Giờ thứ 44 của 45
Sachs dừng lại khi đến mép hồ. Sương mù, như được dát một lớp áo màu hồng và đỏ của ánh bình minh, lơ lửng thành những mảng lớn hình thù ma quái trên mặt nước tĩnh lặng và xám xịt.
“Chạy tiếp đi”, cô hét lên với Percey và Bell. “Về rặng cây đằng kia.”
Cô đang chỉ tay về phía nơi ẩn náu gần nhất – một rặng cây rậm rạp ở phía cuối đồng cỏ rộng nằm bên kia hồ nước. Nó còn cách chỗ họ khoảng hơn 100 thước nữa nhưng dù sao cũng vẫn là nơi ẩn náu gần nhất lúc này.
Sachs liếc nhanh về phía khu nhà gỗ. Không thấy bóng dáng Jodie đâu cả. Cô thụp người xuống nép sát cạnh xác của một trong những cảnh sát bảo vệ. Tất nhiên bao súng của anh ta đã trống trơn, cả những băng đạn cũng không còn. Cô biết trước là Jodie đã lấy những vũ khí đó đi, nhưng cô vẫn hy vọng còn điều gì đó mà hắn không ngờ tới.
Hắn cũng là người thôi, Rhyme...
Và sau một hồi cuống cuồng sờ lần trên cái xác lạnh ngắt cô cũng tìm thấy thứ cô đang tìm kiếm. Khi kéo hẳn gấu quần của người cảnh sát bảo vệ lên trên ống đồng, cô rút ra được thứ vũ khí dự phòng vốn được anh ta dắt trong chiếc bao phía trên mắt cá. Một khẩu súng ngu xuẩn. Một khẩu Colt ổ xoay bé tí với năm viên đạn, nòng súng ngắn choằn chưa đến hai inch.
Cô liếc về phía khu nhà gỗ đúng lúc khuôn mặt của Jodie hiện ra trên cửa sổ. Hắn nâng khẩu súng trường săn lên. Sachs quay ngoắt lại và nã vội một phát súng. Cửa kính vỡ choang cách mặt hắn chỉ trong gang tấc khiến hắn phải loạng choạng hụp đầu vào trong phòng.
Sachs chạy vòng quanh mép hồ đuổi theo Bell và Percey. Họ chạy như điên, lạng bên này rồi lại tránh sang bên kia, xuyên qua đồng cỏ đẫm sương.
Họ mới chỉ chạy xa khỏi ngôi nhà gỗ được gần 100 thước trước khi nghe thấy phát súng đầu tiên. Đó là một tiếng súng nổ đanh giòn, rền vang qua các gốc cây. Viên đạn cảy tung mặt đất ngay sát chân Percey.
“Nằm xuống”, Sachs gào lên. “Đằng kia!” Cô chỉ tay về một hõm đất nông trên mặt cỏ.
Họ lăn xuống đất đúng lúc hắn nổ súng tiếp. Nếu Bell vẫn còn đứng thẳng như trước đó viên đạn chắc chắn đã xuyên vào giữa hai vai anh.
Họ vẫn còn cách xa 50 feet tính từ vạt cây gần nhất có thể dùng làm nơi ẩn nấp. Nhưng cố chạy tới đó vào lúc này chẳng khác gì tự sát. Có vẻ như Jodie không hề kém một chút nào so với khả năng thiện xạ của Stephen Kall khi còn sống.
Sachs vụt nhô đầu lên trong tích tắc.
Cô không kịp nhìn thấy gì mà chỉ nghe thấy một tiếng nổ. Một thoáng sau viên đạn rít lên veo véo trong không khí ngay sát cạnh cô. Sachs lại cảm thấy nỗi kinh hoàng đến mụ mẫm người giống như khi ở sân bay. Cô úp mặt mình xuống lớp cỏ mùa xuân mát lạnh, thấm đẫm sương đêm và mồ hôi của chính cô. Hai tay cô run bắn.
Bell ngẩng lên thật nhanh rồi lại hụp đầu xuống.
Lại một phát súng nữa. Đất bắn tung toé ngay sát mặt anh.
“Tôi nghĩ tôi đã trông thấy hắn”, viên thám tử nói. “Có mấy bụi cây phía bên phải ngôi nhà. Trên ngọn đồi kia kìa.”
Sachs thở liền ba hơi thật nhanh. Rồi cô lăn người sang bên phải khoảng năm feet, ngẩng đầu lên thật nhanh, rồi lại cúi xuống.
Lần này Jodie quyết định chưa nổ súng nên cô tranh thủ nhìn được khá rõ. Bell nói đúng: Tên giết người đang ở bên sườn một ngọn đồi, ngắm bắn họ bằng một khẩu súng trường săn hươu có kính ngắm; cô đã thoáng nhìn thấy ánh sáng lấp loáng từ ống kính hắt ra. Hắn không thể bắn được họ tại vị trí họ đang nấp lúc này nếu như họ nằm yên. Nhưng tất cả những gì hắn phải làm là đi lên đỉnh đồi. Từ vị trí cao nhất này hắn có thể bắn xuống hố đất mà họ đang ẩn náu – một khu vực tiêu diệt hoàn hảo.
Năm phút trôi qua mà không có thêm phát súng nào. Chắc hắn đang tìm đường lên đỉnh đồi, cho dù có phải thận trọng hơn – hắn biết Sachs có súng và hắn cũng đã thấy cô bắn giỏi như thế nào. Liệu họ có thể trốn hắn mãi được không? Khi nào thì chiếc trực thăng chở đội SWAT mới tới đây?
Sachs nhắm chặt mắt lại, hít ngửi mùi đất, mùi cỏ tươi.
Cô nghĩ đến Lincoln Rhyme.
Cô hiểu rõ hắn hơn bất kỳ ai khác, Sachs...
Cô sẽ không bao giờ hiểu được hung thủ cho đến khi cô bước trên những nơi hắn từng bước, cho đến khi cô lần theo những dấu vết tội ác của hắn....
Nhưng, Rhyme, cô tự nhủ, đây đâu phải là Stephen Kall. Jodie không phải là kẻ giết người mà tôi biết. Những nơi tôi đã đi qua cũng đâu phải hiện trường vụ án mà hắn gây ra. Cái mà tôi đã nhập vào cũng không phải là suy nghĩ của hắn...
Cô cố tìm một cái hố thấp nào đó trên mặt đất có thể dẫn họ an toàn chạy tới rặng cây nhưng không có gì. Chỉ cần họ nhúc nhích khoảng năm feet về bất kỳ hướng nào, coi như hắn đã có một mục tiêu ngon lành.
Hừ, đằng nào thì cũng chỉ một phút nữa thôi họ sẽ trở thành những mục tiêu ngon lành của hắn, khi hắn đã lên được đỉnh đồi.
Và đột nhiên ý nghĩ đó nảy ra trong đầu cô. Rằng những hiện trường vụ án cô đã từng khám nghiệm thực sự là hiện trường của tên Vũ công. Có thể hắn không phải là kẻ đã bắn phát súng giết chết Brit Hale hoặc gài quả bom làm nổ tung máy bay của Ed Carney hoặc vung con dao giết hại John Innelman trong tầng hầm toà nhà văn phòng.
Nhưng Jodie vẫn chính là hung thủ.
Hãy nhập vào suy nghĩ của hắn, Sachs, cô nghe thấy Lincoln Rhyme đang nói.
Vũ khí đáng sợ nhất của hắn – vũ khí đáng sợ nhất của mình là đánh lạc hướng.
“Cả hai người”, Sachs hô to, và quan sát xung quanh, “Tới chỗ kia.” Cô chỉ tay về phía một khe đất thấp.
Bell liếc nhìn cô. Cô có thể thấy là anh cũng khát khao tóm được tên Vũ công đến nhường nào. Nhưng ánh mắt cô lúc này cho anh biết một điều rằng tên giết người kia là con mồi của cô và chỉ mình cô thôi. Không bàn cãi và không tranh luận gì hết. Rhyme đã cho cô cơ hội này và không điều gì trên đời có thể ngăn cô làm cái việc cô chuẩn bị làm.
Người thám tử nghiêm nghị gật đầu và anh kéo Percey trườn theo mình xuống khe hõm rất nông trên mặt đất.
Sachs kiểm tra khẩu súng ngắn. Còn bốn viên đạn.
Thế là nhiều rồi.
Quá đủ là khác...
Nếu mình tính đúng.
Đúng không? Cô tự hỏi, mặt vẫn nẹp chặt xuống lớp đất ẩm ướt và ngai ngái. Và cô quyết định dứt khoát rằng, đúng, mình tính đúng… Một đòn tấn công trực diện không phải là cách ra tay của tên Vũ công. Đánh lạc hướng.
Và đó chính là điều mình sẽ tặng hắn.
“Nằm xuống. Cho dù có chuyện gì, cũng cứ nằm yên.” Cô chống tay vào đầu gối để nhổm dậy, hé mắt nhìn qua gờ đất. Chuẩn bị sẵn sàng, tự trấn an mình. Hít thở thật chậm rãi.
“Đó sẽ là phát súng từ khoảng cách 100 thước, Amelia”, Bell thì thào. “Với một khẩu súng cụt nòng ư?”
Cô phớt lờ anh.
“Amelia”, Percey gọi. Người nữ phi công đăm đăm nhìn Sachs hồi lâu rồi hai người phụ nữ cùng nhoẻn miệng chia sẽ một nụ cười. “Thấp đầu xuống”, Sachs ra lệnh và Percey làm theo, nép sát người vào trong lớp cỏ.
Amelia Sachs đứng dậy.
Cô không cúi khom người, không quay nghiêng người lại để tạo thành một mục tiêu khó bắn hơn. Thay vào đó cô đường hoàng tạo thành tư thế đứng bắn hai tay quen thuộc. Quay mặt về phía ngôi nhà, về phía mặt hồ, đối diện với bóng người nằm sấp trên lưng triền đồi, kẻ đang chĩa thẳng ống ngắm vào cô. Khẩu súng ngắn cụt nòng bỗng nhẹ bẫng như một ly whiskey trên tay cô.
Cô ngắm thẳng vào điểm phản chiếu ánh nắng lấp loáng của chiếc ống ngắm quang học, cách chỗ cô đứng phải đến cả một sân bóng bầu dục.
Mồ hôi và sương sớm đang đọng lại trên mặt cô.
Hít, thở, hít, thở.
Thật bình tĩnh.
Chờ đợi...
Một cảm giác run rẩy chạy dọc sống lưng, lan ra hai cánh tay của cô rồi xuống bàn tay. Cô cố ép mình xua đi nỗi sợ hãi.
Hít, thở…
Lắng nghe, lắng nghe đi…
Hít, thở…
Nào!
Cô quay ngoắt lại một vòng và khuỵu gối xuống đúng lúc khẩu súng trường thò ra từ lùm cây phía sau cô, cách đó khoảng 50 feet, khạc đạn. Viên đạn rít lên xé toạc khoảng không ngay trên đầu cô.
Sachs nhận ra cô đang nhìn thẳng vào khuôn mặt bàng hoàng của Jodie, khẩu súng trường săn vẫn còn áp bên má hắn. Hắn chợt nhận ra rằng sau bao nhiêu công sức hắn đã không đánh lừa được cô. Rằng cô đã đoán ra chiến thuật của hắn. Đoán ra việc hắn đã bắn vài phát ở bên hồ, rồi kéo xác một trong những người cảnh sát bảo vệ lên triền đồi và dựng anh ta ở đó với một trong hai khẩu súng trường săn để giữ họ nằm bẹp dưới hố đất trong lúc hắn chạy ra lối đi và vòng về phía sau lưng họ.
Đánh lạc hướng…
Trong một khoảnh khắc không một ai trong hai người nhúc nhích.
Không khí cũng hoàn toàn tĩnh lặng. Không còn những mảng sương mù mờ ảo giăng qua, không còn tiếng vạt cỏ hoặc những cành cây rầm rì trong gió.
Một nụ cười nhạt thoáng hiện lên trên mặt Sachs khi cô nâng khẩu súng ngắn lên bằng cả hai tay.
Khiếp đảm, hắn cuống cuồng giật vỏ đạn ra khỏi khẩu súng trường săn hươu và nạp một viên đạn khác. Đúng khi hắn lại vừa tì khẩu súng lên má thì Sachs nổ súng. Hai phát.
Cả hai viên đều trúng đích. Nhìn thấy hắn ngã ngửa ra sau, khẩu súng trường bắn tung trong không khí như cây gậy của cô nàng dẫn đầu đoàn diễu hành[122].
“Ở lại với chị ấy, thám tử!”, Sachs gọi Bell rồi lao vụt về phía Jodie.
Cô tìm thấy hắn trong vạt cỏ, nằm ngửa mặt lên trời.
Một trong hai viên đạn Sachs bắn ra đã làm vỡ nát vai trái của hắn. Viên kia xuyên thẳng qua chiếc ống ngắm quang học, phá toang cả lớp vỏ bằng kim loại và thuỷ tinh trước khi khoan vào mắt phải tên giết người. Khuôn mặt hắn lúc này bê bết máu.
Cô giương khẩu súng bé tí của mình lên, cảnh giác vận sực sẵn vào ngón tay đặt trên cò và gí sát nòng súng vào thái dương hắn. Cô bắt đầu lục lọi và móc trong túi áo của hắn ra một khẩu Glock cùng một lưỡi dao dài làm từ chất các bua. Ngoài ra cô không tìm thấy thứ vũ khí nào khác.
“An toàn rồi”, cô gọi.
Khi cô đứng dậy, móc chiếc còng tay của mình từ trong bao ra, tên Vũ công khẽ ho và khạc nhổ, quờ tay lau máu ra khỏi con mắt còn lành lặn của hắn. Rồi hắn rướn đầu lên và nhìn ra ngoài đồng cỏ. Hắn nhìn thấy Percey Clay đúng lúc cô đang chậm rãi đứng lên từ trong vạt cỏ, mắt trừng trừng nhìn kẻ vừa tấn công mình.
Toàn thân Jodie dường như run bắn khi hắn trợn mắt nhìn cô. Lại một tràng ho nữa và sau đó là một tiếng rên khàn đục. Hắn làm Sachs giật mình bằng cách gạt vào chân cô bằng cánh tay không bị thương. Hắn bị thương rất nặng – thậm chí là nguy kịch – và hầu như không còn chút sức lực nào. Đó là một cử chỉ thật lạ lùng, giống như khi người ta gạt một con chó Bắc Kinh vòi vĩnh ra khỏi hướng nhìn của mình.
Cô bước lùi lại, nòng súng vẫn cảnh giác chĩa thẳng vào ngực hắn.
Amelia Sachs đã hoàn toàn không còn là mối quan tâm của tên Vũ công Quan tài. Càng không phải những vết thương của hắn cùng cơn đau khủng khiếp mà chắc chắn những vết thương đó đang gây ra. Chỉ còn đúng duy nhất một điều trong tâm trí hắn lúc này. Bằng một cố gắng phi thường hắn lăn người nằm sấp xuống và vừa rên rỉ vừa cào cấu mặt đất như điên cuồng, hắn bắt đầu bò rướn về phía Percey, về phía người phụ nữ mà hắn được thuê giết.
Bell lại gần Sachs. Cô đưa cho anh khẩu Glock và hai người cùng lăm lăm chĩa súng của mình vào tên Vũ công. Họ hoàn toàn có thể chặn hắn lại một cách dễ dàng – hoặc giết hắn. Nhưng cả hai vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn tên giết người đáng thương đang tuyệt vọng mê mải trong sứ mệnh của mình đến nỗi hắn dường như không hề biết rằng mặt và vai mình đã bị bắn nát.
Hắn cứ thế rướn lên được vài feet nữa, chỉ hơi dừng lại để chộp lấy một hòn đá sắc cạnh to cỡ quả bưởi chùm. Để rồi lại tiếp tục bò trườn về phía con mồi. Không nói lấy một lời, người ướt sũng mồ hôi và máu, khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn. Ngay chính Percey, người có mọi lý do để căm thù hắn, để lẽ ra phải giằng lấy khẩu súng ngắn trên tay Sachs và kết liễu mạng sống của tên giết người ngay tại chỗ này, ngay chính cô cũng ngỡ ngàng chết lặng, đứng nhìn những cố gắng tuyệt vọng nhằm kết thúc công việc mà hắn đã bắt đầu.
“Đủ rồi đấy”, cuối cùng Sachs gằn giọng. Cô cúi xuống và giằng ném hòn đá ra xa.
“Không”, hắn khò khè. “Không…”
Cô bập còng lên tay hắn.
Vũ công Quan tài bật ra một tiếng rên thê thảm – cũng có thể là vì cơn đau của hắn nhưng dường như tiếng rên bật ra chủ yếu vì nỗi thất bại và mất mát không sao chịu nổi – và thả bịch đầu xuống đất.
Hắn nằm bất động. Ba người đứng quanh hắn, nhìn máu của hắn thấm ướt mặt cỏ và những khòm nghệ tây vô tội. Chỉ một lát sau tiếng kêu khắc khoải của những con chim lặn gavia ngoài hồ bị át đi hoàn toàn trong tiếng phạch phạch phạch của một chiếc trực thăng đang bay lướt qua những ngọn cây. Sachs nhận thấy Percey ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình ra khỏi kẻ đã gây ra cho cô không biết bao nhiêu đau khổ, người nữ phi công đứng ngây ra như bị thôi miên trước cảnh chiếc máy bay cồng kềnh xé toang bầu không khí đẫm sương và nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt cỏ.
Chú thích
[122]Tại Mỹ trong những dịp lễ lớn, nhất là ngày Quốc khánh (ngày 4 tháng 7), thường có các hoạt động diễu hành trên đường phố. Dẫn đầu đoàn diễu hành là một cô gái trẻ với cây gậy chỉ huy ngắn trên tay.