Tu La Lộ thần chi phù văn vốn chính là thể hiện của Tu La Thiên Đạo, Lâm Minh bằng vào lĩnh ngộ Tu La Thiên Thư quyển một này tập trung vào vị trí Tu La Đạo.
Những đạo văn này hình thành năng lượng li ti trong nội thế giới của Mộ Linh Nguyệt, nếu như trải qua thời gian lâu thì những năng lượng này mới tan đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nhưng mà thời gian này bọn họ không chờ được, phải nhanh chóng thanh trừ đi.
Lâm Minh tìm đúng vị trí đầu mối, nhìn Mộ Linh Nguyệt nói ra:
- Ta sẽ bắt đầu, khả năng rất đau.
Mỗi đạo văn li ti này đều xâm nhập vào huyết nhục của Mộ Linh Nguyệt cho nên khi hút nó ra sẽ giống như rút tình tia máu thịt của người ta ra ngoài, thống khổ trong đó không nhỏ.
Nếu là người thường thừa nhận sẽ thống khổ tới mức ngất đi.
Thần kinh của võ giả cường đại hơn phàm nhân nhiều, nhưng mà thân thể võ giả càng rắn chắc hơn, thống khổ khi rút đạo văn ra còn mạnh hơn nhiều.
Lúc Lâm Minh dùng năng lượng bản thân tập trung từng tí vào mỗi tấc da thịt và kéo nó ra ngoài, thân thể Mộ Linh Nguyệt run rẩy kịch liệt, bụng dưới tiếp xúc với bàn tay của Lâm Minh, nàng nhíu mày thật nhỏ
Lâm Minh lúc này hơi dừng lại.
- Tiếp tục.
Mộ Linh Nguyệt cắn răng, nàng phát triển tới bây giờ không biết trải qua bao nhiêu trắc trở, những thống khổ này với nàng mà nói không xem vào đâu.
Lâm Minh gật gật đầu, ngón trỏ quấn quanh năng lượng đạo văn, bắt đầu chậm rãi kéo ra ngoài.
Hắn ra tay thập phần nhu hòa, nhưng mà dù là như thế những năng lượng đạo văn này thống khổ không nhỏ.
Đau đớn trùng kích tinh thần chi hải của Mộ Linh Nguyệt, Mộ Linh Nguyệt tuy cắn răng không lên tiếng, toàn thân của nàng mồ hôi ướt nhẹp, lúc này nhìn nàng càng thâm gợi cảm.
Lâm Minh vẫn chăm chú như trước, hắn dùng thời gian một phút đã rút một năng lượng đạo văn li ti kia ra ngoài.
Năng lượng đạo văn li ti này hóa thành hào quang biến mất.
Lâm Minh không ngừng lại, bắt đầu cái thứ hai ra.
Kế tiếp là cái thứ ba thứ tư. Lâm Minh dùng thời gian một giờ mới thanh trừ toàn bộ những năng lượng này.
Mà lúc này Mộ Linh Nguyệt đã toàn thân ướt đẫm. Sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng mất đi huyết sắc, nhìn qua vô cùng nhu nhược mềm yếu.
Lâm Minh thở dài ra một hơi, cũng tiêu hao không nhỏ.
Cuối cùng vết thương đại đạo trên người Mộ Linh Nguyệt cũng bị thanh trừ toàn bộ, cũng không ai tìm ra vị trí của nàng, kế tiếp chỉ còn lại thanh trừ độc tín Vô Sinh Độc, mà thực lực của Mộ Linh Nguyệt không có phù văn đại đao ước thúc, khu trừ những chất độc này cần mấy ngày là xong.
- Tốt, Linh Nguyệt cô nương. Ta về phòng trước, mười ngày sau ta sẽ rời khỏi đây, có lẽ chúng ta gặp mặt lần sau chính là năm mươi năm rồi...
Mộ Linh Nguyệt suy yếu gật gật đầu, nàng nội thị nội thế giới của mình, quả nhiên như Lâm Minh đã nói, vết thương đại đao toàn bộ bị Lâm Minh thanh trừ.
Chuyện này càng làm cho Mộ Linh Nguyệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vết thương như vậy Tô lão thúc thủ vô sách, chỉ có thể khiến Mộ Linh Nguyệt cần nhiều năm sau suy yếu năng lượng ẩn chứa trong vết thương, như thế mới tiêu trừ từng chút một.
Mà Lâm Minh chỉ dùng một giờ là thanh trừ sạch sẽ, thật thần kỳ.
- Năm mươi năm sau... Gặp lại a...
Mộ Linh Nguyệt miễn cưỡng cười cười, nàng có ý định trọng tổ tổ chức sát thủ Thiên La, nàng là người thân cận Thiên La, chính là đại thủ lĩnh của Thiên La, nhưng mà nàng phải hoàn thành tâm nguyện cả đời của nàng, sinh tử không biết, như vậy cũng không có quá nhiều lưu luyến với Mộ Linh Nguyệt...
...
Mười ngày sau Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên rời khỏi Gia Lan Quốc, mười ngày này Nhạc vương gia nhiều lần bái phỏng Lâm Minh, muốn kéo quan hệ với Lâm Minh nhưng đều bị Lâm Minh cự tuyệt, hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra mục đích Nhạc vương gia tìm hắn, đơn giản là muốn Lâm Minh phụ tá hắn leo lên ngôi vị hoàng đế.
Nhưng mà Lâm Minh căn bản không có hứng thú cuốn vào trong tranh đấu cung đình này, cho nên cự tuyệt thập phần dứt khoát.
Nhạc vương bất đắc dĩ cũng đành phải thôi.
Trong mười ngày Lâm Minh cẩn thận quy hoạch kế hoạch tu luyện năm mươi năm của mình.
Trừ cô đọng tu vị, cũng cố trụ cột, Đạo Cung Cửu Tinh sẽ trở thành đường tu luyện trọng yếu nhất của Lâm Minh.
Mà muốn mở ra cung thứ hai của Đạo Cung Cửu Tinh, dựa theo Thương Khung Phách Điển ghi lại cần một đan dược trọng yếu -- Tham Lang Thiên Châu.
Loại đan dược này chẳng những cần thiên tài địa bảo trọng yếu, hơn nữa luyện chế nó cũng yêu cầu Luyện Dược Sư cực cao, trên thị trường căn bản không có khả năng tìm được, có thể nói là vô giá.
Muốn làm ra nó chỉ có một loại biện pháp, chính là Lâm Minh tự mình động thủ tìm tài liệu và luyện chế.
Chuyện này không thể nghi ngờ là rất tốn thời gian.
Nhưng mà dù tốn thời gian hơn nữa Lâm Minh cũng phải hoàn thành, Luyện Thể Thuật đối với Lâm Minh mà nói trọng yếu nhất không phải tụ nguyên.
Cứ như vậy Lâm Minh trở lại Thần Văn Thành, dùng thân phận thành viên Thần Văn Sư công hội, trải qua cao tầng công hội được chiết khấu 85%, mua tài liệu chồng chất như núi.
Những tài liệu này có giá cao làm cho người ta líu lưỡi, Lâm Minh phải tốn thới hai trăm Cửu Dương ngọc!
Năm đó Lâm Minh tại Hỗn Nguyên Thiên Cung kế thừa rất nhiều tài phú, mà hôm nay tại Tu La Lộ vốn bị Thiên Minh Tử đuổi giết, lại tiêu xài lớn ở Thần Văn Thành, đến bây giờ tài sản của Lâm Minh rút lại nghiêm trọng, tính toán ra còn chưa đủ năm mươi khối Cửu Dương ngọc.
Càng làm cho Lâm Minh cười khổ không thôi, thân gia phong phú cũng cảm thấy không đủ xài.
Về phần quá trình luyện đan và luyện chế thần văn phù, Lâm Minh lại không có tính toán làm ở Thần Văn Sư công hội, bởi vì Lâm Minh trong giai đoạn hiện tại không cần sư phụ, chính hắn tu luyện là được.
Trong giao dịch khắp nơi, Thần Văn Thành huyên náo phồn hoa, Lâm Minh càng hợp ý vài nơi an tĩnh.
Nơi an tĩnh thích hợp cho Lâm Minh đặt tâm tinh luyện thần văn thuật, đồng thời cũng có thể tĩnh tâm tôi luyện căn cơ, làm cho tu vị lắng đọng xuống, hắn muốn đánh tốt trụ cột đột phá Thánh Chủ sao này.
Vì vậy sau khi mua tài liệu xong, Lâm Minh cưỡi Hỗn Nguyên Thiên Cung ngụy trang thành một chiếc linh hạm bay khỏi Thần Văn Thành.
Hắn bay đi trọn vẹn nửa tháng.
Tu La Lộ là vũ trụ cùng tồn tại với Tam Thập Tam Thiên, tuy nhiên diện tích thực tế của nó không có rộng như Tam Thập Tam Thiên, nhưng cũng không phải Thần Vực có thể so sánh.
Hỗn Nguyên Thiên Cung phi nửa tháng Lâm Minh nhìn thấy vô số quốc gia, vô số sinh linh.
TrongTu La Lộ, các chủng tộc ở Tam Thập Tam Thiên này cái gì cần có cũng có, còn có tộc nhân con lai các chủng tộc nhiều như hằng hà sa số, phải dùng trăm tỷ mà tính toán.
Nhiều sinh linh như thế đương nhiên có nhiều tông môn rồi.
Thanh Nguyệt Môn, chỉ trong vô số tông môn trong nội Tu La Lộ lớn nhỏ khắp nơi, nhiều vô cùng.
Nếu như dùng tiêu chuẩn Thần Vực đây chỉ là một tông môn thất phẩm, người cầm quyền cao nhất trong tông môn là -- môn chủ cùng thái thượng trưởng lão, bọn họ có tu vị Thần Quân cảnh, hơn nữa chỉ có hai người là Thần Quân cảnh, những người còn lại đều dưới Thần Quân.
Hai người này thái thượng trưởng lão đã tám vạn tuổi tuổi Thần Quân trung kỳ, môn chủ là năm vạn tuổi tuổi Thần Quân sơ kỳ.
Đối với cường giả Thần Quân cảnh tuổi thọ chưa tới mười vạn năm, năm vạn tuổi đã là trung niên, tám vạn tuổi là lão giả tám mươi, thọ nguyên không nhiều.
Một ngày này Thanh Nguyệt Môn có một đôi tuấn nam mỹ nữ, nói là muốn gia nhập Thanh Nguyệt Môn, mà nam tử trẻ tuổi xưng là cấp thấp Thần Văn Sư cùng Luyện Dược Sư.
Hai người đều còn trẻ, nhưng thiên phú xuất chúng, cốt linh hơn hai mươi đã tu luyện tới Thần Hải hậu kỳ.
Chuyện này với Thanh Nguyệt Môn mà nói tính toán là hạt giống không tệ, tương lai tất vào Thần Biến, thậm chí tu luyện tới Thần Quân cũng có hy vọng.
Cho nên các trưởng lão Thanh Nguyệt Môn tự mình tiếp kiến hai người, điều tra thân phận của hai người xong và định vị đệ tử nội môn.
Thiên phú của hai người các trưởng lão rất hài lòng, về phần nam tử trẻ tuổi nói hắn là một cấp thấp Thần Văn Sư cùng Luyện Dược Sư cái gì đó trưởng lão Thanh Nguyệt Môn không quá để ý, dù sao bọn họ là tiểu tông môn, nuôi dưỡng Thần Văn Sư rất khó khăn.
Một võ giả muốn tu thành Thần Văn Sư có giá trị chân chính cần hao phí đại lượng tài liệu trân quý, Thanh Nguyệt Môn bọn họ căn bản không đủ sức, hai người thực lực mạnh nhất của Thanh Nguyệt Môn chỉ là Thần Quân, thân gia có bao nhiêu chứ?
Cứ như vậy một nam một nữ hơn hai mươi tuổi được an định tại Thanh Nguyệt Môn, hai người này tự nhiên chính là Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên.
Lâm Minh cuối cùng trải qua cân nhắc lựa chọn tại một tiểu tông môn vượt qua thời gian hai ba mươi năm, nơi đây phải trong sạch và hoàn cảnh đơn giản.
Hắn có thể tĩnh hạ tâm lai luyện chế đan dược cần thiết mở Đạo Cung Cửu Tinh, đồng thời cũng khiến tu vị của mình tăng lên một bước.
Mà Tiểu Ma Tiên đương nhiên là theo chân Lâm Minh ở cùng một chỗ, tại Uổng Tử Cốc chín năm, tu vị của Tiểu Ma Tiên cũng tăng lên quá nhanh, nàng cũng cần có thời gian củng cố tu vị.
Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên áp chế tu vị tại Thần Hải hậu kỳ, đã lừa gạt người Thanh Nguyệt Môn thì không thành vấn đề.
Cứ như vậy Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên đã ở lại Thanh Nguyệt Môn.
Lâm Minh cũng không có như rất nhiều đệ tử khác là vừa vào môn đã bế quan, hắn vào môn phái xong là cải tạo nơi ở, thiết lập một gian luyện đan thất và thần văn thất.
Cao đẳng Thần Văn Sư dùng thần văn thất thường thường giá thành đắt đỏ, Lâm Minh tình huống bình thường cũng làm theo.
Trưởng lão tông môn nhìn thấy chuyện này phát hiện Lâm Minh thật sự có ý định tu luyện thần văn thuật cùng thuật luyện đan, lập tức tới an ủi Lâm Minh, bảo Lâm Minh không nên vì thần văn thuật mà bỏ bê tu luyện, để tránh lỡ thiên phú của mình, không công lãng phí thời gian đi vào lối rẽ.
Nhưng mà Lâm Minh chỉ cười cười, hiển nhiên không có nghe vào.
Con đường tu luyện, hoàn toàn xem ngươi thôi, người khác không có biện pháp, Lâm Minh không nên như thế, thường xuyên qua lại nhưng các trưởng lão khuyên cũng không được gì, chỉ có thể cho Lâm Minh làm theo ưa thích của mình.
Cứ như vậy Lâm Minh tại Thanh Nguyệt Môn bắt đầu yên tĩnh bế quan.
Hắn mỗi ngày đều tinh nghiên thần văn thuật, thuật chế thuốc, buổi tối thì ngồi điều tức trong chỗ bế quan, tích lũy tu vị, ngẫu nhiên hắn cũng tu luyện Thiên Đạo Cực Nhạc với Tiểu Ma Tiên, thực lực của hai người củng cố nhanh chóng.