Trong quầy bày bán đủ loại thứ kỳ dị, hỗn tạp... trong đó có một thanh đao mẻ, nhìn như phế phẩm làm Dịch Phong chú ý.
Chủ quầy là một lão giả gầy gò, ánh mắt lộ vẻ đáng khinh, mặt nhăn nheo, có bộ dáng gian thương. Hai mắt lão nheo lại thành khe hở hẹp lóe tia sáng gian manh.
- Thanh đao này một trăm kim tệ, lão bán không?
- Ánh mắt quý khách thật tài, nhưng ra giá hơi thấp chút. Đao này là lão phu tìm được từ trong một di tích tông môn thượng cổ, uy lực lớn. Khi chiến đấu bất kể là đối thủ nào chỉ một luồng đao quang sẽ tiễn kẻ đó lên đường, ta ra giá năm trăm kim tệ đã rất thấp rồi. Một trăm kim tệ? Không bán!
Chủ quầy lộ một nụ cười khó coi nói.
- Nếu là một thanh bảo đao hoàn chỉnh thì năm trăm kim tệ không mắc, nhưng đây rõ ràng là một thanh đao mẻ, lão định lừa chúng ta sao. Không bán thì thôi, chúng ta đi.
Sở Liên hừ lạnh nói, nàng lôi kéo Dịch Phong xoay người định đi.
- Ách, quý khách, khoan hãy đi, có gì từ từ nói. Hai trăm kim tệ, không thì một trăm năm mươi. Đừng đi, thôi được rồi, một trăm kim tệ, một trăm kim tệ còn không được sao? Hì hì, lão già ta thấy mặt ngươi có phúc hậu, xem như hai ta có duyên, ta lỗ vốn nhỏ máu bán cho ngươi.
Lão chủ tiệm cắn răng, lộ ra vẻ khổ sáp, lòng đau như cắt.
- Haha! thành giao, một trăm kim tệ của lão đây.
- Quý khách đi thong thả!
Sau khi nhận được kim tệ, ánh mắt lão lóe lên một tia đắc ý. “Sách sách, đúng là một con dê béo a, thanh đao nát đó ta nhặt được ngoài bãi rác, có bán mười kim tệ cũng chẳng ai thèm mua. Hắc hắc.”
Dịch Phong thu thanh đao vào trạc trữ vật, cùng chúng nữ tiếp tục đi dạo một vòng, mua thêm vài thứ tặng cho các nàng, sau đó cả ba cùng trở về. Âu Dương Sở Liên quyến luyến trở về phủ thành chủ. Dịch Phong cùng Mạc Tuyết cùng quay trở về phủ đệ của hắn.
Đêm đến.
Một cơn gió dịu nhẹ thổi qua khe cửa sổ len lỏi vào căn phòng nhỏ của Dịch Phong.
Hắn ngồi trước bàn, lấy thanh đao mẻ từ trong giới trạc ra, chậm rãi quan sát.
Đây là một thanh đại đao, lưỡi đao đầy những vết sứt mẻ, thậm chí còn có chỗ rỉ sét, bề mặt thân thô ráp như đá, thoạt nhìn như một thanh thạch đao.
Dịch Phong trầm mặc, vung đao chém mạnh xuống nền đá cứng rắn.
- Keng!
Hoa lửa bắn ra tung tóe, mặt đá chỉ lưu lại một vệt trắng mờ nhạt.
Dịch Phong cười khổ không thôi. Đao này xem ra còn không bằng đao bổ củi.
- Dịch Phong, ngươi mau dùng tử hỏa đốt nó.
Thanh Mai truyền âm.
Dịch Phong gật đầu, tả thủ vung lên, một luồng tử sắc hỏa diễm bao bọc thân đao khiến nó lơ lửng giữa không khí, hơi nóng lan tỏa khiến không gian xung quanh như uốn khúc.
Ánh mắt Dịch Phong lóe lên vẻ mong chờ.
Thanh đao dần dần nóng lên, lưỡi đao từ từ đỏ rực như sắt nung, rồi từ từ tan chảy ra, để lộ ra ánh sáng kim sắc.
Một giờ sau, thân đao dần tan đi nhanh chóng, ánh vàng kim ngày càng rực rỡ, nó chậm rãi vặn vẹo.
Dịch Phong vung tay thu hồi Tử Linh Hỏa Diễm, quan sát nơi luồng sáng kim sắc phát ra.
Luồng sáng kim sắc vặn vẹo, chậm rãi ngưng tụ thành một thanh đao mới, nhỏ hơn thanh đao cũ phân nửa.
Đây là một thanh loan đao, lưỡi đao cong vút tỏa ra ánh sáng sắc bén như nước, trên thân chạm khắc những hoa văn tinh xảo như lân phiến, tỏa ra ánh kim sắc sáng bóng. Gần chuôi đao có một cái quai cong cong.
Khi Dịch Phong còn chưa kịp vui mừng, thì bất ngờ, một tia sáng màu vàng từ trong loan đao bay ra nhanh như chớp đi vào mi tâm của hắn.
Dịch Phong toàn thân chấn động, trong đầu đau đớn kinh khủng, giống như có vô số kim châm đâm vào vậy.
Sau một lúc, khi cơn đau qua đi, hắn chậm rãi thở ra một hơi, trong thức hải lúc này xuất hiện thêm một đoạn văn tự, nói chính xác, đây là một bộ đao pháp thượng phẩm Vương giai đấu kỹ. Nó có tên gọi là Huyễn Ảnh Trảm.
Đây là đấu kỹ đao pháp được lưu truyền từ thời viễn cổ cho đến nay, sau khi tu luyện đến mức tận cùng, có thể huyễn hóa ra thành chín huyễn ảnh, lực công kích của chín huyễn ảnh này sánh ngang với bản thể. Tương đương với chín người đồng loạt công kích. Nếu quả thật như vậy, bộ đao pháp này cũng cực kỳ bá đạo a.
Ngoài ra, đi kèm với bộ đao pháp này còn có một bộ đấu kỹ thân pháp phụ trợ. Tên gọi là Vân Vũ Bộ, đây là đấu kỹ thân pháp loại phụ trợ, Vương giai trung phẩm thích hợp đấu khí toàn thuộc tính đấu khí tu luyện. Khi tu luyện đến mức tận cùng sẽ mờ mịt như khói không thể nắm bắt, thân pháp huyền ảo, giống u linh, trợ giúp tăng tốc độ phản ứng cho người tu luyện, có thể lăng không bay ba mươi thước. Phối hợp đao pháp thi triển có hiệu quả cao.
Có thể phi hành, chỉ có là Đấu Quân hoặc người mạnh hơn mới có thể tiến hành phi hành trong một khoảng cách ngắn. Còn khi thực lực đạt tới Đấu Vương hoặc Đấu Hoàng, liền có thể dễ dàng phóng xuất đấu khí ra bên ngoài, ngưng tụ thành hai cánh năng lượng, có thể giúp bọn họ thoát được lực hút của mặt đất, bay trong không trung. Còn từ Đấu Tông trở lên chính là lăng không mà phi hành.
Có đấu kỹ khinh công, sau này không cần dựa vào lực lượng cơ thể thô bạo nhảy tới nhảy lui như con ếch, mỗi lần nhảy là mặt đất thủng một lỗ to.
“Đao Pháp kết hợp thân pháp, tương hỗ lẫn nhau, đấu kỹ này thật là vô cùng trân quý. Đấu kỹ huyền ảo như thế, thật không biết vị kinh tài tuyệt thế nào mới có thể sáng tạo ra... Sách sách“. Dịch Phong thầm chắt lưỡi không thôi.
Chuyển ánh mắt về thanh loan đoan, Dịch Phong khẽ vuốt nhẹ thân đao, một cảm giác lạnh lẽo tỏa ra trên đầu ngón tay. Hắn vung đao xuống nền đá.
- Phập!
Lưỡi đao xuyên thấu qua lớp đá vững chắc giống như cắt một miếng đậu hũ. Dịch Phong rút thanh đao ra, lộ ra vẻ thưởng thức nói:
- Đao tốt!