Vũ Động Càn Khôn

Chương 1161: Chương 1161: Côn Linh




Ánh tử kim quang chói lòa bùng phát từ trong cơ thể Lâm Động, ba trăm con tử kim long gầm thét, long uy trong tiếng long ngâm thuần chính mà cổ xưa.

Còn phía trước Lâm Động, thanh thế của Liễu Thanh thì càng hoành tráng, thanh quang lan tràn khắp không gian, có đến khoảng tám trăm con thanh long quấn quanh người hắn, sức mạnh đáng sợ khiến không gian xung quanh bị méo mó.

Những người đứng xung quanh đó đã lùi ra xa, rõ ràng hai ngươi đều tu luyện cùng một môn võ học cao thâm. Xem ra dường như họ muốn so tài ngay ở đây, chỉ là về tu vi nguyên lực có chút khoảng cách, rõ ràng Liễu Thanh có ưu thế tuyệt đối.

Có điều, tuy nói thanh long càn quét mạnh mẽ nhưng ba trăm con tử kim long của Lâm Động vẫn vững vàng. Tuy số lượng không bằng nhưng ai cũng nhận ra, nếu chỉ luận chất lượng, một con tử kim long lợi hại hơn một con thanh long.

Ánh mắt Liễu Thanh lộ tinh quang nhìn Lâm Động vẫn vững như bàn thạch trước khí thế kinh người của mình, hắn cười, rồi thân thể hơi hạ thấp, tung một quyền.

Một quyền này không hề có bất cứ điều gì tinh diệu, chỉ là khi nắm đấm tung ra, tám trăm con thanh long cùng gầm thét, biến thành một đạo thanh quang cuồng bạo lao thẳng tới Lâm Động.

Rầm!

Thanh quang giống như một con cự long lao tới, đỉnh núi phía trước bị toác ra một khe sâu khổng lồ, cả ngọn núi bị tách làm hai.

Lâm Động nhìn thanh quang cuồng bạo đang ngày một tới gần, ánh mắt có phần ngưng trọng, nhưng hắn không hề có dấu hiệu tránh né. Lúc này rõ ràng Liễu Thanh đang muốn thử mức độ lãnh ngộ Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn, nếu rút lui thì sẽ khiến hắn cười vào mặt.

Grào!

Lâm Động bước chân ra, tử kim quang cuộn trào, ba trăm con tử kim long lao tới đâm thẳng lên thanh quang.

Nơi thanh quang và tử kim quang chạm nhau rồi phát tán ra xung quanh, ngọn núi sắp sụp đổ phía dưới lập tức bị sóng xung kích đáng sợ đánh nổ hoàn toàn, những tảng đá lớn bay ra bốn phía.

Vút!

Thân ảnh Lâm Động nhanh chóng bắn ngược ra sau, nhưng mũi chân hắn khẽ điểm lên hư không, tinh thần lực ngân sắc lan tỏa giữ vững cho cơ thể hắn, cũng chặn đứng kình phong đang tấn công hắn.

- Quả nhiên lợi hại.

Trong lòng Lâm Động hơi thấy giật minh, thực lực của Liễu Thanh so với mấy cường giả Chuyển Luân Cảnh bình thường, như Thiên Long Yêu Soái, Đoạn Đạo, đúng là lợi hại hơn quá nhiều. Nếu Lâm Động không sử dụng tinh thần lực Tiểu Phù Tông Cảnh thì căn bản không phải đối thủ của hắn.

Giữ vững thân hình, Lâm Động ngẩng lên nhìn Liễu Thanh không hề động đậy, không kìm được ôm quyền cười:

- Liễu Thanh đại ca, Thanh Thiên Hóa Long Quyết quả nhiên lợi hại!

- Không hổ là long cốt Hồng Hoang, ba trăm con đã chống đỡ được với tám trăm con của ta. Nếu ngươi cùng đẳng cấp, ta muốn thắng cũng rất khó.

Liễu Thanh nhìn Lâm Động, cuồng khí trên mặt cuối cùng đã thu lại một chút, rồi hắn thở dài:

- Thanh Trĩ đại nhân quả thực có nhãn quang rất tốt.

- Liễu Thanh đại ca khiêm tốn rồi. Nếu không phải ta có long cốt Hồng Hoang thì khó lòng phát huy được Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến mức này.

Lâm Động cười.

- Có được long cốt Hồng Hoang, đó là bản lĩnh của ngươi. Năm đó ta bị vị đó hành hạ đến chết đi sống lại mà không thành công, đành phải lấy long cốt Viễn Cổ…

Liễu Thanh cười hề hề.

Lâm Động cũng không kìm được mỉm cười, chắc hắn vị đó à Liễu Thanh nói là Lục Chỉ Thánh Long Đế rồi.

- Ha ha, Lâm Động tiểu ca đừng giận, Liễu Thanh hắn tính tình là thế, bất luận quen hay không, cứ đánh đã rồi nói. Trưởng lão trong tộc, ngay cả tộc trưởng hắn cũng đã khiêu chiến rồi.

Đoạn Đạo tiến lại, cười.

Lâm Động ngạc nhiên, quả nhiên là cuồng nhân.

- Mọi người đến đây là vì truyền thừa của Thôn Phệ Chủ đúng không?

Lâm Động cười, hỏi.

- Hề hề, ta nghe tộc trưởng nói rồi, ngươi chính là người có Thôn Phệ Tổ Phù, nhưng truyền thừa của Thôn Phệ Chủ ta cũng rất có hứng thú. Đến lúc đó ai có được thì phải xem bản lĩnh người đó thôi.

Liễu Thanh tiến lại nhìn Lâm Động cười, ngữ khí cũng không vòng vèo, che giấu ý muốn của mình.

- Vậy thì hãy cạnh tranh công bằng.

Lâm Động cười. Đối thủ cạnh tranh ở đây có quá nhiều, mà việc Liễu Thanh thẳng thắn như vậy cũng khiến người ta an tâm hơn những kẻ ngấm ngầm đằng sau.

- Ha ha, được!

Liễu Thanh cười lớn, rồi nói:

- Có điều ngươi yên tâm. Nếu ta thật không có cơ hội thì sẽ giúp ngươi. Dù sao thì ngươi cũng là Hình Phạt trưởng lão của Long tộc ta, người nhà cả.

Lâm Động cười, thiện cảm với Liễu Thanh lại tăng thêm một bậc.

- Ba trong Tứ đại bá tộc đã có mặt, còn Côn Bằng tộc thì chưa thấy lộ diện.

Bên cạnh, Tiểu Điêu quét mắt một lượt, nói.

- Hà ha, chắc chắn họ sẽ đến. Tốc độ của Côn Bằng tộc có lẽ chẳng ai trong thế gian này sánh được. Chỉ cần họ muốn, bất cứ lúc nào cũng đến được.

Chúc Lê đại trưởng lão cười.

Vừa dứt lời thì thần sắc Chúc Lê khẽ động, cười:

- Nói đến là đến luôn. Mấy kẻ này đúng là thích xuất quỷ nhập thần.

- Ha ha ,Chúc Lê đại trưởng lão thật đề cao Côn Bằng tộc ta quá. Luận tốc độ, Thiên Yêu Điêu tộc các ngươi cũng không tồi.

Trên bầu trời đột nhiên có tiếng cười vang lên, Lâm Động ngẩng lên nhìn, ánh mắt ngưng đọng, chỉ thấy trên bầu trời nhanh chóng biến dạng, rồi một vài thân ảnh xuất hiện từ trong vùng không gian đó.

Chỉ có năm người bước ra, đứng đầu là một lão giả tóc màu bạc, thân hình thấp bé, thế nhưng sức mạnh tỏa ra không hề thua kém mấy người Chúc Lê, Mục Địch.

- Thì ra là Côn Uyên đại trưởng lão.

Chúc Lê cười, xem ra cũng là quen biết.

- Đây chính là người của Côn Bằng tộc?

Lâm Động cũng hiếu kỳ quan sát năm người này. Họ bốn người già, một nữ tử. Lâm Động nhìn qua rồi dừng ánh mắt ở nữ tử duy nhất. Người này mặc hồng ý, dung nhan tựa tranh, dáng người mảnh mai, xinh đẹp, đúng là một đại mỹ nhân. Chỉ có điều gương mặt đẹp đó lại lạnh như băng. Mái tóc cũng màu bạc xõa xuống vai, khiến gương mặt lại càng thêm lạnh lẽo.

Điều khiến Lâm Động khá kinh ngạc đó là dường như nguyên lực của nữ tử đó khá yếu, có lẽ chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành.

Thực lực như vậy cũng dám tới đây? Gan quả nhiên không nhỏ.

- Ủa, không đúng?

Lâm Động hơi nhíu mày, nguyên lực của nữ tử này tuy yếu nhưngd ường như có một luồng năng lượng rất mạnh mẽ nào đó khác…

Nó còn rất quen thuộc…

Khi Lâm Động đang quan sát thì dường như nữ tử đó cũng cảm ứng được, nhìn sang hắn, không nói lời nào, ngân quang bắn về phía Lâm Động.

- tinh thần lực?

Luồng năng lượng đó vừa xuất hiện thì ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, rồi búng tay một cái, một tia tinh thần lực cũng mạnh mẽ bắn ra đánh tan đạo năng lượng của nữ tử.

Hai luồng tinh thần lực chạm nhau không hề gây nên tiếng động gì lớn, chỉ là hai người Lâm Động khẽ rung lên.

- Nữ tử này…lại là tinh thần lực cường giả Tiểu Phù Tông Cảnh?

Ánh mắt Lâm Động có phần kinh ngạc, hắn không ngờ người đầu tiên hắn gặp tinh thần lực Tiểu Phù Tông Cảnh lại là một mỹ nhân lạnh lùng thế nãy.

Đương nhiên, không chỉ có hắn thấy ngạc nhiên, vị nữ tử kia cũng lộ một chút kinh ngạc, đôi mắt phượng nhìn Lâm Động châm chú. Rõ ràng nàng cũng cảm nhận được Lâm Động có tinh thần lực không hề thua kém mình.

- Hà hà, xem ra vị tiểu hữu đây đồng đạo với nha đầu Côn Linh.

Tuy sự so tài tinh thần lực vừa rồi rất kín đáo nhưng ở đây là những ai chứ? Đương nhiên hành động của hai người Lâm Động không thể thoát khỏi cảm ứng của họ. Côn Uyên đại trưởng lão cười, nhìn Lâm Động đầy thâm ý.

- Nha đầu, lần này coi như ngươi gặp đối thủ rồi. Ngươi là người có thiên phú tinh thần lực nhất Côn Bằng tộc hàng nghìn năm nay, nhưng vị tiểu hữu đây cũng không thua kém.

Lâm Động nghe thế, da đầu hơi tê dại. Lão già này chẳng có ý gì tốt, nói vậy không phải gây thù chuốc oán cho hắn sao?

Nghĩ thế, hắn liền nhìn sang hồng y nữ tử, quả nhiên trong đôi mắt lạnh lùng kia có chút rực cháy.

- Vị bằng hữu đây, nếu có thời gian thì chúng ta có thể so tài tinh thần lực một chút.

Nữ tử được gọi là Côn Linh nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng dường như rất quan tâm đến người ở độ tuổi này mà có tinh thần lực sánh ngang với mình như Lâm Động. Giọng nói nhẹ nhàng, tuy dễ nghe nhưng lại khiến Lâm Động thầm cười khổ.

- Có thời gian rồi tính.

Lâm Động lắc đầu bất lực, tùy ý nói qua loa một câu, đến giờ hắn đang bận tranh giành truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, làm gì có thời gian chơi với nàng ta.

Chúc Lê cũng cười, rồi chuyển đề tài, nhìn sang luồng canh phong từ sâu trong hoang nguyên:

- Ta thấy canh phong ở đây sẽ yếu đi, chúng ta sẽ cùng vào trong hoang nguyên, thế nào?

- Ừm.

Mọi người ở xung quanh nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.

Lâm Động nhìn cường giả đông đúc ở đây không kìm được chẹp miệng. Ở đây có lẽ đã tập trung gần một nửa cường giả của cả Yêu Vực. Tứ bá tộc, Bát vương tọc và những đại thế lực khá nổi danh ở Yêu Vực đều đã phái những cường giả đỉnh cao tới. Xem ra cuộc tranh giành truyền thừa Thôn Phệ Chủ này sẽ là một trận long tranh hổ đấu vô cùng ác liệt…

Nghĩ vậy, Lâm Động siết chặt tay, rồi đột nhiên hắn chau mày, nhìn sang một nơi nào đó trong hư không, vừa rồi hắn có cảm giác bị theo dõi.

Cảm giác đó chỉ lóe lên rồi biến maát, ngay Lâm Động cũng không biết đó có phải ảo giác không. Hắn đành lắc đầu, nhưng không biết tại sao hắn vẫn thấy chút bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.