Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1341: Chương 1341: Rút củi đáy nồi




Thời điểm tên đầu trọc định giết thêm tán tu, đầm lấy dưới chân hắn quay cuồng, chỉ nghe tiếng nổ vang lên, bùn đen bắn ra tứ tán, một đầu rễ cây thô to hơn mấy cây trước gấp mười lần nhô lên.

Rễ cây này hóa thành một con Hắc Long mạnh mẽ, hiển nhiên là bản thể của Hỗn Nguyên linh căn.

Hỗn Nguyên linh căn có trí tuệ, nó cũng rõ ràng đây là sống chết trước mắt, phải liều mạng.

- Saaaaa...

Hỗn Nguyên linh căn gào thét, một góc thực vật gào thét phát ra sóng âm xuyên thủng trăm dặm, màng nhĩ kẻ yếu sẽ bị thủng.

- Ngăn cản nó lại!

- Đồ Ma Đại Pháp!

Sáu Thần Quân cùng nhau ra tay, xương cốt toàn thân bọn họ như nổ tung, cơ bắp bành trướng, máu huyết toàn thân chảy ra ngoài, làn da màu đỏ, không hề nghi ngờ bọn họ dùng bí pháp ma đạo.

Loại bí pháp này không cần thiêu đốt máu huyết, nhưng kỳ thật lại có tổn hại tới bổn nguyên sinh mạng, phải thiêu đốt thọ nguyên, thi triển một lần sẽ làm suy yếu tính mạng chi hỏa, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, chỉ dùng làm tuyệt chiêu liều mạng, nếu như không thể đánh chết địch nhân, chết sẽ là mình, bởi vì sau khi dùng chiêu này chân nguyên, sinh mệnh lực bị tiêu hao thật nhiều.

- Hô --

Một đạo hào quang bao phủ Hỗn Nguyên linh căn vào bên trong.

Hỗn Nguyên linh căn giãy dụa kịch liệt, hào quang này như muốn xé rách nó ra, sáu đại cao thủ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa.

- Phù Quang, nhanh! Thi triển Vạn Huyết Hóa Ma Trận trạng thái mạnh nhất, một lần hành động trọng thương nó!

La đường chủ gầm thét, bọn họ thi triển Đồ Ma Đại Pháp, mỗi một hơi thở tiêu hao ngàn năm thọ nguyên, bọn họ căn bản không tiêu hao nổi.

- Ta biết rõ!

Đôi mắt U Phù Quang nhìn qua mấy trăm tán tu và sắc mặt dữ tợn. - Đều giết, lập tức!

- Tốt!

Thanh niên đầu trọc cười ha ha, dùng máu huyết của tán tu mà lập công. Lại không hao tổn thọ nguyên thì cớ sao không làm?

- Thiên Minh Đại Thánh Địa, các ngươi chết không yên lành!

Rất nhiều tán tu ở đây nguyền rủa, bọn họ rút binh khí ra muốn liều chết đánh cược một lần.

- Liều với bọn chúng, rồi sau đó chúng ta tách ra trốn!

- Ta không muốn chết nha.

Đối mặt tử vong ai cũng phải tỉnh táo, tuy những tán tu này có thể liều mạng, nhưng mà bọn họ biết rõ hôm nay hơn phân nửa phải chết ở đây.

- Ca ca chúng ta làm sao bây giờ.

Nữ tử áo xanh nói chuyện với Lâm Minh lúc trước sắc mặt tái nhợt, ca ca bên người của nàng cũng đầy mồ hôi.

Mà lúc này Lâm Minh nhìn qua chiến trường trước mặt. Hỗn Nguyên linh căn mạnh vượt qua tưởng tượng của hắn, nhưng mà dù vậy tiếp tục đánh tiếp Hỗn Nguyên linh căn bị bắt là sớm muộn, đây không phải chuyện hắn muốn thấy.

Hắn hy vọng chính là kết cục lưỡng bại câu thương.

- Hắc, tiểu tử, chúng ta mang theo ngươi tới đây, hiện tại là thời điểm ngươi thể hiện công dụng rồi, bắt đầu từ ngươi, đi chết đi.

Tên Lâm thanh niên đầu trọc đi tới trước mặt Lâm Minh. Ra tay đầu tiên với Lâm Minh.

Trong mắt hắn thực lực của Lâm Minh mặc dù không tệ, nhưng chỉ là tán tu mà thôi, đối với bọn họ mà nói không đáng giá nhắc tới.

- Hoắc!

Trường đao chém tới. Thanh niên đầu trọc chém thẳng vào Lâm Minh!

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, Phượng Huyết Thương cũng không xuất ra, duỗi tay phải, tay không nghênh tiếp trường đao của tên đầu trọc.

Chỉ nghe âm thanh kim loại va chạm vang lên, đao của thanh niên đầu trọc bị Lâm Minh bắt lấy, giống như thép đúc không rút ra được.

- Cái gì!

Thanh niên đầu trọc không tin vào mắt của mình, loại cảm giác này giống như đưa chân giẫm con kiến, kết quả thân thể của hắn bị con kiến nhấc lên.

Đúng lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, tinh thần chi hải có ảo giác bộc phát, trong hỗn loạn hắn chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng của Lâm Minh.

- Phốc!

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, Lâm Minh bắn ra mũi tên nguyên khí xuyên thủng cổ họng của tên đầu trọc.

Đau đớn kịch liệt truyền tới, thanh niên đầu trọc dốc sức liều mạng che cổ họng lại, hai mắt mở to, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc không thể tưởng tượng nổi, hắn cứ như vậy té xuống đất.

- La sư huynh!

- Xảy ra chuyện gì!

Lâm Minh giết người lập tức hấp dẫn tất cả đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa nhìn qua.

Mọi người đều nhìn thấy Lâm Minh dễ dàng đánh chết tên đầu trọc, kể cả tán tu cũng đều kinh ngạc đến ngây người.

Thanh niên đầu trọc bản thân là Thần Biến hậu kỳ, mà tu vị của Lâm Minh chỉ là Thần Hải đỉnh phong, đó căn bản là chuyện không có khả năng.

- La sư huynh bị hắn giết?

- Điều này sao có thể? Hắn chỉ là võ giả Thần Hải Kỳ thôi!

- Hắn khẳng định che dấu tu vị! Hắn không phải tán tu!

Thanh niên đầu trọc không phải hạng người bình thường, có thể được Thiên Minh Tử thu làm đệ tử ký danh xem như là thiên tài không kém, tuy bị Lâm Minh một kích giết chết, nhưng mà cũng có thể giải thích một câu, Lâm Minh che dấu tu vị, thậm chí dung mạo cũng dịch dung ra.

- Đồng loạt ra tay, giết hắn!

Đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa nhao nhao phóng tới Lâm Minh.

Sắc mặt Lâm Minh lạnh lùng, một đạo khí tức cổ xưa từ trên người của hắn bộc phát, tùy ý lưu chuyển, hắn mở Hồng Mông không gian, nhưng mà Hồng Mông không gian khác với trước kia nhiều lắm, lúc này đây Hồng Mông không gian của Lâm Minh tràn ngập năng lượng Thần Mộng, phương thế giới này như bị ngăn cản, ở vào không gian không biết.

Đây là Thần Mộng pháp tắc được Lâm Minh dung hợp vào Hồng Mông không gian, dùng lý giải của Lâm Minh bây giờ với Thần Mộng pháp tắc còn chưa đủ xây dựng Thần Mộng không gian, càng không khả năng làm cho Thần Mộng không gian cùng Hồng Mông không gian dung hợp, nhưng mà có thể dung nhập Thần Mộng pháp tắc vào trong Hồng Mông không gian cũng làm Hồng Mông không gian mang đặc tính cua Thần Mộng pháp tắc, uy lực tăng lên mạnh mẽ.

Trong lúc nhất thời phàm là võ giả bị bao phủ trong Hồng Mông không gian lâm vào ảo giác, thế giới sự thật cách xa bọn họ.

Lâm Minh cầm Phượng Huyết Thương, một bước bước lên thương mang hiện ra, hơn mười đệ tử lập tức bị Lâm Minh chém giết!

- Ngươi làm chuyện tốt!

U Phù trơ mắt nhìn cảnh này xảy ra, đôi mắt tràn ngập màu đỏ.

Lần này bắt Hỗn Nguyên linh căn, là cơ hội tốt cho U Phù Quang lập công, quan hệ tới tương lai của hắn có thể đi xa trên đường võ đạo hay không, lại bị Lâm Minh rút củi dưới đáy nồi, chém giết nhiều đệ tử, phá hư đại trận, hắn như thế nào không giận?

Hắn cầm trọng kiếm màu đen trong tay, một kiếm chém thẳng vào Lâm Minh.

- Đi chết đi!

Đối mặt U Phù Quang, sắc mặt Lâm Minh lạnh lùng, trong nháy mắt đó trong cơ thể hắn tinh khí thần dung hợp, lực lượng toàn thân Lâm Minh tăng vọt.

Tam nguyên tụ đỉnh!

U Phù Quang là võ giả Thần Biến sơ kỳ, nhưng mà đối với Lâm Minh mà nói cũng bình thường thôi.

Phong Thần đại pháp -- Cấm Thần Ấn!

Lâm Minh mười ngón động liên tục, trong chốc lát đánh ra mấy ngàn ấn quyết, những ấn quyết phức tạp mà cổ xưa, trừ Lâm Minh ra không ai xem hiểu.

Lâm Minh hét lớn một tiếng, tất cả ấn quyết nện thẳng vào U Phù Quang!

Tạch tạch tạch!

Kiếm quang của U Phù Quang bị ấn quyết bao phủ, một khắc này những ấn quyết hóa thành năng lượng, bắt đầu điên cuồng thôn phệ lực lượng của U Phù Quang.

U Phù Quang cảm thấy lực lượng của mình trôi qua nhanh chóng, sắc mặt của hắn đại biến, muốn chặt đứt kiếm quang liên hê với mình, rút kiếm đâm tới, nhưng mà lúc này Lâm Minh đã quỷ mị xuất hiện trước mặt U Phù Quang.

Một thương đâm tới!

U Phù Quang kinh hồn phi phách tán, toàn thân bao phủ trong tầng khói đen phòng hộ, quỷ khí um tùm, hắc mang trận trận, cùng lúc đó trong tay hắn niết tu di giới, dường như lấy pháp bảo gì đó.

Mà lúc này thương mang của Lâm Minh không khách khí đâm vào khói đen hộ thể của U Phù Quang, chỉ thấy một hồi mơ hồ, không gian rung động lắc lư, hộ thể của U Phù Quang ngăn cản trong nháy mắt và tiêu tán.

Phượng Huyết Thương không lưu tình chút xuyên thủng lồng ngực của U Phù Quang.

Một đâm này quán chú năng lượng trong Phượng Huyết Thương bạo phát không giữ lại, U Phù Quang kêu thảm một tiếng, ngũ tạng lục phủ vỡ vụn, cánh tay của hắn nắm mảnh vỡ vừa lấy ra khỏi tu di giới, căn bản không kịp sử dụng đã bị Lâm Minh tiêu diệt.

Chênh lệch quá lớn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.