Vì ngăn ngừa đêm dài lắm mộng, Lâm Minh cầm đồ vật xong đi dạo vài vòng, hắn tạm biệt Nguyệt Lưu Tinh, Nguyệt Thu Phong, rồi sau đó hộ tống Tiểu Ma Tiên cùng rời khỏi Thần Văn Sư công hội.
- Lâm Minh ngươi mua đồ này rốt cuộc là cái gì?
Tiểu Ma Tiên đã sớm cảm thấy hiếu kỳ rồi, đi ra ngoài không lâu thì nàng dùng chân nguyên truyền âm cho Lâm Minh.
- Nếu như ta không có đoán sai thì đây hẳn là đồ do chủ nhân Tu La Lộ lưu lại.
Lâm Minh thành thật trả lời, Tiểu Ma Tiên nghe xong nội tâm cả kinh, chủ nhân Tu La Lộ!
Trong Tu La Lộ này chủ nhân Tu La Lộ chính là thần minh, phàm là đồ vật có liên quan tới hắn, dù chỉ là mảnh vỡ đều có giá trị không lường được, chẳng trách Lâm Minh hao tổn tâm cơ cũng phải mua cho được toái ngọc này.
- Vậy nó làm được cái gì?
- Hiện tại còn nói không tốt, tạm thời mặc kệ, chúng ta đi tới Vấn Thiên Cơ thì biết.
- Lại đi Vấn Thiên Cơ?
Tiểu Ma Tiên rất kinh ngạc, bọn họ vừa ra khỏi Vấn Thiên Cơ, vào làm gì nữa?
- Chúng ta đi Vấn Thiên Cơ làm gì? - Ta muốn bắt một ít tình báo, những tình báo này vô cùng trọng yếu với con đường tu luyện thần văn của ta.
Thần văn thuật bao hàm toàn diện, muốn học thành cần đầu phải đầu nhập nhiều thời gian, tinh lực, tích lũy đại lượng tri thức cùng kinh nghiệm, Lâm Minh hiện tại thiếu nhất chính là thời gian và tinh lực. Dù hắn có Tu La Thiên Thư phụ trợ cũng không có khả năng một lần là xong, nếu như kéo dài thời gian quá lâu thì Lâm Minh cảm thấy không có ý nghĩa.
Qua mười lăm phút, Lâm Minh lại đi vào Vấn Thiên Cơ lần nữa, lúc này đây Lâm Minh đã lựa chọn dịch dung.
Kỳ thật Vấn Thiên Cơ buôn bán các loại tin tức, nhưng sẽ không bao giờ tiết lộ tin tức khách hàng mua tin tức gì của mình, điểm này là luật lệ của tổ chức tình báo, nếu không khách nhân tới hỏi tin tức gì cũng bị lộ ra thì ai dám đi hỏi ngươi nữa chứ.
Mặc dù là như vậy Lâm Minh vẫn cảm thấy dịch dung xong an toàn hơn một chút, dù sao lúc này hắn nghe ngóng tin tức mẫn cảm.
- Khách nhân muốn hỏi điều gì?
Ở cửa Vấn Thiên Cơ có đứa bé lúc trước đi ra khỏi Lâm Minh.
- Thần Văn Sư!
- Mấy phẩm?
- Ngoài ngũ phẩm!
- Mời lên tầng năm.
Đứa bé giữ cửa cung kính nói ra, cũng là tầng lầu lúc trước. Lúc đi tới tầng năm, Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh cầm lấy mộc bài "Nhân vật" sau đó hắn được đưa vào phòng tương ứng.
Trong gian phòng này có một lão giả áo xanh đang đợi Lâm Minh.
Lão giả ngồi ở trong nhà, chính giữa có rèm rủ xuống, hắn nói chuyện cách rèm với khách nhân.
- Muốn biết cái gì?
Giọng của lão giả khàn khàn, có loại cảm giác gần đất xa trời.
- Ta muốn tư liệu Thần Văn Sư cùng Luyện Dược Sư. Không muốn tư liệu Thần Văn Sư của Thần Văn Sư công hội. Ta chỉ cần những tư liệu của Thần Văn Sư cùng Luyện Dược Sư ở ngoài Thần Văn Thành và có tính cách quái dị, làm nhiều việc ác, kể cả vị trí, công pháp tu luyện, cấp bậc tu vị và thực lực ước định, phải chăng có thế lực nào ủng hộ bọn họ hay không... Mặt khác ta yêu cầu những Thần Văn Sư phẩm cấp tốt nhất phải ngoài ngũ phẩm, ít nhất cũng phải đạt tới tứ phẩm!
Nghe được Lâm Minh nói lời này thì lão giả áo xanh nhìn qua Lâm Minh, nói:
- Tư liệu của ngươi muốn quá kỹ càng, chúng ta chào giá rất cao, bởi vì bán đứng những tư liệu này thì Vấn Thiên Cơ chúng ta sẽ đắc tội với người ta.
Vấn Thiên Cơ là tổ chức tình báo, khó tránh khỏi sưu tập tin tức tư liệu về thế lực lớn, đại nhân vật, sưu tập những tin tức này và buôn bán là đắc tội người khác, đặc biệt nếu như bán cho cừu nhân và thế lực đối địch của người ta, thực tế là như vậy, cho nên bán cùng loại tư liệu này Vấn Thiên Cơ cũng phải cẩn thận, một ít thế lực bọn họ không đắc tội nổi, cho dù trả giá cao cũng không bán, một ít người dù có thể đắc tội cũng sẽ bán với giá cao.
Một tổ chức tình báo phải liên quan tới các mặt, nếu như bối cảnh không đủ thâm hậu thì rất dễ khiến người ta tức giận, do đó bị nhổ tận gốc!
- Tình báo Thần Văn Sư vốn rất mẫn cảm, những mà thế lực sau lưng Thần Văn Sư có quan hệ rắm rối phức tạp, nhưng mà may mắn ngươi không phải muốn tư liệu Thần Văn Sư của Thần Văn Sư công hội, nếu không cho dù trả nhiều nguyên khí phù văn hơn nữa chúng ta cũng sẽ không bán, nếu như ngươi muốn những tên Thần Văn Sư bị lưu đày ra bên ngoài, ta ngược lại có thể cung cấp một ít tình báo, trong đó có tin tức mấy gia hỏa ít có liên quan tới thế lực lớn. Mỗi bản tình báo này có tin tức kỹ càng, có cả phẩm cấp của Thần Văn Sư, ta sẽ thu năm ức tới bảy ức nguyên khí phù văn.
Lão giả áo xanh chậm rãi nói ra lời này, dù Lâm Minh sớm có chuẩn bị cũng cảm thấy nội tâm chảy máu.
Cái giá này quá đắt rồi! Tuy hắn thân gia giàu có nhưng vào trong Tu La Lộ mấy năm chỉ toàn xuất ra không thu vào, tiêu hao phi thường lớn, hiện tại trên người Lâm Minh không còn nhiều Cửu Dương ngọc.
Hắn cầm một ngọc giản trống rót thần thức vào trong đó, viết yêu cầu của mình, kể cả thực lực, tu vị và phẩm cấp của Thần Văn Sư, Lâm Minh chỉ cần một ít tư liệu về Thần Văn Sư tà ác, những tên Thần Văn Sư đức cao vọng trọng hắn không cần.
Lão giả áo xanh sau khi xem, nói ra:
- Tổng cộng ba tình báo phù hợp với yêu cầu của ngươi, tổng giá trị mười sáu ức nguyên khí phù văn!
- Ân...
Lâm Minh hít sâu một hơi, từ trong tu di giới lấy Cửu Dương ngọc ra xếp thành một hàng, trầm giọng nói:
- Nói toàn bộ cho ta biết.
- Tốt!
Lão giả áo xanh khắc ba tin tức liên quan này vào trong ngọc giản.
Lâm Minh cầm ngọc giản và khắc sâu tình báo vào trong đầu, cùng Tiểu Ma Tiên ra khỏi Thần Văn Sư công hội...
...
Hướng đông nam cách Thần Văn Thành mười vạn dặm có một thâm sơn, thâm sơn này ít ai lui tới, trong thăm sơn này có một hồ nước rộng chừng mười dặm, tên là Vịnh Tinh Hồ.
Mỗi khi về đêm gió quét qua Vịnh Tinh Hồ sẽ xuất hiện từng cơn rung động, cái từng bóng sao phản chiếu tỏa ra hào quang màu bạc rất đẹp.
Cách Vịnh Tinh Hồ này có một tòa cổ thành.
Cổ thành này do hắc diệu thạch xây dựng mà thành, nó đứng lặng ở nơi này hơn mười vạn năm rồi, chủ thể tòa thành này kéo dài vào trong hồ nước, phản chiếu bóng đen của nó trong hồ rất đẹp.
Nhưng mà có ai nghi tới di tích xinh đẹp như vậy chính là vùng đất dữ.
Trong tòa thành này là một không gian phong bế độc lập, gạch có màu đỏ nhạt, vách tường có màu xám của khói, còn có nơi đặt lò đan, thần văn đài, nhìn qua lộn xộn không chịu nổi.
Trên bệ đá và vách tường ẩn ẩn dính vết máu đen loang lỗ, dấu máu khô này có thời gian rất lâu rồi.
Chính giữa không gian này có một dãy lồng kim loại màu xám, tổng cộng có hơn mười người bị giam bên trong, trong mỗi lồng giam là một thiếu nữ.
Những thiếu nữ này quần áo rách tả tơi, có người toàn thân trần trụi, trong các nàng lớn tuổi nhất chừng hai mươi, có mười sáu mười bảy, thậm chí còn có ấu nữ mười một mười hai tuổi, mười ba mười bốn tuổi.
Cơ hồ tất cả nữ hài trên người đều có vết thương, những tổn thương này trải rộng từ cổ, đùi, bộ ngực, bụng dưới, cổ tay và âm đạo. Có vết đao, cũng có vết cào, vết cắn.
Có chút tổn thương là do tra tấn, mà có chút tổn thương chuyên môn bị cắt lấy máu.
Dưới sự tra tấn giày vò như vậy, sắc mặt các nữ nhân này như tro tàn, hai mắt vô thần, nếu như không phải các nàng có nhịp tim và hô hấp thì người ta cho rằng các nàng đã chết rồi.
Tuy nói đã bị tra tấn không thành hình người, nhưng mà xuyên thấu qua mái tóc tán loạn của các thiếu nữ này vẫn có thể nhìn ra dung nhan xinh đẹp của các nàng, các nàng là mỹ nữ tới từ các chủng tộc.
Có Nhân loại, có Yêu tộc, cũng có Ma tộc, Thánh tộc!
Trên thực tế các nàng không đơn thuần là đại mỹ nữ của các chung tộc, các nàng còn có thiên phú tập võ không kém! Các nàng có thể chất đặc thù, có huyết mạch dị chủng hoặc đan điền dị chủng.
Có chút nữ hài còn là võ giả, có Tiên Thiên, có Toàn Đan.
Chỉ là hiện tại tu vị các nàng bị phong bế chẳng khác gì phàm nhân.
Nếu như đưa các nàng vào trong các thế lực, tuy không nói có thể trở thành thiên tài đỉnh cấp nhất, nhưng ít ra có thể làm đệ tử nội môn, nếu như dốc sức bồi dưỡng thì tương lai có cơ hội rất lớn trùng kích Thần Quân cảnh.
Mà bây giờ đã không có khả năng, các nàng cả đời này sẽ mai táng trong cổ thành đầy tuyệt vọng này.
Trong các nàng có ít người là bị ép buộc đến nơi đây, còn có ít người bị mua như nô lệ.
Trong đó đại đa số thuộc về phàm nhân không có tu vị gì, các nàng căn bản không chịu nổi tra tấn nên không qua mấy tháng đã chết rồi.
Mà những người có tu vị thường thường bị giam trong thành này nhiều năm. Trong mấy năm qua bị tra tấn ngày đêm, người bình thường đã sớm sụp đổ hoặc bị hành hạ chết, nhưng mà chủ nhân tòa cổ thành này là Luyện Dược Sư, có các loại linh đan, muốn chết cũng khó khăn. Thậm chí chủ nhân tòa cổ thành dùng này đan dược cung cấp cho các nàng, tăng tu vị cảnh giới cho bọn họ, khai quật tiềm lực tính mạng và thái bổ các nàng.
Chờ đợi các nàng chính là vận mệnh bị tra tấn vô tận, thẳng đến khi tinh khí, khí huyết các nàng bị hút khô, sức sống thanh xuân không còn thì các nàng mới bị vứt bỏ, mai táng trong hoa viên của tòa thành, dường như thi cốt của các nàng sẽ tẩm bổ cho hoa viên.
Trong vách tường không gian nơi đây có rung động lắc lư kịch liệt, một giọng nam tử rống to.
- Phế vật! Phế vật! Đáng chết!
Ầm ầm!
Sau đó là một loạt tiếng nổ như có cái gì đó nổ tung, bàn đá bị lật tung, lò đan, dụng cụ không ngừng rơi xuống đất, một nam nhân có mái tóc màu xám sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.
Nam tử này mặc trường bào rách rưới, bề ngoài nhìn qua có bộ dáng trung niên, nhưng mà trên mặt không có chút huyết sắc nào, trên người tràn ngập tử khí nhàn nhạt.
Chuyện này có ý nghĩa thọ nguyên của hắn không còn lâu.
- Thất bại, lại thất bại! Tục Mệnh Bất Tử Đan, ta thất bại bao nhiêu lần rồi!
Nam tử này hai mắt đỏ bừng, gần như sắp phát điên! Hắn xuất thân từ Hồn Tộc, nhưng mà hiện tại trên người hắn không có tiêu chí linh hồn chi quang của Hồn Tộc, nó đã biến mất hoàn toàn, đây là tiêu chí tính mạng tinh hoa của hắn ảm đạm, tuổi thọ của hắn sắp cạn, tối đa chỉ sống được trăm năm mà thôi.
Hắn có mộng tưởng luyện ra đan dược bất tử, vì luyện một lò đan này hắn đã luyện chế hơn vạn năm, nhưng hắn cảm thấy cho dù tới chết hắn cũng khó luyện thành, hắn bây giờ chỉ còn thời gian mấy trăm năm mà thôi, không ngừng luyện chế đan dược tên là "Tục Mệnh Bất Tử Đan ", muốn kéo dài thọ nguyên của mình thêm mấy trăm năm nữa.