Trong vũ trụ có ba báu vật, chính là Hồng Mông linh châu do Tạo Hóa thánh tử mang ra trước mặt mọi người, về phần ma phương cùng tử tạp, Tiểu Ma Tiên cũng không biết, ngay cả tên của chúng cũng không biết, đó là vì trong các vũ trụ chúng có rất nhiều tên cho nên rất loạn.
Cho nên dù Lâm Minh và Thiên Minh Tử nhiều lần nhắc tới cái tên ma phương, Tiểu Ma Tiên cũng hoàn toàn không biết nó là cái gì. - Tâm ma, PHÁ...
Lâm Minh hét lớn một tiếng, ma phương xuất hiện vòng xoáy năng lượng, nó xoay tròn như lưỡi cưa, ác ma chi nô hình thành Tâm Ma bị ma phương phá vỡ.
Sá sá sá!
Ác ma chi nô triệt để tử vong, nó kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nhưng mà nó cuối cùng không thoát khỏi vận mệnh bị ma phương thôn phệ, nó triệt để hóa thành khí lưu màu xám tiến vào trong ma phương.
Ác ma chi nô vốn chính là tâm ma có sinh mạng, mà linh hồn, ý niệm của tâm ma đều thuộc về "Thần" trong "Tinh khí thần", bị ma phương khắc chế sít sao!
Dùng ma phương thu ác ma chi nô cũng quá đơn giản!
Ma phương màu xám lúc này xoay tròn rơi vào lòng bàn tay của Lâm Minh, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên lúc này khôi phục tự do, những hư ảnh tâm ma và hư ảnh cũng tan biến trong vô hình!
Trong nháy mắt đó sắc mặt Thiên Minh Tử càng khó coi hơn trước, thân thể toàn thân phát run và lạnh ngắt.
- Thì ra là thế! Thì ra là thế! Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới! Ma phương bị ngươi đạt được, ha ha ha! Thật sự là châm chọc, ta hao tổn tâm cơ mưu đồ suốt năm vạn năm qua tra xét vật này, không ngờ nằm trong tay của ngươi mà ta không biết.
Trong lòng Thiên Minh Tử cảm thấy vô cùng hận! Nếu như hắn sớm biết ma phương ở trong tay của Lâm Minh thì hắn sẽ chém giết Lâm Minh khi còn chưa trưởng thành rồi, còn chờ tới bây giờ rơi vào kết cục như thế này!
- Thiên Minh Tử, chấm dứt! Hôm nay ta giết ngươi, vì chính mình, cũng vì ngàn vạn oan hồn đã chết trong Thiên Vũ Thánh Địa.
Lâm Minh lúc này dùng lực lượng toàn thân thúc dục ma phương.
Trong lúc nhất thời hàng tỉ tinh quang tan biến, chung quanh biến thành không gian màu xám, Thiên Minh Tử chỉ cảm thấy lực lượng đáng sợ rót vào trong người của hắn, tiến thẳng vào linh hồn.
Ma phương là thần khí linh hồn, năm đó lực lượng của Lâm Minh còn yếu cho nên tác dụng của ma phương là phòng ngự, ngăn cản đối thủ nhảy vào tinh thần chi hải của mình, mưu toan đoạt xá hắn, khi đó ma phương tự động phản kích.
Mà bây giờ thực lực của Lâm Minh tăng lên tới Thần Quân cảnh có thể chính thức thúc dục ma phương, phương thức dùng ma phương cũng do Lâm Minh điều khiển, có thể chủ động công kích địch nhân, cho dù địch nhân có thân thể bảo hộ vẫn có thể dùng ma phương trùng kích!
Trong gió lốc linh hồn này, Thiên Minh Tử chỉ cảm thấy linh hồn hắn như lá cây bấp bênh, cơ hồ sắp tróc ra khỏi thân thể. Hắn lúc này muốn khống chế ảnh xà kiếm tự bạo! Hơn nữa mấu chốt chính là hiện tại ác ma chi nô phong tỏa bị Lâm Minh giải trừ, cho dù ảnh xà kiếm tự bạo thì Lâm Minh cũng có thể tránh thoát!
Kể từ đó hắn chẳng những không có thể làm Lâm Minh bị thương, ngược lại bản thân còn tổn thất Thiên Tôn Linh Bảo!
Mà đúng lúc này Lâm Minh như mãnh hổ lao thẳng tới chỗ Thiên Minh Tử, lực lượng toàn thân của hắn bộc phát, tử phủ đạo cung hội tụ tinh lực Cửu Thiên, Lâm Minh cầm Phượng Huyết Thương trong tay quét qua đầu của Thiên Minh Tử!
- Tu La Thiên Đạo, Diệt Ma!
Lúc Lâm Minh mở Đạo Cung Cửu Tinh, hắn dùng một chiêu trong Tu La Thiên Thư quyển một, đây là chiêu vũ kỹ luyện thể, hiện tại Lâm Minh dùng Cửu Thiên tinh lực gia trì bản thân cho nên thi triển ra!
Mắt thấy Lâm Minh đâm tới, không gian đều bị đập vụn, sắc mặt Thiên Minh Tử đại biến, hắn một tay triệu hồi ảnh xà kiếm, không quan tâm tính mạng gặp nguy hiểm, cưỡng ép bức nửa thành máu huyết trực tiếp phun lên ảnh xà kiếm, ảnh xà kiếm hấp thu máu huyết của Thiên Minh Tử biến thành màu đỏ.
Trong lúc nhất thời ma phong gào thét, như vạn quỷ gào khóc!
- Cho dù ngươi có ma phương thì như thế nào, năm đó Mộ Thiên Tuyết thiêu đốt linh hồn bản thân còn không thể tiêu diệt ta, hiện tại thực lực của ta đã không phải năm vạn năm trước có thể so sánh.
Thiên Minh Tử điên cuồng hét lên một tiếng, cầm ảnh xà kiếm trong tay chém tới Lâm Minh!
Một kiếm này đã là một kiếm mạnh nhất của Thiên Minh Tử ở trạng thái hiện tại, cũng là một kích hắn tiêu hao tính mạng đổi lấy!
Đối mặt một kiếm này sắc mặt Lâm Minh lạnh lùng, lực lượng mười lăm tỷ cân tăng vọt, lại tăng thêm bí pháp nên biến thành ngũ long chi lực!
Ầm ầm!
Tiếng nổ đáng sợ vang lên, giống như tinh cầu nổ tung, mặt đất sụp xuống, Thiên Minh Tử chỉ cảm thấy sức lực to lớn đánh thẳng vào người của hắn, hổ khẩu rung mạnh, cánh tay tê dại, ảnh xà kiếm rơi xuống đất.
- Cái gì?
Thiên Minh Tử cuồng khiếu, trong nội tâm khiếp sợ không hiểu, tuy hắn đoán được Lâm Minh mở Đạo Cung Cửu Tinh xong lực lượng phóng đại, nhưng mà không ngờ Lâm Minh cường đại đến loại trình độ này, lực lượng này có thể đánh nát tinh cầu đấy.
Chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã có thể đạt tới cảnh giới khủng bố này, hơn nữa chân nguyên, cương nguyên phụ trợ, chính diện đối kháng với Lâm Minh chẳng khác gì đối mặt cự long.
- Chết đi!
Lâm Minh điên cuồng gào thét một tiếng, hai tay cầm thương đâm thẳng vào thiên linh Thiên Minh Tử!
Một khắc này Thiên Minh Tử dốc sức liều mạng vận chuyển không gian pháp tắc, muốn né tránh một kích này, nhưng mà lúc này lực lượng khổng lồ đánh không gian sụp xuống, không gian pháp tắc cũng khó áp dụng được!
Thiên Minh Tử trơ mắt nhìn qua một thương đáng sợ này đánh thẳng vào mình.
Thời gian như trôi qua thật chậm, cảm giác tuyệt vọng không cam lòng từ sâu trong lòng Thiên Minh Tử dâng trào ra ngoài.
Lâm Minh quá mạnh mẽ, đột phá Đạo Cung Cửu Tinh thì hắn có thực lực đối với Giới Vương! Hơn nữa có ma phương phụ trợ, thực lực của hắn đã có thể trở thành cự đầu trong Thần Vực! Không còn là thiên tài trẻ tuổi, là bá chủ một phương chân chính!
Trong nháy mắt sống còn, Thiên Minh Tử dốc sức liều mạng lắc đầu, rồi sau đó một thương của Lâm Minh nện vào vai phải của Thiên Minh Tử.
Răng rắc!
Tiếng nổ tung vang lên, ngũ long chi lực khủng bố giáng lên người Thiên Minh Tử, cương nguyên hộ thân của hắn bị đánh nát, xương cốt nửa người đứt gãy, nội tạng tan nát, huyết nhục vẩy ra!
Một thương của Lâm Minh nện nát nửa người của Thiên Minh Tử, xé rách phổi phải và phế Thiên Minh Tử.
Trong sát na nỳ đồng tử của Thiên Minh Tử mất đi tiêu cự, nửa người rủ xuống, máu tươi bắn ra như suối!
Mặc dù là lúc bình thường bị thương nặng như vậy cũng lấy nửa cái mạng của Thiên Minh Tử, Đại Giới Giới Vương cũng không thể thừa nhận.
Huống chi hiện tại Thiên Minh Tử đã gần như dầu hết đèn tắt, lúc trước hắn nhiều lần thiêu đốt máu huyết, vận dụng bí pháp, bị thương nặng như vậy đã ăn sâu vào bổn nguyên.
Tánh mạng bổn nguyên là căn cơ của một người, một khi đánh nát thì ít có khả năng còn sống, cho dù không chết thì thọ nguyên còn lại cũng không nhiều, tử vong là chuyện sớm muộn.
- Ngươi...
Thiên Minh Tử cười thảm, miệng phun máu tươi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới một năm trước hắn dã tâm bừng bừng giết vào Táng Thần Lĩnh, dùng tu vị Đại Giới Giới Vương đuổi giết Lâm Minh là Thần Biến hậu kỳ, vốn tưởng rằng đây là cơ duyên trời ban, cuối cùng hắn vẫn lạc!
Tất cả người đuổi giết Lâm Minh, bất kể là Giới Vương cũng tốt, nửa bước Thiên Tôn cũng tốt, toàn bộ bị Lâm Minh tru sát!
Không chỉ như thế, hắn nắm giữ ma phương và truyền thừa của nhiều cường giả, nhân vật như vậy phải xưng là ma thần mới đúng!
Nhưng mà tất cả chuyện này không ai biết, cơ hồ tất cả người đuổi giết hắn đều chết! Hắn sẽ trở thành quái vật khủng bố ẩn nấp trong đám hậu bối, thực lực của hắn đã áp đảo các cự đầu thế hệ trước!
Phốc!
Thiên Minh Tử phun máu tươi, định nói cái gì đó, cuối cùng miệng đầy bọt máu nói không nên lời.
Mà đúng lúc này Lâm Minh đánh ra một quyền vào cổ họng của Thiên Minh Tử!
Luyện lực như tơ bạo phát ra ngoài, lập tức đánh gãy xương cổ và động mạch chủ của Thiên Minh Tử.
Đầu lâu của Thiên Minh Tử nghiêng qua một góc đầy quỷ dị, trên mặt hắn cười thảm không cam lòng, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Lâm Minh đột nhiên rút Phượng Huyết Thương ra, trường thương quét ngang, trực tiếp chém đầu của Thiên Minh Tử.
Tuổi thọ đạt tới mười vạn năm, sắp bước vào nửa bước Thiên Tôn, tương lai có thể thành Thiên Tôn một đời kiêu hùng, cứ như vậy bị Lâm Minh đánh chết, đầu của hắn lăn đi như bóng da, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt!