Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1204: Chương 1204: Pháp tắc Sinh Mệnh






- Ngự Long sư huynh!?

Nghe thấy lời của thanh niên tóc đen này, những võ giả khác đều nhìn lên bầu trời, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân tóc bạc từ trên trời bay tới. Tốc độ của hắn thoạt nhìn cũng không nhanh, nhưng trong quá trình phi hành lại sinh ra ma sát kịch liệt với không khí chung quanh, phát ra tiếng âm bạo thật lớn. Điều này tự nhiên nói rõ, phán đoán tốc độ nam nhân tóc bạc của mọi người là sai.

Chỉ trong vài chớp mắt, nam nhân tóc bạc liền từ chân trời bay tới trước mặt mọi người, hạ xuống độn quang, giẫm mạnh lên một tảng đá đen lớn, khiến cho nó nổ tung, đá vụn bắn ra. Chỉ riêng khí thế như vậy đã khiến lòng người kinh hãi không thôi.

Thanh niên tóc bạc này sau khi đứng vững liền ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Minh, cuồng phong gào thét, quần áo của hắn theo gió bay bay, mái tóc dài màu trắng tùy ý tung bay.

Con ngươi của hắn không ngờ là màu xám trắng, hơn nữa kỳ dị nhất chính là hình dạng rồi lại có hình trứng dựng đứng, giống hệt con ngươi của rắn.

Mà trên vai hắn, một con rắn lớn màu đỏ cuộn mình. Trên đầu con rắn này có một cái sừng, thân thể thô to quấn quanh người hắn. Đầu rắn ở một bên mặt của hắn, hướng về Lâm Minh thè lưỡi, lộ ra răng nanh dữ tợn.

Nhìn thấy con rắn một sừng này, mấy đệ tử của Chân Võ Đại Thánh địa đều mừng rỡ:

- Quả nhiên là Ngự Long sư huynh!

- Ha ha. Ngự Long sư huynh nhưng là cao thủ đỉnh cấp xếp top 10 Chân Võ Đại Thánh địa. Tốt rồi!

- Hừ, ngươi biết cái gì. Thực lực của Ngự Long sư huynh cũng không chỉ top 10, ít nhất có thể xếp đến thứ sáu, bảy. Chỉ là Ngự Long sư huynh không thích nổi bật mà thôi.

Ngự Long tới lập tức khiến cho một đám đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa nhao nhao tâng bốc. Mà loại tâng bốc này Ngự Long hiển nhiên không thích, hơi hơi nhíu mày. Những đệ tử kia vừa thấy tâng bốc không đúng chỗ lập tức im miệng, chuyển sang lên án hành vi phạm tội của Lâm Minh...

- Ngự Long sư huynh, ngươi phải làm chủ cho chúng sư đệ. Tên dùng thương này chẳng những muốn đuổi chúng ta khỏi khu săn bắn vất vả giành được, hơn nữa còn muốn ra tay với chúng ta!

- Đúng vậy. Hai ngày này, người này đã giết rất nhiều đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa. Hắn thực lực cao cường, chúng ta chỉ có thể bị ăn hiếp, trốn cũng không xong. Hắn hoàn toàn phớt lờ uy nghiêm của Chân Võ Đại Thánh địa ta!

- Quá kiêu ngạo! Căn bản không đem Chân Võ Đại Thánh địa chúng ta để vào trong mắt!

Những người này đang nói, lại có vài luồng độn quang từ trên bầu trời hạ xuống. Những người này chính là sáu đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa bị Lâm Minh đánh chết khi mới đến Phong Ma lĩnh.

Kẻ thủ gặp mặt hết sức đỏ mắt. Thanh niên ngăm đen sau khi nhìn thấy Lâm Minh, liền lộ ra nụ cười hung hăng dữ tợn:

- Tiểu tử. Tìm một ngày rưỡi, cuối cùng tìm được ngươi rồi, ta biết ngay ngươi ở Phong Ma lĩnh. Ngươi thật kiêu ngạo đúng không, ha ha ha! Ta lần này xem ngươi còn làm sao kiêu ngạo nữa. Cũng dám nói người của Chân Võ Đại Thánh địa chúng ta đều là đưa đồ ăn cho ngươi. Ngươi xong rồi, về sau ngươi ra khỏi thành một lần là chết một lần. Chân Võ Đại Thánh địa sẽ giết ngươi đến 0 giá trị công huân!

- Hắc hắc, đại ca nói không sai. Thức thời thì mau quỳ xuống cầu xin tha thứ, chúng ta còn có thể bớt giết ngươi vài lần.

Tiểu đệ của thanh niên ngăm đen cũng hùa theo.

Mà lời nói của bọn họ lại dẫn tới sự phản cảm của Ngự Long, hắn lạnh lùng nhìn hai người một cái. Ánh mắt này khiến cho hai người lập tức thanh âm bị kiềm hãm, cười gượng hai tiếng không nói gì nữa.

Ngự Long quay đầu nhìn hướng Lâm Minh, chậm rãi mà lạnh băng nói:

- Ngươi từng nói... Chân Võ Đại Thánh địa tìm ngươi, ngươi cầu còn không được. Nói đệ tử của Chân Võ Đại Thánh địa ta đều là tặng giá trị công huân cho ngươi... Có phải không?

Thanh âm của Ngự Long tuy rằng thong thả nhưng là lại ẩn chứa một luồng áp lực. Nếu là võ giả tu vi yếu, chỉ cần bị hắn hỏi liền khó thể chịu đựng luồng uy áp này.

Lâm Minh mỉm cười:

- Ngươi vì cái này mà đến. Không sai, những lời này là ta nói. Chân Võ Đại Thánh địa các ngươi ỷ thế hiếp người, chiếm giữ khu săn bắn. Một cái Phong Ma lĩnh, địa phương tốt nhất đều bị các ngươi chiếm hết, người khác chỉ có thể húp cháo. Đến gần sẽ bị các ngươi uy hiếp, thậm chí đánh chết. Hơn nữa chỉ có các ngươi giết người khác, người khác lại không thể giết đệ tử của các ngươi. Nào có đạo lý như vậy? Nếu đã có người nói, chỉ cần ta dám động bọn họ liền giết ta 0 giá trị công huân, vậy ta không bằng tương kế tựu kế, liền đứng ở chỗ này chờ. Các ngươi đến một người ta giết một, đến hai người ta giết một đôi.

Lâm Minh không chút sợ hãi áp lực do khí thế của Ngự Long mang tới, phải nói là hoàn toàn không cảm giác.

Ngự Long biểu tình trầm mặc, mắt hơi nheo lại, mà ánh mắt toát ra trong khe mắt lại phát ra sát khí vô tận.

- Ta bất kể nguyên nhân là cái gì, ta cũng bất chấp Chân Võ Đại Thánh địa ta bình thường làm việc như thế nào. Bọn họ là bọn họ, ta là ta. Vốn ngươi giết đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa ta, ta sẽ không làm gì ngươi, mà ngươi không nên miệt thị Chân Võ Đại Thánh địa ta. Như vậy, kết cục của ngươi chỉ có chết!

Trong khi nói, trên tay hắn có thêm một thanh kiếm. Thanh kiếm này xuất hiện phi thường đột ngột, không ai nhìn thấy hắn lấy ra thế nào. Dường như thanh kiếm này ngay từ đầu đã ở trên tay hắn.

Kiếm này rõ ràng là một món Linh khí.

Thân kiếm đỏ thẫm như máu, rộng không đến một tấc, mỏng như cánh ve, mềm đến không cần sức là có thể làm nó cong gãy. Quả thật như là một cái đai ngọc màu đỏ vậy.

Lâm Minh nhìn thoáng qua thanh kiếm, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn. Binh khí càng cổ quái càng không dễ dàng đối phó. Bởi vì ngươi không quen thuộc nó.

Ngự Long trước mắt này bất kể là vũ khí hay là con rắn một sừng quấn trên người hắn kia đều hết sức kỳ lạ. Nếu là đối thủ thực lực gần, thậm chí là mạnh hơn hắn ta một chút, gặp phải hắn ta đều sẽ hết sức kiêng kỵ. Hơi không cẩn thận là sẽ bởi vì chiêu thức cổ quái của đối phương mà lật thuyền trong cống.

Lâm Minh rút Phượng Huyết Thương, tay phải tùy ý run lên, thân thương đột nhiên chấn động, phát ra tiếng ù ù mơ hồ.

Ngự Long mặt không biểu tình, chính vào lúc này con rắn trên vai hắn phát ra ánh đỏ chói mắt, rồi sau đó trong ánh đỏ mãnh liệt này, một màn khó tin đã xảy ra. Thân thể con rắn này dường như tan rã, hòa vào trong thân thể Ngự Long.

Ánh mắt Lâm Minh thoáng ngưng, còn có loại chuyện này? Đây là năng lực của khế ước thú?

Đúng lúc này, Ngự Long động. Hắn động im hơi lặng tiếng, nhưng là tốc độ lại nhanh đến khó tin. Chỉ trong một nháy mắt liền đi tới trước mặt Lâm Minh, nhuyễn kiếm trong tay đâm thẳng tới Lâm Minh.

Bởi vì tốc độ Ngự Long ra tay quá nhanh, giống như là dùng hết toàn lực vung một cái dây lưng, trong nháy mắt vung lên dây lưng đột nhiên nhũn ra, đầu cuối tụt lại phía sau. Nhưng khi sức mạnh vung lên đạt tới cuối, cuối dây lưng sẽ bị phất ra, với tốc độ nhanh hơn bắn về phía kẻ địch. Loại binh khí này cùng với nói là kiếm không bằng nói là một cái roi!

Vút!

Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm màu đỏ đột nhiên thẳng băng, mũi kiếm giống như lưỡi rắn độc đâm thẳng mi tâm Lâm Minh.

Trong nháy mắt trường kiếm tới gần mi tâm, Lâm Minh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, sức mạnh khí huyết dường như bị một loại sức mạnh nào đó dắt đi, chỉ chực vọt ra!

- Pháp tắc Máu?

Ánh mắt Lâm Minh ngưng trọng, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển, dựa vào luyện thể thuật của hắn áp chế khí huyết xao động trong cơ thể. Thân thể khẽ động hóa thành một cái bóng mờ lui nhanh ra ngoài.

Vút!

Kiếm quang trượt qua bả vai Lâm Minh bắn ra, thẳng lên trời. Tuy rằng không bắn trúng Lâm Minh lại khiến khí huyết toàn thân hắn sôi trào.

Cảm giác của Lâm Minh theo luồng kiếm quang màu đỏ kia, chỉ thấy khi kiếm quang kia bắn lên trời, xẹt qua bên cạnh một con ác mộng thú đang bay, giữa kiếm quang và ác mộng thú còn cách mười mấy trượng. Nhưng khiến người cảm thấy khó tin chính là, sau khi kiếm quang xẹt qua, thân thể con ác mộng thú đang bay kia đột nhiên chấn động, rồi sau đó giống như một túi máu căng đầy, đột nhiên vỡ ra!

Máu thịt tung tóe, máu tươi vãi ra!

Trong nháy mắt, một con ác mộng thú phi hành liền biến thành thịt nát máu loãng, hơn nữa nó căn bản không bị kiếm quang của Ngự Long đánh trúng, chỉ vẻn vẹn là bởi vì kiếm quang dẫn động khí huyết trong cơ thể.

Đây chính là một loại ý cảnh của pháp tắc Máu, dẫn động khí huyết trong cơ thể kẻ địch, , khiến cho sức mạnh khí huyết bùng nổ, đem tinh hoa máu thịt dẫn ra khỏi cơ thể kẻ địch, khiến thân thể đối phương nổ tung mà chết.

Chỉ cần bị kiếm quang tới gần chính là kết cục như vậy!

Lâm Minh khẽ hít một hơi, phương thức chiến đấu của Ngự Long này xảo quyệt như thế, võ giả bình thường tự cho là tránh thoát kiếm quang của hắn kỳ thật đã chết rồi!

Ngay cả Lâm Minh cũng bị một chút ảnh hưởng. Hắn hấp thu xương Rồng máu Phượng, sức mạnh khí huyết trong cơ thể vững chắc không giả. Nhưng là một mặt khác, khí huyết trong cơ thể Lâm Minh cũng mạnh mẽ hơn xa so với võ giả bình thường. Một khi bị pháp tắc Máu dẫn dắt, năng lượng bộc phát ra cũng càng mạnh.

- Ồ? Võ giả luyện thể!

Cảm ứng của Ngự Long đối với sức mạnh khí huyết hết sức nhạy bén, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Minh là một võ giả luyện thể, hơn nữa thành tựu tương đối cao.

- Pháp tắc Máu?

Lâm Minh nhìn về phía Ngự Long, trong mắt có một tia hưng phấn và ngoài ý muốn. Hắn nảy sinh hứng thú đối với thủ pháp tác chiến của Ngự Long. Trên thực tế, sau khi tham gia Thần Vực đệ nhất hội võ, Lâm Minh đã ở trên một võ đài càng thêm rộng lớn, kiến thức đến thiên tài đỉnh cao đến từ các nơi của Thần Vực. Những người này, thủ pháp tác chiến tầng tầng bất tận, rất nhiều thiên tài lĩnh ngộ pháp tắc tinh diệu, quỷ dị khiến Lâm Minh mở rộng tầm mắt.

Những người này, có lẽ không phải đối thủ của Lâm Minh, nhưng là thủ pháp tác chiến của bọn họ lại có thể tăng trưởng kiến thức cả hắn. Ngày sau gặp phải người cùng loại, không đến mức bởi vì phương thức tác chiến quỷ dị của đối phương mà chịu thiệt.

Ngự Long mặt không biểu tình, thấp giọng nói:

- Không phải pháp tắc Máu mà là... pháp tắc Sinh Mệnh!

Lời còn chưa dứt, Ngự Long lại lần nữa lao ra, vẫn là một kiếm không thay đổi đâm hướng Lâm Minh. Đầu mày Lâm Minh khẽ nhướng lên, thân thể lùi nhanh, muốn một lần nữa né tránh kiếm của Ngự Long. Mà chính vào lúc này, một màn càng khiến cho Lâm Minh giật mình đã xảy ra. Thân thể của Ngự Long dường như đột nhiên không có xương, biến thành một khối mì tùy ý kéo dài, cánh tay hắn đột nhiên vươn ra đến mấy trượng, đuổi thẳng đến Lâm Minh!

Một kiếm đâm hướng ngực của Lâm Minh!

Đây là...

Đồng tử Lâm Minh đột nhiên co rụt lại. Thân thể người rồi lại có thể xảy ra thay đổi như vậy?

Hắn đem Phượng Huyết Thương chắn ngang trước ngực, một thương đánh xuống, muốn đỡ một kiếm này. Nhưng mà lúc này, thân kiếm mềm mại kia đột nhiên như một con linh xà bám lên cán Phượng Huyết Thương, rồi sau đó vòng qua Phượng Huyết Thương, vẫn như trước hướng về phía Lâm Minh, không chút khách khí đâm tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.