Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Đài thọ, và kẻ ăn tạp nơi nào cũng có

Đêm đó, Miêu Tiêu Bắc phải nấu cho Lam Minh ba tô mì ăn liền mới đuổi được tên ác ma bao tử rỗng đó đi ngủ, Phong Tiểu Vũ vừa ăn khuya, vừa hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc ca, người đó là ai, đẹp trai thật a!”

Miêu Tiêu Bắc có chút vô lực nhìn nó, tâm nói, ừ, em thấy được anh ta biến thân thì khẳng định càng thêm đẹp trai… Đẹp trai chết em luôn!

Đem Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ đuổi đi, Miêu Tiêu Bắc tựa vào sofa, Domi nằm lên chăn len bên cạnh cậu lăn qua lăn lại.

Miêu Tiêu Bắc ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có, cậu đang suy nghĩ, chuyện xảy ra đêm nay rốt cuộc là thế nào? Có phải sự thật hay không? Thật hy vọng vừa thức dậy thì sẽ phát hiện, bản thân mình chỉ gặp một giấc mộng thật dài mà thôi.

Ngủ một giấc ngắn, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngồi dậy, cầm giấy bút, đem những đồ án trên bản Vũ Dạ Tập mà mình nhớ kỹ đều vẽ lại, cậu vẽ tranh không được tốt cho lắm, nhưng có thể nhớ kỹ mỗi động tác.

Cậu lấy ra tai nghe, cắm vào máy, vừa nghe nhạc, vừa biên tập vũ đạo, hình ảnh Lam Minh chiến đấu với quái vật vừa nãy, khiến cậu đột nhiên trào dâng khát khao sáng tác, vũ đạo kích tình dào dạt.



Sáng sớm hôm sau, Lam Minh bị tiếng hót của những chú chim trên cây đánh thức, trở mình một cái, mơ mơ màng màng nói, “Ồn muốn chết… Đã mấy nghìn năm rồi còn không học ngoan!”

Lại ngủ thêm một lúc, thanh âm bên ngoài càng thêm ầm ĩ… Tiếng còi ô tô, tiếng xe chạy… Tiếng thức tỉnh của thành thị huyên náo khiến Lam Minh sản sinh cảm giác rằng mình bị rơi vào một ***g chim khổng lồ.

“Phiền quá!” Lam Minh một cước đá tung chăn ngồi bật dậy, cảm thấy tiếng ồn ào khiến hắn hơi đau đầu, đi tới bên cửa sổ vén rèm lên… Ánh nắng chói chang khiến hắn giật mình nhắm chặt mắt, nhíu mày hé miệng… Răng nanh sắc nhọn lộ ra. Một lúc lâu, Lam Minh mới hít sâu một hơi, thích ứng với loại ánh sáng rực rỡ này, ánh mặt trời đã lâu không gặp. Tự giễu mà cười, Lam Minh cúi đầu nhìn tia nắng chiếu vào mu bàn tay trắng xanh, thứ đáng để yêu thích ở thế giới loài người, cũng chỉ có loại ánh sáng ấm áp này.

Lấy lại bình tĩnh hắn mới phát hiện, trong ánh nắng có một bóng hình quen thuộc.

Lam Minh tập trung nhìn vào, chỉ thấy ngoài cửa sổ không phải trống không, mà có một sàn tập rất rộng, bốn phía đều dùng thủy tinh bao bọc.

Miêu Tiêu Bắc đeo tai nghe, đang giãn cơ bắp, luyện tập những vũ điệu cơ bản.

Lam Minh hơi nheo mắt lại, đứng ở khung cửa sổ phía sau tường thủy tinh mà nhìn, sàn tập rất lớn, sàn gỗ màu đen, bốn góc có bốn chậu cây xanh.

Miêu Tiêu Bắc chuyên chú luyện tập, cổ và trán đã tích ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lam Minh nhìn nhìn, nhếch miệng, ý nghĩa không rõ mà cười, đẩy cửa sổ thủy tinh bước tới.

Tiếng cửa mở ra cũng không làm phiền đến Miêu Tiêu Bắc, có lẽ do tai nghe cách âm rất tốt.

Lam Minh đi tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc vừa lúc xoay người về phía sau, thì thấy Lam Minh đột nhiên chắn trước mặt, cả kinh… May mà cậu phản ứng cực nhanh, xoay người một cái tránh ra, ngước mắt có chút bất mãn mà nhìn hắn, cậu ghét nhất có người quấy rầy mình luyện tập.

Lam Minh cũng không thèm để ý, đi ra bên ngoài sàn tập, cúi đầu nhìn xuống dưới, lại nhìn quanh bốn phía.



Ban ngày, có thể thưởng thức thành thị này tốt hơn buổi tối, trong óc Lam Minh tinh tế phân biệt sự khác nhau giữa thế giới kia trong ký ức của mình với hiện tại, có chút muốn cười.

Miêu Tiêu Bắc tháo tai nghe xuống, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, ngũ quan của Lam Minh càng thêm rõ ràng, dáng vẻ của hắn tuy rằng giống nhân loại, nhưng cũng không thật sự giống hoàn toàn. Nhìn sơ, rất tuấn mỹ, nhìn kỹ, có chút yêu dị, đặc biệt là đôi mắt, bị ánh nắng chiếu vào, đồng tử giống như loài mèo gom lại thành một đường dựng thẳng, màu sắc cũng biến thành vàng nhạt. Sắc mặt vẫn trắng, tóc tuy đen nhánh, nhưng được ánh nắng chiếu vào, khiến người ta ảo tưởng rằng có một loại ánh vàng bao phủ.

Miêu Tiêu Bắc dùng khăn bông lau lau mặt, mở miệng, “Một lát nữa tôi muốn đi ra ngoài, anh chờ ở nhà một mình.”

Lam Minh quay đầu nhìn cậu, hỏi, “Ngươi đi đâu?” Hắn quay mặt lại, cũng có chút giật mình.

Ngũ quan, thân hình của Miêu Tiêu Bắc, cùng hình bóng của một người ghi sâu trong ký ức mà hắn đã quên thật lâu rất trùng hợp.

Lam Minh cười cười, càng tỉ mỉ nhìn kỹ một chút, nhớ kỹ mặt mày của Miêu Tiêu Bắc, nhân loại hoàn mỹ mà tinh xảo, hơn nữa huyết thống thuần khiết mấy ngàn năm của cậu, không gì có thể sánh bằng, là bữa tiệc thịnh soạn của ác ma.

“Hôm nay tôi còn có một buổi biểu diễn.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Buổi tối còn phải đi dạy một tiết học.”

“Ta cùng đi với ngươi.” Lam Minh nói.

Miêu Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại, quyết định phản kháng, “Không dẫn anh đi!”

Lam Minh nhướng mi một cái, nói, “Ngươi không có quyền cự tuyệt, ta sẽ sớm tìm được ngươi.” Nói, vươn tay chỉ chỉ đồ án nơi cổ tay, xoay người về phòng, nói, “Đói, điểm tâm!”

Miêu Tiêu Bắc dâng lên một loại xúc động muốn đập phá đồ vật, bao giờ mới có thể thoát khỏi tên ác ma này a?!

.

Vô lực trở về phòng, Miêu Tiêu Bắc ngáp một cái, tối hôm qua ngủ không đủ.

Tới phòng khách, chỉ thấy trên bàn bày ra hơn mười cái bánh bao, Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Phong Tiểu Vũ ngậm một cái bánh bao trong miệng, ngồi trên sofa, đút bánh bao cho Domi.

Thấy Miêu Tiêu Bắc đi ra, liền hét lên, “Bắc Bắc, tối hôm qua có động đất, có cảm giác được không?”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Hả?”

“Anh xem tin tức a, cả thư viện đều bị chấn sụp!”

“Khụ khụ…” Miêu Tiêu Bắc càng không ngừng ho khan, lúc này, điện thoại vang lên, cậu đi nhấc máy, chợt nghe tiếng của dì La truyền đến, “Tiểu Bắc, cậu không sao chứ?”

“Ách… Không.” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy tội lỗi nặng nề, nói, “Dì…”

“Ai nha, không sao là tốt rồi a, làm dì sợ muốn chết, dì còn tưởng cậu bị đè ở dưới chứ!” Dì La nói, “Công ty xây dựng đó cũng dám làm công trình đậu hũ, bọn họ chết chắc rồi!”

“Dạ?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.

“Cậu không biết a? Thư viện sập!” Dì La nổi giận đùng đùng nói, “Sáng nay mấy người tới sớm nhất đều trợn tròn mắt, vừa mới báo cảnh sát, người của cục Giám sát chất lượng cũng tới, bọn họ nói, trong thép có trộn lẫn gì đó, là công trình bọt biển! Công ty xây dựng này xong đời rồi! Cho bọn họ bồi thường chết luôn, ở đây nhiều sách cổ đều là bảo vật vô giá a.”

Miêu Tiêu Bắc càng nghe càng áy náy, nói, “Dì à, xin lỗi a…”

“Xin lỗi cái gì, đứa ngốc, nếu không phải tối qua cậu tới thư viện, thì dì còn phải trực suốt đêm đó, nói không chừng cũng bị đè chết trong đó rồi!” Dì La nói, “Bất quá giờ thì ổn rồi, có công ty bảo hiểm bồi thường, dì được nghỉ chờ thư viện xây lại xong sẽ đi làm lại, còn có tiền lương nữa, được nghỉ ngơi cả năm trời, hời to. Tiểu Bắc, ở phía bắc thành phố có một khu phố bán sách cậu biết không? Ở đó có một nhà trưng bày sách cổ, dưới tầng hầm có rất nhiều sách hay, mấy ngày trước dì vừa thấy, cậu muốn đọc sách thì tới đó mà tìm, bây giờ dì không có thời gian nói chuyện tiếp với cậu được, phải đi đưa bảo bảo tới trường đây.”

Miêu Tiêu Bắc gác điện thoại, trái phải nghĩ nghĩ… Thì ra mình đã làm một chuyện tốt?

Cất điện thoại, ngẩng đầu, chỉ thấy Lam Minh đã ăn xong mấy cái bánh bao, chừa lại một cái cho cậu, vươn lưỡi liếm môi, dường như đã ăn no.

“Anh no chưa?” Miêu Tiêu Bắc cầm cái bánh bao kia nhìn hắn, hỏi, “Chưa no thì cho anh cái này?”

Lam Minh cười, “Đã no rồi, hôm qua là vì ta đói quá lâu.”

Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, hỏi, “Anh đói bụng bao lâu rồi?”

Lam Minh ngẩng mặt nghĩ nghĩ, vươn tay lấy một cái đồng hồ quả quýt được thiết kế diêm dúa theo phong cách cổ xưa từ trong túi áo ra, nhìn nhìn, nói, “Ừ… Cũng gần một nghìn năm rồi.”

Miêu Tiêu Bắc có chút há hốc mồm, Phong Tiểu Vũ thì lại không ngừng đạp chân, cười nói, “Ha ha~ Lam ca thật hài hước!”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, ăn bánh bao nói, “Đi thôi, sáng sớm còn buổi biểu diễn!” Nói xong, kéo Phong Tiểu Vũ ra ngoài, Lam Minh cũng đuổi theo, Domi đi sau cùng.

.

Vào thang máy, Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, hay là vẫn cứ lái xe đi, liền bấm nút , thang máy chậm rãi đi xuống.

Lam Minh đứng trong thang máy ngẩng đầu nhìn, hỏi, “Cái thùng này là ai phát minh ra?”

“Lam ca, thật tếu!” Phong Tiểu Vũ cùng Lam Minh lôi kéo làm quen, nói, “Em thích!”

Lam Minh nhìn nhìn nó, khẽ cười, lộ ra răng nanh sắc nhọn, Phong Tiểu Vũ ngẩn người, răng nanh này trông rất thật.

Chính lúc này, đột nhiên…

“Đông” một tiếng, thang máy rung động mãnh liệt, sau đó ngừng lại, ánh đèn cũng chợt lóe, sau đó hai hàng đèn cũng đồng loạt phụt tắt.

“Không phải chứ?” Phong Tiểu Vũ sửng sốt, song song, chợt nghe Domi ngẩng mặt, hướng đỉnh thang máy sủa ầm lên.

Phong Tiểu Vũ cùng Miêu Tiêu Bắc vô thức ngẩng đầu, thì thấy ở đỉnh thang máy… Trên nền thủy tinh trong suốt, xuất hiện một bóng mờ, giống như, một cái chân…

“Má ơi!” Phong Tiểu Vũ vội vàng kéo Miêu Tiêu Bắc đang đứng bên cạnh, “Bắc ca, cái gì vậy a?”

Miêu Tiêu Bắc cũng có chút giật mình, xoay mặt nhìn Lam Minh.

Lam Minh cười cười, nói, “Là vật nhỏ do nghe được mùi của ta, sợ đến không thể động đậy mà thôi.” Nói, hắn ngẩng đầu, hướng bên trên hé miệng, lộ ra răng nanh phát ra một tiếng kêu cổ quái.

Miêu Tiêu Bắc liền chú ý tới gương mặt trắng bệch của Phong Tiểu Vũ, có chút vô lực mà đỡ trán, Miêu Tiêu Bắc biết… Lộ tẩy rồi!

Phong Tiểu Vũ vô thức trốn phía sau Miêu Tiêu Bắc, ghé vào lỗ tai cậu hỏi, “Bắc… Bắc Bắc… Anh ta mua răng ở đâu?”

Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn nhìn Phong Tiểu Vũ, đột nhiên nghĩ đến, tên nhóc này là đồ ngốc không suy nghĩ như bình thường, không bằng gạt nó? Nghĩ tới đây, bèn nói, “Đây là diễn kịch, tự quay, em làm quần chúng hợp tác một chút được không a?”

“… Nga!” Phong Tiểu Vũ há to miệng vỗ tay chát một cái, vội nói, “Em đã nói mà!” Nói xong, thấp giọng hỏi, “Em phải làm bộ rất sợ?”

“Ha hả.” Miêu Tiêu Bắc nói thầm trong lòng —— Đúng là đồ ngốc! Bèn lên tiếng, “Em cứ tự nhiên, không nên quá giả là được rồi.”

“Hay!” Phong Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Không thành vấn đề!”

Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy Lam Minh đã khép miệng lại, khóe môi mang một nụ cười xấu xa… Chỉ chốc lát sau, vật bên trên đã biến mất, thang máy lại khôi phục vận hành, đèn đóm cũng đều sáng lên.

Lam Minh vươn tay sờ sờ cằm, nói, “Ừm… Mọi chuyện đã trở nên rất thú vị.”

Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn, có điều điều khiến cậu lưu ý chính là… Nơi này là nhà của cậu, mấy thứ lộn xộn sẽ không ở gần nhà cậu chứ.

“Không phải đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao?” Lam Minh dường như có thể nghe được tiếng lòng của cậu, cúi đầu nói với cậu, “Chỉ cần ta ở chỗ này, những thứ kia sẽ không đến.”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, hỏi, “Vậy ban nãy là cái gì?”

“Nó bất quá chỉ là một thứ để báo tin và dò xét mà thôi, bọn họ biết ta sống lại, cho nên rất khẩn trương.” Lam Minh cười cười.

Lúc này, cửa thang máy “Đing” một tiếng, mở ra.

.

Tới bãi đỗ xe, Phong Tiểu Vũ mới hỏi, “Bắc Bắc, được rồi chứ? Có thể tự do hoạt động chưa?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn trời, vỗ vỗ vai nó, “Được rồi, biểu hiện rất tốt.”

“Hắc hắc, rất nhiều rất nhiều người đều bảo muốn mời em đóng phim.” Phong Tiểu Vũ có vài phần tự tin nói, “Nhưng mà em kiên quyết chỉ khiêu vũ! Không lẩn quẩn trong làng giải trí, chị em nói em quá đơn thuần!”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Chị của em rất có khả năng dự đoán a.”

Sau đó, mọi người lên xe, chạy tới nhà hát cần biểu diễn.

Lam Minh ngồi trong xe thưởng thức cảnh trí nơi thành thị, tâm tình khá tốt, “Thời đại này cũng không tệ lắm, ít nhất cũng thuận tiện hơn trước đây một chút.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, nói, “Lát nữa anh đừng làm mấy chuyện kỳ quái.”

Lam Minh xoay mặt nhìn cậu, đột nhiên tiến tới, ghé sát vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói, “Dạ, chủ nhân của ta…”

Một tiếng phanh xe chói tai đột ngột truyền đến, Phong Tiểu Vũ ôm Domi ngồi phía sau, “Em không muốn chết a!”

Miêu Tiêu Bắc thiếu chút nữa lái vọt xe vào bên dưới cầu vượt, đằng sau truyền đến tiếng những tài xế khác chửi bậy, cậu làm dịu tâm tình của mình lại một chút rồi lái xe như thường lệ, chỉ là nghiến răng vẻ mặt không dám tin liếc Lam Minh bên cạnh.

Lam Minh thì lại cười ha ha, dựa vào lưng ghế, nhìn cái tai hơi hồng hồng của Miêu Tiêu Bắc có chút xuất thần.

.

Thật vất vả mới tới được cổng nhà hát, mọi người xuống xe, Miêu Tiêu Bắc khóa xe lại, cùng Phong Tiểu Vũ cầm trang phục biểu diễn đi tới hậu đài, Lam Minh một tay dắt Domi, chậm rãi đi vào nhà hát.

Hắn đứng ở lối vào, ngẩng mặt nhìn nhìn, một nhân viên đi lên, “Thưa ngài, sắp mở màn rồi, ngài có vào không?”

Lam Minh nhìn nhìn hắn, hỏi, “Miêu Tiêu Bắc biểu diễn ở đây?”

Nhân viên cười cười, nói, “Nga, ngài cũng hướng về Miêu Tiêu Bắc mà tới a, đúng vậy, biểu diễn lần này là anh ta múa chính.”

Lam Minh nhấc chân bước vào, nhân viên nọ vội nói, “Ai, thưa ngài, vui lòng đưa vé vào cửa, còn nữa, thú cưng không thể…”

Nhưng nhân viên nọ còn chưa dứt lời, chỉ thấy Lam Minh nhìn anh ta một cái.. Đường nhìn chạm nhau, nhân viên nọ lập tức đứng im như tượng, Lam Minh dắt Domi ưu nhã đi vào nhà hát.

Vào trong, Lam Minh muốn tìm một chỗ ngồi hạng nhất, nhưng vô tình thấy được một người tiến vào, theo cầu thang trực tiếp đi lên lầu hai, đó là người tối hôm qua đã gọi Miêu Tiêu Bắc lại khi hắn và cậu đang đi về nhà —— Vệ Minh Á.

Lam Minh nghĩ nghĩ, dắt Domi đi theo.

Lúc này, có một nhân viên tiến đến muốn ngăn trở, chỉ thấy bàn tay của Lam Minh nhẹ nhàng nhoáng lên trước mặt hắn… Nhân viên lập tức ngừng hoạt động, ánh mắt dại ra như đóng đinh tại chỗ, cứ như trở thành một pho tượng điêu khắc.

Cho tới khi Lam Minh dắt Domi lên lầu hai, nhân viên đó mới tỉnh táo lại, nhưng lúc này anh ta cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, sờ sờ đầu mờ mịt đi đến góc tường tiếp tục nhiệm vụ.

Lam Minh lên lầu hai, mới phát hiện tầng này có rất nhiều phòng nhỏ riêng biệt, hắn nhìn Domi một chút.

Domi dẫn Lam Minh tới phòng VIP thứ ba đếm ngược từ ngoài cửa vào, ý bảo —— Người nọ vào đây.

Lam Minh khẽ cười cười, làm động tác cảm ơn với nó, Domi vẫy đuôi.

Lam Minh vốn muốn vào xem một chút, nhưng cảm giác phía sau có người tới, hắn liền đi lên phía trước… Nhưng người nọ đẩy ra cánh cửa phía sau hắn… Cũng chính là đi vào phòng VIP của Vệ Minh Á.

Lam Minh quay đầu lại, chỉ thấy cửa đang khép hờ, liền đứng một bên nghe.

.

“Ông chủ, sáng nay Kiệt Minh bị đụng xe!” Người đi tới vội nói, “Cấp cứu không được, đã chết!”

“Cái gì?” Vệ Minh Á đập bàn đứng bật dậy, nói, “Lại thêm một người? Trong vòng nửa tháng đã chết năm người?! Các người muốn công ty chúng ta phá sản hả? Có biết tôi bồi dưỡng bọn họ tốn bao nhiêu tiền hay không? Sớm biết sẽ chết, tôi đã đem bọn họ chuyển nhượng cả rồi!”

“Ông chủ… Thầy phong thủy nói, hình như công ty có chút tà khí.”

“Cóc khô!” Vệ Minh Á hung hăng trừng mắt liếc anh ta, nói, “Tôi không tin những thứ này!”

“Vậy… Tôi đi xử lý hậu sự, nhưng mà ông chủ à, cứ như vậy cũng không phải cách.”

“Tôi biết, anh đi tìm vài người tới cho tôi, Miêu Tiêu Bắc này bất luận thế nào tôi cũng phải nắm cho kỳ được, về chuyện cậu ta anh hãy an bài đi. Vừa lúc, mượn chuyện của mấy người chết kia làm huyên náo một trận, anh hiểu không? Loại chuyện này có cần tôi dạy không? Có đôi khi người chết so với người sống còn đáng giá hơn! Đi hốt vốn về đây cho tôi, đồ ngu!”

“Dạ, dạ!” Người nọ vội vàng bỏ chạy.

Lam Minh đứng ngoài cửa nghe được rõ ràng, khẽcười cười.

Sau đó, hắn xoay người tiến vào phòng VIP sát vách… Trong phòng VIP này vừa lúc có một đôi tình nhân đang thân mật, thấy Lam Minh đi vào, cô gái cả kinh thiếu chút nữa bật ra tiếng, nhưng Lam Minh giơ một ngón tay nhẹ nhàng đặt trước môi, đối bọn họ, “Suỵt.”

Đôi tình nhân lập tức cứng ngắc, không nhúc nhích.

Lam Minh vươn tay cầm một đĩa thức ăn vặt trên bàn, đi tới bên cửa sổ đứng, vừa ăn vừa nhìn…

Chỉ thấy trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, Miêu Tiêu Bắc đứng trong bóng tối, đầu tiên là màn múa đơn thuộc về một mình cậu, vũ đạo tràn ngập mùi vị của phong tục dân tộc, mang theo một loại cuồng dã cùng tịch mịch rất đặc biệt.

Lam Minh khẽ cười cười, lúc này, cánh cửa phía sau nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Có một người lùn cực thấp bé đi đến, khóe miệng mang theo nụ cười nịnh nọt, lộ ra hàm răng sún, “Ha hả a… Lam Minh đại nhân.”

Lam Minh cũng không thèm quay đầu lại, chỉ tập trung nhìn vũ đạo của Miêu Tiêu Bắc, thực sự là vũ giả trời sinh.

“Hắc hắc… Lam Minh đại nhân, mọi người biết ngài sống lại, đều thật cao hứng.” Vừa nói, người lùn nọ vừa xoay mặt, nhìn nhìn đôi tình nhân không thể động đậy bên cạnh, trên mặt lộ ra một nụ cười gian tà, “Hmm, mùi thịt rất mới mẻ.. Lam Minh đại nhân có phải muốn dùng bữa… Ai nha…”

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Lam Minh đột nhiên xoay người lại, một cước giẫm hắn trên mặt đất.

“A…” Người lùn nọ bị Lam Minh đạp đến trợn trắng mắt, giãy dụa nói, “Đại nhân… tha mạng.”

Lam Minh nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói một câu, “Cút.”

“Dạ…” Người lùn nọ gian nan từ dưới chân Lam Minh bò ra, ù té bỏ chạy.

Lam Minh quay đầu lại tiếp tục xem Miêu Tiêu Bắc biểu diễn trên sân khấu, vừa lạnh lùng nói với đôi tình nhân không thể động đậy bên cạnh, “Muốn uống máu đàn ông? Cũng không nên đòi hỏi quá xa xỉ, tìm một con súc sinh giải quyết cho đỡ thèm đi, làm quá mức, sẽ chết.”

Ánh mắt đang dại ra của cô gái trong đôi tình nhân đó lập tức bị kinh khủng thay thế, ả khẩn trương nhìn Lam Minh, màu mắt chậm rãi biến thành màu vàng, run rẩy đứng lên, xoay người bỏ chạy.

Lam Minh ăn xong thanh chocolate cuối cùng, dắt Domi rời đi, đóng cửa, mà song song đó, hắn cũng búng tay một cái thật vang.

Trong phòng VIP, chàng trai nọ đột nhiên chấn động, tỉnh lại. Gã nhìn trái nhìn phải, mờ mịt, “Sao mình lại ở đây?”

.

.

________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.