CHƯƠNG 23
Ca sĩ yêu dị đến, Lam Minh, tâm tình đang ác liệt
Hạ Nguyệt để lại một ít đầu mối, bao quát địa chỉ trường học của cô, đặc điểm của giáo viên nam kia, còn có vài tấm ảnh chụp, rồi rời đi.
Chờ người đi, Lam Minh cầm ảnh chụp lên nhìn, Khế Liêu gác chân lên, cười, liếm liếm răng nanh sắc nhọn, nói, “Ta thật không hiểu nổi nhân loại, không phải cô ta rất muốn chị họ của mình chết đi sao? Tại sao bây giờ người đã chết, lại còn khóc? Còn nói muốn báo thù, nếu như thật sự muốn báo thù, vậy trước tiên đi tự tử đi.”
“Con người rất giỏi trốn tránh trách nhiệm.” Lam Minh cười cười, ném ảnh chụp lên trên bàn, thản nhiên nói, “Bản thân gây ra sai lầm, có thể nói là tại ác ma mê hoặc, sai là ác ma sai, mà không phải do họ không chịu chống lại sự mê hoặc của ác ma.”
“Ừm.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngật đầu, “Lời này không sai.”
“Có điều nếu đã nhận việc, hơn nữa thù lao lại cao như vậy, thì chúng ta phải đi điều tra.” Long Tước thu gom tư liệu, giao cho Lam Minh.
“Ta?” Lam Minh có chút khó hiểu nhìn hắn.
“Ừ.” Long Tước gật đầu, “Đây là công ty, rảnh rỗi nhất là ngươi với Khế Liêu, đương nhiên là hai ngươi đi điều tra.”
Lam Minh nhíu mày, “Hay là ngươi tìm ra được đầu mối trước đi, ta giúp ngươi xử lý.”
“Khu Ma Nhân đại nhân à.” Long Tước đột nhiên cười cười, “Ngươi đã lâu lắm rồi không chịu trả lãi cho ta đó nha, tính lười biếng lật lọng à?”
Lam Minh nghe xong đột nhiên cười cười, không tiếp tục nói thêm gì nữa, đứng lên nói với Miêu Tiêu Bắc, “Đi không?”
Miêu Tiêu Bắc ngước mắt nhìn hắn, hỏi, “Đi đâu?”
“Không phải ngươi muốn đi lấy giày sao? Vừa lúc ghé trường học một chuyến, nhìn giáo viên kia.” Lam Minh vươn tay kéo cậu, “Đi thôi.”
Miêu Tiêu Bắc bị hắn kéo lên, đi ra ngoài, Long Tước lại nhìn nhìn Khế Liêu.
“… Biết rồi.” Khế Liêu rụt lại cái chân bất nhã đang gác trên bàn, đứng lên, “Ta đi xem hiện trường được chưa.”
…
“Người này trông giống quỷ hút máu à?” Miêu Tiêu Bắc ngồi trong xe, cầm ảnh chụp hỏi Lam Minh.
“Tướng mạo thì quả thực khá giống.” Lam Minh tùy ý nói.
“Quỷ hút máu có đặc điểm gì không?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.
“Ừm.” Lam Minh không yên lòng mà gật đầu, “Ngươi cứ nhớ kỹ, sắc mặt của quỷ hút máu đa phần đều giống như bị thiếu máu, trông rất suy yếu nhưng khá đẹp, mặt khác, môi của bọn chúng sẽ hơi nhô ra bên ngoài, bởi vì trên nướu giấu hai cái răng nanh có thể co rút.”
“Nga.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, thì ra là thế a, xoay mặt nhìn nhìn Lam Minh, cảm thấy Lam Minh dường như không vui, lúc nãy còn vui vẻ, nhưng bây giờ, hình như không có hứng thú gì.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh ở chung cho đến bây giờ, hầu như đều là Lam Minh tương đối thân thiện, có điều hôm nay hắn tựa hồ tâm tình không tốt lắm, Miêu Tiêu Bắc nghĩ, có lẽ do mình quá nhạy cảm.
.
Xe chạy đến cửa nhà hát thì dừng lại, Miêu Tiêu Bắc xuống xe, nói, “Anh ở đây chờ tôi đi, tôi lấy xong sẽ ra ngay.”
Lam Minh gật đầu.
Miêu Tiêu Bắc xuống xe chạy vào.
Lam Minh thấy cậu chạy xa, hơi nhíu mày, cởi dây an toàn, đứng bên cạnh xe đợi một hồi, gương mặt chậm rãi thâm trầm xuống. Hắn khóa xe lại, đi vào trong nhà hát.
Miêu Tiêu Bắc chạy vào nhà hát, không mở đèn, quen thuộc chạy vào hậu đài, mở đèn hậu đài, đi đến tủ quần áo của mình tìm giày luyện múa.
“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y từ trong túi chui ra, nhìn Miêu Tiêu Bắc kêu một tiếng.
“Cổ Lỗ Y, tỉnh ngủ hay là bị anh đánh thức a?”
Cổ Lỗ Y bay ra, rướn cong thắt lưng, ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, cọ cậu, “Bắc Bắc.”
“Ừm, có đói bụng không?” Miêu Tiêu Bắc tìm được giày luyện múa của mình, rồi đi ra ngoài, “Một lát dẫn cưng đi ăn nha? Muốn ăn cái gì?”
Đi tới trong thính phòng, Miêu Tiêu Bắc còn chưa ra ngoài, đột nhiên, chợt nghe được một tiếng đàn cổ quái…
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, đây là tiếng đàn organ.
Nhà hát này, là Phong Danh Vũ tốn một số tiền lớn mua lại, bởi vì sở thích kỳ quái của cô ấy, cho nên nhà hát trang trí theo phong cách Baroque mười phần, tương tự một loại sân khấu kịch tinh xảo.
Miêu Tiêu Bắc nghe được trong bóng tối, là một ca khúc hoa lệ mà đàn organ đàn tấu ra.
Đồng thời… Nghe được “Cạch” một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc xoay người nhìn qua, chỉ thấy giữa sân khấu, đột nhiên xuất hiện một ánh đèn chiếu trắng, trong chùm tia sáng kia, có một người đàn ông cao gầy đứng nơi đó.
Hắn mặc áo sơ mi trắng quần đen, đứng trên sân khấu, ngẩng mặt, hé miệng hòa âm với tiếng đàn, phát ra âm thanh cao vút gần như mộng ảo.
Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, nhìn chằm chằm sân khấu, người kia là ai? Đang diễn tập tiết mục Phong Danh Vũ sắp xếp sao? Nhưng cậu nhớ rõ sân khấu này mấy ngày nay không có tiết mục gì cần biểu diễn mà.
Hơn nữa thanh âm của người nọ, nếu đổi lại là trước đây, Miêu Tiêu Bắc chỉ biết ngạc nhiên khen hắn có giọng cá heo đặc biệt, nhưng từ kia cậu gặp được đám Lam Minh, thì bắt đầu hoài nghi, đây là nhân loại sao?
“Cô kỷ.”
Lúc này, Cổ Lỗ Y kêu một tiếng, ôm cổ Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, cảm thấy Cổ Lỗ Y hình như hơi sợ, vô thức muốn xoay người đi, đột nhiên… Trước mắt có bóng người nhoáng lên.
Miêu Tiêu Bắc giật bắn đứng lại, trước mắt xuất hiện một người.
Miêu Tiêu Bắc theo khóe mắt nhìn thấy, người trên sân khấu đã biến mất, mà kẻ trước mặt chính là người vừa hát, mặc áo sơ mi trắng quần đen, thoạt trông thon gầy cao quý.
Miêu Tiêu Bắc từ tốc độ di động của hắn đã đoán ra hắn không phải nhân loại, lui về phía sau một bước, đem Cổ Lỗ Y bảo hộ trong lòng bàn tay, nghĩ một hồi làm sao chạy trốn đây, người này không biết có ý tốt hay không.
Đồng thời, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu quan sát người nọ.
Người nọ trông rất anh tuấn, hơi giống con lai, tóc đen, đường nét gương mặt rất rõ ràng, chỉ là sắc mặt tái nhợt.
Ngực Miêu Tiêu Bắc lộp bộp một cái, người này trông tái nhợt có chút suy yếu, giống như không có chút máu. Cậu nhớ tới lúc nãy Lam Minh nói, phải nhìn vào miệng người nọ.
Miêu Tiêu Bắc lại lui về phía sau một bước, nhìn kỹ, vị trí nướu răng của người nọ, hơi nhô ra bên ngoài, tuy rằng hoàn toàn không phá hỏng cảm giác đẹp đẽ, nhưng trong óc Miêu Tiêu Bắc có một suy nghĩ đáng sợ hiện lên —— Đây là quỷ hút máu, cậu nghĩ tới chuyện gần đây có rất nhiều người bị quỷ hút máu giết chết.
“A.”
Một lúc lâu, quỷ hút máu đó cười cười, nói, “Không cần khẩn trương, tôi không có lớn mật đến độ động vào người cậu ngay dưới tầm nhìn của hắn.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, chỉ thấy quỷ hút máu đó giơ tay, nhẹ nhàng mà búng một cái…
Trong nháy mắt, ánh sáng trắng chiếu về phía thính phòng phía sau bọn họ không xa.
Miêu Tiêu Bắc ngước mắt nhìn… thì thấy trên ghế dựa ở thính phòng, không biết từ lúc nào, Lam Minh đã đứng ở đó.
“Lam Minh?” Miêu Tiêu Bắc vội kêu một tiếng, nghĩ mình được cứu rồi.
Lam Minh lóe lên biến mất, rồi lập tức xuất hiện bên cạnh Miêu Tiêu Bắc.
“Đã lâu không gặp.” Quỷ hút máu đó nhìn Lam Minh cười cười, nói, “Ngươi có thể sống lại thực sự khiến người khác vui mừng.”
Lam Minh nhìn hắn sắc mặt cũng không chút thân thiện, Miêu Tiêu Bắc lần đầu tiên thấy vẻ mặt của Lam Minh như thế.
“Đã một nghìn năm rồi, ngươi vẫn lạnh lùng như vậy sao?” Quỷ hút máu đó có chút bất đắc dĩ thở dài, “Ta còn tưởng ngủ một giấc thật dài, tính cách của ngươi sẽ trở nên đáng yêu hơn một chút.”
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, tính cách của Lam Minh một nghìn năm trước là như thế này sao? Cậu còn tưởng hắn là một người rộng rãi tùy tính nữa kìa.
Lam Minh nghe quỷ hút máu đó nói xong, ánh mắt nhìn hắn có chút đáng sợ.
Miêu Tiêu Bắc vô thức nhìn vào đôi mắt Lam Minh, không sai a, đây thật sự là Lam Minh, không phải Lam… Nhưng, cảm giác thật xa lạ.
Quỷ hút máu đột nhiên lui lại phía sau vài bước, hai tay làm động tác đầu hàng, nói, “Đừng hiểu lầm, ta không phải đến làm chuyện xấu.”
“Quỷ hút máu mà không làm chuyện xấu? Đây là lần đầu tiên ta nghe.” Lam Minh lạnh lùng thốt ra.
“Đừng châm chọc nhau thế chứ.” Nói rồi, quỷ hút máu nọ đột nhiên liếc nhìn Miêu Tiêu Bắc, cười hỏi, “Tiếng ca ban nãy thế nào?”
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, gật đầu, “Ừm… Rất hay.”
“Tôi hiện tại đang làm một ca sĩ.” Quỷ hút máu nói, “Có điều cơ bản chỉ hoạt động ở Châu Âu, vài ngày nữa tôi sẽ tổ chức biểu diễn ở đây, cậu có muốn làm bạn nhảy của tôi không?”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, quỷ hút máu này tới đây là để bàn chuyện hợp tác sao?
“Ách… Tôi không cần bạn nhảy.” Miêu Tiêu Bắc trả lời.
“Nga, vậy thật đáng tiếc.” Quỷ hút máu cười cười, “Tôi cực kỳ thích cậu đấy.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn Lam Minh bên cạnh, chỉ thấy biểu tình trên mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, trên người Lam Minh còn lộ ra một ít cảm giác lành lạnh, người này hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
“Lam Minh.” Miêu Tiêu Bắc kêu hắn một tiếng, “Anh ta là ai?”
“Một kẻ không quan trọng.” Lam Minh thản nhiên nói.
“Ê ê, quá vô tình rồi đó, chúng ta là bạn cũ mà.” Quỷ hút máu cười cười, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Gọi Drake là được.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Drake?
“Tên đầy đủ là Drake Pull, cũng có người gọi là Dracula.” Quỷ hút máu mỉm cười, có vẻ rất ưu nhã.
Miêu Tiêu Bắc lại cảm thấy giật mình một cái, tuy rằng cậu không phải rất quan tâm đến loại văn hóa thần bí này, nhưng cũng đọc cổ tích các loại… Dracula không phải vua của quỷ hút máu sao?
“Ha hả…” Drake đột nhiên nở nụ cười, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Cậu thật đáng yêu, có điều không giống ‘hắn’, Lam Minh, tại sao ‘hắn’ lại biến thành thế này?”
Lam Minh nhìn nhìn Drake trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau mới nói, “Chỉ là hai người khác nhau mà thôi, tuổi thọ của nhân loại dài bao nhiêu, ngươi có lẽ rõ ràng hơn ta.”
Drake tiếc nuối nhún nhún vai, nói, “Đúng vậy… Quả thực là chuyện khiến kẻ khác tiếc nuối, nhưng mà huyết thống là như nhau đúng không, máu của cậu ấy ngửi thấy rất thơm ngon.”
“Ngươi tới làm gì?” Lam Minh chen ngang Drake, mờ ám cười nói, “Đến xin ta giết ngươi à?”
“Ta đi ngay.” Drake lại lui về phía sau, Miêu Tiêu Bắc thấy trên đầu vai hắn có một con dơi đen đáp xuống.
“Ta tới đây chỉ là muốn nhìn ngươi sống như thế nào thôi.” Drake nói, “Mặt khác, là tới xử lý một chuyện, ta vừa theo dõi cô gái kia tới cửa tiệm các ngươi… Trên người cô ta có đầu mối cần điều tra.”
“Ngươi cút được rồi.” Lam Minh thản nhiên nói, “Chuyện này ta sẽ xử lý.”
“Cút ngay đây.” Drake dường như hơi sợ Lam Minh, nhưng lại đan xen cảm giác áy náy.
“Vụ án lần này không liên quan đến Hấp Huyết tộc nha.” Drake chậm rãi ẩn vào trong bóng tối, “Sau này còn gặp lại.”
Sau đó ánh đèn biến mất, toàn bộ nhà hát rơi vào trong bóng tối và tĩnh lặng.
“Cô kỷ?”
Tiếng kêu của Cổ Lỗ Y khiến Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, cậu thấy Lam Minh đứng bên cạnh mình trong bóng tối, “Ách…”
“Đi thôi.” Lam Minh xoay người đi ra ngoài, Miêu Tiêu Bắc đuổi theo.
Ra tới ngoài nhà hát, sắc trời sáng rực, Miêu Tiêu Bắc chưa kịp thích ứng, cậu nhanh tay túm Cổ Lỗ Y ném vào trong túi, đậy lại, đuổi theo Lam Minh bước như bay đằng trước, lên xe.
.
Xe khởi động, Miêu Tiêu Bắc dựa theo địa chỉ trên giấy, chỉ đường cho Lam Minh, xe đi tới cửa trường học, dừng lại.
Lam Minh ngồi trong xe, ngước mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Miêu Tiêu Bắc từ trong túi lấy bánh quy ra đút cho Cổ Lỗ Y, lại cài headphone cho nó nghe, để nó tự mình ngồi chơi một lát, lại ngước mắt, chỉ thấy Lam Minh nét mặt lãnh đạm nhìn sân trường.
Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn Lam Minh, cũng không nói chuyện, cùng hắn ngồi chờ.
Qua một lúc lâu, Lam Minh như trước không nói lời nào, Miêu Tiêu Bắc ngước mắt nhìn hắn vài lần, Lam Minh không hề lên tiếng.
“Này.” Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhẹ vỗ vỗ hắn.
Lam Minh quay đầu lại nhìn cậu.
“Tôi xúc phạm anh chuyện gì sao?” Miêu Tiêu Bắc hơi khó hiểu, hỏi, “Tại sao không để ý tới tôi?”
Lam Minh hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc giơ tay nhẹ nhàng nắm đuôi Cổ Lỗ Y, vừa nhìn Lam Minh, “Hay là, anh lấy tôi ra trút giận?”
Lam Minh nhíu mày, nhìn ra cửa sổ, “Ngươi suy nghĩ nhiều đó thôi.”
Miêu Tiêu Bắc không thể hiểu nổi Lam Minh vì sao lúc nãy còn vui vẻ, đột nhiên lại như thay đổi một người khác. Có điều nếu hắn không muốn nói, Miêu Tiêu Bắc cũng không phải người dông dài, cũng không thèm hỏi nữa, chỉ là trong lòng mơ hồ cảm thấy khó chịu. Cậu nhìn nhìn hoa văn trên tay mình, thở dài trong lòng, cậu vốn tưởng rằng, mình và Lam Minh đã là bạn bè, hay là, Lam Minh chỉ là bị phù chú này ràng buộc? Nghĩ nghĩ, Miêu Tiêu Bắc lại có chút ấm ức, tâm nói, chuyện gì xảy ra? Đây vốn là một ma vật mà cậu triệu hồi ra, hắn lại nằng nặc đòi theo cậu, tại sao đột nhiên lại biến thành như là cậu cố ý trói chặt hắn?
Nỗi buồn của Miêu Tiêu Bắc dường như ảnh hưởng đến Cổ Lỗ Y trong túi.
Cổ Lỗ Y ngẩng mặt, ôm lấy tay Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc.”
Miêu Tiêu Bắc ý thức được Cổ Lỗ Y có thể cũng cảm giác được tâm tình của mình, vội vàng thả lỏng một chút, tự an ủi bản thân, dù sao mọi người cũng có lúc không vui, Lam Minh có lẽ bởi vì quỷ hút máu ban nãy mà không vui, quên đi quên đi.
Điều hòa khoảng nửa tiếng, Miêu Tiêu Bắc triệt để xua đi cơn khó chịu, đùa với Cổ Lỗ Y, xoay mặt hỏi Lam Minh, “Vẫn chờ ở đây sao? Không vào đó xem sao?”
Lam Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu.
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn lại.
Một lúc lâu, Lam Minh khẽ nở nụ cười, tiến tới, lấy ngón tay nhẹ nhàng vén lên một lọn tóc trước trán Miêu Tiêu Bắc, “Xin lỗi, tâm tình ta không tốt, tha thứ cho ta.”
.
.
____________________________
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
~*~