Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1359: Chương 1359: Thiêu đốt.




Thương mang và kiếm quang trong sát na chém ra một kiếm, thiên địa mất sắc, nhật nguyệt vô quang, năng lượng cuồng loạn bộc phát, mặt đất như bị cự chùy nện trúng, đột nhiên lõm xuống và hình thành hố sâu mười dặm, vô số dung nham trước mắt trào ra ngoài, sơn mạch uốn lượn giống như cồn cát vậy.

Đây là cường giả Thần Hải Kỳ tuyệt đỉnh, xác thực nói là cường giả Thần Quân tại hạ giới gây ra sức phá hủy khủng bố như vậy mới đúng!

Thực lực như thế tuy không cách nào hủy diệt tinh cầu, nhưng mà đồ diệt toàn bộ sinh linh trên tinh cầu cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

- Lâm Minh!

Trong đầu Lâm Minh vang lên giọng nói ân cần và lo lắng của Mộ Thiên Tuyết, hiện tại nàng căn bản không thể giúp Lâm Minh cái gì, bởi vì lúc trước nàng cũng chẳng dễ chịu gì.

Thiên Minh Tử và nàng có thù bất cộng đái thiên, đủ loại hoàn cảnh đưa đẩy bị Thiên Minh Tử đẩy vào tuyệt cảnh, Mộ Thiên Tuyết đã chết qua một lần nên không quan tâm, thế nhưng mà Lâm Minh thì nàng làm sao nhìn hắn chết ở đây được?

Hít sâu một hơi, Mộ Thiên Tuyết hoàn toàn không cách nào bảo trì trấn định được, tay nàng chỉ run nhẹ, nàng rất ít thất thố như vậy, không phải sợ hãi, mà là thống hận!

Thống hận Thiên Minh Tử cực độ!

- Lâm Minh, ngươi còn có biện pháp không?

Mộ Thiên Tuyết cưỡng chế ức chế của mình.

- Không có biện pháp tốt, chỉ có thể liều!

Bị Thiên Minh Tử nhìn chằm chằm vào, lại ở trong vạn ma lĩnh vực, Lâm Minh quả thật bị đẩy vào tuyệt lộ. Vừa rồi va chạm bởi vì Thiên Minh Tử toàn lực ra tay, vạn ma lĩnh vực suy yếu và bị xé rách một chút, thế nhưng mà khi đó Lâm Minh cũng không thể ra tay công kích.

Hiện tại va chạm vừa kết thúc, tầng lĩnh vực này không phục lại, hình thành lồng giam Lâm Minh.

Luận lĩnh vực thì cho dù Hồng Mông không gian hay là Thần Mộng không gian đều có thể hủy diệt vạn ma lĩnh vực, nhưng mà chênh lệch pháp tắc làm cho Lâm Minh căn bản không cách nào dùng lĩnh vực bản thân trấn áp Thiên Minh Tử.

Thiên Minh Tử sống ít nhất năm vạn năm, Lâm Minh mới hơn ba mươi tuổi, chênh lệch trình độ pháp tắc có thể nghĩ?

Yên lặng, yên lặng đáng sợ chỉ có tiếng xé gió khi Thiên Minh Tử bước đi mà thôi.

Một kích vừa rồi làm Lâm Minh trọng thương.

Chỉ thêm một kích nữa thì Lâm Minh phải chết không thể nghi ngờ.

Ma phương cho tới bây giờ đều là phòng ngự bị động, chủ động thúc dục ma phương công kích thì thế nào?

Trong lòng Lâm Minh khẽ động, thời điểm này cũng chỉ có thể đánh cược một lần, ma phương là thần khí công kích linh hồn, nếu như có thể thúc dục ma phương thì tất nhiên có thể đánh tan một đám phân hồn trong phân thân Thiên Minh Tử ở đây, chỉ cần phá hủy phân hồn này thì phân thân Thiên Minh Tử chỉ còn lại linh thể, không có pháp tắc, không có tư tưởng, căn bản không đủ gây sợ.

Lâm Minh lúc này phải làm liều mà thôi!

Tu luyện trong Thần Mộng Thiên Cung giúp liên hệ của Lâm Minh với ma phương càng chặt chẽ, nhưng mà hắn biết rõ muốn thúc dục ma phương là không có khả năng.

Nếu liên thủ thúc dục ma phương cùng với Mộ Thiên Tuyết thì kỳ thật chỉ là ngụy trang, nói cho cùng vẫn là Mộ Thiên Tuyết bằng vào lực lượng một mình thúc dục nó.

Năm đó Thiên Vũ Thánh Địa bị hủy diệt, Mộ Thiên Tuyết toàn lực thúc dục ma phương đã phải trả cái giá thê thảm, đó là lúc nàng ở thời kỳ toàn thịnh, mà bây giờ dùng hiện trạng của Mộ Thiên Tuyết đi thúc dục ma phương chỉ có một kế quả, chính là thần hồn bị thiêu đốt triệt để, lấy cái chết để phát ra công kích này.

Đây không phải chuyện Lâm Minh muốn, hắn tình nguyện vạn kiếp bất phục cũng không muốn Mộ Thiên Tuyết chết thay!

- Lâm Minh, ngươi còn đang suy nghĩ gì? Chúng ta chỉ còn cơ hội cuối cùng mà thôi, nếu ngươi trúng một kích của Thiên Minh Tử sẽ bị thương nặng hơn, đến lúc đó cho dù chúng ta giết Thiên Minh Tử cũng sẽ dầu hết đèn tắt, đến lúc đó chỉ cần bọn người U Vô Tẫn cũng đủ tiêu diệt ngươi rồi.

Giọng của Mộ Thiên Tuyết có chút lo lắng.

Lâm Minh nghiêm túc nói ra:

- Mộ cô nương, Lâm Minh ta sống ở kiếp này,cho dù là hiện tại hay tương lai, ta sẽ không bao giờ cho ngươi ngăn cản trước mặt của ta đâu, càng không dùng cái chết của ngươi đổi mạng của mình, đạp vào võ đạo đỉnh phong là truy cầu cả đời của ta, nhưng cho dù là võ đạo đỉnh phong cũng không trọng yếu bằng tính mạng của Mộ cô nương đâu!

Lâm Minh đột nhiên nói ra lời này làm Mộ Thiên Tuyết ngây người, nàng không nghĩ tới Lâm Minh lại nhìn ra ý định của nàng, xác thực, nàng ngay từ đầu không tính toán dùng lực lượng của Lâm Minh làm cái gì, mà là muốn thiêu đốt linh hồn, thúc dục ma phương đồng quy vu tận với phân thân của Thiên Minh Tử. Lâm Minh đột nhiên nói lời này khiến nội tâm của Mộ Thiên Tuyết sinh ra xúc động không hiểu, nàng chẳng biết tại sao trong nội tâm đau xót, một giọt nước mắt chảy xuống.

Giọt nước mắt này rơi xuống có thể là đau khổ, cũng có thể diễn dịch là hạnh phúc...

Nhưng mà linh hồn rơi lệ là đau khổ tận cùng, bi thống đến mức tận cùng, hoặc cũng nên hiểu là tâm linh xúc động.

Than thể Mộ Thiên Tuyết dần dần trôi nổi, một khắc này linh hồn của nàng chậm rãi hóa thành tia chớp, hào quang xanh trắng trên người Mộ Thiên Tuyết trào ra, sáng rực như mặt trời!

Nàng đang thiêu đốt thần hồn!

- Mộ cô nương, ngươi!

Lâm Minh khẩn trương. - Lâm Minh, ngươi biết không? Năm vạn năm trước ta tận mắt nhìn thấy Thiên Vũ Thánh Địa bị hủy, ta không thể ngăn cản Thiên Minh Tử, Thiên Vũ Thánh Địa với ta mà nói là thứ trọng yếu nhất! Năm vạn năm sau ta nhìn thấy Thiên Minh Tử hủy diệt ngươi, hiện tại ngươi là sinh mệnh trọng yếu nhất của ta, ta tuyệt không cho phép nó tái diễn, vĩnh biệt!

Mộ Thiên Tuyết nói câu này và rót lực lượng vào trong ma phương, Lâm Minh thậm chí đã cảm giác được ma phương trong người đang rung động, nó thật muốn bay ra khỏi thân thể của mình.

- Ngươi có quyết tâm của ngươi, ta cũng có lời thề của ta, nếu như ngươi chết đi, ta tiếp tục còn sống cũng không có bất kỳ ý nghĩa!

Mộ Thiên Tuyết nói vô cùng kiên định.

Ma phương rung động càng ngày càng mãnh liệt! Kỳ thật ma phương không có chủ nhân, nó với tư cách "Thần" của vũ trụ kết tinh, phàm nhân căn bản không cách nào làm khó nó, so với ma phương thì Mộ Thiên Tuyết với Lâm Minh mà nói trọng yếu hơn nhiều.

Lúc Mộ Thiên Tuyết bắt đầu thiêu đốt linh hồn thì Lâm Minh cảm giác đau khổ tê tâm liệt phế! Trong nội thế giới của hắn dường như có cái gì đó nổ tung! Quyết không thể cho Mộ Thiên Tuyết tiếp tục nữa, quyết không thể cho nàng thiêu đốt thần hồn, Mộ Thiên Tuyết hiện tại chỉ còn lại có thần hồn, một khi thiêu đốt thì nàng sẽ tan thành mây khói! Chân Thần cũng không cứu được!

Một khắc này lực lượng cuồng bạo bộc phát thiêu đốt trong người Lâm Minh!

Trong hạt giống hỗn độn vòng xoáy nghịch cuốn, vốn là chỉ có vào chứ không có ra Hỗn Nguyên hạt giống, đúng là có năng lượng từ trong đó phun ra đến!

- Thiên Minh Tử, ngươi đi chết đi!

Lâm Minh ngửa mặt lên trời gào thét, hắn cảm thấy lực lượng trong người dâng trào, đạo lực lượng này không thể tiết ra, thân thể của mình như nổ tung!

Bồng bồng bồng!

Mạch máu của Lâm Minh nổ tung, máu tươi toàn thân phun ra ngoài, lực lượng toàn thân quán chú vào trong Phượng Huyết Thương, Phượng Huyết Thương hưng phấn chấn động!

Trong quá khứ ngươi bảo hộ ta, bây giờ là lúc ta bảo hộ ngươi...

Cho dù như thế nào ta cũng không nhìn ngươi thiêu đốt thần hồn để chết thay ta được!

Cho dù tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực cũng phải đánh bại Thiên Minh Tử!

Một khắc này giọng nói giống như cách xa Lâm Minh, Lâm Minh có thể nghe được tiếng Mộ Thiên Tuyết.

- Bổn mạng tinh huyết, thiêu đốt!

Lâm Minh hét lớn một tiếng, tinh huyết trong người bốc cháy!

Năm thành tinh huyết bị thiêu đốt.

Mặc dù Lâm Minh triệt để đả thông sanh tử huyền quan cũng không thể chịu nổi tiêu hao nhiều tinh huyết như thế.

- Lâm Minh... Ngươi!

Động tác của Mộ Thiên Tuyết cứng đờ, thiêu đốt năm thành tinh huyết là khái niệm gì? Hắn có từng nghĩ tới hậu quả không?

Lâm Minh hiện tại xác thực không để ý hậu quả, hắn không thể ngăn cản ma phương, cũng chỉ có thể đánh bại Thiên Minh Tử!

Lâm Minh dùng thiêu đốt năm thành tinh huyết làm đại giá đánh ra một kích.

- Cái gì? Ngươi vậy mà...

Vốn đã hoàn toàn khống chế toàn cục, Thiên Minh Tử tính trước tất cả nhìn thấy Lâm Minh đột nhiên bạo phát ra một kích khủng bố thì biến sắc.

- Thiên địa luân hồi, vạn pháp vẫn diệt, duy ngã ma đạo, vĩnh tồn thế gian!

Hai tay của Thiên Minh Tử điểm lên hư không, trước mặt hắn xuất hiện một ổ quay màu xám, trên ổ quay này có khắc ngàn vạn phù triện, mỗi một đạo phù triện đều phong ấn một thế giới, ngàn vạn phù triện phong ấn ngàn vạn thế giới.

- Nghịch thế -- Hấp Thiên Ma Công!

Thiên Minh Tử dùng thần võ vô thượng của Ma Thủy Đại Đế!

Năm đó Thiên Minh Tử đã từng tiến vào Ma Thủy Thiên Cung, Hấp Thiên Ma Công, cũng học thành thần võ vô thượng của Ma Thủy Thiên tôn, trong tay Thiên Minh Tử thi triển ra còn mạnh hơn Tiểu Ma Tiên nhiều lắm.

Hấp Thiên Ma Công, đầu tiên phải hấp thu công lực của người khác, rồi sau dùng công lực ma hóa đả thương đối thủ.

Nghịch thế Hấp Thiên Ma Công mới là trạng thái công kích của Hấp Thiên Ma Công.

Trong tay Tiểu Ma Tiên thì Hấp Thiên Ma Công dùng năng lượng hình thành vòng xoáy, mà Thiên Minh Tử lại làm nó biến thành ma bàn.

Trong nháy mắt đó thương thương của Lâm Minh đâm vào trên ma bàn, thần mang đáng sợ tỏa ra, đục lỗ bầu trời, xé rách đại địa!

Lực nổ đáng sợ đánh nát vạn ma lĩnh vực của Thiên Minh Tử! - Phốc!

Vạn ma lĩnh vực bị hủy trong nháy mắt, Thiên Minh Tử đúng là bị cắn trả, phun máu tươi.

Nhìn thấy máu tươi tung tóe, Thiên Minh Tử không thể tin được vào con mắt của mình, Lâm Minh vậy mà dùng tu vị Thần Hải trung kỳ kích thương phân thân Đại Giới Giới Vương lĩnh ngộ pháp tắc và linh thể Đại Giới Giới Vương?

- Tạch tạch tạch!

Lâm Minh không tiếc thiêu đốt một nửa tinh huyết, ma bàn cũng xuất hiện vết rạn.

- Cái gì?

Tâm thần Thiên Minh Tử cả kinh, thân thể đột nhiên lui về phía sau, nhưng mà đã trễ.

Phượng Huyết Thương giống như Thương Long phẫn nộ lao thẳng vào ma bàn, đâm thẳng trái tim của Thiên Minh Tử.

- Ngươi thực cho rằng có thể đánh chết ta?

Thiên Minh Tử hét lớn một tiếng, đột nhiên một kiếm bổ vào thương mang của Lâm Minh.

- Oanh!

Thương mang kiếm quang đụng nhau, trong sát na này cũng biến mất, Thiên Minh Tử cảm thấy một đạo lực lượng cực lớn đánh tới, trường kiếm trong tay bay đi, kinh mạch toàn thân của hắn đứt gãy không biết bao nhiêu chỗ, một ngụm nghịch huyết phun ra ngoài.

Một kích này hắn chân chân chính bị Lâm Minh đánh trọng thương, một tiểu bối Thần Hải trung kỳ lại đánh vỡ lĩnh vực của hắn, đồng thời trọng thương phân thân của mình?

Thiên Minh Tử không thể tin!

Mà ở mấy ngoài trăm dặm, bọn người U Vô Tẫn nhìn thấy một kích cuối cùng thì rung động không hiểu, bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ Lâm Minh lại mạnh tới mức này, ngay cả sư tôn tự mình ra tay cũng bị trọng thương!

U Vô Tẫn đang có chút ít hoang mang lo sợ, đột nhiên thấy hoa mắt, một bóng người thuấn di xuất hiện trước mặt hắn.

Người này toàn thân nhuốm máu, giống như Tu La trong địa ngục đi ra ngoài.

- Lâm... Lâm Minh...

Thân thể U Vô Tẫn cứng đờ, mà đúng lúc này hắn cảm thấy ngực đau xót, hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy tay phải của Lâm Minh đá cắm vào ngực của hắn lấy trái tim đang đập ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.