Ở trung ương hồ lớn bích lục này, có một ngọc đài do cẩm thạch xây thành, ngọc đài cùng bờ có chín cây cầu đá liên kết, trông như tiên cảnh nhân gian.
Lâm Minh phát hiện, địa phương cách ngọc đài mấy chục mét, có một đình tạ giữa hồ, trong đình xếp đặt một bàn đá, trên bàn đá có nước trà, bánh quả.
Lúc này, đang có mấy trung niên nhân, mấy lão giả còn có một thiếu nữ ngồi ở xung quanh bàn đá, hứng thú nhìn về phía này.
Ở trong đó thậm chí có Tần Hạnh Hiên và Mộc Dịch tiên sinh.
Lâm Minh hơi run run, làm sao bọn họ xuất hiện ở đây?
Mộc Dịch phát hiện Lâm Minh nhìn về phía bọn họ, khẽ mỉm cười, mà Tần Hạnh Hiên cũng lộ ra một nụ cười hữu hảo.
Lâm Minh mỉm cười đáp lễ, hắn mơ hồ cảm giác được, mấy người bồi tiếp Mộc Dịch khác cũng không đơn giản, trong đó khí tức của mấy người không chắc kém Mộc Dịch.
Những người này đều là cao thủ!
Lâm Minh nghĩ không sai, những người này có mấy người là bằng hữu của Mộc Dịch, khách khanh của triều đình Thiên Vận quốc.
Trừ thứ này ra, còn có trưởng lão của Thất Huyền Vũ Phủ, hàng năm hai lần tân sinh, bọn hắn đều sẽ đến quan sát một thoáng, nhìn xem có hạt giống tốt hay không.
Bọn họ xem chủ yếu là thiên phú và võ đạo chi tâm, hàng năm thí sinh báo danh, thiên phú đã sớm bám vào trong tư liệu, căn bản không cần trắc, bọn họ đã sớm biết rồi.
Lần này thiên phú thí sinh xem như tạm được, mạnh nhất có tứ phẩm thượng đẳng.
Ngũ phẩm thiên phú ở Thiên Vận quốc có thể nói là mười năm mới được một, không có cũng bình thường, tứ phẩm thượng đẳng cũng rất tốt, tứ phẩm khác cũng được thông qua, tam phẩm thì kém một chút.
Cửa thứ nhất đo lực không có gì đáng xem, cho nên những trưởng lão Vũ phủ này cũng không có trình diện, mà thiên phú thì bọn họ nhìn rồi.
Lần này đến là nhìn bên trong những thí sinh này, có võ đạo chi tâm đặc biệt hay không.
- Lên một lượt đi, bảo vệ bản tâm, bảo trì tĩnh tọa, kiên định ngũ quan, liền có thể thông qua.
Phụ nhân xinh đẹp nói.
Các thí sinh nối đuôi nhau đi tới cầu đá, lúc này trong lòng bọn họ đều có chút bồn chồn.
Cửa thứ nhất đo lực, kỳ thực trong lòng bọn họ đều nắm chắc, bình thường thí sinh đều biết lực lượng cực hạn của mình là bao nhiêu.
Ngoại trừ những người tâm lý yếu, thấp thỏm, sợ phát huy không ra trình độ đỉnh cao, cái khác đã sớm trong lòng nắm chắc, qua chính là qua, không qua chính là không qua.
Cho nên không có quá mức khẩn trương, mà lần này kiểm tra ảo cảnh, bọn họ lại rất khẩn trương.
Ảo cảnh này, bên trong bọn hắn không ít người trước đây căn bản chưa thử qua, bên trong đến cùng tình cảnh thế nào, là một điểm cũng không có.
Nghe nói tỉ lệ đào thải trong cửa ải này là cao nhất trong ba quan, sẽ đạt tới chín phần mười.
Mười còn một!
Phải biết, bọn hắn đều là người xuất sắc bên trong bạn cùng lứa tuổi, nếu là xuất thân thành nhỏ trấn nhỏ, rất có thể là xuất sắc nhất bên trong nơi đó, từ nhỏ đã nghe tên gọi thiên tài lớn lên.
Nhưng mà một nhóm người như vậy, đi tới nơi này kiểm tra ảo cảnh, cũng bị đào thải nhiều như vậy!
Cửa ải này rất đáng sợ!
- Lên Ngọc Bích đài ngồi vào chỗ của mình, sau mười tức thời gian, kiểm tra bắt đầu!
Mỹ phụ nói, tuy cách nhau khoảng cách rất xa, thế nhưng âm thanh của nàng lại rõ ràng truyền đến trong tai mỗi một học sinh, phần công phu chân nguyên truyền âm này thâm hậu hơn Chu Viêm rất nhiều.
Lâm Minh hoài nghi, mỹ phụ này là một võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Đi tới trên Ngọc Bích đài, Lâm Minh tùy ý nhìn đám người ngồi xa vây xem một chút, quả nhiên ở trong đó phát hiện thân ảnh của Lan Vân Nguyệt.
Nàng dựa vào trên một gốc cây, vẫn như cũ nhìn Lâm Minh, không cảm giác mình bị phát hiện.
Lâm Minh thở dài một hơi, không đi xem nữa, khoanh chân ngồi ở trên Ngọc Bích đài.
Sau khi ngồi xuống, hắn phát hiện tuy ngọc đài này là cẩm thạch xây thành, thế nhưng không có một chút hàn ý nào, trái lại như là dương ngọc, cực kỳ ôn nhuận.
Nhìn kỹ, có thể phát hiện trên ngọc đài có khắc các loại hoa văn phức tạp, hiển nhiên đây là trận văn.
Cái Ngọc Bích đài này chính là một ảo trận, có người nói ảo trận này là mấy cao thủ Tiên Thiên của đại tông môn Thất Huyền cốc khắc xuống, ảo cảnh trong đó không khác cùng thực cảnh.
Bất quá Lâm Minh cũng không lo lắng, ảo cảnh dù sao cũng là ảo cảnh, chỉ cần bảo vệ bản tâm, mặc ngươi ảo cảnh vô biên, ta vẫn lù lù bất động!
Giờ khắc này, Lâm Minh ngồi ở trên bạch ngọc đài, tâm tình không minh trước nay chưa từng có.
Theo mười tức thời gian vừa đến, Lâm Minh chỉ cảm thấy chu vi một trận cường quang lướt lên, hết thảy thí sinh đã không thấy, trong tầm nhìn, Lâm Minh chỉ có thể nhìn thấy chính mình.
Đây là một mảnh thảo nguyên vô biên vô hạn, đưa mắt nhìn tới, vẫn là vô biên vô hạn, đúng lúc này, một đám mãnh thú từ trong bụi cỏ chui ra, xông thẳng đến Lâm Minh.
Mấy chục con mãnh thú, dĩ nhiên đều là Hung thú cấp một mà trước đây Lâm Minh giải cốt, bắt đầu chạy đến, khí thế cuồn cuộn.
Lâm Minh mặt không biến sắc, chờ những mãnh thú này đập tới.
Hô!
Mãnh thú xuyên thể mà qua, Lâm Minh bình yên vô sự, nhưng mà trong nháy mắt mãnh thú xuyên thể đó, Lâm Minh xác thực cảm nhận được một cỗ đả kích và uy áp rất cường liệt.
Tuy hắn biết đây là ảo giác, thế nhưng không thể thoát khỏi loại cảm giác này, phảng phất như một loại sợ hãi đến từ linh hồn.
Đây chính là hiệu quả của ảo trận sao? Biết rõ là ảo tượng, nhưng vẫn như cũ dễ dàng lạc lối ở bên trong, mà một khi lạc lối, liền không biết đây là ảo giác.
Nếu như vậy, ảo giác trở thành sự thật, nếu là ảo giác giết người, liền có thể trực tiếp khiến người ta ở bên trong ảo cảnh chết đi.
Thời điểm Lâm Minh bình yên vượt qua cửa thứ nhất, trên ngọc đài sáng lên hơn chục đạo bạch quang, trong nháy mắt, có mười mấy người bị truyền tống ra khỏi Ngọc Bích đài, rơi xuống trên bờ.
Những người này đều không ngoại lệ, sắc mặt tái nhợt, mí mắt run rẩy, bọn hắn đều lạc lối ở bên trong ảo cảnh.
Mà một khi lạc lối, sẽ ảo tưởng ra bản thân bị dã thú xé thành từng mảnh từng mảnh, sau đó càng ngày càng sợ, chung quy tâm thần thất thủ, bị truyền tống ra.