Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che

Chương 23: Chương 23: Phiên ngoại 2




Ngày thứ hai khi Alex rời giường hắt hơi một cái, anh cảm thấy trong lỗ mũi như nhét hai miếng bông, đầu cũng mơ hồ phát đau.

E rằng bị cảm mất rồi! Anh một bên mặc quần áo một bên nghĩ, sau đó lung lay lảo đảo đi về hướng phòng tắm, khi đi ngang qua phòng khách anh nhìn thấy trên bàn có một miếng gì đó lấp lánh, vừa cau mày cầm lên nhìn, hóa ra là chìa khóa nhà. Anh sửng sốt chốc lát, sau đó gắt gao siết trong tay.

Cảnh thám tóc đen vội vã bận bịu rửa mặt đánh răng, tùy tiện tìm hai viên aspirin nuốt vào, lại theo thường lệ ra cửa, song trước khi đi anh đặc biệt đặt chìa khóa kia trong túi xách bên người.

Lúc đến cục cảnh sát, bạn chí cốt của anh Benjamin Rupert đang gặm một cái bánh gà cuộn xem ảnh hiện trường. Anh chàng lực lưỡng thân cao 6 feet này lại có một đôi mắt màu nâu hiền lành như chuột hamster, khi nói chuyện vô cùng hòa nhã. Mấy tháng trước vì trong lúc anh ta đuổi bắt đối tượng tình nghi ngã gãy chân, nằm bệnh viện thật lâu, cũng bởi thế mà bỏ lỡ vụ án 'Salome'. Anh ta vì vậy mà cảm thấy rất đáng tiếc, đồng thời lại vì Alex có thể giải quyết nó thuận lợi mà vui vẻ. Án mạng lần này khiến cho máu cảnh sát đang ngủ yên của anh ta lại bắt đầu sôi trào, anh ta thật giống như trâu đực bị giam đã lâu, cả người đều nghẹn nín.

Alex cười ngồi xuống trước mặt anh ta, hỏi: "Thế nào? Có phát hiện sao?"

Benjamin Rupert cười cười với anh: "Không có tổn thất về tiền bạc, trước tiên có thể không cần lo đến khả năng giết người cướp của nữa."

Alex đưa tay từ phía dưới ảnh chụp rút ra một chồng tài liệu: "Cậu đều đã đọc xong hết rồi?"

"Ừ." Benjamin Rupert đem một mẩu thịt gà cuốn nhét vào trong miệng, sau đó cầm lấy cafe một hơi uống hết, "Tư liệu hôm qua cậu lấy được rất tường tận, người bị hại của chúng ta là một bé ngoan hiếm có."

Alex gật đầu: "Chính xác, hôm qua nhìn thấy ba mẹ cậu ta tớ đã cảm thấy thế, họ một chút cũng không kém so với tưởng tượng của tớ. Mất đi con trai đối với họ mà nói giống như ngày tận thế."

Hai người đều cảm thấy có chút nặng nề —— Cha mẹ của Kennedy Khilaiwi là một đôi vợ chồng trung niên bình thường, cùng kinh doanh một cửa hàng bán hoa ở Kansas, đứa con trai anh tuấn, giỏi giang, thông minh, thiện lương này của họ là đứa thứ hai, cũng là đứa duy nhất thi lên đại học, mọi người trong nhà tin tưởng cậu ta sẽ trở thành nhà báo xuất sắc. Tin dữ bất thình lình khiến cả nhà đều lâm vào bi thương và khiếp sợ tột cùng, khi họ chạy tới New York vẻ mặt tiều tụy, có vẻ cực kỳ già nua.

Alex cảm thấy mỗi lần anh nhận được vụ án, phần khó khăn nhất chính là đối mặt với người nhà nạn nhân, sự bi thương và chờ mong của họ sẽ làm cảnh thám tóc đen cảm thấy vai mình dị thường nặng nề.

Alex mở ra tư liệu đóng dấu, nạn nhân từ trên bức ảnh dưới kim băng nhìn anh: Đó là một thanh niên tóc nâu sẫm, đường nét nhu hòa, trong ánh mắt mang theo sức sống và hy vọng, tựa như bất kỳ lúc nào cũng đang chuẩn bị mỉm cười với cuộc sống.

Cảnh thám tóc đen lại tiện tay cầm qua ảnh hiện trường phát sinh án: Thi thể Kennedy dựa nghiêng vào nhà vệ sinh, áo khoác lông màu đỏ bị lột xuống ném trên đất, phần mặt cậu ta vặn vẹo, nhíu mày, môi phát tím cùng móng tay sứt sẹo đều cho thấy sự thống khổ của cậu ta trước khi chết. Alex nhớ tới khi mình và Ben đến khoa giám định vật chứng, còn nhìn thấy trên thi thể của bé trai này nhiều vết thương hơn, dựa theo cách nói của bác sĩ Miller chính là "Một hung thủ có sở thích SM muốn dùng tất cả các biện pháp từ trên người cậu ta đạt được cao trào."

"Ta nói, Alex, anh bạn già." Benjamin Rupert gõ bàn, cắt ngang dòng hồi ức của anh, "Hiện giờ chúng ta căn bản đã tìm được tình huống đại thể của nạn nhân, báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã có, hẳn nên đến gặp những người xung quanh cậu ta."

Alex gật đầu: "Vụ án này không có nhân chứng nhìn thấy, chúng ta chỉ có thể từ những người cậu ta quan hệ thân thiết để bắt tay vào."

Benjamin lực lưỡng giang tay ra: "Đứa bé này bạn bè không ít, nam nữ đều có. Cậu ta rốt cuộc là đồng tính hay song tính đây?"

"Người cậu ta thường xuyên tiếp xúc nhất có những ai?"

Benjamin Rupert suy nghĩ một chút: "Có ba người tương đối thân thiết, một là cô gái học vẽ tranh sơn dầu, tên là Susan Tanner, cũng là bạn thuê ghép phòng với cậu ta; Một người tên là Ted Armstrong, là đồng hương của cậu ta, học khoa hóa học; Còn một người tên là Luke Bryan. Chúng ta đi tìm người nào trước?"

Alex lật địa chỉ của ba người này, dưới đáy lòng thở dài: "Vậy đi tìm Susan Tanner trước thôi, nhà cô ấy thuê cùng nạn nhân ngay phụ cận quảng trường Washington."

Tối qua không có tuyết rơi, tuyết trên mặt đất sớm đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Trong không khí mặc dù còn lưu lại hơi lạnh, nhưng bởi vì có ánh nắng màu vàng nhạt rụt rè từ sau tầng mây ló ra, cảm giác vẫn có thêm chút hơi ấm.

Trong tay Maurice Norman cầm một cốc cafe nóng, cùng một ông già ục ịch râu tóc đều bạc trắng chậm rãi tản bộ trên quảng trường Washington.

"Lần trước cậu nói cho tôi biết cậu đang yêu." Ông cụ cười ha hả hỏi han, "Morris, cậu sắp quên mất ông già này rồi nhỉ?"

Người đàn ông mắt xanh lắc đầu: "Hans, thật xin lỗi tôi không đến phòng khám đúng hạn, đầu tuần rồi tôi đã cùng Alex đi nghỉ."

"Cảnh sát kia sao?" Bác sĩ Hans Martin cười cười, "Morris, tôi chúc mừng cậu, cậu ta là một người đàn ông rất nghiêm túc."

"À, đúng vậy....... Có đôi khi quá mức nghiêm túc."

Ông cụ dùng ánh mắt nhu hòa nhìn anh: "Sao, có chuyện gì sao?"

Maurice Norman nhìn ông bạn cũng là bác sĩ tư vấn của mình, cười khổ nói: "Hans, có đôi khi tôi không cách nào xác định được, có phải khuyết điểm trong tính cách của tôi trong lúc vô tình đã khiến Alex cảm thấy khó chịu hay không. Cậu ấy....... Từ sau vụ án lần trước liền vô cùng kháng cự tôi can dự vào công việc của cậu ấy......"

"Tỷ như?"

"Chúng tôi đã cãi nhau. Cậu ta yêu cầu tôi đừng can dự vào vụ án này, mà trên thực tế cậu ấy biết tôi có thể cung cấp một vài thứ, việc đó giúp ích cho công tác phá án. Nhưng cậu ấy đã cự tuyệt, hơn nữa...... Hơn nữa vì thế mà nổi cáu."

Ông cụ uống một ngụm cafe nóng, sau đó cùng Maurice Norman ngồi xuống ghế dài bên quảng trường, nhìn đài phun nước đóng băng. Ông thỏa mãn chép chép miệng, dường như thứ cafe rẻ tiền này cũng mỹ vị vô cùng.

"Morris, cậu vẫn như cũ." Bác sĩ Martin dùng bàn tay mang găng da dê xoay cốc giấy, nhàn nhạt nói, "Nói cho tôi biết, có phải cậu gặp tình huống như vậy trước tiên sẽ vô thức cho rằng là lỗi của mình?"

Người đàn ông mắt xanh thoáng sửng sốt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

Đôi mắt bé tí của bác sĩ Martin nhìn Maurice Norman cười tủm tỉm nói: "Bạn tôi ơi, cậu không cần phải làm khó mình. Có lẽ phiền não của thám trưởng Li cũng không phải do cậu gây ra đâu." Ông dừng một chút, vỗ vai người đàn ông này, "Tôi đã chuẩn bị tốt tài liệu giám định của cậu rồi, cậu đã biết thời gian nộp lên chưa?"

"Ờ.......Đại khái là trong tuần này thì phải." Maurice Norman đối với việc bác sĩ Hans Martin đột ngột chuyển chủ đề có chút kỳ quái.

Ông cụ hiền lành này dường như lại xem như chuyện đương nhiên gật đầu: "Tôi nghe nói giáo sư Francis Maguire của tổ đánh giá cũng không phải người công chính lắm, ông ta đối với đồng tính có chút phản cảm, cậu muốn qua được cửa ải của ông ta sẽ không dễ dàng đâu."

Maurice Norman không nhíu mày, y chợt nhớ tới lời Alex tối qua —— "Anh muốn xin chức vị phó giáo sư, không phải sao?"

Bác sĩ Hans Martin uống cạn cafe, bóp dẹt cái ly sau đó chuẩn xác ném vào thùng rác bên cạnh. "Được rồi," Ông nhún vai đứng lên, "Tôi cũng đã xem qua bài báo về vụ án kia, Morris, cậu thật sự không rõ tại sao thám trưởng Li không mong cậu can dự vào sự tình này sao? Hiện giờ tôi có thể khẳng định, cậu ta cực kỳ yêu cậu."

Người đàn ông mắt xanh cười khổ quay sang, lặng lẽ sờ xâu chìa khóa trong túi xách, trong đó thiếu một chiếc. Y nghĩ đến tối qua mình còn dùng tâm tình chán nản cỡ nào để nó lại chỗ Alex, y không phủ nhận kỳ thật khi ấy cũng có chút ý tứ tức giận. Y vốn hy vọng hành động này có thể làm cho Alex hiểu được y rất thương tâm, song hiện giờ lại phát giác mình có khi thật sự quá mức trì độn.

"Ừm, đã 10h rồi, tôi phải đến phòng khám." Bác sĩ Hans Martin nhìn đồng hồ đeo tay một chút, "Chúc cậu may mắn, Morris, cậu là một anh chàng thông minh, nhưng trong việc yêu đương lại như một đứa ngốc."

Maurice Norman không tức giận, y ngỏ lời mời lần sau khi ông làm xong phận sự của tư vấn viên sẽ cùng đi ăn món Mexico, sau đó mới vẫy tay tạm biệt ông già đáng yêu này. Nay khi y vứt cốc cafe chuẩn bị trở về trường, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ đằng xa đi qua.

"Alex....... Cậu ấy tới đây làm gì?"

Cảnh thám máu lai cùng cộng sự của anh vừa từ một căn nhà trọ cho thuê rẻ tiền bước ra, họ ghé thăm bạn cùng phòng của nạn nhân Susan Tanner, cùng cô ta trò chuyện trong chốc lát.

Cô bé học vẽ tranh sơn dầu này cũng không xinh đẹp, nhưng có một đôi mắt cơ trí. Lúc cô mở cửa tay trái mang theo ba cây bút, trên tạp giề đều là màu sắc sặc sỡ khắp nơi. Cô đang vẽ một bức chân dung mặt bên của nam giới trần truồng, mặc dù vẫn chưa hoàn thành, Alex vẫn dễ dàng nhận ra đó là nạn nhân Kennedy Khilaiwi.

Susan Tanner đối với việc bạn cùng phòng bị hại có vẻ rất khổ sở, cũng rất tức giận. Cô cho rằng Kennedy là một cậu bé sáng sủa lạc quan, hơn nữa rất dí dỏm, rất thích giúp đỡ người khác. Cô không rõ tại sao lại có người đối xử với cậu ta như vậy.

"Thế thì, cô Tanner," Alex sau khi cô nàng này tận tình quở mắng hung thủ hỏi, "Cô biết tình hình cuộc sống riêng của Kennedy chứ? Ý của tôi là, người khá thân thiết với cậu ta."

Susan Tanner theo thói quen xoay chiếc nhẫn trên tay, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Có, thám trưởng. Người đàn ông kia tôi không quen, hắn thường xuyên đến tìm Kennedy, hơn nữa luôn dùng ánh mắt rất hung hăng trừng tôi."

"Bộ dạng thế nào?"

"Vóc người rất cao, tóc đen, à, trên cổ tay hắn có một hình xăm chữ Trung Quốc."

Benjamin Rupert làm tròn bổn phận ghi lại hết thảy nội dung nhân chứng nói, còn Alex lại vừa nghe vừa như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm nhẫn trên ngón tay Susan Tanner. Sau khi họ kết thúc buổi nói chuyện này, Alex ra khỏi khu nhà trọ đồng thời đột nhiên yêu cầu cộng sự đem bức ảnh những vật chứng trên người nạn nhân cho anh xem.

"Đây, đều ở đây này." Người đàn ông lực lưỡng từ áo trong túi áo khoác lấy ảnh ra, đưa qua.

Alex cau mày lật từng tấm, rất nhanh tìm được bức ảnh mình muốn. "Nhìn này!" Anh nói với cộng sự, "Tớ đã cảm thấy nhẫn của cô Tanner vô cùng quen mắt, hóa ra Kennedy cũng có một cái cùng kiểu."

Benjamin Rupert nheo mắt lại: Nhẫn trên bức ảnh nhìn qua như là làm từ bạc, cố ý làm cũ, chính giữa là một cái cánh mở rộng.

"Cánh này mở về hướng trái." Alex giải thích, "Ben, cậu có chú ý cái trên tay cô Tanner kia không, cũng là tạo hình cánh giống nhau, nhưng mở về hướng phải."

Benjamin Rupert sờ đầu: "Cậu nói thế tớ cũng có ấn tượng, song việc này nói lên cái gì chứ?"

Alex cười rộ lên: "À, Ben, anh chàng chẳng hề lãng mạn như cậu đến tột cùng làm sao lấy được Rose vậy? Kennedy cùng Susan mang nhẫn cặp, ít nhất đã chứng minh họ không phải quan hệ bạn cùng phòng đơn thuần nha."

"Vậy cậu ta là song tính? Có phải phạm vi tình nghi của chúng ta thoáng cái phải mở rộng gấp đôi rồi không?"

Anh con lai tóc đen không trả lời vấn đề này, anh nghĩ đến chuyện Maurice Norman nói với anh —— Cậu bé kia vừa mới đến tìm sự giúp đỡ của y, xác định tính hướng của mình, sao còn có thể dính dáng với phụ nữ chứ?

Alex thở dài, móc quyển sổ nhỏ ra: "Kế tiếp chúng ta tốt nhất nên đến gặp vài người bạn khác của Kennedy, ờ...... Đồng hương của cậu ta Ted Armstrong, hình như cũng ở gần đây ——"

"Alex!"

Một thanh âm từ xa cắt ngang lời cảnh thám tóc đen, anh ngẩng đầu, nhìn thấy Maurice Norman đang đi thẳng sang đây.

Sắc mặt cảnh thám tóc đen nhất thời có chút mất tự nhiên, tựa hồ còn chưa kịp chuẩn bị nên dùng loại biểu cảm gì để đối mặt với người đàn ông này. Anh không tự chủ được mà đem bàn tay nhét vào túi, mò tới chiếc chìa khóa mang theo nhiệt độ cơ thể nọ. "Bây giờ có thích hợp để trả lại cho anh ấy không?" Anh con lai có chút bối rối nghĩ, "À, không được, như vậy nhìn qua khẳng định rất ngốc!"

Cơ hồ ngay khi anh chưa kịp quyết định, Maurice Norman đã đứng trước mặt anh. Người đàn ông mắt xanh này hổn hển thở ra làn khói trắng, chóp mũi bởi vì rét lạnh mà hơi đỏ lên, biểu cảm trên mặt y đan xen giữa kinh hỉ cùng khẩn thiết.

"Thật không ngờ em ở đây, Alex." Maurice Norman mỉm cười nói, "Vị này chính là cộng sự của em sao?"

"A.Đúng vậy." Cảnh thám dùng giọng điệu bình thường giới thiệu, "Benjamin Rupert, cao thủ vật lộn tự do."

"Tôi thường nghe Alex kể về cậu, rất vui vì vết thương chân cậu đã khỏi hẳn." Người đàn ông mắt xanh bắt tay với Benjamin, "Tôi là Maurice Norman."

Anh cảnh sát to con thoáng sửng sốt, lập tức kêu lên: "A, tôi biết rồi, anh là.......Ừm...... Bạn trai của Alex."

Những từ cuối cùng bị anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm ra, hai người còn lại đều có chút buồn cười, chẳng qua người đàn ông tóc đen thoáng xen lẫn một ít khổ sở. Maurice Norman không chút để ý gật đầu, hỏi anh cảnh sát to con: "Sao, các cậu tới điều tra vụ án sao?"

"Đúng, chính là học sinh Kennedy Khilaiwi của trường các anh ——"

"Ben!" Alex đột ngột cắt ngang lời cộng sự, anh nặn ra một nụ cười khó coi yêu cầu, "Xin lỗi, Ben, có thể để tớ và Morris nói chuyện riêng vài phút không?"

Trong đôi mắt màu nâu thiện lương của Benjamin lộ ra thần sắc mờ ám, anh ta cười khúc khích lấy cớ mua thuốc lá, sau đó trốn đi.

Maurice Norman dịu dàng nhìn Alex, hỏi: "Chúng ta qua kia ngồi một chút, được không?"

Cảnh thám máu lai nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Thời giờ của em không nhiều lắm, nếu anh muốn hỏi về chuyện của vụ án này, Morris, em không thể trả lời."

"Không, không! Anh sẽ không nói việc này!" Tiến sĩ đối với giọng điệu gượng gạo của người yêu cũng không hề tức giận, y thở dài, đột nhiên ôm lấy người trước mặt.

Động tác này khiến Alex ngây dại, lập tức hơi vùng vẫy một cái, nhưng đôi tay mạnh mẽ của Morris gắt gao siết anh vào trong ngực.

"Xin lỗi......"

Alex ngơ ngẩn.

Người đàn ông mắt xanh chậm rãi buông anh ra, mang trên mặt sự nghiêm túc và đứng đắn ít có: "Báo cáo đánh giá và tài liệu cá nhân của anh hôm nay sẽ đưa đến trước, vô luận có người bởi vì tính hướng của anh mà làm khó dễ anh ay không, anh đều sẽ dựa theo con đường mình phải đi để tiếp tục. Alex, em không cần đắn đo né tránh, chúng ta cũng không cần né tránh."

Trên mặt cảnh thám tóc đen nhanh chóng lướt qua vẻ kinh ngạc và mâu thuẫn, anh dường như đã hiểu được ý tứ Maurice Norman muốn biểu đạt, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào đáp lại. Anh quay sang, nhìn thấy một vài người đi đường qua lại thỉnh thoảng ném đến ánh mắt đánh giá. Anh mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng, không muốn nhìn vào đôi mắt xanh như bảo thạch kia.

"Em còn phải đi tìm đối tượng điều tra kế tiếp, hôm nào chúng ta bàn lại đi, Morris."

Tiến sĩ không phản đối, y tỏ vẻ lúc nào cũng được, chẳng qua sau khi Alex nói lời từ biệt lại đột nhiên hỏi: "Hôm qua anh để quên chìa khóa nhà trên bàn, có thể đưa lại cho anh không?"

Anh con lai khựng một chút, nhàn nhạt cười: "Đương nhiên, Morris, nhưng hiện giờ em không mang theo bên người."

Benjamin Rupert cầm theo điếu thuốc lá cùng cộng sự gõ cửa nhà Ted Armstrong, sau đó cậu bé diện mạo lịch sự kia dùng giọng điệu chán ghét yêu cầu anh ta dụi tắt điếu thuốc mới được vào.

Họ từng tiếp xúc đủ loại đối tượng điều tra khác nhau, tính cách quái gở cũng có không ít, nhưng phiền toái nhất chính là loại người nghiện sạch sẽ như vậy. Benjamin ở sau lưng Ted Armstrong oán giận vài câu, sau đó cùng Alex cọ sạch đế giày trên tấm lót, mới tiến vào nhà. Căn nhà này nơi nơi đều treo bảng tuần hoàn nguyên tố, đặt đủ loại ống nghiệm và cốc chịu nhiệt khác nhau —— Chủ nhân của nó tựa hồ đối với chuyên ngành của mình rất say mê.

Alex trấn an vỗ sau lưng cộng sự, sau đó lễ phép cùng chủ nhân xoi mói kia đề cập về Kennedy Khilaiwi.

Quan hệ của Ted Armstrong cùng Kennedy cũng coi như là bạn bè tốt nhất, họ đều đến từ Kansas. Ted mặc dù tính cách quái gở, nhưng lại đối với bạn mình tràn ngập hảo cảm. Cậu ta trước dùng lời lẽ cực kỳ ác độc nguyền rủa hung thủ, sau đó thẳng thắn nói cho Alex cậu ta nghĩ Kennedy nhất định là bị đối tượng đang hẹn hò hiện tại giết chết.

"Tại sao lại nghĩ như vậy, Ted?" Cảnh thám tóc đen hỏi.

"Còn phải hỏi sao?" Chủ nhà đeo mắt kính nhún vai, "Kennedy là một chàng trai đáng yêu, ai cũng thích cậu ấy. Cậu ấy đã nói với tôi, cậu ấy không muốn cùng nhiều người dây dưa không rõ nữa, gần đây cậu ấy yêu một người, cho nên muốn dốc lòng vào người đó, chia tay 'Thiên Hành Giả'. Việc này khẳng định khiến gã nổi trận lôi đình!"

"Thiên Hành Giả?"

"Luke Bryan. Gã là bạn trai hiện giờ của Kennedy." Ted lại bĩu môi, "Tôi đã bảo Kennedy đừng lui tới cùng tên kia nữa, gã từng gia nhập câu lạc bộ SM, không phải người có tính tình gì tốt."

Alex và Benjamin nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó lại hỏi: "Vậy Kennedy có từng nói cậu ta yêu ai không?"

Đôi mắt Ted ảm đạm, cậu ta lắc đầu: "Còn chưa kịp......"

Alex và Benjamin rất thông minh im lặng chốc lát, họ biết lúc nào nên để cho nhân chứng có một chút thời gian để đau thương.

"Vậy, có thể tìm được vị 'Thiên Hành Giả' kia ở đâu?"

"Làm sao tôi biết được?" Ted tựa hồ rất không sẵn lòng nhắc lại cái 'Tên man rợ' kia, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói cho họ biết, dường như có nghe Kennedy nói gã ở tại Williamsburg, ban ngày làm việc trong một quan cafe tên là "Red Sea".

Alex ghi lại địa chỉ đại khái của quán cafe, sau đó cùng cộng sự cáo từ. Hiện giờ đã là giữa trưa, họ như mỗi lần phá án trước đây, tùy tiện mua chút thức ăn vừa đi vừa ăn. Chỉ có điều, Alex một bên nuốt xuống bánh kếp bơ, nhưng một bên phát giác, mình dường như đã dần dần nuôi dưỡng thói quen đúng giờ ăn cái gì đó, đã lâu lắm rồi chưa từng bị đau bụng lại —— Maurice Norman đúng là đã thay đổi cuộc sống của anh.

Khi Alex và Benjamin chạy tới quán cafe "Red Sea" phụ cận bến xe trung tâm, Luke Bryan vừa vặn đang làm việc. Họ không tốn nhiều sức lực để tìm được gã đàn ông cao lớn này. Tóc gã cắt rất ngắn, mang một cái khuyên tai, trên cổ tay phải xâm một chữ Trung Quốc, Alex nhận ra đó là chữ "Sát".

Gã đối với cuộc viếng thăm của cảnh sát chẳng hề vui vẻ gì, hiển nhiên ông chủ của gã cũng không vui, vì vậy ba người không thể làm gì khác hơn là nói chuyện trong lối thoát hiểm trống trải.

Tính tình của "Thiên Hành Giả" quả nhiên không ổn, gã mặc dù còn chưa đến nỗi vung đấm tay với cảnh sát, nhưng cái loại nóng ruột cùng bực mình này lại không cách nào che giấu. Gã nói cho cảnh sát mình quả thật rất yêu Kennedy, đối với cái chết của cậu ấy cực kỳ khổ sở, từng vì thế mà xin nghỉ hai ngày.

Alex thử hỏi: "Gần đây cảm tình của hai người có phải xuất hiện vấn đề hay không?"

Luke Bryan hung hăng liếc mắt trừng anh: "Không có!"

"Ờ," Alex cũng không bị gã dọa, "Nhưng tôi nghe nói trước khi Kennedy bị hại từng nói cho bạn thân của cậu ấy rằng cậu ấy muốn kết thúc quan hệ của hai người."

Trong đôi mắt màu đen của Luke hiện lên một tia tức giận, lập tức hừ tiếp một tiếng, "Cậu ấy từng đề cập, nhưng tôi đã cự tuyệt."

"Bryan tiên sinh, nghe nói cậu có sở thích SM, phải không?"

Người đàn ông tướng mạo hung ác có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thừa nhận gã từng gia nhập một câu lạc bộ như vậy.

"Anh biết khi Kennedy chết trên người có vết thương bị ngược đãi không?"

"Vậy thì sao?" Luke đột nhiên giận dữ, "Chẳng lẽ tôi sẽ làm loại chuyện này với cậu ấy sao?"

"Đó cũng là điều cảnh sát muốn biết."

Sự bình tĩnh của Alex khiến cơn tức của "Thiên Hành Giả" dường như đánh vào miếng xốp, gã lại quay đầu nhìn Benjamin đang khoanh tay đứng một bên, miễn cưỡng buông đấm tay siết chặt xuống.

"Tôi chưa cùng chơi SM với cậu ấy," Luke hầm hừ nói, "Kennedy không thích thứ này, tôi yêu cậu ấy, đương nhiên sẽ không làm chuyện cậu ấy không vui."

"Anh có phát hiện cậu ta yêu người khác?"

Luke đen mặt, có chút không tình nguyện nói: "Tôi không cho phép bạn trai của tôi chân trong chân ngoài! Kennedy rất rõ ràng điểm này!"

"Nếu cậu ấy có thì sao?"

Luke cảnh giác liếc mắt nhìn Alex, dùng giọng điệu lạnh nhạt hồi đáp: "Tôi sẽ đánh cậu ấy!"

Lời này khiến Benjamin đang ghi chép bên cạnh nhịn không được nhướng mày, hướng Alex truyền đạt một ánh mắt hoài nghi. Cảnh thám tóc đen lại hỏi: "Cậu ấy đề cập chuyện chia tay với anh khi nào?"

"Khoảng một tuần trước."

"Hai ngày trước khi cậu ấy xảy ra chuyện hai người có từng gặp mặt không?"

"Không có!" Luke rất quả quyết nói, "Tôi quả thật bị chọc tức, cho nên tôi nghĩ hai người tốt nhất đều cần một thời gian ngắn để bình tĩnh lại."

"6h đến 8h sáng ngày 28 tháng 1, anh ở đâu?"

"Ngày đó tôi phải trực đêm, cho nên ở nhà nghỉ ngơi."

"Vậy sao?" Alex gật đầu, "Vậy có ai có thể làm chứng cho anh không?"

"Tôi ở nhà ngủ một mình, làm sao có thể ——"

Vừa lúc đó có người đẩy cửa thoát hiểm ra, một thanh niên trọc đầu lộ ra nửa bên mặt, có chút ngạc nhiên nhìn họ, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người "Thiên Hành Giả": "Này, Luke, hóa ra cậu ở chỗ này."

"Max......" Luke Bryan nhìn hắn, dường như chợt nhớ ra kêu lên: "A, đúng rồi, Max ngày đó từng gọi điện thoại cho tôi, cậu ta muốn hẹn tôi đi chơi bóng."

Alex ngẩng đầu nhìn thanh niên này, anh sau khi đơn giản giới thiệu xong, kể một chút tình hình trước đó, lại chứng thực nói: "Lời Bryan tiên sinh nói có phải là sự thật không, Max Thorndike tiên sinh?"

Thanh niên tóc đỏ gật đầu: "Đúng vậy, tôi quả thật có gọi điện thoại, lúc ấy Luke còn đang ngáp dài nữa."

Alex vứt văn kiện xuống đi vào phòng bếp, tủ lạnh trước đây luôn trống rỗng hiện giờ nhồi nhét đủ loại đồ vật khác nhau, anh lục lọi một hồi, vẫn là bỏ qua ý nghĩ ăn đồ lạnh, tìm ra một món bỏ vào lò vi sóng tùy tiện ứng phó.

Cảnh thám tóc đen chợt có chút hoài niệm những mỹ thực mình được ăn trong quãng thời gian trước —— Đó là món ăn Trung Quốc Maurice Norman cố ý học, mỗi khi y hoàn tất lớp dạy xong sẽ sang đây trước tiên biểu diễn tay nghề của mình, làm cho cả căn nhà bay loáng thoáng hương thơm mê người.

Alex nhai thực phẩm hâm nóng tẻ nhạt vô vị, hồi tưởng phản ứng của mình sáng nay khi đối mặt với Maurice Norman. Anh đương nhiên hiểu được người đàn ông mắt xanh muốn nói cho anh biết điều gì, nhưng việc này cũng không giống với hiệu quả mà anh mong muốn. Maurice Norman đột nhiên hiểu rõ lo lắng của anh khiến anh ngoài ý muốn, nhưng anh không muốn để người đàn ông kia sinh ra ý niệm cùng loại với cảm kích trong đầu.

Đang khi anh tắm rửa sạch sẽ rồi bắt đầu một lần nữa xem xét tài liệu vụ án, một cuộc điện thoại khiến dây thần kinh căng thẳng của anh thả lỏng ra. Trong ống nghe truyền đến giọng trẻ con thanh thúy của Daniel —— Bé bây giờ sẽ thường thường gọi tới thăm hỏi cha mình.

Từ kỳ nghỉ trước, cậu bé và Maurice Norman càng ngày càng như một đôi bạn vong niên, vả lại còn có chút thân thiết hơn cả cha ruột của mình tí. Alex có chút vụng về dùng phương pháp Maurice Norman dạy cho anh "dỗ" con trai, thoạt nhìn quả thật có hiệu quả rõ ràng.

"Con khỏe chứ, nhóc thủy thủ?"

"Con rất khỏe, ba à." Daniel ngọng nghịu nói, "Hôm nay con đi trượt băng đó."

"Con còn bị ngã không?"

"Chỉ ngã có ba lần! Lần trước con ngã đến sáu lần đó!"

"Chúc mừng con, nhóc thủy thủ!"

Daniel ở trong điện thoại đắc ý cười rộ lên, lại đòi hỏi nói: "Con lại tiến bộ rồi! Ba phải kể chuyện cổ tích cho con, ba à, lần trước khi ở trên máy bay ba đã đồng ý với con."

"Đúng vậy, đúng vậy." Alex mỉm cười trả lời, "Nhưng ba bây giờ phải hoàn thành công việc trước."

"Ừm...... " Bé trai thất vọng đáp lại một tiếng, "Morris có ở đó không?"

Cảnh thám tóc đen ho khan hai tiếng: "Không.......Daniel, hôm nay chú ấy không có đây."

"Tiếc quá!" Bé trai dùng giọng điệu người lớn nói, "Ba à, con vốn rất muốn nói chuyện với chú ấy, người ta rất tốt, hơn nữa kể chuyện cổ tích rất lợi hại, so với ba, so với mẹ đều lợi hại hơn!"

"Chú ấy......Quả thật rất thú vị......"

"Ba à! Lần trước khi chúng ta cùng đi du lịch Morris còn nói với con, muốn cùng chúng ta đến thăm ông nội bà nội đó, chú ấy có một vài câu chuyện hay có thể ông nội bà nội cũng thích."

Alex thoáng sửng sốt, truy hỏi: "Chú ấy nói vậy khi nào?"

Daniel tựa hồ nhớ lại chút: "Ừm, chính là khi đến Miami chơi đó! Chúng ta phải trở về sớm một ngày, ba nói muốn mua vé máy bay đến thăm ông nội bà nội, Morris lén nói cho con biết chú ấy muốn đi cùng ba. Con nói ba sẽ không đồng ý, ba biết chú ấy đã làm gì không? Hắc hắc...... Chú ấy nói chú ấy sẽ lén đi theo ba."

Đáy lòng Alex nổi lên một trận tư vị lạ lùng, anh nghĩ đến bản thân khi ấy nói với Maurice Norman anh phải về thành phố Jersey gặp cha mình, người đàn ông mắt xanh kia quả thật từng bày tỏ muốn đi cùng anh, nhưng anh lại từ chối ——

"Em không sao mà, Morris," Alex nói với tình nhân của mình, "Em nói rồi em muốn trải qua tết xuân với cha mẹ, em chỉ muốn tranh thủ thêm cơ hội này, anh còn lo lắng gì nữa?"

"Anh chỉ không muốn để em đi một mình.......Anh biết nếu em bị cự tuyệt, đó cũng là một loại tổn thương."

"Nhưng phải đi giải quyết........ Đây là chuyện giữa em và cha mẹ!"

"Em có nghĩ tới không, hiện giờ điều này cũng liên quan đến anh, là chuyện của hai người chúng ta......"

Morris khi ấy cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì cả hai người họ đều cảm nhận được sự tức giận của đối phương mà gián đoạn tranh chấp. Hôm nay Alex từ lời con trai kể lại nghĩ đến tình hình lúc đó, nhưng lại cảm thấy mình có lẽ thật sự có chút thô bạo đâm bị thương Morris. Anh từ chối Morris nhúng tay vào vụ án của Kennedy Khilaiwi, nghĩ Morris không hiểu nổi khổ tâm của anh, kỳ thật tình nhân của anh cũng từng có cảm giác giống vậy.

Alex hơn nửa ngày cũng không nói chuyện, mãi đến khi Daniel không nhịn được gọi anh. Anh dỗ dành con trai vài câu, lại hứa hẹn cuối tuần này sẽ đến thăm nó, sau đó mới cúp điện thoại.

Anh lại cầm lấy tài liệu vụ án trên bàn, nhưng hồi lâu sau căn bản không cách nào xem lọt được một chữ. Ngay sau đó lại một tràn tiếng chuông điện thoại dồn dập khiến anh từ trong trạng thái thẫn thờ giật mình tỉnh táo.

"Alex......" Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Maurice Norman truyền tới tai anh, "Xin lỗi đã quấy rầy em nghỉ ngơi, vừa rồi lúc anh gọi đường dây bận mãi."

"Là Daniel trò chuyện với em đấy." Anh con lai bỗng dưng cảm thấy có chút khẩn trương, "Ờ....... Morris, anh gọi có chuyện gì không?"

Tiến sĩ như bình thường cười cười: "Là thế này, ngày mai anh sẽ tham gia một buổi phỏng vấn nho nhỏ —— Em biết đó, chính là chương trình xét duyệt đơn xin phó giáo sư của anh."

"Anh chuẩn bị đến đâu rồi?"

"À, anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi........Anh có thể trả lời bất cứ vấn đề gì."

"Vậy thì tốt quá! Chúc anh thành công, Morris."

"Giữa trưa mai anh phỏng vấn xong.......Có thể cùng ăn cơm không?"

Alex thoáng do dự, nhưng vẫn đáp ứng. Maurice Norman vui vẻ chúc anh ngủ ngon, dặn dò anh nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó cúp điện thoại.

Cảnh thám tóc đen phát hiện mình giờ phút này rất khó đem lực chú ý tập trong vào công việc, anh bắt đầu chờ mong, ngày mai vô luận là điều tra phá án hay khốn cảnh trong cảm tình đều có thể tiến triển tốt.

"Ừm.......Là thế sao?" Benjamin Rupert nhìn Alex, đối với lời cộng sự mới vừa nói có chút lạ lùng, "Cậu là nói, cậu nghĩ Luke Bryan có khả năng đã cảm thấy quan hệ của Kennedy Khilaiwi và Susan Tanner?"

"Ừ." Cảnh thám tóc đen gật đầu, "Ngày hôm qua khi chúng ta đến gặp Susan, cô ấy từng nói một người bạn của Kennedy luôn dùng ánh mắt rất hung dữ trừng cô ta, 'vóc người rất cao, tóc đen', còn có hình xăm. Thái độ của 'Thiên Hành Giả' với Susan đã chứng minh gã có lẽ thật sự nhìn thấu chút gì đó. Nhìn bức họa kia.......Người ngoài như chúng ta cũng có thể hiểu được."

Benjamin dùng nĩa sắt ghim một miếng thịt hun khói trong đĩa của mình, nhét vào miệng, một bên nhấm nuốt một bên nhìn quán cafe "Red Sea" bên ngoài cửa sổ. Họ nán lại trong quán ăn, đợi đến thời gian làm việc vào tìm "Thiên Hành Giả" nói chuyện lại một chút. Hơn nữa Benjamin đối với thịt hun khói trong quán này rất có hảo cảm, coi như là thuận tiện đến giải quyết cơn thèm.

"Tớ nói nha, Ben." Alex nhìn chăm chú vào hoạt động ăn uống đầy khoái trá của cộng sự, hỏi: "Cậu nghĩ nếu 'Thiên Hành Giả' biết Kennedy và Susan mập mờ, có uy hiếp họ chia tay không?"

"Có lẽ gã đã từng làm vậy." Ben quơ dao ăn nói, "Gã nói họ đã cho nhau khoảng lặng một tuần, nhưng tớ xem chừng gã cũng không phải loại người trong vòng một tuần có thể cố gắng không làm gì cả."

"Vậy có lẽ chúng ta sẽ có hai phương diện phải lo lắng rồi." Alex vừa húp soup cải vừa nói, "Chúng ta phải xác định Kennedy người cuối cùng cậu ta yêu là ai? Cậu ta đến tột cùng là vì Susan Tanner mà quyết định chia tay Luke Bryan, hay bởi vì Luke Bryan không muốn chấm dứt quan hệ của hai người mà không thể làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi với Susan."

"Nếu là trường hợp trước, vậy kẻ tình nghi lớn hơn chính là 'Thiên Hành Giả', nếu như là trường hợp sau........ Chẳng lẽ phải hoài nghi vị nữ họa sĩ kia?"

"Ừm....... Phụ nữ đã điên lên rồi cũng rất kinh khủng."

"Ờ, đúng vậy, vậy cũng đúng đó. Tỷ như Rose mà phát cáu, tớ cũng đành phải đến nơi khác qua đêm." Cảnh thám cao to lắc đầu, hình như nghĩ đến rất hỏng bét.

Alex cười cười, anh biết cô vợ của cộng sự mình tuy nhỏ xinh nhưng có năng lượng cực lớn. Song cảnh thám tóc đen lại không cách nào xác định được Susan Tanner có phải mẫu phụ nữ như vậy hay không -- Đôi mắt cô mặc dù rất đẹp, nhưng các phương diện khác đều rất bình thường, ngoại trừ cô có thể vẽ ra những tác phẩm xinh đẹp ra........ Alex biết có đôi khi bề ngoài của con người hoàn toàn không thể nói lên cái gì, tựa như Maurice Norman vậy, nụ cười ấm áp của người đàn ông kia không cách nào làm cho người ta liên hệ y cùng cơn ác mộng trong quá khứ kia được.

Cảnh thám tóc đen xoay mặt về hướng quán cafe "Red Sea", bỗng dưng mở to hai mắt. "Ben!" Anh gọi cộng sự một tiếng, "Nhìn bên kia xem!" Anh chàng cao to mắt hạt dẻ lập tức buông thức ăn đưa đến bên mép, nhìn phía ngoài --

Ở cửa quán cafe, Luke Bryan đang cùng một người kịch liệt tranh luận gì đó, sau đó gã tựa hồ cực kỳ tức giận vung đấm tay lên, nhưng không đánh tiếp, chỉ tức giận cực kỳ hất tay rời đi, rồi lại bị kéo lại.

"A!" Benjamin suy nghĩ một chút, "Người nọ không phải là chúng ta đã gặp ngày hôm qua sao? Hình như tên là.......Tên là Max Thorndike. Ừm, Alex, thoạt nhìn không đúng lắm, hắn hình như có chút vấn đề với 'Thiên Hành Giả'."

"Không giống như đang cãi nhau....... Kỳ quái, ngày hôm qua quan hệ của họ thoạt nhìn rất tốt mà." Alex nhíu mày thật sâu, bỗng dưng lại như nghĩ đến gì đó lấy di động ra, từ chức năng menu vào mạng. Anh dò mục tìm kiếm thời tiết thành phố New York, chọn ghi chép ngày 28 tháng 1 -- anh nheo mắt lại, chợt cười rộ lên.

"Làm sao vậy?" Benjamin cổ quái nhìn anh.

"Vừa phát hiện ra một chuyện thú vị -- buổi sáng Kennedy Khilaiwi bị hại, từng đổ tuyết, nhưng rất nhanh đã ngừng."

Benjamin tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó kêu lên: "Max Thorndike nói dối!"

Alex gật đầu: "Đúng vậy! Hắn nói hắn tìm Luke chơi bóng rổ, nhưng sáng ngày đó lại đổ tuyết. Nếu Luke thật sự đang ngủ, căn bản sẽ không biết tình hình bên ngoài, mà Max đưa ra đề nghị dù sao cũng phải quan sát thời tiết trước chứ."

Benjamin liên tục gật đầu: "Dứt khoát xách thẵng hắn về thẩm vấn!"

"Không, điều tra tài liệu về hắn trước đi, chúng ta còn phải xác nhận hắn cùng Luke rốt cuộc là dạng bạn bè gì."

"Nếu đã có hắn là đối tượng tình nghi, vậy Susan Tanner thì sao?"

"Tớ nghĩ vẫn không thể loại trừ cô ta, dù sao quan hệ của cô ta và nạn nhân vô cùng mập mờ." Alex giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, bây giờ đã đến 11h." Có lẽ tớ rất nhanh có thể xác nhận được cô ta có phải đối tượng tình nghi hay không." Cảnh thám tóc đen nói với cộng sự, "Giữa trưa tớ có một cuộc hẹn, chiều về sẽ nói cho cậu biết kết quả. Chúng ta ở phòng tư liệu bên kia gặp nhau nhé, cậu điều tra Max Thorndike trước xem có ghi chép phạm tội hay không."

"Ờ, được thôi, không thành vấn đề." Ben hiếu kỳ nhìn anh, "Nhưng cậu làm sao xác định được Susan Tanner có phải đối tượng tình nghi hay không chứ?"

"Ừm....... " Alex cười khổ nói, "Đó là một bí mật."

Maurice Norman yêu thích "Những năm tháng hồn nhiên", theo lời y nói, quán ăn này đại biểu cho sự ưu nhã cổ điển của New York. Do đó một khi hẹn hò, y chung quy luôn thích mang người mình hợp ý cùng nhau đến hưởng thụ, ngay cả lần đầu tiên hẹn hò của y và Alex cũng ở chỗ này. Nhưng cảnh thám máu lai lại cảm thấy giữa trưa cũng không phải đoạn thời gian có thể sử dụng nhàn nhã, bởi vì công tác tĩnh lũy chưa hoàn thành vào buổi chiều, trong lỏng luôn cảm thấy có chút bồn chồn. Nhưng anh cảm thấy Maurice Norman chính là loại người trong khe hở của sự bận rộn điều chỉnh bản thân rất khá, việc này khiến anh nhiều ít có chút hâm mộ.

Tựa như hiện giờ, họ mặt đối mặt ngồi cùng nhau, thức ăn còn chưa đưa lên, Alex khống chế không được mà dùng đầu ngón tay vẽ tới vẽ lui trên khăn ăn, mà người đàn ông mắt xanh thì mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn chăm chú vào anh -- điều này làm cho anh không được tự nhiên.

Alex ho khan một tiếng, hỏi: "Buổi phỏng vấn của anh thế nào, Morris?"

"Anh nghĩ cũng không tệ lắm." Người đàn ông đối diện trả lời, "Alex, anh nói rồi anh cũng không hề sợ phải trả lời bất cứ vấn đề gì."

"Phải không......." Thám trưởng tóc đen lộ ra nụ cười khổ, "Em nghĩ chắc không phải vị giám khảo nào cũng đều yêu thích thái độ của anh đâu nhỉ."

"Quả thật như thế. Nhưng mà, Alex --" Maurice Norman nghiêm túc nói, "-- Em phải hiểu: Đầu tiên, chuyện đời tư của anh cũng không thể chứng tỏ năng lực nghiên cứu học thuật cùng năng lực công tác của anh; Tiếp theo, cũng không phải ai cũng đều có thành kiến với đồng tính, hơn nữa ý kiến của một người cũng không thể chi phối cả quá trình đánh giá."

Alex thoáng sửng sốt, anh nhịn không được ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh biếc xinh đẹp đối diện. Đôi mắt thẳng thắn bộc trực của người đàn ông này cùng giọng điệu không hề kịch liệt phập phồng cứ bình tĩnh như vậy, cẩn thận như vậy, điều này làm anh an tâm. Anh biết kỳ thật đó cũng là chỗ Maurice Norman đã hấp dẫn anh ngay từ đầu, mà khi hai người chung sống phải quá thân mật, anh lại bất giác bắt đầu vì thái độ của y như vậy mà lo lắng. Alex có chút tự chán ghét mình thở dài: Có lẽ kỳ thật là bản thân anh vẫn chưa hoàn toàn từ trong cái hộp cẩn thận dè dặt này bước ra nhỉ.

Anh con lai chợt cảm thấy nỗi băn khoăn mình đang khư khư ôm chặt lấy có phần quá buồn cười.

"Alex?" Maurice Norman nhìn bộ dáng cảnh thám tóc đen xuất thuần, có chút bất an gọi, "Em làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm........"

"Ơ....... Không có gì......" Alex cố gắng cười cười.

"Có phải công tác quá mệt mỏi rồi không? Hai buổi tối này anh gọi điện thoại cho em, em rất khuya rồi cũng chưa trở về."

"Em....... Về cơ bản 10h mới về đế nhà." Alex dừng một chút, anh cúi đầu, do dự hồi lâu, tựa hồ rốt cuộc đã đem nỗi lo ngại bấy lâu bỏ đi, "Morris, nếu em hỏi anh một vài vấn đề -- Vấn đề về Kennedy Khilaiwi, anh...... Anh có còn sẵn lòng trả lời em không?"

Người đàn ông mắt xanh ngoài ý muốn mà ngẩn ngơ, lập tức cầm tay Alex, dùng ngón tay lau đi mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay anh: "Tại sao không chứ, cảnh quan? Anh vẫn luôn chuẩn bị trợ giúp em, em bằng lòng yêu cầu như vậy anh rất vui."

Alex biết mình thậm chí liên tục nói "Cám ơn" cũng không thể biểu đạt được nỗi cảm kích hiện giờ, anh bỗng nhiên không biết nên mở miệng thế nào.

"Em muốn hỏi gì?" Maurice Norman nhìn anh.

"Anh........Từng nói cho em biết Kennedy Khilaiwi đã tới tìm anh nhờ giúp đỡ."

"Đúng vậy."

"Cậu ta vì tính hướng từ trước đến giờ của mình sao?"

"Đúng vậy, cậu ta vì thế mà phiền não rất lâu rồi, cho nên anh không còn lựa chọn nào khác phải giúp cậu ta." Maurice Norman thở dài, "Cậu ta còn trẻ......"

Alex gật đầu: "Em có thể tưởng tượng được sự tranh đấu của cậu ấy, dù sao chân chính thừa nhận mình là đồng tính phải có dũng khí, nhưng chẳng phải cậu ta đã có bạn trai rồi sao, làm chi mà hiện tại mới......"

"Em đang nói gì thế?" Người đàn ông mắt xanh kinh ngạc nhìn cảnh thám, "Kennedy là một người dị tính luyến nha!"

Tay Alex thoáng run lên, trong lòng dường như có cái gì đó luôn treo lơ lửng rơi xuống đất, những sợi dây vo tròn lộn xộn cũng chầm chậm được kéo thành từng sợi.

"Em hiểu rồi...... " Anh thở dài một hơi, "Có thể nói cho em biết nội dung cuộc trò chuyện của hai người không?"

"Anh đại khái đã quên một ít rồi.......Nhưng anh biết cậu ấy đã yêu một cô gái. Cậu ấy trước kia quả thật ở cùng đàn ông, nhưng cậu ấy cảm thấy từ đáy lòng mình mà nói cũng không mê luyến nam giới. Cậu ấy vẫn cho rằng mình là đồng tính luyến, chẳng qua đối sự tiếp xúc của bạn trai đều yêu không sâu lắm mà thôi, nhưng sau khi gặp cô bé kia, cậu ấy biết mình sai rồi."

"Cho nên cậu ta đến thỉnh giáo anh, đúng không?"

"Đúng vậy. Anh có thể nhìn ra được đó là một thanh niên rơi vào bể tình, cậu ấy quả thật thích con gái hơn."

"Cô bé kia tên là gì?"

"Anh không biết, nhưng Kennedy gọi cô bé là Susan."

Alex lắc đầu: "Xem ra ngay từ đầu em đã phạm sai lầm, em tưởng rằng cậu ta tới tìm anh là vì cậu ta giống chúng ta."

Maurice Norman cười khổ xòe hai tay: "Ừm, cảnh quan, anh chỉ giúp các bé trai nhận thức bản thân, cũng sẽ không xúi giục đâu nha."

Alex có chút xấu hổ nói tiếng "Xin lỗi", anh rút tay mình về, trong vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Maurice Norman, lấy chìa khóa trong túi xách ra đưa cho y.

"Ờm...... Cái kia......" Anh con lai có chút ngại ngùng nói, "Đây là chìa khóa anh quên ở chỗ em, em đã mang đến...... Trả lại cho anh...... Nếu anh bằng lòng.......Ừm, em hy vọng anh cất kỹ......"

Alex tin, nếu không phải phục vụ viên vừa vặn bắt đầu mang thức ăn lên, mặt của anh nhất định sẽ đỏ bừng lên trong ánh mắt nóng bỏng mà kinh hỉ của Maurice Norman. Anh mỉm cười cúi đầu, bắt đầu hưởng thụ bữa cơm trưa ngon miệng nhất trong khoảng thời gian qua.

Kỳ thật muốn điều tra tư liệu của Max Thorndike cũng không khó khăn gì. Hắn từng có tiền án, bị tố cáo cố ý gây thương tich, từng ngồi tù một năm. Alex sau khi trở lại cục cảnh sát, cùng cộng sự đang lúc kiểm tra hồ sơ vụ án của hắn, phát hiện một chuyện trùng hợp, gã đàn ông này sở dĩ bị bỏ tù là vì ở trong câu lạc bộ SM chơi đùa với bạn mình dùng bạo lực quá độ. Trên bức ảnh Max còn để tóc, là màu vàng nhạt, mặt mày thoạt nhìn cũng không giống một thằng cha điên cuồng dùng roi quất người ta. Vóc dáng hắn cũng không cao, chỉ có 5 feet 8 inches, nhưng vì từng học karate, khí lực cũng không nhỏ, một khi công kích người khác vẫn có lực sát thương đáng sợ. Hắn đồng dạng không học đại học, sau khi tốt nghiệp trung học bắt đầu làm thuê, cho nên hiện giờ không có địa chỉ cố định.

"Tốt quá!" Benjamin hưng phấn cầm tài liệu của Max Thorndike, "Xem ra thằng nhóc này cũng không đơn giản đâu."

Alex đồng ý nói với cộng sự: "Nhưng chúng ta cũng không thể chứng minh hắn đến tột cùng đã xuống tay với Kennedy hay chỉ giúp Luke ngụy tạo chứng cứ."

"Hiện giờ tình nghi với Susan Tanner đã nhỏ đi, chúng ta có thể đặt trọng điểm trên người hắn và Thiên Hành Giả. Thế nào, mời tới nói chuyện chứ."

"Ừ," Alex gật đầu, "Thuận tiện lấy mẫu DNA, chúng ta rất nhanh có thể biết tóc trên người nạn nhân là của ai."

Hết thảy kế tiếp trở nên rất thuận lợi --

Luke Bryan mặc dù đối với việc mình bị gọi đến cực kỳ phẫn nộ, nhưng vẫn cùng Max Thorndike tới cục cảnh sát. Khẩu cung của gã cũng không có biến hóa gì lớn, hơn nữa cũng phối hợp cung cấp mẫu DNA.

Nhưng bạn của gã không tình nguyện như vậy, hắn tựa hồ đối việc mình bị hoài nghi cảm thấy rất lạ lùng, hơn nữa cự tuyệt cung cấp mẫu DNA. Lúc hắn đập bàn nổi giận đùng đùng. Alex chú ý tới hai tay của hắn có chút quá trơn bóng và phát vàng.

"Anh làm việc ở đâu, Thorndike tiên sinh?" Cảnh thám tóc đen hỏi.

Thanh niên đầu trọc úp úp mở mở trả lời: "Tôi....... Là nhân viên quản lý của một kho hàng nhỏ......"

"Kho hàng gì?"

"...... Kho hàng dược phẩm hóa học......"

Alex cong khóe miệng, mà một đầu khác Benjamin cũng nhịn không được cười rộ lên. Anh con lai vừa nhìn quả đầu bóng lưỡng của Max Thorndike, lại hỏi: "Vậy tóc anh là lúc nào thành như thế vậy? Ừm, đừng nói với tôi là đã lâu rồi, chỗ này của anh --" Anh chỉ chỉ đầu mình, "-- Vùng trán này màu da đen trắng rõ ràng, hẳn là gần đây mới thế phải không?"

Dưới ngọn đèn phiếm trắng, mặt Max Thorndike cùng từ từ rút đi huyết sắc, thậm chí có chút phát xanh. Hắn trừng mắt nhìn Alex, hơn nửa ngày cũng chưa nói gì.

Alex cũng không truy hỏi tiếp, bỏi vì dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, giờ phút này anh cơ hồ có thể khẳng định, mình đã tìm được người cần tìm, mà kế tiếp chỉ còn lại công tác của nhân viên xét nghiệm tóc vàng.

Về án mưu sát của Kennedy Khilaiwi sau nửa tháng đã phá thành công, hung thủ chính là Max Thorndike.

Đầu tiên là DNA, dấu tay của hắn đều khớp với vật chứng tìm được ở hiện trường, sau khi lục soát chỗ ở của hắn phát hiện giày chơi bóng tương xứng với dấu chân ở hiện trường. CSI còn đào ra được trong bồn hoa một bọc nhỏ, bên trong có lọ đựng Axit Clohydric cùng ống nhỏ giọt, còn có một ít đạo cụ SM dính máu. Không hề nghi ngờ gì nữa, qua kiểm nghiệm vết máu này là của cậu bé Kansas đáng thương.

Max đúng là dự mưu sát hại Kennedy Khilaiwi, hắn thậm chí vì cố gắng để cảnh sát khó bắt được đầu mối mà cạo hết tóc và lông trên người, nhưng bộ lông cực nhỏ này vẫn dính một ít trong quần áo hắn, hơn nữa chọn lúc thích hợp nhất rơi trên thi thể, trở thành chứng cứ cho cảnh sát. Việc này có thể nói chính là sự trả thù của âm hồn!

Alex và Benjamin lui tới phòng giam của hung thủ, không ngừng đem chứng cứ mới nhất đặt trước mặt Max Thorndike, sự nỗ lực của họ cùng báo cáo phân tích tường tận của CSI rốt cuộc đã thúc đẩy được người đàn ông này thừa nhận sự thật mình đã giết hại người yêu của bạn.

Mãi cho đến lúc này, cảnh thám tóc đen mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngồi xuống bắt đầu viết báo cáo tường tận vụ án này, mà Benjamin thì càng bận rộn hơn với việc chia sẻ công tác hoàn thiện chứng cứ với CSI. Mà đáng ghét nhất chính là, khi truy tố phạm nhân Alex ngoại trừ phải không ngừng trả lời câu hỏi của kiểm sát trưởng ra, cũng bị luật sư biện hộ dây dưa không ngớt. Anh thường ôm một đống tài liệu chạy trốn tới phòng yên tĩnh nhất của cục cảnh sát, để tránh né nữ luật sư vóc người mảnh khảnh kia, mặc dù cuối cùng vẫn không thể không nói chuyện với cô ta về chi tiết vụ án.

Kỳ thật trong lúc này, Alex rất muốn đem công tác viết báo cáo chuyển về nhà để hoàn thành, nếu không phải kiểm sát trưởng tìm anh tìm đến phi thường tới tấp -- Bởi vì vụ án mạng liên hoàn trước đó còn cần tư liệu liên quan để thẩm tra đối chiếu -- Anh có khả năng thật sự sẽ làm như vậy. Kỳ thật trong đáy lòng anh cất giấu một ý niệm chưa nói ra: Có lẽ có một ngày khi anh đang ở nhà, Maurice Norman sẽ đột nhiên dùng chìa khóa mở cửa nhà.

Anh đương nhiên phải lo lắng việc này, vì từ khi trả lại chìa khóa cho người đàn ông mắt xanh, mãi cho đến khi vụ án của Max Thorndike chính thức được đưa ra công tố, Maurice Norman cũng chưa từng tìm đến anh. Mặc dù mỗi ngày đều bị việc vặt quấn lấy không cách nào thoát thân, khi nằm trên giường cả người uể oải, nhưng anh con lai vẫn hy vọng có thể nghe được tiếng mở cửa.

Trong gần một tháng, chuyện anh kỳ vọng vẫn chưa hề xảy ra......

"Alex, cậu ghi sai từ này rồi......" Benjamin Rupert dùng bút máy khoanh một vòng tròn trên bản báo cáo đưa cho anh.

"Ừm, phải là chữ 'H', tớ viết nó thành 'N' rồi." Anh con lai xoa mắt, "Đáng chết, trước đó tớ viết ngoáy quá chừng."

Cộng sự vạm vỡ cười cười: "Cậu cần nghỉ ngơi, anh bạn, nhìn vành mắt đen thui của cậu kìa."

Alex chỉnh đèn bàn sáng hơn một tí, tiếp tục gõ trước máy tính. "Đừng nói việc này với tớ nữa, Ben." Anh cười khổ nói, "Tớ hiện giờ cần một cốc cafe đặc...... À, cậu có thể để luật sư cần mẫn kia bớt tới tìm tớ, tớ sẽ càng cảm kích hơn."

Ben hắc hắc cười rộ lên: "Sức lực của tớ chỉ đủ vật ngã một tội phạm, cũng không cách nào ngăn cản một người phụ nữ đã gả cho công việc."

Alex cười khổ nhếch khóe miệng, một lần nữa đưa mắt chuyển hướng màn hình máy tính. Mỗi lần trước khi mở phiên tòa công tác chuẩn bị vụn vặt mà còn nặng nề, đặc biệt là đụng tới mấy vụ án liên hoàn, thường chiếm dụng rất nhiều thời gian của anh. Anh nhìn lướt qua hiển thị dưới góc phải màn hình: Đã 8h40 tối rồi, mà báo cáo phải giao cho lão Bob còn thiếu một chồng. Nếu không nhanh lên, ông sẽ đem oán giận của kiểm sát trưởng chuyển hóa thành rít gào ném cho Alex và Ben.

Vốn là một anh chàng đáng tin cậy, Alex nhìn thân hình cực lớn của anh ta cong dưới ngọn đèn, cẩn thận sửa lỗi báo cáo của họ, cười cười. Cộng sự của anh trong giai đoạn phá án cũng không tính là đặc biệt thông minh, nhưng chi tiết đối chiếu, tu bổ về sau lại rất vững chắc. Mặc dù họ trước kia cũng từng tăng ca như vậy đến khuya, song lúc này Alex lại cảm thấy đặc biệt cô đơn. Điện thoại đặt trong túi xách bên người mình thủy chung không muốn vang lên, trong khoảng thời gian này chỉ có mấy tin nhắn ngắn ngủi không cách nào làm cho anh cảm thấy an tâm với tình yêu.

"Anh ấy có lẽ đang vội vàng vướng víu cùng đám giáo sư đánh giá nọ nhỉ." Alex nghĩ đến người đàn ông mắt xanh nọ nén xuống dạ dày đói khát, "Nếu mình gọi điện cho anh ấy có khả năng sẽ làm anh ấy phân tâm, chắc là vậy......"

Thanh âm lạch cạch của bàn phím ở trong phòng làm việc an tĩnh có vẻ rất rõ ràng, ngay khi hai người đều im lặng làm việc, có người gõ cánh cửa mở rộng.

"A, đã quấy rầy rồi, các ngài." Một bé trai nói giọng Trung Quốc mang theo hộp cơm kim loại đứng đằng kia, "Tôi đến đưa bữa tối cho các ngài."

Alex và Ben kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thằng bé kia đi tới. "Chúng tôi không có gọi thức ăn ngoài." Alex nói với nó, anh quả thật nghĩ chờ làm xong sẽ ăn chút gì đó.

"Ừm, đây là có người đặt cho ngài." Bé trai mở hộp cơm in ba chữ Trung Quốc "Phúc Thọ Lâu" ra, hỏi, "Là thám trưởng Alex Li phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy được rồi, xin mời ký nhận."

Alex nghi hoặc ký biên nhận, nhìn thấy danh tính người đặt cơm là "M. Norman". Trong lòng anh có chút xúc động nho nhỏ, sau đó ký tên xuống. Bé trai để lại thức ăn, rời đi.

"Ồ, trời ơi!" Ben kích động mở thức ăn tinh mỹ ra, "Là đồ ăn Trung Quốc, tớ thích cực! Alex, bạn của cậu đưa tới cho cậu sao?"

"Ừm....... Là Morris......."

"Ồ....... Là anh ấy à." Ben ha ha cười rộ lên, "Thật không tồi, Alex, thật không tồi...... Tên kia quá đáng yêu!"

Cảnh thám tóc đen nâng một chén cháo Quảng Đông ấm áp lên, cũng nhịn không được mỉm cười nói: "Đúng vậy. Ăn ngon nhé, anh bạn, tớ phải đi gọi điện thoại!"

Anh chàng vạm vỡ không chút khách khí xé mở đũa, phất tay với anh: "Tớ sẽ nhớ chừa chút cho cậu mà."

Alex cười cười, siết chặt điện thoại di động đi tới góc cầu thang, anh bấm dãy số quen thuộc kia, vừa nghe tín hiệu chuyển máy bỗng dưng có chút khẩn trương.

"Chào buổi tối, cảnh quan của anh....... " Trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Maurice Norman, "Thật vui vì em đã gọi cho anh."

"Xin chào, Morris." Anh con lai cố gắng thoải mái nói, "Cám ơn anh đã đưa bữa tối đến, em........Em đang đói meo đây, còn có Ben nữa."

"Anh đoán em còn chưa ăn cơm phải không, trong nhà cũng không có ai."

"....... Cám ơn anh, gần đây em bề bộn nhiều việc."

"Ừ, anh hiểu mà, anh cũng vậy."

"Nhưng mà --" Alex có chút vội vàng bổ sung, "-- Có lẽ cuối tuần này sẽ có thời gian rảnh, em muốn nói....... Thứ bảy và chủ nhật đều rảnh. Anh biết đó, vật chứng cho vụ án của Kennedy căn bản đã bổ sung hoàn tất, chỉ cần thông báo với kiểm sát trưởng và luật sư biện hộ. Max Thorndike, hắn bị tố cáo mưu sát cấp 1, bốn tháng sau mở phiên tòa thẩm tra xử lý. Cho nên em......"

"Sao?" Trong thanh âm của Maurice Norman dường như mang theo ý cười.

Lòng bàn tay Alex đổ đầy mồ hôi, anh lặng lẽ hít một hơi: "Cho nên........ Em hy vọng cuối tuần này anh có thể sang đây một chuyến, nếu...... Nếu anh rảnh rỗi."

"Ừm," Người đàn ông bên đầu kia điện thoại nở nụ cười, "Anh rảnh, anh vừa mới kết thúc buổi đánh giá thăng chức. Nhưng mà Alex, nếu không phải có lý do gì đặc biệt, anh thật sự không muốn quấy rầy em, gần đây em bề bộn nhiều việc, anh biết."

Trên mặt anh con lai bắt đầu đỏ lên, anh tựa hồ đã hiểu được hóa ra tiến sĩ vẫn luôn ôn nhu này cũng có lúc giảo hoạt như hồ ly. "Được rồi......" Anh đầu hàng thở dài, "Em đương nhiên có đầy đủ lý do."

Giọng nam trầm thấp càng trở nên dễ nghe, giống như đang mỉm cười: "Anh nghe đây, Alex thân ái......"

Thời tiết cuối tuần vô cùng tốt, chưa có tuyết rơi, trên bầu trời có vầng thái dương màu vạng nhạt. Ánh mặt trời từ sau tầng mây thấm qua, mơ hồ mang theo hơi ấm của mùa xuân. Trong thời tiết tốt như vậy, tựa hồ mỗi người đều nguyện ý ra ngoài, mà bởi vì vụ án bản thân vừa mới tránh thoát vài nguy cơ phỏng vấn Alex cùng khách của anh lại ở yên trong nhà.

"Trời ạ!"

Người đàn ông tuấn mỹ này tựa đầu trên tấm gương của nhà vệ sinh, thật muốn hung hăng đập đầu mình mấy cái, anh nhắm mắt lại, có thể ngửi được mùi thơm của món ăn Trung Quốc sực nức trong phòng bếp.

"Mình đã nói cái gì thế này? 'Em rất muốn ăn thức ăn anh làm........Gần đây dạ dày em khó chịu...... ’ Quá buồn nôn, thật con mẹ nó ngốc!" Anh con lai tóc đen dưới đáy lòng âm thầm ảo não, "Mình cư nhiên lại nói vậy, quả thực như đàn bà!"

Anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, lại cẩn thận không để cho Maurice Norman bận rộn trong phòng bếp phát giác. Kỳ thật anh biết mình rất vui được nhìn thấy y, thậm chí vì y có thể sảng khoái đáp ứng mà vui sướng, nhưng một khi gặp mặt, loại khó xử này vẫn khiến chân tay anh luống cuống.

"Alex?"

Cửa đột nhiên vang lên tiếng động khiến anh con lai bị dọa giật mình, anh cuống quít đứng thẳng người, nhìn thấy người đàn ông mắt xanh đi tới, đỡ khuỷu tay anh: "Em làm sao vậy? Khó chịu sao?"

"À, không có, không có." Alex cười cười với y, "Em chẳng qua........ Ừm, vừa mới uống vitamin."

"Vậy là tốt rồi." Maurice Norman kéo anh ra ngoài, "Đến đây nào, anh đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, nếm thử xem, trong đó có hai loại thức ăn mới."

Trên bàn ăn bày chén đũa, còn có mấy món Trung Quốc, Alex có thể nhận ra trong đó dường như là trần bì hầm bí đao.

"Kỳ thật học nấu cũng không khó lắm, nhưng anh phát hiện tư liệu về món ăn Trung Quốc đặc biệt khó tìm." Maurice Norman để Alex ngồi xuống, nhét đũa vào trong tay anh, "Anh cũng có chút không quen tay, nếu khó ăn nhớ nhổ ra nhé."

"Ờ, em nghĩ em sẽ nhét căng bụng đó." Alex cười đưa một miếng thịt gà vào miệng, sau đó giơ ngón tay cái lên, "Anh hoàn toàn có thể trở thành một đầu bếp tập sự, Morris."

"Cám ơn, song anh nghĩ anh vẫn nên luyện tập phương pháp thái đồ ăn của Trung Quốc trước thì tốt hơn." Người đàn ông mắt xanh cũng cười lên, hài hước nghịch ngợm đôi đũa.

Y vẫn giống như trước đây, Alex nhìn người đàn ông đối diện nghĩ. Mặc dù Maurice Norman dùng chút quỷ kế nhỏ thể hiện với anh, nhưng vẫn đáng yêu như trước, cũng hài hước và dịu dàng, cũng khiến anh cảm thấy ấm áp là thế. Mà thay đổi chính là anh, Alex biết mình càng yêu y hơn.

"Anh nói có tin tốt, đúng không, Morris?" Người đàn ông tóc đen mở một chai rượu nho ra, "Em đặc biệt chuẩn bị này."

"Cám ơn, đúng là vậy." Tiến sĩ giơ ly lên để anh rót đầy vào, đứng trước mặt anh, "Còn nhớ rõ chuyện anh xin lên chức phó giáo sư không, Alex."

Cảnh thám tóc đen gật đầu: "Đương nhiên."

"Anh đã được thông qua."

"Trời ạ, Morris!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Người đàn ông mắt xanh đắc ý cười rộ lên, "Không mừng cho anh sao, Alex?"

"Đương nhiên, chúc mừng anh! Anh con lai cùng y cạn một ly, sau đó nhẹ nhàng ôm y. Alex nói không nên lời cảm thụ trong lòng mình —— Anh đương nhiên cảm thấy vui mừng, cực kỳ vui mừng! Loại vui sướng này cùng khi anh phá được một vụ án hoàn toàn bất đồng, tựa hồ còn có thêm một loại cảm giác hạnh phúc.

Hai tay Maurice Norman ôm lấy Alex, y hôn lên tóc mai của người yêu, cười nói: "Nhìn này, anh nói rồi anh có thể mà, đúng không? Anh phải cảm ơn em vẫn luôn lo lắng cho anh, bây giờ em có thể yên tâm rồi."

"Quả thật là vậy, 'giáo sư'."

"Vậy bây giờ ngồi xuống, kể cho anh nghe một chút về công việc của em đi." Maurice Norman đặt anh lên ghế, "Hiện giờ hung thủ đã bắt được, hắn có nói động cơ giết người không?"

"Anh nói đến Max?" Cảnh thám tóc đen cười khổ lắc đầu, "Đương nhiên, lý do hắn xuống tay với Kennedy cực kỳ buồn cười: Hắn nói hắn yêu Luke Bryan."

"Hửm?"

"Hắn yêu Luke, mà Kennedy lại vứt bỏ Luke, điều này làm cho hắn nổi cơn tanh bành." Alex bất đắc dĩ nói, "Em cảm thấy có đôi khi suy nghĩ của con người thật sự là thiên kỳ bách quái, Luke mặc dù rất thương tâm, nhưng không hề làm gì Kennedy, vừa vặn Max nổi lên sát tâm."

Maurice Norman lại nhún vai, cười nói: "Nhưng anh cảm thấy không kỳ quái chút nào."

Alex nhíu mày nhìn y.

Người đàn ông mắt xanh buông đôi đũa trong tay, vươn tay sờ sườn mặt của anh con lai: "Chẳng lẽ em không rõ sao, Alex, đối với bất luận kẻ nào mà nói, chuyện của người yêu so với bản thân mình còn quan trọng hơn, cho dù có nhỏ nhặt không đáng kể mấy, đều rất dễ khiến cho trong lòng hắn nổi lên một hồi bão táp. Tựa như lúc em lo lắng cho buổi đánh giá thăng chức của anh, tựa như anh lo lắng em một mình quay về thành phố Jersey....... Với chúng ta mà nói, không có chuyện nào so với chuyện nào của hai bên là quan trọng hơn. Tội của Max Thorndike ở chỗ, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy được người mình yêu, hơn nữa vì vậy mà trở nên ích kỷ và tàn nhẫn, đồng thời........Hắn không rõ làm như vậy, kỳ thật cũng thương tổn người hắn yêu."

Alex cảm thấy cảm giác ấm áp trên sườn mặt chậm rãi thấm đến đáy lòng, anh nhịn không được đè cánh tay kia xuống, đem nó gắt gao dán trên da.

"Đúng vậy, Morris, là như thế đấy." Anh nói với người đàn ông trước mặt, "Lần sau chúng ta cùng đến thành phố Jersey, được không?"

Phó giáo sư trẻ tuổi gật đầu: "Tại sao không chứ?"

"Cám ơn, nhưng trước hết, có thể cho em một nụ hôn không?"

"Ừm...... " Maurice Norman đứng dậy đi tới trước mặt anh, mỉm cười cong thắt lưng, dùng thanh âm ngọt ngào nói, "Anh rất sẵn lòng, cảnh quan."

Nói tóm lại, mùa đông này vẫn xem như ấm áp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.