Ứng Hoan Hoan cúi nhìn bàn tay phải, đôi tay vốn trắng trẻo của nàng giờ đã trở nên lấp lánh giống như làm bằng băng lạnh vậy. Trên tay còn khắc rất nhiều đạo băng văn, bàn tay nắm lại, cảm nhận sức mạnh đáng sợ, ánh mắt nàng càng thêm phần phức tạp.
Đúng là sức mạnh quen thuộc.
- Ài.
Một tiếng thở dài vang lên phía sau, Ứng Hoan Hoan ngoảnh lại thì thấy Hắc Ám Chủ phía sau. Nàng nhìn bàn tay của Ứng Hoan Hoan, cười khổ, không biết nên vui hay buồn đây.
- Vẫn may, chỉ một cánh tay thay đổi một chút thôi.
Ứng Hoan Hoan cười với Hắc Ám Chủ.
Hắc Ám Chủ tiến lại, khẽ nắm lấy bàn tay đó của Ứng Hoan Hoan, cảm giác lạnh lẽo truyền tới, với thực lực của nàng cũng cảm thấy đau.
- Sức mạnh này một khi không áp chế nữa sẽ dần lan ra toàn thân, đến lúc đó muội sẽ như trước đây.
Hắc Ám Chủ lẩm nhẩm.
Ứng Hoan Hoan trầm mặc một chút, nói:
- Cũng không cần lo, chưa biết chừng du phục hồi sức mạnh nhưng muội vẫn giữ được tính cách.
Hắc Ám Chủ cười, nàng từng thấy hậu quả sau khi Ứng Hoan Hoan dùng tới sức mạnh ấy, cảm xúc của nàng hoàn toàn bị đóng băng, lạnh lùng khiến người ta nhìn cũng thấy run.
- Sau khi hắn ra, thấy muội thế này…
Hắc Ám Chủ nhìn bức tượng, thở dài.
Ứng Hoan Hoan cũng nhìn về phía đó, cười:
- Tên ngốc đó cứ muốn vượt qua muội…Nhưng muội dễ vượt qua thế sao?
Đến cuối cùng, nụ cười của nàng không biết là xót xa hay gì nữa, thì ra, đôi khi quá xuất sắc lại khiến người ta bất lực thế này.
Hắc Ám Chủ cũng gật đầu đồng cảm, vượt qua tiểu sư muội? Thật sự rất khó. Trong tám người bọn họ, Băng Chủ là đệ tử Phù Tổ thu nạp muội nhất nhưng lại có thành tựu lớn nhất, cũng là người duy nhất mà Phù Tổ nói có thể đạt đến trình độ của ngài.
- Nhưng mong là hắn ngưng tụ được Thần Cung, nếu không thì chẳng có chút cơ hội nào.
Hắc Ám Chủ nói.
- Huynh ấy sẽ làm được.
Ứng Hoan Hoan cười, rồi nàng lấy ra một cái găng tay trắng giấu bàn tay vào trong. Ngón tay lướt qua, một đạo phù văn rơi xuống găng tay và ẩn vào trong.
Theo đó hàn khí khủng khiếp trên tay nàng thu về.
Hắc Ám Chủ thấy vậy chỉ lắc đầu không nói gì.
- Tiếp theo làm gì?
Một giọng nói hùng hồn vang lên, chỉ thấy mấy người Viêm Chủ cũng vào tới đây, nhìn Ứng Hoan Hoan hỏi.
- Liên minh đã được hình thành, dựa vào sức mạnh của họ đối kháng dị ma không thành vấn đề. Chúng ta…đi tìm bọn chúng đi.
Ứng Hoan Hoan vấn mái tóc lên, ánh mắt loé hàng ý.
- Muội cảm thấy chúng đang âm mưu gì đó vì thế nên tìm ra chúng thì hơn. Chúng thả dị ma hoành hành khắp nơi chẳng qua để làm rối loạn tầm nhìn của chúng ta để chúng tiện bề hành sự mà thôi.
Mấy người Viêm Chủ nghe vậy cũng gật đầu.
- Ngoài ra, cũng chọn một số cường giả Chuyển Luân Cảnh có tiềm lực vào Tổ Cung Khuyết này đi. Nếu đại chiến thiên địa nổ ra, chúng ta cũng cần hết sức tăng thực lực chỉnh thể.
Ứng Hoan Hoan nghĩ một chút rồi ngoảnh sang nói:
- Cho Thanh Đàn vào tu luyện.
Tổ Cung Khuyết cũng là nơi khá quan trọng, tuy không bằng nơi tu luyện nghịch chuyển thời gian như trong bức tượng, nhưng cũng hơn nhiều so với những nơi khác. Thanh Đàn và Lâm Động là huynh muội, đương nhiên nàng cũng phải chiếu cố.
- Đi nào, chúng ta cũng nên động thân thôi.
Nói xong Ứng Hoan Hoan bước đi trước, nhưng khi quay người rồi nàng lại quay lại, nhìn bức tượng kia, bàn tay trong găng tay khẽ nắm lại.
- Lâm Động, huynh nhất định phải thành công, muội đợi huynh.
Khi Lâm Động bước vào bức tượng, hắn có thể cảm thấy rõ ràng trời đất đảo lộn, cảm giác choáng váng dâng lên, khi hắn tỉnh lại thì phía trước mặt đã thay đổi.
Phía trước là một tế đàn cổ xưa, xung quanh có bậc thang đá cao vút, phía trên dường như có một tấm nệm phủ cũ kỹ.
Xung quanh tế đàn là hư không vô tận, nhìn chỉ thấy bóng tối, bên trong dường như có thiêu thân đang bay lượn, rất thần bí.
Lâm Động đi lên trên, tấm đệm phủ cũ kỹ kia dường như được kết từ cỏ, không có gì nổi bật cả, nhưng la dường như cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ còn lại ở đó.
- Đó là của Phù Tổ để lại!
Sắc mặt Lâm Động trịnh trọng, từ cổ chí kim, có được khí tức này, ngoài Phù Tổ đại nhân ra có lẽ không có người nào nữa.
Đây có lẽ là nơi tu luyện trước đây của Phù Tổ đại nhân.
- Ở đây tu luyện Thần Cung sao…
Lâm Động gãi đầu, cảm thấy chút áp lực. Tuy tinh thần lực của hắn hiện nay là Đại Phù Tông nhưng hắn vẫn hiểu, cảnh giới này và ngưng tụ Thần Cung vẫn còn xa lắm.
- Có điều…khó khăn thế nào đi nữa cũng phải hoàn thành.
Lâm Động bặm môi. Từ sau khi Ứng Hoan Hoan khai khởi Tổ Cung Khuyết, hắn mơ hồ cảm nhận được chút gì đó không đúng. Nếu hắn không nhầm thì việc này chắc chắn sẽ gây tổn thương gì đó cho nàng, chỉ là nàng cố tình giấu thôi.
- Ta biết vượt qua nàng rất khó, nhưng…cứ từ bỏ như vậy không phải tính cách của ta.
Lâm Động cười, rồi hắn ngồi xuống tấm đệm kia, hai mắt nhắm lại, tâm thần dần chìm vào Nê Hoàn Cung. Việc ngưng tụ Thần Cung nói đơn giản chính là cải tạo Nê Hoàn Cung thành Thần Cung. Chỉ là bước này nhìn từ góc độ nào đó căn bản là không thể.
Nê Hoàn Cung là vốn có từ khi sinh ra, hơn nữa cũng rất đặc biệt, nó không như đan điền dễ chạm tới, Nê Hoàn Cung thông thường ở trạng thái phiêu đãng, có khi nó chỉ là một điểm sáng rất nhỏ, nhưng bên trong lại ẩn chứa tinh khí thần của một người.
Đan điền bị phá có lẽ còn sống được, nhưng tinh thần lực bị huỷ thì sẽ trở thành người thực vật mất hết ý thức. Khi ngưng tụ Thần Cung rất có thể sẽ tổn thương tới Nê Hoàn Cung, mà tổn thương đến tinh khí thần thì Thần Cung chưa ngưng tụ bản thân đã thành người thực vật rồi.
Từ cổ chí kim có không ít trường hợp như vậy. Đó cũng là lý do rất nhiều cường giả đã là Đại Phù Tông nhưng không dám làm việc này, vì thường là thập tử nhất sinh.
Nhưng nỗi sợ hãi đó không thể làm lay chuyển quyết tâm của Lâm Động, sức mạnh luôn đi cùng với rủi ro, nếu không có dũng khí thử thách thì không thể tiến xa được trên con đường tu luyện. Huống hồ hắn muốn vượt qua Băng Chủ…
Lâm Động ngồi tĩnh lặng, tâm thần đi vào một thế giới khác, ở đó lôi đình ngưng tụ, cuồng phong thổi ào ạt, băng tuyết đổ như mưa, giống như môi trường thuở hồng hoang vậy.
Đây chính là Nê Hoàn Cung của Lâm Động.
Tâm thần của hắn lơ lửng trong Nê Hoàn Cung, tinh thần lực ngưng tụ biến thành một đạo tinh thần thể giống hệt hắn.
Tinh thần thể của Lâm Động quan sát Nê Hoàn Cung rồi cười, hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực hùng hồn ở đây, muốn ngưng tụ Thần Cung rõ ràng là số tinh thần lực này vẫn thiếu một chút.
Trước đây hắn chú trọng nguyên lực, hơi buông lỏng tu luyện tinh thần lực, giờ muốn ngưng tụ Thần Công đương nhiên phải bổ sung.
Việc này cần thời gian không ngắn, nhưng may mắn là giờ hắn cũng khá dồi dào, thời gian trong này chậm hơn mười lần so với bên ngoài, mười năm ở đây chỉ bằng một năm bên ngoài. Vì thế hắn có thể dùng khoảng thời gian này tu luyện
Phù!
Tinh thần thể của Lâm Động thở ra một làn khói trắng, rồi cũng ngồi xuống, lôi đình, cuồng phong không ngừng ập tới nhưng không hề chạm vào hắn.
Trong Nê Hoàn Cung, tinh thần lực hùng hồn đột nhiên ngưng tụ thành từng sợi, rồi giống như bạch long chui vào mũi Lâm Động, một lúc lại chui ra. Nhưng khi ra ngoài, tinh thần lực đã ngưng thực hơn trước, còn có ánh sáng toả ra.
Cùng với sự thôn phệ đó, tinh thần lực tràn tới ngày một nhiều, cuối cùng giống như một đám khói trắng bọc lấy Lâm Động.
Lâm Động ngồi yên lặng vững như bàn thạch.
Muốn tôi luyện hết tinh thần lực, rõ ràng cần thời gian rất dài, Lâm Động cũng biết điều đó. Hắn loại bỏ hết sự lo lắng trong lòng, tâm cảnh trong suốt, có lúc hắn còn quên vị trí hiện tại, chỉ thôn phệ tinh thần lực theo quán tính rồi tôi luyện…
Bên trong Nê Hoàn Cung cuồng bạo, thời gian dần trôi đi, thân ảnh kia vẫn không động đậy gì, quanh người hắn phủ đầy bụi, chớp mắt đã một năm trôi qua.