Vũ Động Càn Khôn

Chương 185: Chương 185: Cứu viện






Lão giả áo xám chân giẫm trên vòng tròn màu xám, khoanh tay mà đứng, chòm râu dài phất phơ, một luồng khí tức cường hãn khiến cho người ta phải kinh hãi, từ trong cơ thể lão ta chậm rãi tỏa ra, khiến cho nguyên lực ba động giữa trời đất đều chấn động cả lên.

Vương Viêm lúc này đã nhận lấy quần áo từ trong tay lão giả áo xám đó mặc vào, dáng vẻ có chút chật vật, vốn dĩ với thực lực của hắn, lại cộng thêm Đại La Kim Thương, cũng không đến nỗi bị Phù khôi bức đến mức này, chỉ là khi nãy giao đấu với Lâm Động, bản thân vốn dĩ đã bị tiêu hao sức lực, điều chủ yếu là, trước đây hắn lại coi Phù khôi chính là đối thủ chủ chốt của mình, cây thương sắc bén của hắn, vốn dĩ đã đâm xuyên qua tim của Phù khôi, đây được coi là một kích chí mạng, nhưng đáng tiếc là, Phù khôi không có tim, nhược điểm của tất cả nhân loại, vốn không tồn tại trên cơ thể nó.

Cho nên, ngay lúc Vương Viêm đang xả hơi, Phù khôi lại một lần nữa đưa ra sự phản kích vô cùng lợi hại, nếu hắn không kịp đề phòng, hắn cũng sẽ bị đánh cho đến tơi tả, thương thế trên mình hôm nay, cũng không phải là nhẹ.

- Thẩm lão, chém chết tên tiểu tử đó!

Mặc xong quần áo, sắc mặt của Vương Viêm cũng trở nên âm trầm dị thường, lão giả ở bên cạnh hắn, chính là hộ vệ mà Gia tộc phái đến, suy cho cùng địa vị của hắn trong Gia tộc Vương thị cũng không thấp, thiết nghĩ có chút đặc quyền cũng là lẽ dĩ nhiên, có điều lúc ở trong mộ phủ, vì Tứ Đại Gia Tộc đều có ước định, chỉ riêng có hắn ta là chưa từng lộ mặt.

Mà chuyến này khi đến cản trở Lâm Động, Vương Viêm cũng có nghĩ qua trực tiếp để Thẩm lão ra tay nhanh chóng giải quyết đối phương, nhưng suy nghĩ lại, hắn cuối cùng vẫn đích thân động thủ, nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn vốn không cho rằng giải quyết Lâm Động sẽ có khó khăn gì.

Hắn vốn là một cao thủ Tạo Hình Cảnh, trong tay còn có Linh bảo Cao cấp Đại La Kim Thương, nói ra, cho dù là ở trong Tạo Hình Cảnh, sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ, thực lực này, chẳng lẽ ngay đến một tên tiểu tử Nguyên Đan Đại viên mãn cũng giải quyết không xong sao?

Đương nhiên, hiện thực tàn khốc cuối cùng đã cho hắn đáp án, tên tiểu tử nhìn vào thấy chướng mắt này, quả thực không dễ giải quyết như vậy.

Nghe thấy âm thanh phẫn nộ đó của Vương Viêm, lão giả được gọi là Thẩm lão đó, cũng mỉm cười, chợt ánh mắt quét qua người Lâm Động, cười nói:

- Với thực lực Nguyên Đan Đại viên mãn, lại có thể bức Vương Viêm thiếu gia đến mức này, ngược lại đây lại là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy trong nhiều năm qua.

Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng, bàn tay nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích không chế Phù khôi đang ở trước mặt, cho dù là có giao đấu với Vương Viêm, hắn cũng đều dùng hết thủ đoạn, còn thực lực của lão giả này, lại đạt đến Tạo Khí Cảnh, nếu như lão ta ra tay, Lâm Động hiểu rằng, kết cục của hắn sẽ rất thảm.

Có điều, bất luận đối phương có đánh bại đến mức nào, chí ít, cũng cũng không dễ dàng bỏ cuộc.

- Ngươi đem Linh bảo giao ra, sau đó tự trói chân tay, để Vương Viêm thiếu gia đích thân tự xử phạt đi.

Lão giả áo xám đỡ lấy chòm râu, nhàn nhạt cười nói.

Trong lòng Lâm Động cười nhạt, cũng không thẻm để ý tới, thân hình vừa động, liền giẫm lên mũi kiếm cực tốc thoái lui, nhưng ngay lúc hắn thoái lui, tay áo hắn vừa vung, một lần nữa đem hai ngàn viên Thuần Nguyên Đan trút vào trong Phù khôi.

- Ai…

Nhìn thấy Lâm Động có ý muốn chạy trốn, lão giả áo xám đó cũng khẽ thờ dài một hơi, thân hình khẽ động, vô số đạo tàn ảnh hiện lên trên bầu trời, mà thân hình của ông, lại với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp, đuổi theo Lâm Động.

Ngay lúc lão giả áo xám đó đuổi theo, tâm thần Lâm Động khẽ động, Phù khôi lại một lần nữa bắn ra ánh sáng thanh đồng, phóng thẳng tới đối phương.

- Chỉ dựa vào Phù khôi Trung đẳng đó, vẫn không cách nào cứu được mạng ngươi!

Nhìn Phù khôi bắn tới, lão giả áo xám cười nhạt, bàn tay thô ráp đột nhiên thám thính, nguyên lực hung hãn tuôn ra mạnh mẽ, hóa thành một núi nguyên lực lớn gần mười trượng, sau đó tung xuống, trực tiếp dập nát Phù khôi trên mặt đất, ép chặt nó lại.

Nhìn thấy Phù khôi chỉ dưới một chiêu đã bị chế phục, trong lòng Lâm Động cũng thấy kinh ngạc, đây chính là sức mạnh thực sự của Tạo Khí Cảnh sao? So với Tạo Hình Cảnh, quả nhiên mạnh hơn rất nhiều.

Bang!

Thân hình vội lui, Phù khôi mà Lâm Động khống chế đang giãy giụa dưới sự trấn áp của ngọn núi nguyên lực, lúc này đây, Lâm Động toàn thân đã ảm đạm, hiển nhiên là đã tiêu hao không ít nguyên lực, chợt Lâm Động cũng chỉ có thể khẽ thở dài, đem nó thu vào lại túi Càn Khôn, ánh mắt lập tức lóe lên, nảy lên kế thoát thân.

Nhìn thấy Lâm Động thu lại Phù khôi, lão giả áo xám đó cũng không cản trở, cười nhạt một tiếng, bàn tay lại cử động, nguyên lực hội tụ, lại một lần nữa hội tụ thành một ngọn núi nguyên lực, lần này, lại trực tiếp hướng tới Lâm Động bổ xuống.

Ngọn núi nguyên lực gào thét mà xuống, mang theo tiếng kêu âm bạo kịch liệt, chấn động khiến cho màng nhĩ cũng đau nhức.

Thế tiến công này, quả thực còn mạnh hơn cả Vương Viêm thi triển Đại La Kim Thương.

- Lâm Động, đem ba ngàn viên Thuần Nguyên Đan hóa thành nguyên lực, trút vào trong thạch phù!

Trong lúc nguy cấp, giọng nói của tiểu điêu đột nhiên vang lên trong lòng Lâm Động,

Nghe vậy, Lâm Động khẽ cắn răng, chợt cũng không chần chừ thêm, tâm thần khẽ động, Thuần Nguyên Đan không ngừng từ trong túi Càn Khôn tuôn ra, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó, thạch phù cũng phát ra một luồng lực hút, với trạng thái như muốn nuốt chửng, đem tất cả Thuần Nguyên Đan tuôn ra nuốt hết vào.

Mà cùng với rất nhiều viên Thuần Nguyên Đan như vậy rót vào trong thạch phù, Lâm Động cũng có thể cảm nhận được, một luồng nguyên lực cực kỳ mạnh đang chuyển động, đang nhanh chóng khếch tán ra.

Ong ong!

Sức mạnh khuếch tán, đột nhiên có từng luồng khí màu tím đen tuôn ra từ lòng bàn tay của Lâm Động, sau đó luồng khí màu tím đen này nhanh chóng hội tụ giữa không trung, trong chớp mắt, liền hóa thành một cơn lốc xoáy màu tím đen lớn gần mười trượng.

Xuy xuy!

Lốc xoáy vừa thành hình, ngọn núi nguyên lực ấy liền áp bách tới, mà ngay lúc chúng tiếp xúc, từng luồng sức ăn mòn khủng khiếp thoáng chốc từ trong cơn lốc xoáy khếch tán ra, mà dưới sức ăn mòn đó, ngọn núi nguyên lực, lại dần dần sụp đổ.

Nhìn thấy ngay đến ngọn núi nguyên lực được ngưng tự từ cao thủ Tạo Khí Cảnh, đều trực tiếp bị tiểu điêu ăn mòn đi, Lâm Động cũng không khỏi trừng mắt há hốc miệng, bản lĩnh của tên này, quả nhiên không tầm thường.

- Đừng quá ỷ lại vào ta, giờ đây thực lực ta quá yếu, chống đỡ với cao thủ Tạo Khí Cảnh quá sức, cứ tiếp tục như vậy, không đến hai ba chiêu nữa sẽ tận lức mất, vẫn là nhanh chóng chạy thoát đi.

Ngay lúc Lâm Động vui mừng, tiếng thở gấp của tiểu điêu cũng vang lên trong lòng hắn.

Nghe thấy lời này, tâm trạng đang vui vẻ lúc nãy của Lâm Động chợt trở nên lạnh lùng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tên này, thì ra là ngoại cường nội nhược.

- Ý?

Lão giả áo xám đó cũng vì cảnh tượng này mà ngẩn người, chợt ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía Lâm Động, nói:

- Không ngờ rằng ngươi còn có thủ đoạn quỷ dị như thế này. Có điều lão đây ngược lại là muốn xem thử ngươi có thể đỡ nổi lần công kích này của ta hay không!

Giọng nói của lão giả áo xám vừa dứt, thân hình lập tức cử động lên, vòng tròn màu xám dưới chân lão ta, lại gào thét lên, điên cuồng chuyển động ngay trước mặt hắn, một luồng sáng sắc bén đến cực hạn, xoay quanh cái vòng tròn đó.

- Ô Quang Nhận, Thiết Thiên Địa!

Vòng tròn màu xám đó điên cuồng chuyển động, cho dù cách xa gần trăm trượng, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được da thịt đau nhói, thậm chí, ngay đến thanh Thiên Lân Cổ Kích trong tay cũng đang rung lên, thiết nghĩ cũng đã cảm nhận được nguy hiểm cực độ.

- Đi!

Lão giả áo xám vốn không cho Lâm Động bất cứ thời gian nào để thoát thân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương, đột nhiên một chỉ điểm ra, tốc độ chuyển động của cái vòng tròn đó đột nhiên gia tăng, với một tốc độ mà mắt thường không thể nào phát giác ra được, oanh về phía Lâm Động.

Trong nhãn đồng Lâm Động, chỉ có thể nhìn thấy một đạo ánh sáng lướt qua bầu trời, rồi sau đó, hắn liền cảm giác được, trên bề mặt da dường như bị những luồng kình phong cực kỳ sắc bén cắt thành từng đường vết thương nhỏ, từng giọt từng giọt máu tươi, bao trùm lấy ngoài thân thể.

Đối mặt với thế tấn công này, trong lòng Lâm Động cũng bị bao trùm bởi sự nguy hiểm, tâm thần khẽ động, tinh thần lực hùng hồn liền hình thành một hàng rào tinh thần phòng ngự.

Cùng lúc đó, lòng bàn tay hắn cũng một lần nữa bắn ra những luồng ánh sáng màu tím đen, chợt ngưng tụ lại với nhau, hung hãn bổ xuống đạo Ô Quang Bàn đó.

Xuy!

Tia sáng màu đen tím va chạm với Ô Quang Bàn, lần này, lại vốn không đạt được hiệu quả rõ ràng như mong muốn, sức ăn mòn đó, chỉ khiến cho tốc độ của Ô Quang Bàn chậm lại đôi chút, liền bị cắt đứt ra.

Bang bang!

Phá vỡ sự kiềm hãm của tia sáng màu tím đen, tốc độ của Ô Quang Bàn đó thoáng chậm lại đôi chút, song vẫn vô cùng sắc bén xông thẳng tới Lâm Động, phòng tuyến Tinh thần của Lâm Động, gần như không đạt được hiệu quả quá lớn, liền trong khoảng thời gian ngắn, bị phá giải hoàn toàn.

Nhìn Ô Quang Bàn nhanh chóng phóng lớn trong nhãn đồng, Lâm Động cũng nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích trong tay, sau đó ngay lúc hắn chuẩn bị liều một phen, bên tai hắn, lại đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió, bất chợt, một đạo thanh mang lướt qua khóe mắt, cuối cùng va chạm với Ô Quang Bàn đó.

Thanh mang xem ra rất nhỏ, nhưng mà ngay lúc va chạm, lại phát năng lượng vô cùng lớn mạnh, thậm chí, ngay đến Ô Quang Bàn mà Lâm Động và tiểu điêu liên thủ cũng chỉ bó tay không biện pháp, đã trực tiếp bị thanh mang ấy làm cho bay ngược ra sau.

Viên trợ đột nhiên mà tới, khiến cho cả Lâm Động và lão giả áo xám đó đầu ngẩn người, ánh mắt chợt vội vàng nhìn về phía thanh mang đó, chỉ nhìn thấy ánh sáng xanh tản ra, hóa thành một cánh hoa sen màu xanh.

Đem Ô Quang Bàn ấy dội ngược về, Lâm Động vẫn chưa kịp phản ứng, lại thêm một tia sáng xanh xé trời mà đến, trực tiếp bao trùm lên người hắn, sau đó hắn liền cảm nhận được, từng trận xé gió bên tai, trong mơ hồ, có một mùi hương thấm sâu vào lòng người, lặng lẽ bay đến.

Nhìn thấy Lâm Động được kẻ khác cứu đi mất, sắc mặt của lão giả áo xám chợt thay đổi, vừa muốn đuổi theo, lại truyền đến giọng nói của Vương Viêm:

- Không cần đuổi nữa!

Lão giả áo xám khựng lại, quay người qua, nhìn Vương Viêm với sắc mặt có chút âm trầm, chân mày chau lại, nói:

- Vương Viêm thiếu gia biết người đó là ai?

Sắc mặt Vương Viêm xanh xám bất định, chợt xoay người phất tay áo mà đi, để lại một âm thanh lạnh lùng.

- Nàng ta nếu như muốn cứu người, ngươi không cản nổi nàng ta đâu!

Trả lời kèm theo trích dẫn Kèm theo bài viết này trong trích dẫn của bài trả lời Trả lời nhanh trong Chủ đề này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.