Mặt hồ xanh ngắt, gợn sóng lăn tăn. Không hiểu vì sao, cảnh tượng này, lập tức khiến Cát lão vô cùng cảnh giác, thậm chí trong chớp mắt khi nhìn thấy, lão đã có cảm giác như bị châm đâm sống lưng, cảm giác này khiến mắt lão lấp lánh tinh mang.
Ngoài ra, lão luôn cảm thấy, thanh niên này của chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời lão không nhớ ra.
Ba tên trưởng lão khác, cũng đều có biểu tình quái dị, vẻ mặt có hơi ngưng trọng. Dù sao ở nơi kỳ dị thế này, xuất hiện người có hơi quỷ dị, không thể không khiến bọn họ cẩn thận.
Còn tên Vu Lãnh kia thì hai mắt sáng như sao gắt gao nhìn xuống sơn cốc, nơi có Mạc Tuyết và Sở Liên. Hắn vội vàng thúc dục phi hành ma thú dưới chân lao về phía sơn cốc. Thấy vậy, bốn tên trưởng lão cũng nhanh chóng bay theo.
Tiếng xé gió vù vù rung động vang lên, cảm nhận được nhiều luồng khí tức mạnh mẽ đang ập đến. Dịch Phong liền đình chỉ động tác, nhanh chóng đứng dậy, cảnh giác nhìn lên bầu trời, những bóng đen âm u đang ngày càng lớn dần trong tầm mắt hắn.
Chưa rõ mục đích của đối phương là gì, nhưng chúng có năm người, hơn nữa có bốn tên ngưng tụ ra cánh đấu khí thì tu vi ít nhất cũng phải cỡ Đấu Vương. Dịch Phong khẽ nhíu mày lại, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Rất nhanh, đầu ma thú phi hành đáp xuống mặt đất, hai cánh vỗ phành phạch khiến cây cỏ xung quanh kịch liệt rung động. Vu Lãnh ngồi trên kiệu, một tay vuốt vuốt cằm, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà, thủy chung không rời hai nàng.
Trông thấy Vũ Lãnh không cố kỵ nhìn mình, Mạc Tuyết vô cùng khó chịu nói:
- Ngươi nhìn cái gì, chưa nhìn thấy mỹ nhân bao giờ sao?
- Haha, tiểu nương tử thật có ý tứ, lại xinh như hoa như ngọc. Bổn thiếu gia sẽ thu ngươi làm tiểu thiếp, nào... còn không mau lại đây.
Vu Lãnh từ trên lưng ma thú nhảy xuống, tiếng cười khả ố khó nghe vang lên, giọng điệu như ra lệnh.
- Phi, tên vương bát đản, đầu óc ngươi có vấn đề sao?
Mạc Tuyết hai tay chống hông, tức giận mắng.
Vu Lãnh càng cười to lên, cũng không vì vậy mà tức giận. Theo hắn nghĩ, nàng đã như cá nằm trên thớt, không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn, lát nữa sẽ hảo hảo “dạy dỗ” nàng.
Vu Lãnh lại nhìn sang Sở Liên, liếm môi cười dâm nói:
- Ừm, phong vận thành thục, dáng người thật sự là vưu vật mê hoặc, mùi vị hẳn là rất tuyệt a, ha ha!
Sở Liên mày liễu nhíu chặt, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét nồng đậm lớn tiếng quát:
- Súc sinh, không có giáo dưỡng!
Từ đầu đến giờ, Dịch Phong không nói gì, trong ánh mắt một mảnh băng hàn, sắc mặt âm lãnh tràn đầy sát khí.
Chợt một bàn tay mềm mại nắm lấy tay Dịch Phong. Bàn tay Sở Liên xiết chặt lấy bàn tay hắn, như để tìm kiếm cảm giác an toàn, ấm áp.
Thấy thế, Mạc Tuyết khẽ bĩu môi, ngọc thủ trắng như tuyết nhanh chóng bắt lấy tay còn lại của Dịch Phong, trực tiếp đem áp sát vào giữa hai trái đào tiên căng mọng. Khiến cho Dịch Phong dù đang căng thẳng, song khóe môi vẫn không nhịn được có chút co giật.
Lúc bấy giờ, Vu Lãnh mới nhìn thoáng qua Dịch Phong, phảng phất như nãy giờ Dịch Phong chỉ là không khí vô hình, không hề tồn tại trong mắt hắn. Vu Lãnh từ trong giới chỉ lấy ra chút kim tệ tùy tiện vứt xuống đất, khinh khỉnh nói:
- Tên tiểu tử quê mùa kia, bản thiếu gia hôm nay tâm trạng đang tốt, số kim tệ này đủ cho ngươi sống hết đời, mau cầm lấy rồi cút đi, tránh phá hỏng tâm trạng của ta. Còn về phần hai vị mỹ nhân này, bản thiếu gia sẽ nhận thay cho ngươi.
Gã không nhìn thấu tu vi của Dịch Phong, nhưng trong cuộc đời gã, gã có thể nhìn không thấu tu vi của tất cả mọi người, bởi vì gã không cần, cũng không phải cần. Vì phụ thân của gã, là tông chủ Thiên La Tông, chỉ một điểm này thôi, đã đủ rồi.
Cuộc đời gã, trước giờ không cần xem tu vi của đối phương, cho dù là ai, chỉ cần không phải là cảnh giới như phụ thân gã, ai dám chọc vào gã, kẻ đó nhất định hình thần câu diệt.
Vô số sự thực đã chứng minh điều này, cũng khiến cho Vu Lãnh hình thành loại kiêu ngạo cao cao tại thượng này.
- Ồ, hóa ra là ngươi.
Lão giả lùn mập sau một hồi quan sát, chợt kinh ngạc kêu lên, lão chính là người đã cùng với một tên trưởng lão khác truy đuổi Dịch Phong trong rừng. Lão lấy bức họa vẽ Dịch Phong ra, đưa cho mọi người xem. Mấy tên trưởng lão khác sau khi đối chiếu, đều gật gù, nhe răng cười độc ác, nhìn Dịch Phong như đang nhìn người chết.
- Hả? Là hắn sao? Rất tốt, khỏi tốn công bản thiếu gia đi tìm. Nếu vậy, thì chỉ phế hai cánh tay ngươi, sau đó áp giải về tông môn xử lý răn đe những kẻ dám xem thường uy nghiêm của Thiên La Tông ta. Bắt hắn cho lại cho ta!
Trên khuôn mặt của Vu Lãnh hiện lên một nụ cười mỉm, trong nụ cười đó, ẩn chứa một vẻ hung tàn âm lãnh.
Một tên trưởng lão gật đầu, không nhanh không chậm tiến về phía Dịch Phong. Đây là cơ hội tốt để hắn lấy lòng thiếu chủ, chỉ cần thiếu chủ giúp hắn nói tốt vài câu trước mặt tông chủ đại nhân thì lão sẽ đạt được nhiều lợi ích không nhỏ. Thu thập một tên Đại Đấu Sư, đối với lão chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao.
- Tiểu tử, chỉ trách ngươi không nên đắc tội với Thiên La Tông ta.
Lão cười âm u. Ngón tay co lại tựa như ưng trảo chụp về phía Dịch Phong, uy áp Đấu Vương đè ép về phía Dịch Phong, tựa như núi cao đổ xuống khiến hắn không thở nổi.
Song khoảnh khắc khi lão sắp chụp đến, một cỗ khí tức rất mạnh mẽ cũng đột nhiên từ trong thân thể Dịch Phong như gió lốc trào ra.
Toàn thân lão giả kia chấn động, chật vật lùi lại hơn mười bước, sắc mặt ửng đỏ phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy tên phía sau cũng vội vã lùi lại. Cảm nhận được uy áp hùng hậu từ trong cơ thể Dịch Phong phát ra, sắc mặt đám người Thiên La Tông đại biến. Cỗ uy áp này chỉ có khi đối mặt với tông chủ và đại trưởng lão, họ mới có thể cảm nhận.
- Đấu Hoàng!
- Hắn là Đấu Hoàng cường giả, không thể nào!
Trông Dịch Phong mới bao nhiêu tuổi, bất quá chỉ tầm mười chín, hai mươi mà thôi. Trẻ tuổi như vậy mà tu vi đã đạt đến Đấu Hoàng, bọn họ không tài nào tưởng tượng được, cho dù hắn có tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng đạt đến Đấu Hoàng khi trẻ tuổi như vậy. Dù có là siêu cấp thế lực đi nữa muốn bồi dưỡng ra Đấu Hoàng cường giả dưới ba mươi tuổi, cũng là vô cùng khó khăn.
Thực ra cỗ lực lượng này là Dịch Phong mượn từ Phong Thanh Mai, tạm thời đề thăng tu vi của hắn lên Đấu Hoàng. Bất quá trạng thái này sẽ chỉ duy trì trong một khoảng thời gian nhất định, do vậy hắn phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết đám phiền phức này.
Sắc mặt Dịch Phong lạnh tanh, ánh mắt đảo qua từng người một, sau đó dừng lại ở Vu Lãnh. Bị ánh mắt của Dịch Phong quét qua, trong bảy người, trừ Cát lão, sáu người còn lại đều chấn động tâm thần.
Ánh mắt của Dịch Phong tựa như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua tâm thần bọn họ, giống như sấm vang chớp giật.
- Tiền bối, chúng ta là người của Thiên La Tông, trước có hiểu lầm gì, xin tiền bối lượng thứ.
Cát lão chắp tay, run giọng mở miệng. Theo lão thì Dịch Phong hẳn là lão quái vật sống vài trăm năm, sử dụng thuật hoặc đan dược trú nhan mới duy trì bộ dáng trẻ tuổi như vậy. Hơn nữa tu vi của Dịch Phong cao cường, lão xưng hô như vậy cũng không tính là nhục nhã. Ở thế giới này, cường giả vi tôn.
Nghe đối phương nói vậy, ánh mắt Dịch Phong càng thêm lạnh như băng, thanh âm lạnh lẽo:
- Lượng thứ? nếu đổi lại là ta lúc trước, liệu các ngươi có tha cho ta?
Thế giới này vốn là nhược nhục cường thực, nếu hắn bị Thiên La Tông bắt, kết cục của hắn sẽ rất thê thảm, nữ nhân của hắn cũng sẽ rất thảm. Chính vì vậy, cho dù hắn không phải là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng cũng tuyệt sẽ không nương tay với lũ người này.
Dịch Phong vung tay lên, tạo ra một quang tráo trong suốt bao bọc Sở Liên và Mạc Tuyết vào trong, bảo vệ hai nàng.
- Che mắt lại, đừng có nhìn!
Dịch Phong mỉm cười nhu hòa nói với hai nàng. Sau đó, thân ảnh giống như quỷ mị, lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã ở sau lưng tên Đấu Vương khi nãy vừa tiến lên.
Vẻ mặt Dịch Phong lạnh băng, mái tóc phất phơ, đưa tay phải lên, đánh nhẹ tới.
Tên trưởng lão này chấn động toàn thân, phun ra máu tươi, giống như bị một lực lượng khổng lồ đánh vào, bay ngược lại về phía đám người Vu Lãnh, nhưng còn chưa được mười trượng, thì thân thể lão, đã hoàn toàn nổ tung.
Huyết vụ tung bay, bắn lên mặt đám người Thiên La Tông, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, xung quanh lập tức yên lặng. Vu Lãnh trợn tròn mắt, có vẻ không thể tin tưởng. Lão già kia tử vong, tốc độ cực nhanh, trong mắt mọi người, đó chỉ là một chớp mắt. Cảnh tượng này, lập tức khiến tâm thần mọi người chấn động mạnh.
Dù đã lường trước đối phương mạnh mẽ, nhưng vẫn bị kết quả hiện tại làm cho sững sờ, chênh lệch đại cảnh giới, thật khó lòng có thể san lấp. Một cỗ nguy cơ sinh tử trong nhánh mắt ập đến, khiến cả người bọn họ không rét mà run.
- Nhanh cản hắn lại!
Sau khoảnh khắc bị Dịch Phong làm cho kinh hãi. Cát lão sắc mặt kịch biến quát lên.
Bên phía Thiên La Tông, ngoài Cát lão ra, chỉ còn lại Vu Lãnh và hai tên trưởng lão hôm trước đã truy đuổi Dịch Phong, chính là tên trung niên râu dê và lão giả lùn mập. Giờ phút này bọn hắn vẫn ngây dại ra, tay chân bủn rủn.
Thấy mọi người vẫn không ai phản ứng gì. Cát lão rít lên:
- Nhanh cản hắn lại, nếu không tất cả mọi người đều phải chết!
Quả nhiên nghe được lời của Cát lão, đứng trước nguy cơ sinh tử, lập tức khiến bọn họ dần trở nên lãnh tỉnh, đấu khí điên cuồng vận chuyển chuẩn bị liều mạng.
- Liên thủ!
Bọn họ là đồng môn lâu năm, tự nhiên rất ăn ý, đưa mắt nhìn nhau. Tên trung niên râu dê lập tức song chưởng vũ động, đấu khí hùng hậu nhanh như thiểm điện ngưng tụ giữa tay hắn, sau đó không ngừng rung động, tỏa ra từng tia lực lượng âm lãnh.
- Âm Sát Chưởng!
Lực âm hàn trên tay trung niên dâu dê ngưng tụ thành từng đạo âm phong màu đen, sau đó ánh mắt hắn lóe lên, một chưởng cực mạnh cuối cùng cũng đánh ra.
- Liệt Hỏa Chỉ!
Lão giả lùn mập cũng điên cuồng thôi động đấu khí, sau đó hai ngón tay cong lại, chỉ thấy hai ngón tay đột nhiên đỏ chói, phảng phất đấu khí toàn thân đều tập trung trên cả hai ngón tay này.
Song đối mặt với đòn tấn công sắc bén của hai tên này, Dịch Phong chỉ cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ bước ra một bước. Bàn tay của hắn cơ hồ trong nháy mắt biến thành màu lưu ly ngọc sắc, một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ từ trên bàn tay tuôn trào ra.
- Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng!
Cánh tay Dịch Phong vừa vung lên, chưởng ấn tràn đầy lực lượng cương mãnh gào thét lao xuống.
Với thực lực hiện tại của Dịch Phong, thi triển ra Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng, quang mang lưu ly như ngọc rực rỡ chói mắt chấn động lòng người. Chưởng ấn tuôn ra như làm bằng ngọc thật. Với tu vi hiện tại, đã đem uy lực của Quân giai đấu kỹ Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng phát huy đến mức tối đa.
Rầm rầm!
Chưởng ấn gào thét lao xuống, không khí bị chấn cho rung động vù vù, dư chấn khiến đá vụn trên mặt đất cũng bị chấn thành cát bụi.
Ngọc chưởng mạnh mẽ va chạm cùng hai đạo đấu kỹ kia. Nhất thời, năng lượng ba động vô cùng dữ dội khuếch tán ra.
Ánh sáng màu đỏ và đen chạm mạnh vào ngọc chưởng, kình phong cường đại không ngờ trực tiếp đem ngọc chưởng chấn ra những vết nứt lớn, cuối cùng, ầm một tiếng liền vỡ tan, quang mang chói mắt bùng nổ. Bất quá, hai tên trưởng lão cũng lùi lại phía sau ba bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng trào ra máu tươi.
Một màn này, cũng không làm cho Dịch Phong cảm thấy ngoài dự kiến, dù sao Quân giai đấu kỹ uy lực cũng có hạn. Hơn nữa, lực lượng chỉ là đi mượn, không phải của bản thân hắn, khó có thể phát suy tối đa sức mạnh, nhất kích tất sát.
Bỗng thân hình Cát lão trong màn khói bụi nhanh như thiểm điện lao lên, trên tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh trường thương màu bạc. Trường thương trong tay bỗng nhiên chấn ra một đạo quang mang sáng chói, nhanh như tia chớp bắn thẳng vào những vị trí quan trọng trên thân người Dịch Phong, từng tiếng xé gió dồn dập nhất thời hình thành.