CHƯƠNG 29:
“Bởi vì vẫn không tìm được người này, thậm chí sự tồn tại của người này có phải là thật hay không đều còn trong vòng nghi vấn, cho nên manh mối này liền tạm thời để sang một bên, lực lượng cảnh sát cũng chỉ nhắc lại đại khái với chúng tôi.”
Trương Truyện Tỳ ừ một tiếng, suy tư một chút mới chậm rãi nói: “Nếu như người này xác thực không phải là ảo giác của bà lão kia mà thật sự tồn tại, vậy hắn thật sự có hiềm nghi rất lớn.”
Đó là một địa phương nhỏ, giao thông cũng không phát triển, ra ra vào vào đều phải đi ngang đường cái, người này làm sao đi tới đó được? Rồi lại rời đi bằng cách nào? Người bình thường tới đó, bất kể hắn là hành khách đi xe hay tự mình lái xe đều nhất định phải có người nhìn thấy hắn mới đúng, nhưng bây giờ ngoại trừ bà lão kia, không có một người có ấn tượng với hắn, tình huống này, chỉ có thể là do hắn có ý định che giấu hành tung của mình.
Một người bình thường không có sợ hãi e ngại trong lòng, cần gì phải làm như thế?
Trương Truyện Tỳ suy tư.
“Em nói, nếu như có một người có ý định che giấu hành tung của mình, vậy khi hắn biết được có người đã nhìn thấy hắn, thì hắn sẽ có phản ứng gì?”
Trương Truyện Doanh đập tay xuống giường hưng phấn nói: “Không sai! Anh, hai ta thật không hổ là anh em, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau!”
Tiếng nói vừa dứt liền nghe ngoài cửa có người xì một tiếng, hai anh em cùng nhau nhìn lại, là Vương Cẩm.
Trương Truyện Doanh liền đen mặt, Trương Truyện Tỳ lại không có cảm giác, trái lại cười nói: “Đến rất đúng lúc, Truyện Doanh đang nói về vụ án kia, mau vào nghe một chút.” Nói xong cậu liền vỗ vỗ vị trí bên người, ra hiệu hắn đi sang ngồi.
Vương Cẩm thần sắc nhàn nhã, nghênh ngang đi tới ngồi xuống bên người cậu.
“Tiểu Niên, Truyện Bích đi học chưa ? Buổi trưa mọi người đã ăn cái gì?”
Vương Cẩm nhìn cậu một cái, hơi hơi bất mãn nói: “Thì là ăn cơm thừa với thức ăn thừa của tối hôm qua, không phải cậu bảo chúng tôi ăn hết sao?”
Trương Truyện Tỳ hài lòng, cười động viên: “Đừng lãng phí mà.”
Hai người bọn họ đối đáp, thần sắc, ngôn ngữ, tay chân, không một chút không giống một đôi vợ chồng đã quen với cuộc sống hằng ngày, Trương Truyện Doanh ở bên cạnh nhìn, sắc mặt liền càng ngày càng đen, mãi đến khi Trương Truyện Tỳ quay đầu giục hắn nói tiếp, hắn mới miễn cưỡng khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung, trước tiên đem tư tình cá nhân đặt sang một bên.
“… Em nói đến chỗ nào rồi?”
“Người kia nếu như biết có người nhìn thấy hắn.”
“À, đúng.”
Vì muốn dụ người này xuất hiện, lực lượng cảnh sát đã sắp xếp cho một vài tờ báo đưa tin mơ hồ, nói rằng có một người hàng xóm tận mắt nhìn thấy một người đàn ông khả nghi xuất hiện ở gần hiện trường, đồng thời giống như đúc diện mạo của người đàn ông mà mẹ của nạn nhân đã mơ thấy. Lực lượng cảnh sát cho rằng một khi tin này được tung ra, người bình thường chỉ cảm thấy ‘Uây, thật hồi hộp!’, nhưng nếu như người đàn ông kia thực sự là hung thủ, thì nhất định hắn sẽ đứng ngồi không yên, chỉ sợ đã lưu lại manh mối gì, thậm chí nói không chừng sẽ quay lại đây lần nữa, giết người diệt khẩu.
“Cảnh sát nghĩ lầm rồi.” Vương Cẩm nhàn nhạt nói: “Nếu đổi lại tôi là hung thủ, thì tôi sẽ không làm gì cả.”
Trương Truyện Tỳ nghiêm túc suy nghĩ một phen, gật đầu đồng ý.
“Không sai, lúc cảnh sát và truyền thông đều đang để ý cao độ thì án binh bất động mới là phương pháp ổn thỏa nhất… Mồi nhử này tám phần mười sẽ phí công vô ích, lực lượng cảnh sát hẳn là không dụ được hắn?”
Trương Truyện Doanh gật gật đầu.
“Cho nên người đàn ông này rốt cuộc có tồn tại hay không, lực lượng cảnh sát vẫn luôn không nắm chắc được. Em ngược lại cho rằng thật sự có người này, hơn nữa người này chính là hung thủ, bởi vì lúc đó sự việc đang ồn ào, cho nên hắn tạm thời lẫn trốn, cái này cũng có thể là lý do thời gian hắn gây án mạng tiếp theo cách án mạng này đến ba tháng.”
Trương Truyện Tỳ trầm ngâm nói: “Nếu như nói như vậy … Sau khi xảy ra án anh đã bói một quẻ, quái tượng biểu hiện Tốn Cung: Tốn vi phong, lục trùng kiền cung: Thiên sơn độn. Người này có thể không phải đang lẫn trốn mà là rất tự do. ”
Trương Truyện Doanh cười cười nói: “Sau khi lực lượng cảnh sát đem tư liệu giao lại đây, em cũng đã bói một quẻ.”
Trương Truyện Tỳ cảm thấy hứng thú, hỏi vội: “Quái tượng của em như thế nào?”
” Khảm cung: Khảm vi thủy, lục trùng đoái cung: Trạch thủy khốn, lục hợp. Quái tượng biểu hiện hắn đang ở đông nam, nơi có bờ nước, có chỗ trũng, rời nhà rất xa, hơn nữa còn dính vết máu. Em sợ rằng hung thủ lại muốn gây án, chỉ là đông nam phạm vi quá rộng, không có cách nào biết được vị trí cụ thể. Lúc đó đã sắp đến tết, kết quả không quá hai ngày quả nhiên có tin tức, nói ở huyện Phủ Điền tỉnh Phúc Kiến trong vòng năm ngày có sáu đứa bé bị chết đuối, em liền lập tức dẫn người đuổi tới.”
(Mấy từ chuyên dùng của nghề bói toán, mình không biết edit làm sao)
Trong sáu đứa bé này có bốn đứa là họ hàng với nhau, bởi vì sắp ăn tết, họ hàng các nơi đều tụ họp về rất đông, mấy đứa bé cũng cùng nhau đùa giỡn, kết quả ngày ấy bốn đứa bé đi chơi rồi bỗng nhiên mất tích.
Lực lượng cảnh sát sau khi được báo án đã đến điều tra những camera giám sát bên đường nhưng không có thu hoạch, mãi đến tận ba ngày sau mới có người dân ở địa phương phát hiện thi thể một đứa bé kẹt ở gốc cây mộc lan bên bờ sông, sau khi vớt lên không chỉ tìm thấy thi thể ba đứa bé còn lại, mà còn còn vớt được thêm hai đứa bé khác.
Vì không phát hiện được người khả nghi nào ở gần đó, bởi vậy lực lượng cảnh sát đã kết luận đây là một vụ tử vong bất ngờ đồng loạt. Đám trẻ con đại khái là lúc chơi đùa ở bờ sông, có một đứa trượt chân rơi xuống nước, những đứa bé khác cố tìm cách kéo lên, nhưng do còn nhỏ sức yếu, kết quả là tất cả đều bị kéo xuống nước.
“Sau đó em cũng đến hiện trường nhìn một chút, anh đoán thử xem em phát hiện được gì?”
“Cái gì?”
“Tại bờ sông, có một đoạn gỗ Hoàng Dương.”
Ấn tượng của người bình thường đối với gỗ Hoàng Dương chỉ là một loại gỗ dùng để chế tác hàng mỹ nghệ và đồ gia dụng, nhưng thực chất cây Hoàng Dương lại là một loại gỗ khá thần bí, mỗi năm nó chỉ dài một tấc, tuyệt không dài hơn, mà nếu như gặp năm nhuận, thì nó lại rút ngắn đi một tấc, nhà thơ Tô Thức cũng từng có một bài thơ: “Viên trung thảo mộc xuân vô số, chích hữu hoàng dương ách nhuận niên.” Cổ nhân cũng từng lấy làm kỳ lạ đối với loại cây thần bí không có cách nào để giải thích này. Còn ở huyền môn đạo gia, cây Hoàng Dương còn có một tác dụng —— đặt nó vào trong nước, có thể nhờ vào đó để tập hợp lại những âm hồn trong nước.
(Viên trung thảo mộc xuân vô số, chích hữu hoàng dương ách nhuận niên: Trong vườn cây cỏ xuân vô số, chỉ có hoàng dương sợ năm nhuận)
Trương Truyện Doanh than thở: “Trước đó, trưởng bối trong nhà nói rằng vụ án ở Trùng Khánh là có người thi hành thuật kéo dài tính mạng, em cũng không tin tưởng lắm, dù sao loại phép thuật thâm độc này chỉ thấy trong sách cổ, từ lâu đã không nghe nói trong cuộc sống hiện thực có người dùng loại thuật cái này. Chỉ khi nhìn thấy cây Hoàng Dương kia, em mới tin là thật sự có người đang muốn rút lấy âm hồn của những đứa bé, thi hành việc nghịch thiên đó.”
Một khi xác định động cơ gây án của hung thủ, Trương Truyện Doanh liền biết bước kế tiếp hắn muốn làm gì .
Đứa trẻ áo đỏ cộng với sáu đứa trẻ ở Phủ Điền, phải cần thêm sáu người nữa mới có thể đạt thành số lượng mười ba người. Nói cách khác, tiếp theo hung thủ còn muốn giết chết sáu đứa trẻ nữa, trong đó năm đứa sẽ là chết chìm.
Nhưng mà, mặc dù biết bước hành động kế tiếp của hung thủ, nhưng đến cùng ai biết hắn sẽ gây án ở chỗ nào? Dù sao ở toàn bộ khu vực đông nam, những đứa bé đến tuổi đó nhiều vô số kể, những nơi có nước cũng nhiều không kể xiết, con nít sức chống cự rất yếu ớt, người có tâm muốn giết thì chỉ cần chúng rời đi tầm mắt của người lớn nửa phút là đủ rồi!
Lúc đó Trương Truyện Doanh đã biết mục tiêu gây án của hung thủ đều là lựa chọn ngẫu nhiên, vị trí của năm đứa trẻ đầu tiên sẽ không cách nào xác định, chỉ sợ là không cứu được, cho nên hắn chỉ có thể đặt cược hết vào đứa trẻ cuối cùng —— chiếu theo quy trình của thuật kéo dài tính mạng, đứa trẻ cuối cùng nhất định sẽ được sinh vào tiết trung nguyên, cho nên hắn chỉ cần điều tra những đứa trẻ dưới 13 tuổi trong khu vực sinh vào tiết trung nguyên là được!
Tiết trung nguyên thường được gọi là Rằm tháng Bảy hoặc lễ Vu Lan, là lễ đầu tiên trong Trung Quốc tam đại quỷ tiết. Truyền thuyết mỗi khi đến ngày mùng 1 tháng 7 âm lịch, quỷ môn ở địa phủ sẽ mở ra, những Quỷ Hồn đều được phép lên trần gian nửa tháng, nếu có con cháu cúng tế sẽ tự mình về nhà để tiếp nhận đèn nhang cung dưỡng, cô hồn vô chủ thì sẽ đi khắp nơi du đãng, đi theo người dân địa phương để tìm thức ăn. Bọn họ nếu như không tìm được thức ăn thì sẽ trở thành quỷ đói, quỷ đói sẽ làm hại nhân gian, cho nên phần lớn địa phương vào khoảng thời gian này đều cử hành hoạt động phổ độ cho cô hồn, những khu vực càng thịnh hành phật giáo hay đạo giáo sẽ càng cử hành nghi thức long trọng hơn, xưng là Trung Nguyên phổ độ.
(Trung Quốc tam đại quỷ tiết: Ba ngày lễ của quỷ ở Trung Quốc)
Đại khái là bởi vì tiết trung nguyên âm khí quá thịnh, những đứa bé ra đời vào ngày đó vô cùng ít ỏi, hơn nữa hồn phách của chúng sẽ chí âm chí hàn, rất yếu bóng vía, rất dễ dàng nhìn thấy mấy thứ mà người bình thường không thấy được. Cũng may mà như vậy, phạm vi tìm kiếm của Trương Truyện Doanh thu hẹp rất nhiều, toàn bộ khu vực Phủ Điền, những đứa trẻ phù hợp điều kiện chỉ có ba đứa.
Đầu tiên là một bé gái, mười hai tuổi, trong nhà rất giàu, từ lâu đã được đưa ra nước ngoài sinh sống, có thể cho qua.
Thứ hai là một bé trai, tám tuổi, bởi vì sinh ra vào ngày không tốt, cha mẹ của nó cũng đặc biệt quan tâm chú ý. Phía Đông Nam bên kia rất thịnh hành phật giáo, cho nên đứa bé này giờ đã là đệ tử ký danh của Phật môn, trên người cũng đã mang bùa hộ mệnh rất nhiều năm, bây giờ lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh dương khí mười phần, cơ hội bị chọn trúng cũng không lớn.
Vì vậy đứa trẻ thứ ba có nguy cơ bị chọn trúng cũng rất cao.
Đây là một bé gái, thuần âm, lại mới sáu tuổi, sức lực yếu ớt. Trương Truyện Doanh đã kết luận đứa bé này chính là mục tiêu của hung thủ, vì vậy hắn lập tức tìm đến nhà họ Thái, kết quả đến mới biết, người trong nhà này qua tết đã rời đi, xuất phát đến huyện Thiên Thai tỉnh Chiết Giang.
Cây mộc lan
Gỗ Hoàng Dương