Hoang Cổ sâm lâm, một vùng cổ lĩnh cự phong mênh mông vô bờ xa xa, rừng rậm dày đặc, một cỗ hàn phong thổi qua, thanh âm ô ô như ma quỷ gào thét, làm người nghe được rét lạnh không thôi.
Địa vực này bảo trì được khu rừng rậm nguyên thủy nhất, mang theo cỗ khí tức hoang sơ ập đến, làm người ta có cảm giác như quay về thời đại thái cổ.
Hung danh của Hoang Cổ sâm lâm lan xa, đầy rẫy những ma thú hung dữ, nguy hiểm trùng trùng.
Trong rừng rậm âm u, một đội nhân mã hơn trăm người mũ giáp bóng loáng, tay nắm chặt vũ khí cảnh giác quan sát xung quanh.
Trong đội ngũ đó, có một thanh niên cưỡi một con bạch mã đi phía sau cùng. Thanh niên mặc bộ y phục trắng tinh như tuyết rất đơn giản nhưng có khí chất xuất trần, giữa mi tâm có ấn ký tử sắc hỏa diễm vô cùng sống động, toát lên nét yêu dị. Không ai khác, hắn chính là Dịch Phong.
Theo sự phân phó của thành chủ, hắn cùng với Lưu Chấn đến nơi này để điều tra nguyên nhân gần đây ma thú trở nên hung hãn dị thường, thường xuyên chạy ra khỏi rừng tấn công các thôn trang của nhân loại xung quanh, thậm chí có không ít lần bộc phát thú triều quy mô nhỏ.
Lưu Chấn một thân hắc giáp dẫn đầu đội nhân mã, Dịch Phong đi phía sau cùng. Đám nhân mã này hầu hết đều là thân tín của Lưu Chấn nên đều có vẻ không thèm đếm xỉa Dịch Phong. Hắn cũng lười so đo, nguyên tắc của hắn rất đơn giản, người không phạm ta, ta không phạm người là được.
- Tê!
Bỗng có tiếng rít lạnh lẽo vang lên.
Một con rắn dài đến gần ba mét, tòa thân lân phiến lấp lánh ánh bạc, trên đầu có một cái sừng nhỏ nhọn hoắt, cái lưỡi dài liên tục phun ra nuốt vào, phát ra tiếng rít đầy địch ý hướng về phía đám người.
Ngân Giác Xà, nhất giai ma thú, thực lực tương đương với Đấu Sĩ nhân loại, nổi tiếng vảy rất cứng rắn, hơn nữa nọc độc lại cực kỳ mạnh, một giọt đủ lấy mạng của mười con bò mộng.
- Keng!
Tiếng binh khí bén nhọn vang lên, chỉ thấy Ngân Giác Xà kia đầu thân hai nửa. Lưu Chấn từ từ tra kiếm vào vỏ, khuôn mặt lộ vẻ lãnh khốc.
- Lưu thống lĩnh uy vũ!
- Lưu thống lĩnh thật lợi hại!
Bọn thuộc hạ thi nhau tung hô, vuốt mông ngựa, lời nói tuôn ra rất trôi chảy, có vẻ như đã tập luyện thành thói quen.
Lưu Chấn vẫn giữ bộ mặt lãnh khốc, một bộ phong khinh vân đạm nhưng trong lòng thì đắc ý vạn phần, hơi liếc về phía Dịch Phong.
- Ọe ọe, thật buồn nôn!
Dịch Phong hướng một gốc cây giả vờ nôn ra.
- Hừ, đi...!
Lưu Chấn thấy thế hừ lạnh một tiếng, tiếp tục dẫn binh lính đi về phía trước. Dọc đường bọn họ gặp không ít ma thú, tuy nhiên chỉ là những loại ma thú cấp thấp, thực lực không cao nên dễ dàng giải quyết.
Tuy vậy, khu vực này mới chỉ là bìa rừng mà thôi, càng vào sâu trong rừng sẽ càng có nhiều ma thú hung mãnh hơn, thậm chí có thể xuất hiện một ít ma thú thực lực đáng sợ có thể sánh ngang với cường giả cấp cao của nhân loại.
Sắc trời dần dần tối, cả đội dừng lại trên một mô đất rộng rãi rồi dựng lều.
Địa hình mô đất bằng phẳng, phần đỉnh rộng rãi thích hợp cắm trại, bốn phía tầm mắt rộng mở. Đứng trên đó có thể thấy phạm vi mấy chục dặm, có thể canh chừng ma thú tập kích.
Chờ mọi người dựng lều xong thì sắc trời đã tối sầm, bốn phía vang tiếng dã thú gầm thét. Buổi tối trong rừng rậm hoang dã mới là đáng sợ nhất, âm thịnh dương suy, yêu ma tăng mạnh thực lực. Rất nhiều ma thú hung ác ban ngày ngủ đến khi đêm xuống sẽ đi ra kiếm ăn, số lượng nhiều hơn ban ngày gấp mười lần, có thể nói là lúc ma thú hoành hành. So sánh thì buổi tối võ giả nhân loại thị lực bị hạn chế nên thực lực cũng giảm mạnh.
Dịch Phong vào lều của mình chậm rãi lấy ra đồ ăn mà Mạc Tuyết chuẩn bị cho hắn, có trứng luộc, thịt khô đủ dùng nhiều ngày. Với tu vi của hắn thì có thể nhịn vài tuần không sao nhưng dù sao ăn vẫn tốt hơn a. Sau khi ăn song, Dịch Phong ngồi trong lều tu luyện.
Trời dần về khuya, cả trại dần dần rơi vào yên tĩnh. Ngẫu nhiên chỉ có tiếng thú tru thê lương vang vọng.
Lại qua một lúc lâu sau, Dịch Phong đang mải tu luyện đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt toát lên vẻ ngưng trọng.
Thân ảnh nhoáng lên xuất hiện bên ngoài.
Sự yên tĩnh kéo dài khá lâu, bỗng đột nhiên từ sâu trong rừng có tiếng gầm rú.
Vừa dứt lời thì cả mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó Dịch Phong cảm ứng được từ sâu trong rừng có mùi tanh nồng tràn tới, vô số cặp mắt thú đỏ ngầu hiện lên.
- Ma thú tập kích!
Binh lính hộ vệ nhanh chóng nhận ra biến cố, sắc mặt kịch biến, tiếng hét xé tan màn đêm yên tĩnh.
- Chi
Lúc này vô số hắc ảnh mang theo mùi máu tanh nồng xé tan bóng đêm, nhảy ra khỏi khu rừng, sát khí cuồn cuộn.
Soạt soạt!
Vô số thân ảnh cũng nhanh chóng phóng ra khỏi lều, nhất thời sắc mặt bọn họ đều vô cùng khó coi nhìn bầy ma thú đang tràn tới.
- Trời ạ, đây là Cự Nghĩ Ma Thú.
Một người đã nhanh chóng nhận ra, lớn tiếng kinh hô.
Loại yêu thú này dài đến vài thước, nổi tiếng hung tàn, háu ăn, thực lực trung bình tuy chỉ ngang cửu đoạn đấu khí nhưng bọn chúng hay sinh sống và đi săn theo bầy. Hiện giờ bọn chúng trào ra với số lượng lớn như thế này, ứng phó sẽ vô cùng khó khăn.
Binh lính trong trại như gặp đại địch nhanh chóng rút vũ khí ra, xông lên chém giết.
- Chi!
Một tiếng rít chói tai vang lên, một con cự nghĩ từ một bên hướng Dịch Phong tấn công tới.
Dịch Phong lắc người, trở tay chém ra một đao, đao quang hiện ra, con cự nghĩ đánh tới kia lập tức bị chém thành hai nửa.
Sau đó ở phía sau Dịch Phong kế tiếp tràn vào mới mấy con kiến khác, mỗi một con đều dài gần hai thước, ánh mắt tỏa ra hung mang thị huyết, răng nanh âm u như cây kìm sắt, điên cuồng lao về phía Dịch Phong, không thể bởi vì mới vừa rồi đồng bạn bị giết mà sợ hãi.
Loan đao trong tay Dịch Phong vung lên, đánh ra vô số đao quang chói mắt lóe sáng, thân ảnh như u linh không ngừng di chuyển.
Phốc phốc phốc!
Nhất thời, vài đầu cự nghĩ đi lên liền bị một đao mất mạng.
Lại có vài đầu cự nghĩ không sợ sinh tử hướng Dịch Phong đánh tới, răng nanh lóe ra khí tức âm lãnh, chỉ cần cắn một cái đến kim thiết cũng bị cắt đôi.
Dịch Phong chiến ý dâng cao, đao trong tay không ngừng huy vũ như bão vũ cuồng phong, hướng về đám cự nghĩ kia tập quyển mà đi.
Mỗi một con cự nghĩ đều chưa chạm được vào y phục của Dịch Phong liền bị đao quang chém đứt, chảy ra dịch thể màu xanh.
Trước sau không tới mười phút đồng hồ, trên mặt đất liền nhiều hơn thi thể hai mấy đầu cự nghĩ, lam huyết loang lổ.
Chém giết kéo dài ba canh giờ vẫn chưa kết thúc, hơn một trăm con cự nghĩ bị giết.
Phía binh lính cũng không hơn là bao, tổn thất gần một nửa nhân mã.
Mùi máu trong không khí bốc lên tận trời.
Bỗng một tiếng rít ầm vang, lũ cự nghĩ nhao nhao tránh ra như đang nghênh đón quân vương, để lộ ra một con cự nghĩ cực lớn đang từ từ đi ra, kích thước gấp năm lần những con cự nghĩ khác. Con cự nghĩ này ngoài một màu đen bóng ra, toàn thân còn có các vòng khoang màu trắng đan xen, tỏa ra khí tức mạnh hơn những con khác vô số lần. Đi theo sát nó là hai con khác như hộ vệ, thực lực không tầm thường.
-A, đó là... Cự Nghĩ Vương!
Lưu Chấn thất thanh kêu lên.
Cự Nghĩ Vương này phát ra khí tức có thể so sánh với Đại Đấu Sư của nhân loại, hai con bên cạnh nó ngang cỡ Đấu Sư.
Hai con cự nghĩ Đấu Sư cấp kia rít lên một tiếng, xông vào đám binh lính. Từng tiếng hét thảm vang lên, liên tục có binh lính bỏ mạng. Lưu Chấn càng là sắc mặt tái nhợt đi, đầu cự nghĩ vương kia còn chưa có ra tay mà tình hình đã thê thảm như vậy rồi, hắn mất hết ý chí chiến đấu lặng lẽ bỏ chạy.
Dịch Phong hừ lạnh, lập tức thi triển Vân Vũ Bộ, thân ảnh quỷ mị như sương như khói nhoáng lên xuất hiện trước một đầu cự nghĩ Đấu Sư cấp.
“Huyễn Ảnh Trảm, đệ nhất ảnh!”
Hai luồng tàn ảnh hóa thành hai đạo phong nhận mang theo đao khí sắc bén, nhanh như tia chớp cắt qua người cự nghĩ Đấu Sư cấp.
- Ầm...!
Không chịu nổi một kích, thân hình nó nổ tung, huyết dịch màu xanh bắn ra tung tóe, tỏa ra mùi hôi nồng nặc.
- Chi!
Cự Nghĩ Vương nãy giờ không ra tay như bị kích nộ, uy áp tương đương Đại Đấu Sư lập tức bùng nổ, chấn cho bụi đất bay mù mịt.
Dịch Phong sắc mặt trầm xuống, vận chuyển Tử Hỏa Biến, bộc phát ra chiến lực mạnh nhất.
Cự Nghĩ Vương hung hãn lao đến, sáu chân như mũi giáo ầm ầm nện xuống mặt đất tạo nên những lỗ thủng sâu... Bỗng đột nhiên nó từ từ dừng lại, không ngừng run rẩy.
Cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại trước nay chưa từng có hàng lâm, đồng tử Dịch Phong co rút lại, khó nhọc quay đầu lại phía sau.
Phía sau hắn, một lão giả thân mặc hắc bào đang đứng lơ lửng giữa không trung, hai cánh đấu khí màu lam to lớn sau lưng không ngừng phe phẩy.
Mặt lão đầy nếp nhăn như vỏ cây, hốc mắt trũng sâu lấp lánh hàn mang lạnh lẽo, tóc rối bù xù, thân hình cao gầy. Một luồng uy áp khủng khiếp từ cơ thể lão lan ra khiến toàn thân Dịch Phong như bị vô số xiềng xích trói buộc, rất khó cử động.
- Hắn là Đấu Hoàng cường giả, hơn nữa còn là ngũ tinh.
Giọng nói lạnh băng của Thanh Mai vang lên trong đầu Dịch Phong.
Tay trái của lão giả thần bí khẽ vung lên, xòe bàn tay ra, một luồng hàn khí màu lam nhanh chóng lan ra. Mỗi khi hàn khí lan ra đến đâu thì lập tức những binh lính hay là cự nghĩ trong nháy mắt đều bị một lớp băng dày bao phủ, trừ Dịch Phong ra tất cả đều bị đóng thành băng điêu.
Lão từ từ nắm tay lại...
- Răng rắc... ầm ầm!
Tất cả băng điêu trong nháy măt nổ tung, vỡ thành từng mảnh nhỏ bay tán loạn trong không khí, thoáng chốc nơi này chỉ còn lão và Dịch Phong.
Dịch Phong gian nan nuốt một ngụm nước miếng, khó nhọc nói:
- Tiền bối... ách!
Chưa đợi hắn nói xong, lão giả đã cách không túm lấy cổ hắn, tiếng cười khàn khàn như xương cốt ma sát vào nhau cất lên:
- Kiệt kiệt, vận khí của lão phu thật là không tệ, không ngờ lại có thể đoạt được một trong những loại thiên địa kỳ hỏa.
Lão nhìn ấn ký hỏa diễm ở mi tâm Dịch Phong, cười âm u.
Dịch Phong sắc mặt đại biến, bỗng thanh âm mềm mại của Thanh Mai khẩn trương vang lên:
- Dịch Phong, giao thân thể ngươi cho ta điều khiển!
Chỉ trong chốc lát, một luồng năng lượng dồi dào trước nay chưa từng có lan tràn ra khắp cơ thể Dịch Phong. Hắn gầm lớn một tiếng, một luồng đấu khí hùng hồn từ cơ thể ầm ầm như sóng biển bạo phát mà ra, phá tan sự trói buộc của lão giả.
Hai cánh đấu khí màu tím vô cùng huyễn lệ chậm rãi mọc ra phía sau lưng hắn, đấu khí cánh vỗ nhẹ nhẹ, nâng thân hình Dịch Phong từ từ bay lên đối mặt với lão giả.