CHƯƠNG 36
Vaccine ngừa virus biến chủng ra đời, Sphinx, bình minh của cuộc sống hạnh phúc
Lửa Cổ Lỗ Y phun ra dường như so với loại lửa bình thường có uy lực lớn hơn nhiều, hoặc là thân thể của người thú càng dễ cháy, nói chung thời gian qua chưa bao lâu, lửa đã dần dần nhỏ lại, cuối cùng những tứ chi này bị đốt thành một đống vật chất đen thui khó xác định.
“Được rồi.” Sphinx đi tới, nói với Lam Minh, “Chúng ta đi về đi.”
“Ừ.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc đi tới… Sphinx tung cánh, bay lên.
Khi bay qua nhà xưởng, Lam Minh cau mày, chỉ chỉ phía dưới, “Sphinx, hạ xuống đi, hình như có gì đó.”
Sphinx hạ xuống, dần dần tới gần mặt đất, chỉ thấy lối vào phòng thí nghiệm ngầm kia, có gì đó đang nhúc nhích.
“Là người!” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy rõ, chỉ là người này khá kỳ dị.
Sphinx lại đến gần một chút, tất cả mọi người nhíu mày… Chỉ thấy kẻ nằm trên mặt đất không phải nhúc nhích, mà là quần áo rách nát trên cơ thể nhẹ nhàng lay động trong gió.
“Là Trần Vũ.” Miêu Tiêu Bắc thấy Trần Vũ đã chết đang nằm trên mặt đất.
Thi thể này so với những thi thể bình thường rất đáng sợ, màu xám, hình dạng cũng già cỗi khô quắt, dường như mất nước. Chi sau và cánh tay đều là mới mọc ra, trụi lủi không mặc gì, chân quặp lại, trước khi chết dường như khá thống khổ. Đương nhiên, nơi mà kẻ khác ghét nhất – ngực hắn – có một lỗ hổng lớn… Vị trí trái tim đã trống không, trên mặt đất có những khối gì đó cứng rắn màu lục rơi lả tả, hẳn là trái tim bị bóp nát của Trần Vũ.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ chết đi như vậy thật ghê tởm, liền xoay mặt nhìn nơi khác.
Sphinx ngửi ngửi, nhìn về phía bức tường vây xa xa.
Lam Minh nhíu mày nói, “Ra đi.”
“Là một con quỷ hút máu duy nhất mà ngươi không quá ghét, ta cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng Drake đã dặn ta phải cẩn thận, bởi vì gần đây tâm trạng ngươi hình như không tốt.” Phía sau tường vây truyền đến một giọng nói thầm thấp nhưng có nhiều từ tính.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, nhìn sang hướng bên đó một chút, mới phát hiện trong góc tường tối mò, có một người dựa vào, ánh sáng bị khuất vừa đủ, thấy không rõ lắm, lại rất khó quên.
Lam Minh không lên tiếng, một lát mới hỏi, “Ngươi giết hắn?”
“Ừ, hắn vừa sống lại, lực lượng còn chưa khôi phục, lúc này giết hắn không cần tốn nhiều sức.” Người nọ cười nhạt trả lời, “Thi thể đó ngươi có thể lấy đi, không ngại mà nói, sáng sớm mai ta đến đảo Ác Ma lấy vaccine của virus biến chủng này.”
“Quỷ hút máu quả nhiên là âm hiểm mà.” Lam Minh mặt không biểu tình nói, “Ta lấy thi thể này về có ích lợi gì?”
“Vậy, lấy cái này đi.” Nói rồi chợt nghe “Vù” một tiếng, Lam Minh giơ tay đón được một cái lọ, Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua, bên trong là máu màu lục.
“Ngày mai ta sẽ cố lắng lặng yên không tiếng động tới đó, tạm biệt.” Nói xong, người nọ lui về sau một bước, triệt để ẩn vào trong bóng tối, Miêu Tiêu Bắc biết, người nọ đã rời đi.
“Đây là máu của Trần Vũ sao?” Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn cái lọ, nhưng cũng không quan tâm đến người kia, bởi vì cậu biết, Lam Minh không thích nói về chuyện liên quan đến quỷ hút máu, dù sao cậu cũng không quá hứng thú, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.
“Chắc vậy.” Lam Minh cúi đầu, đút cái lọ vào trong túi, Sphinx lại lần nữa cất cánh.
“Mặc kệ thi thể kia sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có cần tiêu hủy không?”
“Không cần.” Lam Minh lắc đầu, “Trời sắp sáng, thi thể sẽ tự động đốt thành tro tàn.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, tâm nói, quỷ hút máu cũng tiện thật, ngay cả phí mai táng cũng có thể bỏ bớt… Nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình một cái, gần đây càng ngày càng lạnh, bị Phong Tiểu Vũ lây nhiễm sao?
.
Khi trở lại đảo Ác Ma đã là hừng đông, bởi vì mệt nhọc, Miêu Tiêu Bắc dựa vào ngực Lam Minh mà ngủ, Lam Minh bế cậu xuống.
Sphinx nhìn nhìn, cười hắc hắc mà nói, “Lam Minh, cậu ta rất đáng yêu đó.”
Lam Minh khinh bỉ lườm nó.
“Không muốn nhân cơ hội ăn tươi cậu ta sao?” Sphinx nói đùa với hắn, “Trông cậu ta thì ‘ăn’ rất ngon, chọc cho khóc nhất định rất đáng yêu.”
“Ngươi đã tới tuổi này rồi đừng bỉ ổi như vậy được không hả?” Lam Minh khinh khỉnh liếc.
Sphinx nhướng mày, “Ta cũng có huyết thống ác ma đó, không bỉ ổi thì sao làm ác ma được?”
Lam Minh chán ghét lắc đầu, bế Miêu Tiêu Bắc về tới phòng mình, đặt lên giường, đắp chăn lên, đặt Cổ Lỗ Y bên cạnh cậu, Cổ Lỗ Y vểnh vểnh cái mông, vươn tay ôm Miêu Tiêu Bắc vừa định hôn, Lam Minh vỗ một cái lên mông nó.
Cổ Lỗ Y dẩu mỏ, xoa xoa mông bất mãn nhìn Lam Minh.
Lam Minh liếc xéo nó, cảnh cáo nó không được quá thân thiết.
Cổ Lỗ Y tiến vào trong chăn, kề sát Miêu Tiêu Bắc mà ngủ.
Lam Minh lại quan sát gương mặt say ngủ của Miêu Tiêu Bắc một hồi, một lúc lâu sau mới xoay người đi ra ngoài.
Sphinx lắc đầu nhìn hắn, nằm sấp bên giường, trên lớp thảm nhung trải sàn, “Lam Minh, ngươi đi đi, ta cũng buồn ngủ để ta ngủ trước…”
Chỉ là không đợi nó nằm xuống, Lam Minh đã với tay túm lên, kéo lê ra tới hành lang, đóng cửa, “Không cho ngươi một mình ở cùng với cậu ấy!” Nói xong, giơ tay điểm nhẹ vào cửa rồi xoay người đi.
“Lam Minh!” Sphinx ở phía sau kêu to, “Lòng đố kị của ngươi nặng tới phát rồ rồi!”
Lam Minh đi tới phía trước, không thèm quay đầu lại, giơ thẳng ngón tay giữa với nó.
Đợi Lam Minh quẹo xuống lầu đi tới phòng thí nghiệm của Frank, Sphinx cũng giảo hoạt cười, “Xì, còn muốn làm khó dễ ta sao? Trước tiên đi hôn nhẹ tiểu mỹ nhân của nhà ngươi!” Nói xong, khẽ vung đuôi lên định xoay nắm cửa, nhưng lông đuôi nó vừa đụng tới cửa thì… xèo một tiếng!
Sphinx giật mình nhảy bắn lên, chỉ thấy trên tay nắm có một chú thiêu đốt đơn giản… Nhìn lại cái đuôi của mình.
“A!”
Hơn nửa đêm, tất cả mọi người đã ngủ từ lâu nghe được một tiếng sư tử rống long trời lở đất, “Lam Minh! Ngươi trả cái đuôi gợi cảm xinh đẹp lại cho ta!”
Trong phòng, Miêu Tiêu Bắc bởi vì quá mệt mỏi mà hoàn toàn không tỉnh, trở mình một cái, Cổ Lỗ Y đang ôm cậu thiếu chút nữa từ trên gối đầu ngã xuống, một tay nhẹ nhàng kéo gối đầu nhích qua một chút. Chờ Miêu Tiêu Bắc nằm im rồi lại nằm trên gối đầu ngủ ngon, Cổ Lỗ Y kéo chăn lên, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, “Bắc Bắc, ái ngươi~”
Sau đó nó nhẹ nhàng lắc đuôi, sung sướng ngủ.
.
Frank sau khi nhận được máu màu lục, tiến hành phân tích, nói với Lam Minh rất nhanh sẽ nghiên cứu ra vaccine phòng bệnh và huyết thanh giải độc.
Lam Minh gật đầu, “Sáng mai Mel Linke phỏng chừng sẽ đến, ngươi bảo lưu lại một phần cho ta, một phần cho hắn.”
“Tuân lệnh đại nhân.” Frank lập tức hành lễ, nói xong xoa xoa tay tới gần, “Như vậy, đại nhân, sợi tóc cao quý mỹ lệ vô địch của ngài…” Còn chưa nói xong Lam Minh đã mất tăm.
“Ai…” Frank nắm chặt hai tay ngẩng mặt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ thủy tinh, “Tới không ảnh đi không tung tích, thần bí mỹ lệ cường đại cỡ nào cũng không sánh được… Ta sẽ không buông tha Lam Minh đại nhân! Xin tiếp tục dùng sự cao ngạo xa năm mươi vạn dặm của ngài dằn vặt ta đi… Nha a!”
Frank đang say sưa, ngước mắt, thấy Cảnh Diệu Phong đang ngồi trên sofa đối diện mình, khẽ cau mày nhìn lão.
“Khụ khụ.” Frank lập tức ho khan một tiếng, giữ vững hình tượng học giả cúi đầu tập trung nghiên cứu, trong miệng nói thầm, “Có phải lông trên thân thể tốt hơn tóc trên đầu hay không? Không biết lông tơ trên người Lam Minh đại nhân là màu vàng hay màu đen…” (=)) )
Cảnh Diệu Phong nghe sắp hết nổi, đứng lên, quyết định đi ra ngoài phơi ánh trăng, rời xa lão biến thái M này!
.
Tới sân bên ngoài, Cảnh Diệu Phong ngẩng đầu lên, đèn trong gian phòng của Bạch Lâu ở lầu hai đã tắt, Bạch Lâu có thể đã ngủ, nhưng oan hồn là hư thể, hẳn là không cần ấm áp hoặc nghỉ ngơi, cũng sẽ không mệt mỏi. Nhưng Bạch Lâu nếu là quỷ sư, hẳn là có vài năng lực khác. Cảnh Diệu Phong có chút lạc quan mà nghĩ, có người nói quỷ sư cường đại có thể thực thể hóa, mong điều đó là thật, anh sẽ cố gắng giúp Bạch Lâu đạt được thực thể hóa bất diệt.
Cảnh Diệu Phong nhìn ngoài khơi xa, cảm giác tâm tình của mình giống như sóng biển, từng đợt cuồn cuộn xô ào ạt, liên tục không thể ngăn chặn, thật muốn chạm vào tay Bạch Lâu, tốt nhất là bàn tay còn hơi ấm, bàn tay hắn đã từng chạm biết bao lần.
Trên dãy đá bên bờ biển, có một sườn đá nhô ra, bên trên có một người ngồi, hẳn là Lam Minh.
Cảnh Diệu Phong quan sát hắn một hồi, đi tới.
“Còn chưa ngủ?” Cảnh Diệu Phong châm một điếu thuốc, ngồi bên cạnh Lam Minh.
Lam Minh nhìn nhìn điếu thuốc trong miệng anh, mở miệng nói, “Rất khó hút.”
“Đúng vậy.” Cảnh Diệu Phong cũng gật đầu, “Quả thật rất khó hút.”
“Vậy tại sao ngươi vẫn hút?” Lam Minh khó hiểu, “Còn hút nhiều như vậy.”
“Khổ sở cũng tốt hơn không cảm giác mà.” Cảnh Diệu Phong thản nhiên nói, “Dù sao cũng buồn chán, có người nói hút thuốc có thể rút ngắn tuổi thọ.”
“Có thật không?” Lam Minh mở to hai mắt nhìn anh, “Mỗi ngày hút nhiều như vậy có thể sống ít đi một nghìn năm?”
Cảnh Diệu Phong giật giật khóe miệng, “Ngươi dứt khoát ăn lá thuốc luôn đi.”
Lam Minh có chút mất hứng nhìn ngoài khơi, lúc này, vài con cá heo buồn chán nhảy tới nhảy lui trên mặt biển, chào hỏi hai người.
“Đã nhiều năm như vậy, bọn chúng còn dạo chơi trong biển a?” Lam Minh có chút buồn cười, hai tay chống lên mặt đất, thả lỏng vai, nhìn đàn cá heo, lẩm bẩm, “Loại động vật này thật là kỳ lạ, cứ thích nhân loại như vậy, nhân loại thì lại một mực bắt giết chúng nó.”
“Thích hay không là chuyện rất khó nói.” Cảnh Diệu Phong gác tay lên đầu gối, lấy thuốc lá ra chậm rãi phà khói, “Khi hắn thích ngươi, thì dù ngươi không thích hắn, hắn vẫn sẽ luôn thích ngươi. Khi hắn không thích ngươi, dù ngươi thích hắn đến bao nhiêu, hắn cũng không chịu nhìn ngươi nhiều thêm vài lần.”
Lam Minh nhướng nhướng mi, “Câu trước và câu sau của ngươi cũng không khác bao nhiêu, không có câu nói trước, làm gì có câu sau?”
Cảnh Diệu Phong sửng sốt, một lát mới cùng Lam Minh đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười ha ha, “Thật hài hước a!”
…
Phía sau bọn họ, bên trong biệt thự ven biển to lớn, Bạch Lâu đứng bên cửa sổ, nhìn hai người bên bờ biển, lẳng lặng xuất thần.
“Bạch Lâu Bạch Lâu.”
Lúc này, trong mép tường chui ra một thứ màu trắng, một hồn phách nho nhỏ.
Bạch Lâu quay đầu lại nhìn nó một chút, hỏi, “Hồn phách đi dạo sao? Lạc đường à?”
“Không phải.” Tiểu quỷ nọ lắc đầu nói, “Em đến EX, muốn tìm anh hỗ trợ, thấy anh lên máy bay cho nên liền theo tới, nhưng các anh luôn bận rộn.”
“Muốn nhờ anh siêu độ?” Bạch Lâu hỏi.
“Dạ.” Tiểu quỷ gật đầu, “Em rời xa mẹ, yêu tinh trong quán chỉ đường cho em, nói có thể tìm anh, anh sẽ giúp em đầu thai.”
Bạch Lâu ngồi lên sofa, thấy tiểu quỷ nọ không có hình thù cụ thể, liền hỏi, “Em là chết trong bụng mẹ sao? Đầu thai không thành công sao? Có ký ức kiếp này hay không?”
“Không có.” Tiểu quỷ nhỏ giọng nói, “Mẹ không có chết, em chỉ mới năm tháng, nhưng hình như bà rất đau khổ.”
“Em còn muốn quay về bụng mẹ không?” Bạch Lâu hỏi, “Có thể trước tiên nghỉ ngơi ở Dạ điện một năm, sau đó trở lại bụng người mẹ kia, lại làm cục cưng của mẹ.”
“Thật sao?” Tiểu quỷ vui vẻ lên, “Nhưng nghỉ ở Dạ điện có buồn chán hay không?”
“Nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ như em, đều chờ quay về bụng mẹ, các em có thể cùng nhau chơi đùa.” Bạch Lâu cười cười, “Đó là một khu vui chơi, rất vui.”
“Vậy tốt nha!” Trên gương mặt hư vô của tiểu quỷ dường như bày ra một nụ cười thật tươi.
Bạch Lâu bảo nó ngồi xuống, một tay ấn nhẹ lên đầu nó nhỏ giọng ngâm tụng một đoạn kinh văn… Sau đó, kim quang nhu hòa bao quanh tiểu quỷ.
“Bye bye.” Bạch Lâu vẫy tay với nó.
“Dạ, bye bye.” Tiểu quỷ cũng tạm biệt Bạch Lâu, nói tiếng cám ơn rồi lập tức biến mất.
Bạch Lâu chống tay nâng cằm, đột nhiên có chút ước ao được nghỉ ngơi ở Dạ điện với bọn nhỏ, đã không có ký ức thống khổ kiếp trước, sẽ không có đau lòng, lại biết tiếp theo sẽ được trở lại bên người mẹ yêu thương, tâm trạng tự nhiên tốt lên, còn có nhiều bạn nhỏ như vậy bên cạnh, một năm rất nhanh cũng rất vui a. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên không cam lòng, mình đã sống một nghìn năm, nhưng nhớ lại, không hề có một hồi ức nào vui vẻ, dựa vào cái gì?! Suy nghĩ một chút, hắn bò lên giường đi ngủ, quyết định bắt đầu từ ngày mai, không nên bạc đãi chính mình!
.
Sáng sớm hôm sau, Miêu Tiêu Bắc trở mình một cái, mi mắt khẽ run, chợt nghe bên cạnh có người nói, “Trời ạ, ngủ mà cũng quyến rũ như vậy, muốn dụ người ta phạm tội sao.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy một cái mặt sư tử xuất hiện trước mặt mình, đang chu dài cái mỏ cúi xuống, “Tiểu bảo bối, cho ta hôn một cái đi… mu~~~”
“A!” Không đợi Sphinx đụng tới, Miêu Tiêu Bắc đã hét to một tiếng, cả kinh vội vã lui về sau.
Cổ Lỗ Y cũng bị giật mình tỉnh giấc.
“Cô kỷ cô kỷ!” Nó hơi hung hãn bay lên, phun lửa về phía Sphinx.
“Ai nha!” Sphinx vội tránh né, chăn của Miêu Tiêu Bắc cháy bùng.
Cổ Lỗ Y muốn đuổi theo phun tiếp, Miêu Tiêu Bắc vội dùng gối đầu dập lửa, nói, “Cổ Lỗ Y, đừng phun, thiêu cháy nhà phải bồi thường đó!”
Cổ Lỗ Y vội che miệng lại, nuốt vào ngọn lửa đã ra tới bên mép, ợ một cái, bốc lên hai ngụm khói.
“Hứ!” Sphinx dẩu mỏ cười, “Vật nhỏ, lông còn chưa có mọc dài mà dám phóng hỏa đốt ta… Mau tránh ra, đừng làm trở ngại ta và tiểu mỹ nhân thân…”
Nói chưa xong, chợt nghe “Rầm” một tiếng, Lam Minh chạy ào vào, bay lên một cước đem Sphinx trực tiếp từ cửa sổ đạp bay ra ngoài.
“Ai nha…” Sphinx quát to một tiếng, may mà nó biết bay, tung cánh bay lên trước cửa sổ lơ lửng, xoa mặt, “Lam Minh, ngươi đúng là không biết lớn nhỏ.”
“Nó có làm gì ngươi không?” Lam Minh đi tới nhìn Miêu Tiêu Bắc.
“Hình như… Không.” Miêu Tiêu Bắc cũng không quá xác định.
“Hình như?” Chân mày Lam Minh đều dựng thẳng lên, xoay mặt tàn bạo trừng Sphinx, “Ông thiến mày!”
“A!” Sphinx vội chạy, Lam Minh đuổi theo.
Miêu Tiêu Bắc thấy bên ngoài mặt trời đã lên cao, ngáp một cái, nhìn nhìn Cổ Lỗ Y trên vai, “Cổ Lỗ Y, sớm a, hôm nay thời tiết rất tốt ha?”
“Cô.” Cổ Lỗ Y dùng cái má phúng phính thịt dốc sức cọ~ Miêu Tiêu Bắc một cái, miệng nói thầm, “Bắc Bắc~ sớm ~”
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh và Sphinx đánh nhau bên ngoài tới khó phân thắng bại, Sphinx lủi đông chui tây, nỗ lực giữ vững tôn nghiêm làm sư tử dũng mãnh của nó, Lam Minh thì giống như xả giận mà đuổi theo nó.
Xoay người rời giường, Miêu Tiêu Bắc chạy đến đài cao gác chân lên giá bắt đầu khởi động.
“Kháo.” Sphinx bị Lam Minh nhéo má, nhưng thấy được Miêu Tiêu Bắc đang giãn cơ, mắng, “Lam Minh, ngươi có phải đàn ông hay không a, cậu ta làm loại tư thế dụ người như vậy mà ngươi còn thờ ơ à? Ngươi có phải bị phong ấn lâu quá nên bị suy thoái?!”
“Ngươi mẹ nó là cầm thú a?” Lam Minh đá nó, “Chỉ biết dùng thân dưới để suy nghĩ?”
“Khụ khụ.” Sphinx bình tĩnh ho khan một tiếng, nhắc nhở Lam Minh, “Hai ta cấu tạo không giống, ta là phía sau, không phải phía dưới.”
Lam Minh nghiến răng, Sphinx lại muốn chạy, lúc này, chợt nghe dưới lầu Phong Tiểu Vũ hô to, “Lam Minh, huyết thanh và vaccine đều đã nghiên cứu thành công rồi!”
Lam Minh vui vẻ, một cước đá văng Sphinx, định tới phòng thí nghiệm, Sphinx cười gian chạy đi tới bên Miêu Tiêu Bắc, trong miệng lầm bầm, “Bảo bối, thật sự rất mềm dẻo a!”
Lam Minh quay đầu gọi Miêu Tiêu Bắc, “Tiêu Bắc.”
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, cho rằng Lam Minh muốn cậu cùng đi xem vaccine, bèn nói, “Tôi giãn cơ xong sẽ tới đó.”
Lam Minh lắc đầu, giơ thẳng ngón tay chỉ vào Sphinx, nói, “Nếu nó dám tới gần ngươi, ngươi hoàn toàn có thể dùng niệm lực thiến nó! Hoặc khiến nó biến thành sư tử cái.”
“A…” Sphinx hít một ngụm khí lạnh, dừng lại.
Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn Sphinx, mờ ám mà cười cười, Sphinx vội kẹp lấy chân sau, xoay người bỏ chạy, “Ê, Lam Minh kia, ta với ngươi cùng đi xem vaccine.”
Miêu Tiêu Bắc hạ thắt lưng về sau vài lần, nghĩ, Sphinx ngốc nghếch như vậy, Lam Minh thì lại có thể vui vẻ hơn một chút… Hình như trước đây Sphinx từng nói, Lam Minh là từ nhỏ cùng nó lớn lên, có thể nó tỏ ra khôi hài như vậy, là muốn chọc cho Lam Minh vui vẻ hay không? Tuy rằng đùa kiểu đó rất khó xác định, nhưng thỉnh thoảng phát tiết một chút, điều này thì cũng tốt.
Chờ Miêu Tiêu Bắc giãn cơ chạy tới tầng hầm, Cảnh Diệu Phong đã cầm lấy cách điều chế của huyết thanh và vaccine, còn có thuốc viên tiện dụng.
Lam Minh đem Frank len lén muốn bứt một sợi lông tơ của mình đánh lăn quay ra đất, giẫm bẹp dưới chân ‘chà đạp’, Frank hạnh phúc lăn trên đất.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, nhìn bên cạnh, chỉ thấy Phong Tiểu Vũ hạnh phúc ngâm xướng có vẻ tâm trạng rất tốt.
Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, hỏi, “Em… Tại sao phấn chấn như vậy?”
“Cho nên nói a, sáng sớm chim có sâu ăn.” Phong Tiểu Vũ từ trong túi lấy ra một quyển sổ, mở ra cho Miêu Tiêu Bắc nhìn, “Ở đây ở đây.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua, một chuỗi ký hiệu tiếng Anh mất trật tự, liền hỏi, “Đây là gì nha?”
“Mel Linke bá tước ký cho em đó!” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt say sưa, “Thật oách thật có khí chất thật cao quý thật manh a… Nhưng quỷ hút máu thì không chụp ảnh được, chị hai chắc chắn buồn chết mất.”
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, xem ra tối hôm qua quỷ hút máu mà Lam Minh có vẻ không quá ghét kia, hẳn là Mel Linke rồi.
“Được rồi.” Lam Minh một cước đá văng Frank trên mặt đất, nói, “Về thôi.”
…
Mọi người lên đường, máy bay nhờ có Frank cải tạo, nhanh như hỏa tiễn, Frank một thân đầy vết thương hạnh phúc đứng dưới đất phất tay nhìn theo máy bay đang bay xa, “Lam Minh đại nhân, ngài lúc nào rảnh rỗi nhất định phải tới a, đến lúc đó, nhớ kỹ cho ta sợi tóc cao quý trang nhã của ngài a!” Nói xong, vui mừng khấp khởi đi trở về, mang theo con chó địa ngục cải tạo, bắt đầu mò mẫm trên đất, tìm kiếm sợi lông tơ bị rụng của Lam Minh đại nhân…
.
Mọi người về tới EX, liền phát hiện Hạ Nguyệt bị trói, miệng đầy răng nanh đang tru lên, nghe nói huyết thanh mà Cảnh Diệu Phong mang đến không có tác dụng với cô, tối hôm qua đột nhiên nổi điên, may mà Khế Liêu trói lại.
Cảnh Diệu Phong tiêm vào huyết thanh mới cho cô, chưa tới một tiếng, Hạ Nguyệt đã khôi phục khỏe mạnh.
Lam Minh nói sơ lược một chút mọi chuyện cho cô, đồng thời nói Trần Vũ đã chết, tất cả đều kết thúc.
Hạ Nguyệt như trút được gánh nặng, trước khi đi Miêu Tiêu Bắc đem tất cả chứng từ bất động sản trả lại cho cô, bảo cô chỉ cần thanh toán tiền mặt cho có lệ là được.
Đối với việc này, Long Tước rất bi thương, cho đến khi Lam Minh bị ép đem một viên than củi to như trứng chim cút biến thành kim cương giao cho hắn, hắn mới khôi phục nụ cười như cũ, nhưng loại báu vật hiếm có này muốn bán ra cũng khó xử lắm a.
Đương nhiên, lúc này hài lòng nhất chính là Sphinx, sau khi ăn sạch một tảng thịt bò, Sphinx liếm liếm môi nhìn trái nhìn phải, híp mắt bật cười —— Woa, ở đây thật nhiều người đẹp nha!
.
.
_________________
Nhền nhện đen
Black window – nhện quả phụ đen
____________________
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
~*~