CHƯƠNG 4:
Xã hội hiện nay, có tiền liền có hiệu suất. Vì vậy việc xếp lớp của Hạ Tiểu Niên rất nhanh đã được sắp xếp xong, bé bắt đầu mang balo nhỏ đến trường.
Lúc này trường học đã khai giảng được hơn một tháng, thầy giáo nắm tay bé dắt vào phòng học, mặt hướng về phía mấy chục đôi mắt sáng lấp lánh hiếu kỳ dưới bục giảng, hòa ái dễ gần mà đem bé giới thiệu cho cả lớp.
“Đây là bạn học mới đến, Hạ Tiểu Niên, sau này mọi người đều là bạn cùng lớp, phải biết đoàn kết với nhau nhé!”
Đám học sinh tiểu học dài giọng trăm miệng một lời: “Biết ạ ”
“Nào, chúng ta vỗ tay hoan nghênh bạn học mới!”
Sau khi thầy giáo vỗ tay làm mẫu, cả lớp cũng đồng loạt vỗ theo, trong lúc nhất thời trong phòng học chỉ toàn là tiếng vỗ tay bốp bốp bốp, bầu không khí hoan nghênh vô cùng nhiệt liệt, khiến cho tâm lý Hạ Tiểu Niên hơi hồi hộp, miệng nhỏ mím môi lộ ra một nụ cuời vô cùng ngượng ngùng.
Tiếng vỗ tay vang lên một hồi mới bị thầy giáo ra hiệu dừng lại. “Hạ Tiểu Niên, con đi vào chỗ đó ngồi đi.”
Chỗ ngồi trống đặt ở cạnh cửa sổ, lúc đi đến chỗ ngồi, bé bị những ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chặp. Khai giảng đã hơn một tháng, các bạn trong lớp hầu như đều đã quen thuộc nhau, lúc này bỗng dưng xuất hiện một bạn học mới, còn là một bé trai thanh tú, trang phục sạch sẽ chỉnh tề, mọi người khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có mấy phần mới mẻ.
Thấy lực chú ý của bọn học sinh đều đặt trên người bạn học mới, thầy giáo liền vỗ tay mấy cái đem lực chú ý của bọn chúng gọi lại: “Được rồi các bạn học, chúng ta chuẩn bị học thôi…”
Hạ Tiểu Niên ngồi xuống, đang bận rộn đem balo mở ra để lấy sách giáo khoa, lại nghe bạn học cùng bàn bên cạnh hỏi: “Cậu tên là Hạ Tiểu Niên à? Tớ gọi là Trương Truyện Bích.”
Bé ngẩn ra, xoay mặt nhìn cậu nhóc bên cạnh.
Bạn học cùng bàn là một bạn trai da vẻ hơi đen, khoẻ mạnh kháu khỉnh, có một đôi mắt đặc biệt linh hoạt. Nhớ lại chuyện Xà thúc thúc đã dạy bé phải biết hòa đồng với bạn học, Hạ Tiểu Niên liền lễ phép cười cười xem như là chào hỏi. Tầm mắt đứa bé trai kia đảo trên mặt bé mấy vòng, cũng không biết nhìn ra gì đó, bỗng nhiên nghiêm trang nói: “Hạ Tiểu Niên, trên người cậu có yêu khí.”
Năm giờ chiều, trưởng lão đang buộc tạp dề để chuẩn bị bữa tối, nghe được tiếng chuông cửa vang lên, biết là học sinh tuổi trẻ tài cao đã trở lại, liền cười cười đi ra mở cửa.
“Tiểu Niên tan học rồi à? Ngày đầu tiên đi học thế nào? Các bạn học có tốt với con không?”
Trưởng lão rất thích Hạ Tiểu Niên, đứa trẻ này rất yên tĩnh rất hiểu chuyện, cộng thêm việc ngoại hình bé rất đáng yêu, dù cho tức giận trông cũng đẹp mắt. Hạ Tiểu Niên lễ phép kêu một tiếng chú Xà, một bên đổi giày một bên trả lời câu hỏi của y.
Các bạn học đối xử với bé đương nhiên rất tốt, đặc biệt là cái bạn Trương Truyện Bích, thì ra nhóc ấy cũng ở gần đây, lúc tan học hai đứa có thể cùng nhau đi về, trước khi tạm biệt nhóc ấy còn tặng bé một món quà.
“Vậy sao, là quà gì vậy?” Trưởng lão cười hỏi, giơ tay cầm lấy balo của bé, ngón tay mới vừa chạm đến balo, trong giây lát giống như bị điện giật một cái, vì vậy cặp sách ầm một tiếng rớt trên sàn nhà, phát ra âm thanh thật lớn.
Trưởng lão rúc tay, mặt có chút trắng bệch. “Ha ha… Trên tay của chú có dính dầu… Tiểu Niên, con trước tiên đi làm bài tập đi, một hồi chú sẽ gọi con đi ra ăn cơm.”
Hạ Tiểu Niên không nghi ngờ y, đáp lời một tiếng liền nhặt cặp sách lên ngoan ngoãn đi. Trưởng lão nhìn bé đi vào gian phòng của mình, lúc này mới đem tay từ phía sau lưng lấy ra nhìn kỹ. Vừa nhìn thần sắc liền trở nên phức tạp: Vừa chạm đến cặp sách đầu ngón tay đã mơ hồ biến thành màu đen…
Chuyện này nhất định phải báo cáo cho Xà Vương, trưởng lão chỉ hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ của Xà Vương, sau khi được cho phép mới đẩy cửa đi vào.
Vừa vào đã thấy Xà vương hiện nguyên hình, nằm như hình nhang muỗi trên giường, một cái đầu rắn khổng lồ ngẩng cao, đang… xem ti vi.
“…” Trưởng lão có chút không nói nổi, bận bịu đóng cửa rồi mới uyển chuyển khuyên nhủ: “Đại Vương, biến trở về hình rắn quả thật rất thoải mái… Bất quá sau này lúc Tiểu Niên ở nhà ngài vẫn nên biến thành hình người thì tốt hơn, có câu nói: không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất .”
Xà vương bất đắc dĩ biến trở về hình người, lạnh mặt nói: “Cậu tiến vào chính là nói với tôi cái chuyện này?”
“Không phải.” Trưởng lão vội vàng đem chuyện phát sinh vừa nãy nói với hắn, vừa kinh hãi, vừa nghi hoặc nói: “Không biết bé ngày hôm nay đã gặp người nào, rõ ràng chỉ là đi đến lớp học thôi mà…”
Xà vương nghe nói cũng sinh ra chút cảnh giác, Hạ Tiểu Niên là pháp bảo độ kiếp hộ thân của hắn, hắn tuyệt không cho phép bất luận người nào chen vào giữa phá hoại! Vì vậy tới lúc ăn cơm hai con yêu quái liền nói bóng gió về chuyện đó với Hạ Tiểu Niên, Hạ Tiểu Niên không phải đối thủ của hai người bọn họ, vừa hỏi liền kể ra toàn bộ đến nơi đến chốn: Là bạn học đưa bé một tấm bùa hộ mệnh, vì ngày hôm nay bé mặc quần áo không có túi áo, cho nên mới bỏ vào trong bọc sách.
Nói xong bé liền đem tấm bùa đó đưa cho bọn họ xem, đó là một tấm bùa màu vàng rất phổ tông, phù văn dùng chu sa vẽ ra, chồng chất thành hình tam giác. Trưởng lão nhìn chằm chằm lá bùa, hơi sốt sắng, y không chuyên cần tu đạo giống như Xà vương, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, tu thành hình người đã khiến y thỏa mãn, cho nên đối với loại bùa trừ yêu này, y kiêng kỵ hơn so với Xà vương nhiều. Xà vương chỉ biểu hiện ra sự trấn định và bình tĩnh, nhìn chằm chằm bùa kia, nhìn xong liền giống như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Lúc ăn cơm đừng nghịch giấy…” Sau đó dẹp đề tài này sang một bên.
Hạ Tiểu Niên cơm nước xong liền chạy tới phòng khách xem phim hoạt hình, lá bùa kia đặt ở trên bàn ăn cũng không lấy đi. Xà vương duỗi ra hai ngón tay gắp lên quan sát một phen, ngoài miệng nhàn nhạt bình luận: “Xem thủ pháp này rất giống Giang Tây long hổ sơn Trương gia, nhưng thủ pháp khá non nớt, đạo hạnh hơi kém… A, có ý tứ, chẳng lẽ nơi này còn có hậu nhân của Trương gia.”
Trưởng lão vội hỏi: “Cho dù có chắc cũng là chi thứ!”
(Chi thứ: không phải huyết mạch chính thống)
Xà vương Ừ một tiếng, thoáng xuất thần. Hắn biết trẻ nhỏ biết cách vẽ bùa đương nhiên không phải vô sự tự thông, nhất định là có người dạy, mà cái người này có tám chín phần mười chính là cha mẹ ruột. Cũng không biết bọn họ đạo hạnh cao bao nhiêu? Có trở thành trở ngại trong kế hoạch của hắn không? Nghĩ như vậy, hắn liền phân phó: “Cậu đi thăm dò bạn học này của Tiểu Niên, tôi rất muốn xem rốt cuộc họ có lai lịch thế nào.”
Trưởng lão vừa đáp ứng, chợt nghe bên ngoài có một giọng nam đang được khuếch đại: “Alo một hai ba ” tiếp đó không biết lấy gì gõ, lại truyền tới hai tiếng phốc phốc.
Xà vương kinh ngạc: “… Đây là cái gì?”
Trưởng lão vội nói: “Đại Vương chớ sợ, đây là đang thử micro.”
Đang nói, bên ngoài đã vang lên tiếng âm nhạc vang dội: “Em chính là người trong lòng anh——” một câu chưa xong lại đột nhiên ngưng bặt.
“Đây là đang thử thùng loa.”
Hạ Tiểu Niên nghe thấy âm thanh cũng chạy tới, một mặt đầy vẻ hưng phấn nói: “Chú ơi, buổi tối có đội nhạc hát, con có thể xuống nghe không?”
Nguyên lai đây là phong tục bản địa, trong nhà làm tang sự, không quan tâm người chết là ốm chết hay là đột tử, họ đều mời vài đội nhạc đến để không khí náo nhiệt một chút, đặc biệt là vào đêm khuya, đó là thời gian cao trào nhất. Thời đại này mọi người đều xem ca nhạc trong ti vi đến chán, đội nhạc sống diễn tại chỗ mang đến cảm giác nguyên sơ chân thật, vì vậy mỗi khi gần đó có dịp, tất cả mọi người đều đến xem, giống như đứa nhỏ Hạ Tiểu Niên này, dĩ nhiên là cảm thấy càng chơi vui hơn.
Hạ Tiểu Niên cảm thấy chơi vui, Xà vương tự nhiên cũng cảm thấy mới mẻ. Vì vậy ăn cơm tối xong một nhà ba người liền làm dáng như đang tản bộ mà chuồn ra ngoài.
Màn đêm phủ xuống, rạp làm tang sự đặt linh cữu đèn đuốc sáng choang hòa cùng tiếng nhạc mịt mờ. Nhìn có vẻ chủ nhà giao thiệp khá rộng, vòng hoa phúng đặt tầng tầng lớp lớp tới mười mấy mét có hơn, đồng thời còn không ngừng có vòng hoa mới đặt vào.
Xà vương nhìn lại, phía trên vòng hoa gần hắn nhất có dán một câu đối viếng, bên trái viết: Lưu Chí Bình lão đại người thiên cổ phía bên phải viết: Người bạn họ Vương của con rể ngài kính viếng. Câu đối viếng có nội dung không ra gì, nhưng chữ viết bằng bút lông ngược lại đặc biệt linh động phiêu dật.
Nhiều năm không gặp được nét chữ tốt như vậy, Xà vương không khỏi âm thầm khen ngợi người viết. Hắn bên này đang thưởng chữ, Hạ Tiểu Niên đã không thể chờ đợi được nữa, bé liền chui đến đằng trước, nhón mũi chân nhìn lên sân khấu, thế nhưng bên cạnh lại có ai kéo bé lại, cười nói: “Hạ Tiểu Niên!”
Hạ Tiểu Niên định thần nhìn lại, không khỏi trố mắt ngoác mồm: “… Cậu, cậu tại sao lại ở chỗ này? ! Cậu đang mặc cái gì vậy?”
Trương Truyện Bích kéo kéo cái áo đạo bào nhỏ xíu trên người, thần thái tự nhiên mà cười nói: “Tớ đi theo anh tớ đến làm việc, ầy, cái người viết vòng hoa đằng trước đó, chính là anh tớ.”