Sáng sớm, ánh dương quang ấm áp lan tỏa khắp muôn nơi, ban hơi ấm cho vạn vật, bên ngoài truyền đến thanh âm bách điểu tranh minh, ríu ra ríu rít.
Ánh dương quang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, vừa rơi vào trên song phong Bạch Linh, hai tòa cự phong bởi vì chiếu sáng, trở nên lung linh bóng loáng, nhìn qua càng kinh tâm động phách.
Ngắm nhìn thân thể ngạo nhân của nàng, trong lòng Dịch Phong không khỏi dâng lên một cỗ tà hỏa. Dịch Phong hắc hắc dâm tiếu, hai tay nắm lấy nhũ phong đầy đặn trắng như tuyết không gì sánh được của nàng, hưởng thụ lấy cảm giác mềm mại co giãn tuyệt vời.
Bạch Linh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Dịch Phong đang không ngừng loạn động, chỉ là nỉ non một tiếng, mị nhãn như tơ, càng dán chặt vào người hắn.
- Tiểu tử ngươi quả nhiên có mệnh đào hoa, diễm phúc không cạn a. Mới qua chưa được bao lâu lại rước về thêm một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Tiếng cười êm tai của nữ nhân chợt vang lên trong đầu Dịch Phong.
- Ân... hả?
Dịch Phong nguyên bản là hai mắt lim dim, mặt đầy hồng quang, bộ dáng vô cùng hưởng thụ. Chợt nụ cười trở nên cứng ngắc, ánh mắt mở lớn ra. Phải mất một lúc hắn mới đè nén cảm xúc vừa ngỡ ngàng lại đầy vui sướng của mình, vội truyền âm:
- Thanh Mai, bà đã tỉnh lại rồi sao?
- Hừ, nhờ phúc của ngươi, nếu không tỉnh lại thì làm sao thấy được bộ dáng khoái hoạt của ngươi lúc này. Thân hình của nàng đúng là cực phẩm a, tu vi bát tinh Đấu Hoàng quả là không tệ, hơn nữa còn là yêu tộc, đúng là yêu tinh!
Thanh âm hừ hừ tức giận của nàng vang lên, rất giống một con cọp mẹ.
Dịch Phong nhất thời đầu to ra như cái đấu, nàng rõ ràng là đang ăn dấm chua a. Ánh mắt hắn xoay chuyển, chợt cười gian nói:
- Bà đang ghen?
- Đúng là ta ghen đấy, nữ nhân bên cạnh ngươi ngày càng nhiều. Ta cảm thấy thân phận của ta có lẽ nên xuất hiện rồi, nếu không về sau ta làm sao có chút địa vị được?
Ngữ khí Thanh Mai có phần chu chéo nói.
- Không được!
Thanh Mai trực tiếp thổ lộ ra như vậy làm Dịch Phong vô cùng cảm động, thật ra hắn cũng đã sớm xem nàng là nữ nhân của hắn. Bất quá, Dịch Phong cảm thấy nếu tiếp tục che dấu thân phận của Thanh Mai thì sẽ tốt hơn.
- Như thế nào lại không được?
Thanh Mai hỏi.
- Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu để lộ ra chẳng may hấp dẫn kẻ thù của bà đến thì làm thế nào?
Dịch Phong nghiêm túc nói.
- Nguyên lai ngươi đang lo lắng cho ta.
Nàng cất tiếng cười, thanh âm êm tai như chuông bạc.
- Có cách nào để ngưng tụ lại thân thể cho bà không, nói cho ta nghe?
Dịch Phong vội hỏi. Thanh Mai đang ở trạng thái linh hồn thể, quả thật có nhiều điều bất tiện, hơn nữa cũng tiềm ẩn nguy cơ. Dù có là Đấu Tôn đi nữa thì linh hồn vẫn là linh hồn, sơ sẩy một chút là lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, giống như lần trước chạm trán với gã Đấu Hoàng trong Hoang Cổ Sâm Lâm.
- Muốn khôi phục lại thân thể cho ta cần phải có Niết Bàn Đan, Phượng Hoàng huyết. Kết hợp với trận pháp được vẽ ra bởi cường giả Đấu Tông cấp bậc trở lên. Về phương pháp vẽ trận pháp ta đã biết. Chỉ là Niết Bàn Đan và Phượng Hoàng huyết thật sự như phượng mao lân giác, quá mức trân quý.
Dịch Phong thầm gật đầu, Niết Bàn Đan hắn chưa từng nghe qua, nhưng đan dược có thể nghịch thiên cải mệnh há có thể là vật phàm. Còn phượng hoàng huyết chính là phải lấy máu của thượng cổ thần thú phượng hoàng trong truyền thuyết.
- Ta đi đâu mới lấy được huyết phượng hoàng!
Dịch Phong truyền âm hỏi.
- Phượng hoàng sinh sống ở Kim Hổ Đại Lục, còn cụ thể ở đâu ta cũng không rõ lắm. Bất quá, nếu có tìm ra mà muốn lấy huyết thì cũng là khó hơn lên trời. Phải biết rằng thực lực của Phượng Hoàng Thần Tộc vô cùng cường đại, theo ta được biết có cường giả Đấu Đế tọa trấn, cao thủ như mây. Hơn nữa lại vô cùng kiêu ngạo, quý trọng huyết mạch của mình như sinh mệnh.
Thanh Mai không nhanh không chậm từ từ giải thích.
Dịch Phong lộ vẻ đăm chiêu, độ khó trong việc ngưng tụ thân thể cho Thanh Mai vẫn có chút vượt xa dự liệu của hắn. Do đó, hắn cũng không dám hứa xuông với nàng điều gì, tất cả chỉ có thể chứng minh bằng hành động.
Từ giờ phút này Dịch Phong thầm thề chỉ cần hắn còn sống một ngày sẽ quyết tìm mọi cách ngưng tụ lại thân thể cho Thanh Mai.
Thời gian trôi đi, một ngày sau.
Dịch Phong và Bạch Linh rời khỏi Minh Diệp Thành, quay trở về Viêm Thành. Hai người trực tiếp phi hành, như tia chớp lao đi. Tốc độ phi hành của nàng được triển khai gần như tối đa, thân ảnh như lưu tinh xẹt qua bầu trời, lóe lên vài cái trong nháy mắt liền biến mất ở cuối chân trời. Mặc dù ngẫu nhiên có người nhìn lên trời, cũng chỉ có thể nhìn thấy một tia lưu quang.
Qua một ngày một đêm, đến trưa hôm sau, Bạch Linh mang theo Dịch Phong đã đáp xuống bên trong phủ đệ của mình.
Mạc Tuyết đang đi đi lại lại trong sân, chợt vui mừng hô to ôm chầm lấy Dịch Phong.
Lệ Lị Ái Na (Liliana) cũng từ trong nhà đi ra, vân vê góc áo, ánh mắt nàng lộ vẻ vui mừng nhìn Dịch Phong.
Sau khi buông hắn ra, Mạc Tuyết vội vàng nói:
- Phong ca ca, huynh mau đến phủ thành chủ, có chuyện không hay xảy ra rồi...!
- Đã xảy ra chuyện gì, muội nói rõ ràng xem nào?
Dịch Phong lo lắng hỏi.
Mạc Tuyết lúc này đơn giản thuật lại câu chuyện một lần. Dịch Phong càng nghe sắc mặt càng trở nên âm trầm, một cỗ sát khí lạnh lẽo nhanh chóng bốc lên.
- Hàn gia, khốn kiếp!
Sau khi Dịch Phong mắng một câu, lòng như có lửa đốt trực tiếp hướng cửa lớn chạy đi. Bạch Linh cũng vội vàng đuổi theo phía sau...
Trong đại sảnh Âu Dương gia.
Lúc này ngoài cha con Âu Dương thành chủ ra còn có ba người khác, một trẻ tuổi, một trung niên nam tử và một lão già.
Người tuổi trẻ không ai khác chính là Hàn Vân Sơn. Trên mặt treo một nụ cười tự đắc.
Trung niên áo lam là gia chủ Hàn gia - Hàn Vân Long, lão giả áo bào vàng là tên là Hàn Ưng, trưởng lão của Thiên La Tông, một trong những tông phái hàng đầu của Nhạc Quốc. Đồng thời lão cũng là đại ca của Hàn Vân Long, trên người có uy thế không giận tự uy.
Hàn Ưng vốn là chấp sự của Thiên La Tông. Hai năm trước trong một lần thám hiểm lão nhặt được cơ duyên xảo ngộ, tu vi đột phá bình cảnh cửu tinh Đấu Quân đã trì trệ lâu năm, tiến vào cảnh giới nhất tinh Đấu Vương, được tấn thăng làm trưởng lão của Thanh La Tông, địa vị được nâng cao rõ rệt, coi như cũng có quyền có thế.
Thanh La Tông là một trong những tông môn cường đại nhất trong phạm vi Nhạc Quốc, trong tông môn cao thủ nhiều như mây, không phải thế gia bình thường có thể chống lại được.
Hàn Ưng sau nhiều năm sống tại Thanh La Tông, khi được tấn thăng làm trưởng lão bất ngờ trở về Hàn gia báo tin.
Cha con Hàn Vân Long sau khi chứng kiến Hàn Ưng trở thành Đấu Vương cường giả, lại trở thành trưởng lão của Thanh La Tông nên tỏ ra mừng như điên, cảm thấy ngày xưng bá Viêm Thành đã đến.
Hàn Vân Sơn vốn vẫn còn oán hận chuyện bị Âu Dương gia từ hôn. Nay có làm Hàn Ưng hậu thuẫn cho nên mới mặt dạn mày dày tới Âu Dương gia cầu hôn, nhắc tới quan hệ thông gia. Làm bàn đạp để từng bước thâu tóm sản nghiệp của Âu Dương gia, xưng bá Viêm Thành.
- Âu Dương huynh, Hàn mỗ đề nghị ngươi hãy suy nghĩ thận trọng. Ta và ngươi làm thông gia, cùng nhau kết minh nhất định khiến hai nhà chúng ta trường tồn.
Hàn Vân Long lộ ra một vòng tiếu dung nhàn nhạt nói.
- Sở Liên vốn không có tình ý với con trai ngươi. Nếu ba vị vì cầu hôn mà đến, vậy thì quay về đi.
Thành chủ Âu Dương Hải nói. Lão cũng không muốn gả con gái mình yêu thương cho Hàn gia. Cha con Hàn gia tâm cơ thâm trầm. Tuy không biết bọn chúng có mục đích gì nhưng mà Âu Dương Hải vẫn phòng bị khi chưa xảy ra.
- Hàn huynh, Vân Sơn sắp trở thành đệ tử của Thanh La tông, ngươi gả Sở Liên cho Sơn nhi. Như vậy ngày sau trên mảnh đất này vẫn là hai nhà chúng ta xưng vương, cũng tiếp tục giao tình trăm năm, đây chính là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện. Bằng không, e là sau này Viêm Thành sẽ ít đi một cái Âu Dương gia a!
Hàn Vân Long đắc ý cười nói. Trong lời nói không hề che dấu ý tứ đe dọa.
- Đừng có khinh người quá đáng!
Âu Dương Hải động nộ đập bàn quát.
- Các ngươi nằm mơ, cho dù giết ta thì ta cũng không gả cho Hàn gia. Trong lòng ta đã có người yêu rồi, hắn là Dịch Phong.
Âu Dương Sở Liên ở bên cạnh hừ lạnh nói.
“Tiện nhân, đợi đến lúc ngươi rơi vào tay ta, bản thiếu gia sẽ hảo hảo lăng nhục một phen. Còn cái tên Dịch Phong kia, ta sẽ cho hắn làm khán giả“. Hàn Vân Sơn vô cùng âm độc thầm nghĩ. Bất quá, hắn sau khi thất bại ngay từ vòng đầu tiên của Liên Thành Chiến thì đã xấu hổ, cùng cha hắn quay trở về Viêm Thành ngay. Nếu kịp chứng kiến Bạch Linh đại triển thần uy thì Hàn gia hắn có dám làm ra hành động này không.
- Lão phu là trưởng lão Thiên La Tông, chẳng lẽ Âu Dương gia muốn là địch của Thiên La Tông chúng ta sao?
Hàn Ưng thong dong mở miệng, trong ánh mắt lóe lên vài phần miệt thị.
- Hừ, lão phu không sợ, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Viêm Vệ đâu!
Ngay lập tức Lưu Chấn dẫn mấy trăm binh sĩ vào, ai nấy mũ giáp sáng loáng, tay cầm trường mâu sắc nhọn. Chỉ có điều, tất cả đều bất ngờ chĩa mũi nhọn về phía thành chủ Âu Dương Hải.
- Các ngươi... Lưu Chấn, thế này là thế nào?
Âu Dương Hải lắp bắp nói.
- Hắc hắc, thành chủ đại nhân, kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngoan ngoãn gả tiểu thư cho Hàn gia đi!
Lưu Chấn cười âm hiểm nói.
Thành chủ Âu Dương Hải sắc mặt dần trầm xuống, nguyên lai tên Lưu Chấn này đã sớm cấu kết với Hàn gia, phản bội lão.
- Lưu Chấn cái tên bạch nhãn lang này, cha ta đối với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại trở mặt làm chó săn cho Hàn gia, ngươi còn có lương tâm không!
Âu Dương Sở Liên phẫn nộ quát.
- Sở Liên chạy mau!
Bất ngờ Âu Dương Hải một tay túm lấy Âu Dương Sở Liên, tay kia nhanh như chớp vung ra một chưởng đánh lên trần nhà, tạo ra một lỗ thủng lớn. Lão mang theo Sở Liên tung người nhảy lên xuyên qua lỗ thủng, cước bộ đạp lên mái nhà cấp tốc bỏ chạy.
- Muốn chạy sao.
Hàn Ưng cười lạnh, sau lưng lão mọc ra hai cánh đấu khí hoàng sắc, thân hình lão bay lên nhanh chóng đuổi theo, chặn đường hai cha con thành chủ.
- Ha ha, tiếp được một chiêu của lão phu thì lão phu sẽ tha chết cho ngươi.
Hàn Ưng khẽ cười một tiếng, tả thủ thò ra, đấu khí từ trong tay của hắn tuôn ra, hóa ra một cự quyền to tới vài trượng, bề mặt sần sùi như đất đá hướng về Âu Dương Hải đánh tới.
Thành chủ Âu Dương Hải khẽ quát một tiếng, vội đẩy Sở Liên ra xa, hữu chưởng giơ thẳng lên, nghênh cự quyền đang rơi xuống giữa không trung.
- Phanh!
Thành chủ bị đánh bay xuống đất, phun ra một ngụm nghịch huyết, cả người uể oải.
Đó là chênh lệch giữa Đấu Vương và Đấu Quân, trong mắt cường giả chân chính, chỉ có đến Đấu Vương, mới có thể xưng là cường giả, dưới Đấu Vương đều là kiến hôi.
- Cha...!
Âu Dương Sở Liên thất thanh kêu lên, vội vàng chạy tới đỡ thành chủ dậy.
Thành chủ Âu Dương Hải liên tục ho ra máu tươi, sắc mặt dần trở nên tái nhợt. Lão thở hổn hển nói:
- Sở Liên, mau... mau chạy đi, cha sắp không xong rồi!
- Không, con không đi...!
Sở Liên nắm lấy tay lão, ánh mắt đỏ hoe, nước mắt giàn dụa đau khổ nói.
- Cha không còn ở bên con được nữa rồi... con nhớ... bảo trọng, đã đến lúc, cha đi gặp mẹ con rồi.
Thành chủ mỉm cười, hai mắt nhìn Sở Liên đầy vẻ không đành lòng, dần dần khép lại, hơi thở dần tắt. Đôi tay gầy gò già nua tuột khỏi tay đứa con gái thân yêu của mình, vô lực buông xuống.
- Không, cha...!
Sở Liên thống khổ kêu lên, kiều nhan tràn ngập những giọt lệ bi thương thấu trời.
- Hừ, ngoan ngoãn theo ta về Hàn gia.
Hàn Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, tiến về phía Sở Liên, toan bắt nàng đem đi.
- Theo mụ nội ngươi, thứ trâu sanh chó đẻ!
Bỗng tiếng quát tràn ngập phẫn nộ vang lên, một thân ảnh bạch y từ trên không đáp xuống tung một quyền về phía Hàn Vân Sơn.
Hàn Vân Sơn tuy giật mình nhưng phản ứng không chậm, hắn cũng tung ra một quyền đón đánh.
- Phanh... rắc...!
Quyền đối quyền, thanh âm trầm đục xen lẫn tiếng xương gãy vang lên.
- A!
Hàn Vân Sơn hét thảm lên, ôm lấy cánh tay liên tục lui lại phía sau, sắc mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Chưa hết, một quyền chiếm thượng phong, thân ảnh bạch y nhanh như chớp tung ra một cái đầu gối vào giữa mệnh căn của Hàn Vân Sơn.
Hàn Vân Sơn như diều đứt dây bay ngược ra phía sau, rồi nặng nề rơi xuống đất. Thân thể hắn cong lại như con tôm, hai tay ôm lấy hạ bộ mà không ngừng lăn lộn, sắc mặt tái xanh đi, mắt trợn ngược, miệng ú ớ không phát ra lời. Một cước bạo điểu.
- Dịch Phong, thì ra là tiểu tạp chủng nhà ngươi, đã đến rồi thì để mạng lại đi!
Hàn Vân Long trông thấy Dịch Phong “phế” nhi tử độc nhất của lão thì điên cuồng rống giận, như cẩu điên lao về phía Dịch Phong.
- Hừ!
Tiếng hừ lạnh thanh thúy vang lên, một nữ tử xinh đẹp tới cực điểm huyền phù giữa không trung, như tiên giáng trần, như người trong tranh. Ngọc chỉ nhẹ nhàng điểm ra một cái, một chùm ánh sáng xanh biếc cỡ như một con đom đóm bắn về phía Hàn Vân Long.
- Bùm!
Hàn Vân Long lập tức bị đánh bạo, hóa thành huyết vũ bay đầy trời, thi cốt vô tồn.
- Các hạ là ai, vì sao lại xen vào chuyện của Thiên La Tông ta.
Hàn Ưng ngưng trọng hỏi, mặc dù tức giận nhưng lão vẫn cố gắng áp chế. Một kích đánh bại Đấu Quân lão cũng làm được, nhưng tuyệt đối không thể tùy ý đơn giản như vậy. Ngay lúc nãy lão cũng phải dốc tám thành thực lực mới có thể đánh bại thành chủ, chứ không thể miểu sát ngay lập tức đến không còn cặn bã.
Bạch Linh không đáp, ánh mắt chỉ có một cỗ hàn ý lạnh lẽo. Ngọc chỉ thon dài ưu mỹ lại tùy ý điểm ra, vẫn là thanh quang lấp lánh tựa như ánh sáng đom đóm, hướng về Hàn Ưng mà đi. Không nhấc lên phong ba cuồng bạo, không tạo ra thanh thế dời non lấp bể, mà chỉ nhẹ nhàng tựa như hoa bay trong gió.
Tuy nhiên Hàn Ưng toàn thân lông tơ dựng đứng, một cỗ nguy cơ trước nay chưa từng có hàng lâm khiến đồng tử lão co rút lại.
- Thạch Thổ Thuẫn!
Hàn Ưng gầm lên, trước mặt lão nhanh chóng hình thành nên một tấm cự thuẫn từ thổ hệ đấu khí, trông thư một tấm thạch thuẫn vững chắc, tựa như tường đồng vách sắt.
Thổ hệ đấu khí vốn nổi tiếng về khả năng phòng ngự vô cùng kiên cố. Khi thi triển ra tấm thuẫn này, Hàn Ưng bỗng cảm thấy an tâm thêm vài phần.
- Oanh!
Thạch thổ thuẫn kiên cố là vậy, song lúc này khi đoàn thanh quang chạm đến lại vô cùng yếu ớt, tựa như miếng đậu hũ bị lưỡi búa ngàn cân đập vào, ngay tức thì bạo liệt vỡ tung thành bụi phấn tan biến trong không khí.
Trong chớp mắt, đoàn thanh quang trực tiếp xâm nhập vào cơ thể Hàn Ưng trước ánh mắt kinh hãi tột độ của lão. Lão điên cuồng vận chuyển đấu khí muốn triệt tiêu đoàn thanh quang nhưng vô ích, trong cơ thể lão như có ngàn vạn lưỡi phong nhận sắc nhọn tàn phá khắp nơi, lão rống lên đau đớn, khắp cơ thể nổi lên gân xanh như trông như những con rắn ngọ nguậy. Dần dần có từng đạo phong nhận phá tan cơ thể lão mà chui ra, huyết nhục tán đi như hạt cát, biến thành tro bụi.