CHƯƠNG 144.
Edit : Chông cỏ
Beta : Trangki
Tiêu Bắc thấy người đàn ông đứng cạnh xe jeep cũng vô cùng kinh ngạc, không phải ai khác, chính là người đàn ông tên Rafah mà Lam Minh đã tìm rất lâu. Không phải… nói cho đúng thì hắn không phải người, thật không nghĩ tới hắn lại đi cùng Lauck, vì sao?
“Hắn là…” Tiêu Bắc nhìn Lauck.
Lauck nhún vai: “A, anh ta luôn chiếu cố tôi, còn giúp tôi cản rất nhiều nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Tiêu Bắc nhận ra lời Lauck trước sau không đồng nhất.
“Năng lực của tôi khiến tôi gặp không ít nguy hiểm, đương nhiên, nghe nói chủ yếu đã được thế thân của tôi chắn cho, nhưng tôi cũng chưa hoàn toàn an toàn.” Lauck thấy chủ đề có chút nghiêm túc, liền cười cười khoát tay: “Ai, đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm đi.”
Nhưng Tiêu Bắc nào còn có tâm tư ăn cơm, ngồi ngẩn người, trong lòng có chút để ý _ chuyện thế thân này, đến tột cùng phải đối mặt như thế nào? Lauck và Rafah đang lừa bọn họ hay là có nguyên nhân gì khác?
Lam Minh thì nói với Lauck: “Trùng hợp tôi cũng biết hắn, không bằng gọi hắn đến cùng ăn đi, đứng chờ ở ngoài như vậy có chút không tốt lắm, phải không?”
“Đúng vậy, tôi nhớ hai người quen nhau, trước kia anh ta luôn đi theo anh đúng không?” Lời Lauck nói làm cho Tiêu Bắc càng thêm nghi hoặc, vì sao mình không nhớ được chút gì? Chẳng lẽ mình thật sự chỉ là một thế thân thôi sao?
Lauck vẫy Rafah, Rapha quay đi. Hắn có chút tiếc nuối nói với Lam Minh: “Lúc đầu tôi cũng đã kêu anh ta vào cùng, bất quá anh ta không chịu.”
Tiêu Bắc chú ý tới trên cổ Rafah đeo một cái mặt nạ, giống hệt cái từng nhìn thấy trên lưng hắn. Rất cổ quái, mặt nạ thật giống như mọc ra trên người hắn. Nhưng người qua đường đi ngang hắn đều không chú ý, chẳng lẽ không nhìn thấy? Nếu không không lí nào bọn họ lại không liếc mắt một cái.
Lam Minh đặt đũa xuống, nói vớiTiêu Bắc: “Cậu ở đây tán gẫu với hắn, tôi đi gặp bạn cũ một chút.”
Tiêu Bắc khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Lam Minh đi ra ngoài.
“Này!”
Tiêu Bắc giật mình. Lauck đã lau mặt sạch sẽ, nhích ghế tới, hứng thú hỏi: “Lam Minh và cậu có quan hệ gì vậy?”
Tiêu Bắc nhìn hắn, há mồm: “Ách, bạn…”
“Bạn à.” Lauck minh bạch gật đầu: “Trong kí ức của tôi anh ta xuất hiện rất rõ.”
Tiêu Bắc mờ mịt nhìn ngoài Lam Minh đang đi tới chỗ xe Jeep ngoài cửa sổ, kí ức? Mình một chút cũng không có.
“Cậu không ngại tôi thân với anh ta chứ?” Lauck thăm dò hỏi Tiêu Bắc: “Tôi nhớ… theo kí ức ở kiếp trước dường như tôi có cảm tình với anh ta.”
“Cảm tình?” Tiêu Bắc kinh ngạc, trong ngực khẽ nhói một cái.
“Ừh.” Lauck cảm khái: “Lâu rồi không thấy, anh ta so với trước kia đã thay đổi rất nhiều.”
“A.” Tiêu Bắc hốt hoảng gật đầu nhưng bản thân cũng hiểu, cậu không biết trước kia Lam Minh là như thế nào.
Cổ Lỗ Y ngồi cạnh Tiêu Bắc, khoanh tay hất mặt, tức giận nhìn Lauck chằm chằm, bộ dáng như thế hắn mà dám manh động, nó sẽ lại ném đồ ăn lần nữa.
Tiêu Bắc bế nó lên đùi, hai tay ôm chặt để tránh nó lại đột nhiên nhảy lên, rất không lễ phép. Lauck vừa rồi cũng không làm cái gì, vừa mới gặp không lâu mà.
Lauck thấy Tiêu Bắc có vẻ không vui, cười hỏi: “Sao cậu lại rầu rĩ không vui vậy?”
“A?” Tiêu Bắc lắc đầu, hỏi Lauck: “Cậu nói cậu tìm thế thân à, người đó là ai vậy?”
“Ách…” Lauck xấu hổ, gãi cằm, cười khan hai tiếng: “Ha ha… cái này thì… tôi cũng không rõ lắm, chuyện này tôi không mấy để ý, đều do Rafah làm.” Nói xong, thúc giục: “Dùng bữa đi.” Rồi đẩy cho đĩa rau Tiêu Bắc.
…
Ngoài, Lam Minh đứng trước mặt Rafah: “Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán, lần này lại có âm mưu gì đây?”
Rafah ngẩng đầu nhìn Lam Minh, cười nói: “Ngươi đừng nghĩ sai, ngay từ đầu mục tiêu của chúng ta cũng không phải các ngươi, là tự các ngươi tìm tới cửa. Ta đối với đám bằng hữu của ngươi cũng không hứng thú.”
“Có hứng thú hay không mỗi người mỗi ý. Ta có chuyện hỏi ngươi.” Lam Minh nghiêm túc, hỏi: “Gần đây các ngươi đang làm cái gì? Vì sao trường năng lượng lại mất cân bằng mạnh như vậy?”
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, Lam Minh.” Rafah cười nhạt một tiếng: “Đừng quên, chúng ta đã không còn là bằng hữu từ lâu. Ngươi làm cho ta rất thất vọng, bất quá không có ngươi, với ta mà nói vốn cũng không phải tổn thất gì lớn.”
Lam Minh nghe hắn nói những lời khó nghe cũng không để ý, chỉ hỏi tiếp: “Meire Will, gần đây ngươi có gặp hắn không?”
Rafah cười lạnh: “Tại sao ta phải gặp Huyết tộc, ngươi cũng biết ta ghét nhất là Huyết tộc.”
“Người sẽ thay đổi.” Lam Minh cười: “Nhưng sao ta thấy ngươi vẫn giống vị bằng hữu tốt nhất trước đây của ta nhỉ, không thay đổi sao?”
“Kẻ thay đổi là ngươi, Lam Minh!” Rafah nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, ngươi đã lựa chọn con đường của mình thì cứ đi đi, đừng ảnh hưởng đến người khác.”
Lam Minh thấy hắn không phối hợp, liền bắt đầu suy đoán ý đồ lần này của hắn. Nếu nói hắn không có ác ý… vô nghĩa, tin mới là lạ! Chỉ là giờ đang trên đường, không thể trực tiếp rút đao dùng vũ lực giải quyết vấn đề .
“Ta thật không rõ.” Rafah đột nhiên cười nhìn Lam Minh : “Mắt của ngươi cũng có vấn đề rồi sao? Quả nhiên phong ấn quá lâu, sẽ bị ngốc đi.”
Lam Minh nhíu mày, nhiều người không tiện đánh người nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ không đánh người.
“Ngươi không nhìn ra sao?” Rafah lại hoàn toàn lơ đi ánh mắt không vui của Lam Minh, chỉ tiếp tục hỏi hắn: “Tiêu Bắc kia chỉ là thế thân mà thôi, Tế ti chân chính chính là Lauck, ngươi chịu để một cái túi da mê hoặc sao?”
Lam Minh bật cười: “Ta hỏi ngươi, cái gì là chân chính cái gì là thế thân? Lấy tiêu chuẩn gì để đánh giá?”
“Kiếp trước của Lauck mới là Đại Tế Ti, Miêu Tiêu Bắc bất quá là chỉ là một thế thân dời lực chú ý. “
“Thì thế nào?” Lam Minh hỏi lại: “Tại sao ta phải tìm chuyển thế của Đại Tế Ti? Ta ở cạnh Tiêu Bắc cũng không phải vì hắn có quan hệ với Đại Tế Ti.”
“Lừa mình dối người.” Rafah nở nụ cười: “Nếu như năng lực của hắn biến mất, ngươi còn có thể ở lại bên cạnh hắn không?”
Lam Minh nhìn Rapha một hồi lâu: “Ngươi nhanh chóng đem cái bản chính gì gì đó kia đi đi, đừng lại xuất hiện trước mặt chúng ta, ta không bảo đảm lần sau ta còn có thể khách khí nói chuyện với ngươi như này đâu.” Nói xong, xoay người đi về nhà hàng.
Chợt nghe Rafah sau lưng hô một tiếng: “Ngươi xác định muốn cùng một nhân loại? Nếu hắn chỉ là thế thân, vậy hắn sẽ không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử! Tuổi thọ của hắn chỉ ngắn ngủn vài thập niên, ngươi xác định sao, Lam Minh? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi được thừa hưởng tình cảm nhân loại, ngươi sợ nhất là mất đi, không phải sao?”
Lam Minh không quay đầu lại, đi thẳng vào nhà hàng, tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy.
Mà những lời của Rafah, Tiêu Bắc trong nhà hàng lại nghe rất rõ. Từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ rằng mình không thể trường sinh bất lão, cậu đối với tuổi tác hoàn toàn không có khái niệm, này đại khái là bệnh chung của những người còn trẻ đi. Nhưng bây giờ nghĩ tới, mười năm, hai mươi năm bất quá cũng chỉ như một cái chớp mắt… khi đó, so với bọn Lam Minh mình cũng đã rất già. Cổ Lỗ Y phải mấy trăm năm nữa mới lớn, còn mình mấy trăm năm sau đã thành một nắm tro, cậu còn muốn nhìn Cổ Lỗ Y lấy vợ sinh ra tiểu Long bảo bảo nữa mà.
Cảm xúc của Tiêu Bắc có thể đã truyền tới Cổ Lỗ Y, nó ủ rũ ôm Tiêu Bắc, cái đuôi vung vẩy, miệng Cô lỗ cô lỗ an ủi cậu _ bọn họ đều gạt người.
Lauck nhìn hai người, khó hiểu: “Bắc Bắc, cậu làm sao vậy?”
“Không có.” Tiêu Bắc lắc đầu, cho Cổ Lỗ Y ăn, động tác cứng ngắc.
“Đúng rồi, không phải cậu mở một văn phòng bắt quỷ sao? Tôi muốn đến xem có được không?” Lauck cười hì hì hỏi Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc dĩ nhiên sẽ không từ chối, tựu gật đầu: “A, tất nhiên…”
“Chúng ta đi luôn đi!” Lauck đứng lên: “Tôi đi thay đồ và nói với Rafah một tiếng.” Nói xong đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Lam Minh đang quay lại.
Lam Minh lướt qua hắn, trực tiếp vào phòng ngồi xuống, có chút mất hứng kéo Tiêu Bắc lại phàn nàn: “Tên hỗn đản đó, ảnh hưởng khẩu vị của lão tử.”
“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y giơ nắm đấm trừng Lam Minh, như đang kháng nghị cái gì.
“Nói nói gì vậy?” Lam Minh hỏi Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc không biết nên phiên dịch cho hắn như thể nào, Cổ Lỗ Y nói là _ vì cái gì không đánh hắn, bọn họ khi dễ Bắc Bắc!
“Lam Minh…” Tiêu Bắc gọi hắn một tiếng.
“Ừh?” Lam Minh ngẩng đầu, miệng đầy thức ăn.
“Lời Lauck vừa nói… có phải thật không?” Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh nuốt thức ăn xuống, nghiêm mặt nhìn Tiêu Bắc: “Tôi không biết, cũng không muốn biết.”
Sắc mặt Tiêu Bắc lại trầm xuống vài phần, có vẻ vô cùng mờ mịt.
Lam Minh khẽ thở dài, vươn tay vỗ lưng cậu: “Mấu chốt là, Bắc Bắc, chuyện này với tôi mà nói vốn không quan trọng, nhưng nếu cậu cảm thấy chuyện này đối với mình rất quan trọng, thì có thể điều tra hoặc nghĩ cách.”
“Điều tra như thế nào? Nghĩ cách gì?” Tiêu Bắc khó hiểu.
Lam Minh thấy Tiêu Bắc có vẻ không tự tin, hắn cũng hiểu từ khi mới phát hiện năng lực, sau đó là những chuyện đã xảy ra, hết thảy đều phát triển quá nhanh, bởi vậy Tiêu Bắc vẫn luôn ở trong trạng thái bất an. Lúc này thân phận bị nghi ngờ, làm cho cậu sinh ra dao động, cố gắng vất vả mãi mới tạo được một chút tự tin nay lại sụp đổ.
Vươn tay qua, Lam Minh nhẹ nhàng nâng cằm Tiêu Bắc, thấp giọng nói: “Bắc Bắc, cậu đã rất cố gắng, những năm này, cậu cứu bao nhiêu người, có từng tự tính qua chưa?”
Tiêu Bắc thất thần.
“Những thứ như kiếp trước kiếp này đối với nhân loại mà nói chỉ là hư ảo, với Thần Ma thì lại quá bình thường, hay là cậu muốn cùng tôi bên nhau cả ngàn năm?” Lam Minh cười tiêu sái: “Muốn cho cậu trường sanh bất lão có vô số cách, chỉ cần cậu nguyện ý, tôi có thể vì cậu làm tất cả, kể cả dù có phải mất mạng.”
Tiêu Bắc bất giác cảm thấy tâm siết lại, lời Lam Minh nói chọc trúng tâm sự của cậu, mắt trở nên chua xót, vội chớp mắt xoay mặt đi, bình ổn cảm xúc của mình.
Lam Minh thì kinh ngạc, sao lại làm Tiêu Bắc khóc rồi?
Mà khi Tiêu Bắc đang cố dằn xuống, Cổ Lỗ Y lại mặc kệ, bổ nhào về phía Lam Minh, oa oa khóc lớn. Nó dùng áo của hắn lau nước mũi nước mắt, còn vỗ vai Lam Minh cô cô kỉ kỉ.
Khóe miệng Lam Minh co giật, nhìn Tiêu Bắc như là hỏi _ nó nói cái gì? Khóc thật khó xem.
Tiêu Bắc thì bị Cổ Lỗ Y chọc cho bật cười, nó ôm Lam Minh vừa khóc vừa nói _ trước kia nó vẫn cho rằng Lam Minh là lưu manh, nhưng không ngờ hắn lại là một tên lưu manh có tình có nghĩa, từ nay về sau nó sẽ không phá hắn nữa.
Lúc này, Lauck vẻ mặt chán nản, vào phòng ngồi xuống nói với Tiêu Bắc: “Hết cách, Bắc Bắc, Rafah không cho tôi đi.”
Hiện tại tâm trạng của Tiêu Bắc đã không đau như vừa rồi, trong một thoáng khi biết mình là thế thân, không thể phủ nhận, trong lòng Tiêu Bắc có cảm giác không cam lòng, nhưng những gì Lam Minh nói làm cho cậu ý thức được suy nghĩ vừa rồi của mình quá buồn cười.
“Tôi phải đi rồi Bắc Bắc, còn việc cần làm.” Lauck lấy bóp ra muốn thanh toán.
“Để tôi mời.” Tiêu Bắc cản hắn, hỏi: “Rất gấp sao? Để tôi cho cậu địa chỉ và số điện thoại nhé, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Lauck giật mình nhìn Tiêu Bắc, tựa hồ phản ứng của Tiêu Bắc làm cho hắn bất ngờ. Hắn cầm số điện thoại và địa chỉ Tiêu Bắc cho, xấu hổ, vội vàng chào hai người xoay người đi.
Tiêu Bắc thấy hắn vội vàng chạy xuống lầu, lên xe, cùng Rafah rời đi.
“Cô kỉ!”
Cổ Lỗ Y nói vớiTiêu Bắc _ cái tên Lauck kia hình như rất sợ Rapha!
Tiêu Bắc gật đầu, hỏi Lam Minh: “Hắn và Rafah cùng một chỗ, có thể gặp nguy hiểm không?”
Lam Minh lắc đầu: “Tôi thấy hắn còn rất hưởng thụ, chỉ e Rafah không có ý làm hại hắn mà là cái khác.”
“Cái gì?” Tiêu Bắc khó hiểu.
Lam Minh không nói tiếp, đẩy đĩa rau qua: “Ăn thêm một chút rồi lát nữa chúng ta đi xem phim.”
“A…” Tiêu Bắc gật đầu, một lát sau lại đột nhiên vỗ bàn, doạ Lam Minh nhảy dựng.
“Phim cái gì, còn án của địa linh thì sao?” Tiêu Bắc như thể vừa tỉnh ngủ, tinh thần sáng láng.
“Địa linh.” Lam Minh đặt chén trà xuống, có chút khó xử nói: “Bắc Bắc, án này không dễ tra, chúng ta có biết ngọn nguồn lực lượng hắc ám ở đâu đâu.”
“Có thể tìm ra không?” Bắc Bắc lau miệng, bộ dáng vô luận thế nào cũng muốn giải quyết vấn đề này!
Lam Minh thấy cậu tràn đầy sức sống, nhịn không được bật cười. Mặc kệ kiếp trước của cậu là cái gì, lấy thân phận một nhân loại, tính cách Tiêu Bắc tương đối lạc quan, nếu như ngàn năm trước trong những ngày tháng một mình cô đơn phiêu bạt kia có cậu làm bạn, hẳn là sẽ không cô đơn như vậy.
Nghĩ tới đây, Lam Minh lại chậc chậc hai tiếng _ Tiêu Bắc so với cái tên Đại Tế Ti mặt đơ kia đáng yêu hơn nhiều !
Sau khi ăn xong, hai người cùng trở về EX, lại chứng kiến trong phòng khách có rất nhiều sói con. Số lượng sói con bình thường ở EX chỉ từ năm đến mười con, nhưng lúc trong phòng phải có tời ba bốn mươi con. Nguyên một đám ú na ú nu, lớp lông trên người thật dày như muốn chuẩn bị vượt qua mùa đông, mấu chốt là… cả đám đều là bạch lang.
“Oa!” Tiêu Bắc bước nhanh tới, ngồi xuống nhìn. Đám sói con kia cũng nghiêng đầu nhìn cậu, đáng yêu không tả nổi.
“Siêu đáng yêu ha Bắc Bắc?” Phong Tiểu Vũ ôm một con vui vẻ: “Đáng yêu hệt như Sỉ Mị lúc còn bé!”
Bất quá trong phòng ngoại trừ Tiêu Bắc, Tiếu Hoa, chị em nhà họ Phong, những người khác lại là mặt ủ mày chau, ngay cả Lam Minh vừa về cũng như vậy
“Sao lại thế này?” Lam Minh nhíu mày hỏi Khế Liêu.
Khế Liêu mặt mày u ám, lắc đầu: “Chúng đều là sói con mới sinh khoảng một tuần, hiện tại Lang tộc có chút hỗn loạn!”
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc thấy không khí cổ quái, liền hỏi Hi Tắc Nhĩ bên cạnh đang đút sữa cho một con sói con.
“Mấy con sói con này đều đang bị bệnh!” Hi Tắc Nhĩ giải thích cho Tiêu Bắc.
“Cái gì?” Tiêu Bắc kinh hoảng, bế một con lên nhìn: “Đâu giống a, người toàn mỡ, tứ chi cũng bình thường.”
“Bệnh bạch tạng!” Bạch Lâu ngồi xuống, vươn tay chọc một con, tụi nó lại vô cùng ngoan ngoãn, quả thực so với mấy con sói con tinh nghịch bên người Tiêu Bắc trước đó có khác biệt rất lớn.
Khế Liêu giải thích cho Tiêu Bắc: “Bạch lang là một giống có lông trắng, còn những con này là người sói bình thường, do chứng bạch tạng tạo thành !”
“Chứng bạch tạng?” Tiêu Bắc không thể tin được: “Người sói cũng mắc bệnh này sao?”
“Là do trường năng lượng mất ổn định tạo thành!” Khế Liêu lo lắng: “Bắc Bắc, máu của cậu trong tủ lạnh hết rồi, tôi muốn xin một ít, đám sói con này chỉ có thể sống không quá một tuần…”
“A, không sao.” Tiêu Bắc vén tay áo lên: “Có thể lấy 400cc! Những con sói con khác thì sao? Mang đến hết chưa?”
“Tạm thời chỉ có như thế nhưng sau này những con sói con mắc bệnh sẽ càng ngày càng nhiều. Ngoại trừ người sói, còn có rất nhiều Thần Ma cũng đang sinh bệnh, cuối cùng nhân loại cũng sẽ sinh bệnh. Đến lúc đó cho dù ăn cả Tiêu Bắc, cũng không có kết quả!” Long Tước vô cùng lo lắng. Nếu tình hình này cứ duy trì, những Long bảo bảo mới sinh phỏng chừng chỉ có một con đường chết.
“Chúng ta nhất định phải tìm được nguồn năng lượng!” Cảnh Diệu Phong nhìn mọi người: “Sự tình trọng đại!”
“Không sai.” Lam Minh quay đầu nói với Hi Tắc Nhĩ: “Hỏi Lucifer một chút xem, nếu năng lượng mất ổn định, Địa ngục nhất định sẽ nhận ra đầu tiên!”
Sau đó, mọi người chữa trị cho đám sói con trước. Hi Tắc Nhĩ mở cửa địa ngục, tách ra một nhóm nhỏ, quyết định lại du ngoạn Địa ngục một chuyến.