Từ trưởng lão đã nhận định Lâm Minh hơn nửa thất bại, dù sao Vương Nghiễn Phong dẫn trước Lâm Minh một cảnh giới.
Hơn nữa hắn ở Linh Lung tháp bởi vì không có Bảo khí, không thể phát huy ra thực lực chân chính của Cửu Đạo chân ngôn.
Vũ kỹ có thể tăng lên sức chiến đấu của võ giả rất nhiều, có lúc, một vũ kỹ cao cấp thậm chí có thể làm cho võ giả vượt cấp chiến đấu.
Về phần Lâm Minh trời sinh thần lực, ở Linh Lung tháp tốc độ đối phó chầm chậm, chỉ là dùng tốt trên người Hung thú, đối với người, man lực là không dùng được.
Cứ kéo dài tình huống như thế, Vương Nghiễn Phong đương nhiên sẽ không thua.
Lâm Minh lạnh lùng nhìn Từ trưởng lão một chút, âm thầm ghi nhớ món nợ này, sau đó chuyển hướng Vương Nghiễn Phong, nói :
- Ta đánh với ngươi cũng có thể, bất quá, trận tỉ thí này thấy thế nào đều là ta chịu thiệt, không thể so, ta là quán quân, một khi so thắng, cũng chỉ là quán quân, không có chỗ tốt gì khác, mà một khi thua, ta liền chắp tay dâng quán quân cho người, ngươi cảm thấy công bình sao?
Vương Nghiễn Phong nghe Lâm Minh đã có ý đáp ứng thi đấu, trong lòng nhất thời hồi hộp.
Lúc này gia hoả kia vẫn cò kè mặc cả, hắn xem ra là coi mình đến Linh Lung tháp tầng thứ năm liền có thể thắng, hừ, thực sự là ngu ngốc, ta sẽ cho ngươi biết Cửu Đạo chân ngôn lợi hại.
Khóe miệng Vương Nghiễn Phong hiện lên một tia trêu tức:
- Ngươi muốn thế nào?
Lâm Minh nói:
- Như vậy đi, ta thắng, ngươi đem Kim Xà Xích Đảm Hoàn tặng cho ta, ta thua, đem tên tuổi đệ nhất, còn có Hồng Kim Long Tủy đan đều cho ngươi, thế nào?
- Được! Một lời đã định!
Vương Nghiễn Phong mừng rỡ trong lòng, lúc đó hai viên đan dược đều là của mình, thực sự là cầu cũng không được, hắn không thể chờ đợi được nữa nói:
- Như vậy chúng ta bắt đầu được chứ?
- Ừm, có thể.
Nhìn thấy Lâm Minh sảng khoái đáp ứng như thế, đám người Tôn trưởng lão khẽ lắc đầu, cũng không phải nói Lâm Minh nhất định thua, chỉ là thua chiếm hơn phân nửa.
Tham gia cuộc thi cùng tranh đấu với người là không giống, Vương Nghiễn Phong này xuất thân thế gia, khi còn bé có đại sư dạy hắn kỹ xảo chiến đấu, hơn nữa hắn còn có vũ kỹ.
Bất quá lúc này, trận đấu đã thành định cục, bọn họ cũng không thể nói cái gì.
Vương Nghiễn Phong đến giữa sân luận võ, trường kiếm trong tay run lên, trung khí mười phần nói:
- Tới!
Nhìn thấy trong tay trường kiếm Vương Nghiễn Phong, mọi người ở đây đều hơi kinh hãi:
- Bảo khí!
Phàm là Bảo khí, giá trị đều ở mấy ngàn lạng hoàng kim trở lên, cho dù là con cháu thế gia, thường thường cũng chỉ có thể đến Luyện thể tầng bốn, Luyện thể tầng năm mới có tư cách nắm giữ một cái Bảo khí.
Không nghĩ tới Vương Nghiễn Phong này mới Luyện thể tầng ba đã có, hơn nữa còn là Minh Văn qua, hiển nhiên Vương Nghiễn Phong này ở trong gia tộc rất được coi trọng.
Mọi người dồn dập nhìn về phía Lâm Minh, muốn biết hắn có thể xuất ra vũ khí gì, xem gia cảnh Lâm Minh, xuất ra Bảo khí là không có khả năng.
Tuy rằng này nhìn như không công bình, thế nhưng ở Thiên Vận quốc, võ giả luận võ từ xưa giờ đã như vậy, ngươi không thể nào để người ta lâm trận đổi vũ khí, đây nhất định dùng không quen.
Gia thế vẫn là một bộ phận của thực lực, nói vũ khí không công bình, như vậy đan dược mang đến tu vi tăng vọt tự nhiên cũng không công bình, nhưng võ giả có ai là không dùng đan dược.
Cho nên cái thiệt thòi này, Lâm Minh chỉ có thể ăn.
- Lâm Minh này, tám phần mười là không có vũ khí tốt.
- Ừm, điều này cũng không có biện pháp, một Bảo khí mấy ngàn lạng, người bình thường mua không nổi, chỉ hy vọng Lâm Minh không nên xuất ra một trang bị phế vật, bị người ta một chiêu chặt đứt, vậy thì không thể đánh.
Thời điểm mọi người đang nghị luận, Lâm Minh lấy vũ khí ra, đó là dịch cốt đao hắn ở Đại Minh Hiên vẫn dùng để giải cốt.
Nhìn thấy cây đao này, mọi người nhất thời trợn to hai mắt, đây không phải là... Đao giết heo sao?
Tuy rằng đã sớm ngờ tới Lâm Minh không có vũ khí tốt, thế nhưng cũng không nghĩ tới vũ khí của hắn sẽ là như vậy.
Độ dài vẻn vẹn một thước, có câu nói dài một tấc mạnh một tấc, dịch cốt đao một thước này đối đầu trường kiếm dài ba thước, tự nhiên là chịu thiệt rất nhiều, hơn nữa đao giết heo có thể rắn chắc sao?
Nói không chắc còn bị người ta một chiêu chặt đứt, vậy còn đánh làm sao?
Vương Nghiễn Phong nhìn thấy dịch cốt đao này, chợt cười ha ha:
- Ngươi mượn cái này so với ta? Đây là đao giết heo đúng không? Ngươi cũng thật là ngu đến mức biến thành heo!
Lâm Minh hơi kinh ngạc, hắn nói:
- Không nhìn ra, ngươi biết còn không ít, đây đúng là đao giết heo, ta bình thường đều dùng nó giết heo, ngày hôm nay giết ngươi vừa vặn.
Lâm Minh một câu nói ném đá giấu tay mắng Vương Nghiễn Phong là heo, điều này làm cho Vương Nghiễn Phong nổi giận:
- Không biết sống chết!
Lâm Minh chậm rãi đi tới luận võ tràng.
Kỳ thực từ khi Vương Nghiễn Phong vừa rút kiếm, hắn cũng đã vận dụng linh hồn lực của Minh Văn Sư bắt đầu quan sát thanh kiếm này, hiểu rõ Bảo khí và Minh Văn, Lâm Minh là chuyên gia.
Bảo khí của Vương Nghiễn Phong nhìn như uy phong, kỳ thực ở trong mắt Lâm Minh chỉ có thể coi là mặt hàng bình thường.
Mà Minh Văn trên Bảo khí kia càng là không vào pháp nhãn của Lâm Minh.
Phàm là Minh Văn Sư đều có quan khí thuật, Minh Văn Sư có thể vận dụng pháp quyết linh hồn đưa linh hồn lực thẩm thấu đến bên trong Bảo khí, để phán đoán Bảo khí này ưu khuyết.
Lâm Minh học từ vị tiền bối đại năng không biết tên kia ở Thần vực, tự nhiên cũng có một bộ quan khí thuật, tuy thuật này hắn chỉ nghiên cứu một chút, nhưng dùng để xem thanh kiếm này của Vương Nghiễn Phong đã là thừa sức.
Bảo khí quả thật có thể đề cao lực chiến đấu của võ giả thật lớn.
Thế nhưng Vương Nghiễn Phong chỉ là mới vào Luyện thể tầng ba, không có dịch cân rèn cốt, có thể phát huy ra hiệu quả Bảo khí là vô cùng hữu hạn.
Lâm Minh không lo lắng chút nào.