Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 138: Chương 138




CHƯƠNG 138

Edit : Chuông cỏ

Beta : Trangki

 

Sau khi từ thôn trang trở về, mọi người lập tức bắt tay tìm kiếm tung tích Meire Will. Nhưng mà dạo này Huyết tộc giống như hẹn nhau biến mất tập thể, tìm hoài cũng không thấy nửa dấu vết.

Đảo mắt, kì nghỉ ngắn ngủi chấm dứt, EX lại nghênh đón những ngày miệt mài.

Tiêu Bắc vẫn quan tâm đến cảnh tượng mình thấy ngày ấy bèn tìm Lam Minh bàn bạc một hồi, Lam Minh cũng rất khó hiểu. Theo hắn biết Huyết tộc là một loài rất ngạo mạn, nói bọn họ xưng thần với người khác, cái này chết hắn cũng không tin, nói không chừng trong chuyện này có ẩn tình.

Hôm sau, Tiêu Bắc vừa mở mắt đã nhảy dựng. Sáng nay phải đến trường múa giảng bài, là lão Dương sắp xếp cho cậu. Nhưng tối hôm qua Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y chơi game tới khuya, buổi sáng Lam Minh còn tắt đồng hồ báo thức nên ngủ quên.

Mắt thấy còn có ba phút là vào lớp, Tiêu Bắc gấp đến độ xoay vòng vòng.

Vội vội vàng vàng mặc xong quần áo, Tiêu Bắc chạy ào xuống lầu. Cổ Lỗ Y bay theo giúp cậu chải tóc.

Đến dưới lầu, Tiêu Bắc gần như phát khóc: “Xong rồi.”

Lam Minh khẽ nhíu mày, đi tới ôm lấy cậu… “ Sưu ” một tiếng.

Lúc Tiêu Bắc hoàn hồn, cả hai đã đừng trước cổng trường .

Chớp mắt mấy cái, Tiêu Bắc ngây ngẩn cả người.

Lam Minh ôm Cổ Lỗ Y còn đang bám trên vai Tiêu Bắc nhét vào balo, vỗ nhẹ vai cậu: “Bắc Bắc, lát nữa tôi lái xe tới đón cậu.”

“A…” Tiêu Bắc há to miệng, mất nửa ngày mới hiểu được Lam Minh nói cái gì. Vừa định trả lời, Cổ Lỗ Y giơ điện thoại lên _ còn có một phút!

“A!” Tiêu Bắc vội vàng chạy vào trường.

Lam Minh nhìn Tiêu Bắc đi xa, cũng không trở về mà âm thầm đi theo, muốn lén nhìn cậu dạy học.

Hôm nay Tiêu Bắc dạy lớp năm nhất, chủ yếu là dạy cho họ một ít kiến thức lý thuyết về vũ đạo và kinh nghiệm thực tế của mình.

Trong giới vũ đạo, Tiêu Bắc có thể xem là rất nổi tiếng, hơn nữa còn đang là lúc nổi nhất, rất nhiều học sinh đều xem cậu là thần tượng nên đều đến từ rất sớm.

Ba mươi giây trước khi chuông vào lớp vang lên, Tiêu Bắc mới đến trước phòng học. Điều chỉnh hô hấp một chút, ra hiệu với Cổ Lỗ Y nhất quyết không được thò đầu ra, sau đó mới không nhanh không chậm từ tốn… bước vào phòng học.

Tiêu Bắc vào phòng thì thấy giáo viên múa Tào Thần đang đứng trước bục giảng, tựa hồ cũng vừa đến.

Lập tức, Tiêu Bắc vừa đến đã khiến cho cả phòng học ồ lên.

Tào Thần nhìn thấy Tiêu Bắc, vội vàng đi tới bắt tay với cậu: “Hoan nghênh Miêu tiên sinh, rất cảm ơn anh đã đến.”

Tiêu Bắc nghe anh ta gọi mình là Miêu tiên sinh thì ngây ra một lúc, trong lòng tự nhủ _ Miêu tiên sinh là ai ? Sau đó mới nhớ ra tên đầy đủ của mình là Miêu Tiêu Bắc, chỉ là mọi người hay gọi cậu là Tiêu Bắc hoặc là Bắc Bắc nên nhất thời quên mất.

“Gọi tôi Tiêu Bắc là được rồi.” Tiêu Bắc cho đối phương một nụ cười, có chút ngại ngùng đi vào, đám sinh viên lập tức kích động. Có người gan lớn gọi tên cậu, Tiêu Bắc lại càng ngượng ngùng, chào hỏi với mọi người.

Lúc này Lam Minh đang ngồi trên nóc một dãy phòng học cách đó không xa, mất hứng gặm táo, còn tưởng Bắc Bắc đến đây làm gì, hoá ra là để một đám người nhìn.

Đang nghĩ ngợi, sau lưng truyền tới tiếng “phần phật “.

Lam Minh khó hiểu, quay lại… chỉ thấy Sphix bay xuống sau lưng hắn, còn gọi: “Lam Minh!”

“Uy, ban ngày ban mặt mà ngươi dám bay ra à?!” Lam Minh vô lực nhìn nó: “Coi chừng bị coi là vật thể bay không xác định đó!”

“Có chuyện rồi!” Sphinx hiếm khi nghiêm túc, hỏi hắn: “Ngươi ở đây làm gì?”

Lam Minh ngẩn người: “Ta đi cùng Bắc Bắc .”

“Bắc Bắc ở đây?” Sphinx nhíu mày.

Lam Minh nghe giọng điệu Sphinx có vẻ không phải cố ý đến tìm mình mà là trùng hợp đi ngang. Mấy hôm trước nó đi tham gia một cuộc họp mặt của Miêu tộc, hẳn là vừa về.

“Còn ngươi tới đây làm gì?” Lam Minh hỏi một câu.

“Ta được bằng hữu nhờ một chuyện, rất tệ.” Sphinx nói, ngồi xuống, thò chân vào cái túi đeo trước cổ tìm đồ.

Lam Minh đỡ trán: “Này, đại ca ngươi dừng dùng thân thể sư tử làm hành động của người được không?”

Sphinx hừ một tiếng, bĩu môi: “Rồi sao? Xem thường sư tử hả? !”

Lam Minh cầm lấy tấm hình Sphix đưa qua, trên hình là một cô bé rất đáng yêu.

“Hả?” Lam Minh trả ảnh lại cho Sphinx: “Ngươi không phải thích mỹ nam sao? Mới chỉ đi tụ tập với mấy con mèo khác, trở về lại biến thành lolicon rồi?”

“Dẹp ngươi đi!” Sphinx quăng qua một ánh nhìn khinh bỉ, nói: “Đây không phải người, là mèo, ngươi không nhìn ra sao?”

“Mèo?” Lam Minh dí sát mặt vào nhìn lại, mới nhận ra: “A… là một bé mèo cái, thật đáng yêu.”

“Này!” Sphinx lại cho Lam Minh xem hình cô bé trước khi biến thân, là một con mèo trắng xinh đẹp Tiểu Bạch.

“Hắc.” Lam Minh cười cười, hỏi: “Sao vậy? Muốn nhận con gái nuôi à?”

“Vấn đề không phải ở hai tấm này, mà là tấm này!” Sphinx lại lấy ra một tấm hình, là hình chụp chung của mèo nhỏ cùng một cô gái béo lùn khoảng tuổi nó.

“Này là một con mèo béo à?” Lam Minh cười, trong lòng tự nhủ Tiêu Bắc chắc chắn sẽ thích.

“Đừng nói nhảm, cô ta là nhân loại.” Sphinx nói cho Lam Minh: “Con mèo nhỏ này tên là Diệu Diệu (Miu Miu), còn cô gái này là bạn thời thơ ấu của nó, gọi Vương Như Xa.”

“A.” Lam Minh cảm thấy thú vị: “Cô gái này thú vị vậy, người không hợp tên chút nào.”

“Ngươi đừng nói xấu người khác, nghe nói trước kia cô ta là một đại mỹ nhân, còn là thiên tài vũ đạo nhưng có bệnh gan, phải uống thuốc nên mới thành như vậy.” Sphinx nói.

” À…” Lam Minh cũng cảm thấy chuyện này không có gì đáng buồn cười, liền hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó nghe nói Vương Như Xa sau khi tốt nghiệp trung học, trị hết bệnh đã ghi danh vào trường múa. Trường học đặc cách cho cô ta, còn giúp cô ta vừa giảm cân vừa học múa.” Sphinx nói lại chỉ Diệu Diệu: “Còn cô bé này, bởi vì Miêu tộc đều có chỉ số IQ rất cao nên đã thi đậu một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, hình như theo ngành tài chính. Chị em bọn họ mỗi ngày đều dùng máy tính liên lạc với nhau, cảm tình rất tốt.”

Lam Minh lắc đầu, nhìn Sphinx : “Rốt cục người muốn nói cái gì?”

“Mấy ngày trước Vương Như Xa đột nhiên mất tích!” Sphinx nói: “Hôm qua tìm được thi thể của cô ta, phía cảnh sát nghi ngờ là tự sát.”

“A…” Lam Minh cảm thấy thật đáng tiếc, sao ngày nay tâm lý chịu đựng của giới trẻ lại kém như vậy chứ?

“Diệu Diệu cảm thấy cô ta tuyệt đối không phải tự sát, nhưng nó đang ở nước ngoài, bản thân lại còn quá nhỏ, cha mẹ không cho về nên mới nhờ ta điều tra giúp.” Sphinx nói, còn bổ sung một câu: “Luận bối phận, nó là cháu ngoại ta.”

” À…” Lam Minh minh bạch: “Cho nên ngươi mới đến đây điều tra?”

“Chính xác.” Sphinx gật đầu, cừa nhìn hướng phòng học, thấy Tiêu Bắc đang giảng bài, bộ dáng có chút ngại ngùng bất quá rất ôn hòa, nhịn không được tấm tắc hai tiếng: “Lúng ta lúng túng, Bắc Bắc thật siêu đáng yêu!”

“Biến!” Lam Minh đẩy mặt nó ra không cho nhìn Tiêu Bắc, giả ảnh chụp, hỏi: “Ngươi điều tra rõ chính xác là tự sát hay bị giết chưa? Thỉnh thoảng nhân loại khi trưởng thành thường có thay đổi tâm lí rất lớn.”

“Cảnh sát nói cô ta vì chứng biếng ăn mà tự sát.” Sphinx lại lấy ra ảnh chụp thi thể Vương Như Xa : “Xem này!”

Lam Minh cầm ảnh xem, lập tức cả kinh mém chút nữa quăng hình: “Oa… Da bọc xương, cô ta năm mươi cân thật hả? Quả thực chính là thây khô.”

Sphinx nheo mắt: “Ta đã hỏi Diệu Diệu, nó nói bốn ngày trước khi chat video, Vương Như Xa nói lúc này cô ta đang một trăm hai mươi cân, thông qua chế độ an uống và vận động hợp lí một tháng có thể giảm hai mươi cân. Diễn viên múa yêu cầu dáng người rất cao, tốt nhất là chỉ tám _ chín mươi cân, nên cô ta cảm thấy cố gắng thêm hai tháng nữa là sẽ có thể trở lại như trước đây!” ( trangki : cân này mình nghĩ là cân của trung quốc chứ ko không phải cân của việt nam )

Nói xong hắn và Lam Minh cùng nhìn vào ảnh chụp: “Hai ngày từ một trăm hai mươi cân giảm thành da bọc xương năm sáu chục cân… Hơn nữa căn cứ theo báo cáo khám nghiệm tử thi, nghe nói nguyên nhân chết là nhảy hồ tự sát mấy ngày trước.” Nói rồi chỉ hướng phía sau trường học: “Ngay chỗ hồ nước khuất trong rừng bên đó!”

“Trong vòng một ngày giảm hơn sáu mươi cân…” Lam Minh đảo mắt nhìn Sphinx: “Ngươi có cảm thấy cô ta có thể đã bị thứ gì ăn?”

“Chỉ có phi nhân loại hấp thu nhân loại làm thức ăn, mới có thể biến một người thành như vậy!” Sphinx nói: “Nhân loại không có khả năng tự kiểm soát hình thể của mình!”

Lam Minh cũng cảm thấy hợp lý, chỉ cánh rừng: “Vậy ngươi đi nhìn thử xem trong hồ có thủy quỷ hay cái gì hay không đi.”

“Mà khoan, chờ chút!” Sphinx còn chưa kịp nói, Lam Minh muốn nhìn Tiêu Bắc nhiều một chút thế là đẩy hắn: “Ngươi phiền lắm, muốn tra án thì về nhà tìm bọn Khế Liêu đi.”

” Chậc!” Sphinx hướng Lam Minh gầm lên: “Ngươi là tên trọng sắc khinh bạn !”

Mà tiếng gầm hơi lớn, Lam Minh vội vàng đè nó lại trốn ra sau mái.

Tiêu Bắc đang giảng bài, chợt nghe thấy tiếng sư tử gầm, sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa sổ xem, trong lòng tự nhủ không phải đâu… Sphinx? Hay chỉ là ảo giác nhỉ?

Đám sinh viên cũng xì xào bàn tán:

“Nghe thấy không?”

“Có có, không phải là bị ám chứ? !”

“Ai nha, vậy thì thật đáng sợ!”

Tiêu Bắc nghe hai nữ sinh nói chuyện với nhau, có chút tò mò… Từ khi mở EX, chỉ cần vừa nghe đến hai chữ “chuyện ma ” liền vô thức lên tinh thần.

“Chuyện ma gì?” Tiêu Bắc hiếu kì hỏi họ.

Vừa vặn chuông tan học vang lên, kì này là hai tiết liên tục, ở giữa có một giờ nghỉ ngắn.

Trong nhóm sinh viên có không ít người nhiệt tình cởi mở, nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, thầy có biết trường học mình đang bị ám không, hôm qua vừa có người chết đó!”

“Là sao?” Tiêu Bắc ngạc nhiên _ người chết? !

Xa xa, Lam Minh muốn nhào tới bị Spnix giữ lại: “Ngươi muốn làm gì? !”

Lam Minh tức giận: “Bọn họ dựa vào Bắc Bắc gần như vậy làm gì! Muốn ăn đậu hũ hả!”



“Bị chết đuối ở hồ nước sau trường!”

“Ừh, là Xa Xa, thật đáng thương!”

“Đúng đó, bạn ấy đã rất cố gắng giảm béo, học muá, lại còn có năng khiếu như vậy!”

“Xa Xa nào?” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi: “Có thể kể chi tiết không?”

“A.” Lúc này, thầy giáo Tào Thần trầm tính nhất cũng đi tới: “Nữ sinh đó tên là Vương Như Xa, năm mười ba tuổi từng giành giải nhất cuộc thi khiêu vũ cấp thành phố, nhưng bởi vì bệnh, phải uống thuốc nên trở nên rất mập, bất quá cô bé vẫn không từ bỏ. Thẳng đến khi tốt nghiệp trung học, bệnh của cô bé được trị khỏi, hơn nữa quá trình còn giảm béo rất thuận lợi. Khi cô bé gửi đơn, nhóm giáo viên đã nhất trí quyết định nhận cô bé, vừa học vừa giúp cô bé giảm cân… Không nghĩ tới, mắt thấy cô bé đã gần chạm tới thành công, vậy mà lại chết oan uổng.”

“A!” Mấy nữ sinh xúm xít nói: “Thầy Tào cũng không tin bạn ấy là tự sát phải không? !”

Tào Thần nhíu mày, thành thật gật đầu.

Tiêu Bắc khó hiểu: “Tự sát?”

“Sau khi Xa Xa chết, so với mấy ngày trước giống như bong bóng bị xì hơi, gầy đi năm sáu chục cân, rất đáng sợ!” Một nữ sinh nói, những nữ sinh cũng rút người sợ hãi: “Đúng đúng! Cánh rừng đó rất âm u, có người còn nói từng nhìn thấy ma ở đó đó, quả nhiên!”

“A?” Tiêu Bắc càng cảm thấy quỷ dị, tính toán lát nữa Lam Minh tới đón mình, phải nói chuyện này với hắn.

“Đúng rồi!” Một nữ sinh nói: “Có thể hỏi Quân Tần, cậu ta là bạn trai Xa Xa, từng nhìn thấy Xa Xa sau khi chết, nghe nói lúc đó cậu ta khóc rất thảm!”

Tiêu Bắc nhất nhất nhớ kỹ. Tào Thần bên cạnh thở dài: “Sau khi nhận Xa Xa, Trần chủ nhiệm đã cực lực phản đối, chúng tôi cãi nhau một trận mới thuyết phục được cậu ta. Sớm biết như vậy, lúc ấy đã nghe cậu ta, mặc dù đối với Xa Xa có chút tàn nhẫn, nhưng có thể tránh được một bi kịch.”

“Vì sao vị Trần chủ nhiệm kia lại không đồng ý?” Tiêu Bắc khó hiểu.

“Vì Trần chủ nhiệm kia á, là phù thuỷ đó!” Một nữ sinh vẻ mặt chán ghét nói.

“Đúng đó!” Những nữ sinh khác cũng phụ họa: “Cô ấy giống như có bệnh ấy, nữ sinh về nhà ăn tết hơi mập lên một tí là cô ấy trực tiếp mắng người ta là heo, rất khó nghe !”

“Ừh, trong căn tin, nếu cô ấy mà thấy ai ăn thịt sẽ nói dáng người bạn ấy sắp vượt qua thùng xăng, còn… rất đáng ghét, mỗi lần Xa Xa đụng cô ấy đều phải bị cô ấy nói móc một trận!”

“Ừh ừh, rất đáng ghét!”

Vị Trần chủ nhiệm có vẻ cay nghiệt và cố chấp, làm cho nhóm nữ sinh rất ghét.

Lúc này, chuông vào lớp lại vang lên, Tiêu Bắc tiếp tục giảng bài, nhưng không thể tập trung. Cũng may tiết thứ hai là luyện múa, cậu chỉ cần hướng dẫn, nên Tiêu Bắc bắt đầu xuất thần.

Cảnh ngộ của Vương Như Xa làm cho Tiêu Bắc nhớ tới một nam sinh khi còn trong trường đại học, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Tiểu Bàn. Cậu ta cũng vì béo thường bị mọi người trong trường coi thường, cuối cùng không chịu được áp lực, nhảy lầu tự sát… Chuyện này đối với Tiêu Bắc là một cú sốc rất lớn. Cậu luôn cảm thấy kỳ thật Tiểu Bàn rất có tài đối với khiêu vũ, thực tế dáng người có cũng được không có cũng không sao, quan trọng là … khả năng cảm nhận giai điệu và khí chất, cũng không phải nhất định phải gầy đến da xương bọc mới đẹp. Nói ra thì, năm đó không ít nữ sinh đều để mắt tới Tiểu Bàn, chỉ cậu ta mới có thể dễ dàng phối hợp với bọn họ… đáng tiếc, lúc ấy không ai nghĩ đến cổ vũ cậu ta.

Trước khi tan học, Tiêu Bắc đem ý nghĩ của mình nói cho những sinh viên kia, khuyên bọn họ nếu gặp phải bạn học nào như thế nhất định phải nhớ khuyến khích cổ vũ bọn họ, nhiều nữ sinh cũng bắt đầu nức nở.

Sau khi tan học, Tiêu Bắc đeo ba lô bước ra ngoài. Tào Thần đuổi cậu, anh ta tựa hồ cũng rất cảm động: “Tiêu Bắc, tôi từng nhìn thấy anh trên poster, hình như anh làm trong một văn phòng chuyên nhận giải quyết án kiện siêu nhiên phải không?”

“Vâng!” Tiêu Bắc tranh đưa tay vào ba lô lấy danh thiếp, nhưng lại không lấy tay ra được. Cổ Lỗ Y hai giờ không được gặp Tiêu Bắc cho nên bắt đầu ôm lấy tay cậu không buông.

Tiêu Bắc mất nửa ngày mới rút được tay ra, đưa danh thiếp cho Tào Thần: “EX.”

“A…” Tào Thần cầm danh thiếp ngẩn người.

“Anh có chuyện muốn nói sao?” Tiêu Bắc hỏi anh ta.

Tào Thần nghĩ nghĩ, kéo Tiêu Bắc đến một bên thấp giọng nói: “Có một việc, trường học cấm giáo viên kể cho học sinh.”

Tiêu Bắc chăm chú nghe.

“Tôi từng học ở đây trước khi tốt nghiệp, ngây người gần mười năm. Ba năm trước, có một sinh viên vì lý do tương tự tự tử ở hồ nước kia, hơn nữa tử trạng cũng giống nhau!”

“Cái gì?” Tiêu Bắc kinh ngạc : “Anh không báo cảnh sát à?”

Tào Thần lắc đầu: “Cảnh sát căn bản không tin, bọn họ nói là do chứng biếng ăn. Theo quan điểm của họ, dạng người như tôi và cậu đều mắc chứng biếng ăn!”

Tiêu Bắc chớp mắt, xấu hổ nhìn trời, tâm nói mình vốn ăn rất nhiều. Trong Cổ Lỗ Y trong ba lô đang gặm một cái muffin, nghe vậy vươn tay nhéo nhéo cái bụng đầy thịt, mếu máo.

Tào Thần nhờ Tiêu Bắc điều tra giúp án kiện ma quái trong trường, sau đó rời đi.

Tiêu Bắc cau mày cúi đầu đi ra ngoài, đụng phải một người, ngẩng lên thì thấy là Lam Minh. Hắn âm trầm nhìn bóng lưng Tào Thần ở đằng xa: “Hắn muốn làm gì? Dạy xong còn chưa đủ còn dám bám theo! Chán sống!”

“Anh nói nhảm cái gì đấy?” Tiêu Bắc đạp hắn, kể lại chuyện nọ.

” Chậc…” Lam Minh lắc đầu: “Nói hai ta có tâm hữu linh tê đúng là không sai!” rồi kéo Tiêu Bắc đi.

“Đi đâu?” Tiêu Bắc khó hiểu.

“Hồ nước kia.” Lam Minh cười: “Tôi muốn nhìn xem dưới đó có thứ gì.”

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.