắt đầu hoan hô.

Người của Thanh Kiếm Tông bên kia sắc mặt thật không tốt, vòng thứ nhất bọn họ đã thua.

- Tam sư đệ, ngươi lên đi.

Thanh Kiếm Tông bên này lại có người xuất mã.

Hai thế lực lớn cạnh tranh làm cho đám võ giả dưới Tuyệt Bích Nhai mở rộng tầm mắt.

- Đây là một hồi long tranh hổ đấu nha!

- Thiên tài cũng thật nhiều nha, mặc kệ Thanh Kiếm Tông hay là Bạch gia tộc đều là thế lực lớn, đúng là không giống mà, chúng ta chỉ cần hợp cách đã là thiên đại tạo hóa, nhưng mà đám người bên kia đều có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Khoảng cách Lâm Minh ở không xa, có võ giả đang nghị luận, trong mắt tràn đầy thán phục.

Thời điểm bọn họ vừa nói dứt lời đã có một giọng nói khinh thường vang lên.

- Không gì hơn cái này, một đám người không có tên nào xem được, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Giọng của người này không lớn, nhưng mà thính lực của võ giả thật tốt, hắn lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Mọi người nhao nhao nhìn sang, người nói chuyên không phải ai khác, chính là Độc Vũ Yêu Vương đồng hành với Lâm Minh.

Hai tay của Độc Vũ Yêu Vương khoan tay trước ngực, khóe miệng xuất hiện đường cong ngạo nghễ, loại trình độ này đúng là náo nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.