Vũ Động Càn Khôn

Chương 92: Chương 92: Dự tính của hai nhà Lôi Tạ






Ở trong Lôi gia đại viện, có một tòa đại sảnh rộng như một quảng trường được bày biện khá nhiều bàn ghế, trong đại sảnh lúc này vô cùng ồn ã, tiếng người cười nói không dứt, hiển nhiên là bầu không khí đang vô cùng vui vẻ.

Đoàn người Lâm Chấn Thiên đi thẳng vào trong đại sảnh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tự tìm vị trí ngồi xuống.

Trong đại sảnh, không ít ánh mắt đang đảo qua đám người của Lâm gia, nhưng mà không có ai chủ động tiến lên chào hỏi, hiện giờ hai nhà Lôi Tạ thanh thế đang thịnh, mà Lâm gia lại đối đầu với họ, ai giao hảo với Lâm gia chính là đắc tội hai nhà Lôi Tạ, làm loại chuyện này không có nhiều lợi ích.

Mà cũng chính vì vậy, khi Lâm gia chủ động tự tìm vị trí thì không khí trong đại sảnh trở nên yên tĩnh hơn nhiều, không ít người chủ động rời xa vị trí của Lâm gia.

Đối với loại tình huống này, Lâm Chấn Thiên tương đối thản nhiên, không thấy có gì ngoài dự liệu của lão cả.

Sau một lát, không khí trong đại sảnh lại náo nhiệt trở lại, các thế lực xung qunah Thanh Dương trấn đều tới đây, chủ động tìm vị trí ngồi xuống.

Thấy trong những thế lực này có một số thế lực không kém, tuy rằng vẫn yếu hơn Lâm gia, nhưng nếu họ liên hợp lại, thì sẽ tạo thành một lực lượng mạnh hơn, không ai dám khinh thường.

Sau khi các thế lực tới tương đối đông đủ, ở cửa đại sảnh truyền tới sự hỗn loạn, có 3 thân ảnh trực tiếp đi vào.

"Cuồng Đao Võ Quán tới."

Nhìn đám nhân mã kia tiến vào trong đại sảnh, những tiếng bàn luận xôn xao lại vang lên.

Nghe được những âm thanh này, Lâm Động cũng quay đầu lại, quả nhiên là nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của La Thành, ở phía sau La Thành còn có Ngô Vân đã lâu không gặp.

Sau khi La Thành tiến vào đại sảnh, hắn đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở vị trí của Lâm gia, cái mặt đầy sẹo dọa người của lão nở một nụ cười, sau đó mang người tới chỗ Lâm gia, trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người.

"Lâm lão gia tử, xem ra xương cốt của lão vẫn còn cường tráng ghê nhỉ."

La Thành chắp tay nhìn Lâm Chấn Thiên, trong lòng hơi rùng mình, từ thân thể của lão già này hắn cảm thấy một cảm giác uy bách, loại cảm giác này trước đây chưa từng có, xem ra đúng là Lâm Chấn Thiên đã thành công đột phá tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh rồi.

"Ha hả, La quán chủ cũng đâu có kém."

Lâm Chấn Thiên cũng cười nói.

Trong lúc La Thành và Lâm Chấn Thiên cười nói, thì Ngô Vân cũng ghé sát vào Lâm Động, đảo mắt đánh giá hắn một lát, rồi mới nói:

"Hắc, ta nghe quán chủ nói, ngươi dường như đem Lôi Hình của Lôi gia. . ."

Nói đến đây, Ngô Vân làm một động tác cắt cổ.

Lâm Động cười gật đầu.

"Con mẹ nó, ngươi cũng quá mạnh đấy chứ?"

Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Ngô Vân không khỏi trợn mắt, trải qua một thời gian dài khổ luyện, hắn mới đạt tới Địa Nguyên cảnh trung kỳ, vốn cho là tốc độ của mình đã không chậm rồi, nhưng mà không ngờ Lâm Động lại có thể đánh chết Thiên Nguyên cảnh cao thủ.

Nhìn thấy thần tình của Ngô Vân dại ra, Lâm Động cười cười, sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện.

Sau khi đám người La Thành ngồi xuống ghế của mình, tiếng động ồn ã trong đại sảnh cũng giảm bớt dần, sau đó từ hướng cửa truyền tới những tiếng nhốn nháo, Lôi Báo mặc quần áo màu xám, tươi cười mang theo một đám người của Lôi gia đi vào trong phòng khách.

Không thể không nói, Lôi Báo ở Thanh Dương Trấn đúng là có uy vọng cực lớn, cho nên sau khi hắn xuất hiện, không ít thế lực đều vội vã đứng dậy, tuôn ra một đống lời chúc mừng.

Thấy mọi người tới tấp chúc mừng mình, Lôi Báo hiển nhiên là cực kỳ thoả mãn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão tươi như hoa nở rộ.

Ở phía sau Lôi Báo, Tạ Khiêm cùng với đám phần tử nòng cốt của hai nhà nhìn đám tân khách cười đáp lễ

Khi ánh mắt Lâm Động nhìn vào Lôi Báo, thì hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, chẳng biết tại sao, hắn lại có một cảm giác, Lôi Báo có điều gì đó khác với trước kia.

Khi Lâm Động đang nhíu mày, đám người Lôi Báo, Tạ Khiêm đi ngang qua chỗ của Lâm gia, trong lúc nhất thời, đại sảnh lại yên tĩnh, tất cả các ánh mắt đều tập trung vào bên này.

Lâm Chấn Thiên ung dung ngồi ngay ngắn, ánh mắt chỉ nhìn vào cái bàn, giống như không hề nhìn thấy đám người Lôi Báo, mà lão cũng chẳng đứng dậy chúc mừng gì cả.

Nếu Lâm Chấn Thiên đã làm như vậy thì đám người Lâm Khiếu cũng chẳng thèm liếc mắt, giống như tất cả đã biến thành người mù trong thời khắc này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên khuôn mặt Lôi Báo hơi cứng lại, đám người của hai nhà Lôi Tạ đều lạnh lùng, trong mắt hiện hàn mang, bầu không khí đã có chút cổ quái.

Loại bầu không khí cổ quái này không duy trì được bao lâu thì Lôi Báo liếc mắt nhìn đám người Lâm Chấn Thiên, sau đó đi lên phía trước, không phát sinh xung đột gì cả.

Nhìn thấy người của đôi bên chỉ không thèm nhìn nhau, đám tân khách đành tiếc nuối thở dài một hơi, nhưng mà họ cũng vô cùng kinh ngạc khi người của Lâm gia lại dám không thèm nể mặt Lôi gia, dù sao thì thực lực của Lâm gia so với hai nhà Lôi Tạ cũng có sự chênh lệch không nhỏ.

Lôi Báo ngồi xuống vị trí thủ tọa của đại sảnh, sau đó cười vang nói:

"Hôm nay là ngày đại hỉ của hai nhà Lôi Tạ, được các vị nể mặt tới đây chính là vinh hạnh cho chúng ta, Lôi Báo xin đại diện cho hai nhà cám ơn chư vị, bây giờ xin không nhiều lời nữa, bắt đầu tổ chức hôn lễ thôi."

Lâm Động ngáp một cái, hắn chẳng hứng thú gì với cái trò hôn lễ này cả, cái hắn muốn biết chính là hai nhà Lôi Tạ phô trương thế này, đến tột cùng là muốn làm gì? Nếu chỉ vì đám cưới của hai nhà Lôi Tạ thì không cần phải làm thế này.

Thời gian tiếp theo tương đối buồn chán, Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh đầu tiên là quỳ lạy trưởng bối, sau đó dưới sự hướng dẫn của người nhà ra tiếp khách ở giữa sân.

Nhưng mà tuy nói hai nhà Lôi Tạ danh vọng không kém, mà uy tín danh dự lại không có mấy, đối với đám cưới của hai tên tiểu bối này, không có mấy ai có hứng thú, đa phần họ đều duy trì thái độ lạnh nhạt, bọn họ đều hiểu, hai nhà Lôi Tạ gióng trống khua chiêng nhất định không chỉ vì đám cưới này.

Cảnh tượng náo nhiệt mà bầu không khí lại có chút cổ quái, sau khi Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh lui xuống, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lôi Báo.

Dường như biết mình trở thành tiêu điểm của mọi người, Lôi Báo cười nhạt, uống cạn chén rượu cầm ở trong tay, sau đó đứng dậy, cất cao giọng nói:

"Hôm nay mời các vị tới đây, một là vì đại hỉ của hai đứa nhỏ, hai là muốn cùng các vị thương lượng một chuyện."

"Chính kịch tới rồi."

Lâm Động đang chán tới mức suýt thì ngủ gật, nghe được câu nói này thì rùng mình một cái.

"Ha hả, không biết Lôi lão gia tử muốn thương lượng cái gì?"

Trong đại sảnh, có một người phụ họa cười nói.

"Trong phạm vi khoảng trăm dặm quanh Thanh Dương trấn chúng ta có không ít thế lực lớn nhỏ, thế nhưng mà lại không có ai làm đại diện, người đại diện đó phải giúp cho chúng ta đặt chân và phát triển được ở Viêm Thành, nhưng mà các vị cũng đều rõ, lợi nhuận của Viêm Thành chắc chắn khác với một nơi thâm sơn cùng cốc như Thanh Dương trấn."

"Lợi nhuận của Viêm Thành có thể khiến người khác đỏ mắt, muốn chia một chén canh ở đó, bất kỳ một ai trong chúng ta cũng không thể làm được, cho nên, sau khi Lôi gia và Tạ gia thương nghị, chúng ta nhất trí tổ chức một cái Thương Minh (liên minh thương hội), lần này mời các vị tới đây là muốn mọi người cùng gia nhập Thương Minh, cùng buôn bán hưởng chung lợi ích!"

Lôi Báo cười dài nói.

Sau khi Lôi Báo cười nói xong, trong đại sảnh im phăng phắc, không ít người lập tức nhíu mày, bọn họ không ngờ rằng Lôi gia và Tạ gia lại muốn xây dựng một cái Thương Minh, hơn nữa còn muốn kéo họ vào.

Nếu mà như vậy chẳng phải là bọn họ đã biến thành thuộc hạ của hai nhà Lôi Tạ hay sao? Điều này. . . dường như là quá hoang đường rồi?

"Lão gia hỏa này chắc là bị ấm đầu rồi. . ."

Lâm động lắc đầu, ở trong lòng thầm chửi một tiếng, hai nhà Lôi Tạ tuy có một chút uy vọng ở Thanh Dương trấn, nhưng mà chưa thể đạt tới trình độ một hô vạn ứng, trước tiên chẳng cần nói tới chuyện Thương Minh, chỉ cần không thống nhất được lợi ích chung, thì chẳng có ai cam tâm tình nguyện biến thành thuộc hạ của hai nhà này?

Cho nên, lời đề nghị này đúng là có chút buồn cười, hai nhà Lôi Tạ chưa có tư cách để những thế lực này nghe lời. . .

Quả nhiên, đúng như Lâm Động dự đoán, sau khi Lôi Báo nói xong không lâu đã có một người đứng dậy.

"Lôi lão gia tử chí hướng rộng lớn, ta không thể nào sánh bằng, nhưng ta lại chỉ muốn cày ba mẫu ruộng, cuốc ba thước đất, lợi ích ở Viêm Thành lớn như vậy, ta không có bản lĩnh hưởng thụ, cho nên việc hợp tác thì thôi đi, cáo từ."

Nói xong, nhóm người kia đứng dậy, xoay người định rời đi.

"Các vị sở dĩ không muốn chẳng qua là vì Lôi gia chúng ta không có tư cách đại diện cho các vị mà thôi."

Nhìn đám người kia muốn rời đi, Lôi Báo cười nhạt, sau đó chậm rãi đứng dậy, khi thân hình hắn đứng lên, một cỗ Nguyên Lực ba động mạnh mẽ từ trong thân hình hắn tuôn ra, trong nháy mắt, toàn bộ đám người trong phòng khách đều cảm thấy áp lực cực lớn, không ít người mặt mũi đỏ bừng.

"Nguyên Đan cảnh!"

Cảm nhận được áp lực, trong đại sảnh lập tức vang lên những tiếng kêu thất thanh sợ hãi, đám người lúc trước chuẩn bị rời đi đều đứng lại hết.

Lôi Báo nếu chỉ có thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ thì bọn họ không kính nể, nhưng nếu đổi thành Nguyên Đan cảnh thì lại là một chuyện khác!

Nguyên Đan cảnh, ở trong Thanh Dương trấn chắc chỉ có một mình Lôi Báo!

"Lão phu nếu đã dám mở lời thì tự nhiên phải có thực lực để tự tin, thế nào? Các vị bây giờ đã tin tưởng Lôi gia ta có thực lực này chưa?"

Nhìn thấy trên mặt đám người trong đại sảnh đều hiện lên sự khiếp sợ, Lôi Báo cười nhạt nói.

Hiện giờ không có ai mở miệng phản bác, sắc mặt họ đều biến đổi bất định, Lôi Báo làm như vậy rõ ràng là muốn khoe khoang vũ lực, nếu như phối hợp với họ thì còn có đường sống, còn nếu khăng khăng không hợp tác thì sợ rằng bản thân họ sẽ biến mình thành địch nhân của Lôi gia.

Một gã cường giả Nguyên Đan cảnh đủ sức làm cho toàn bộ đám người ở đây lo sợ.

"Nếu như có ai không muốn, lão phu cũng không bắt buộc, cứ thoải mái ra về."

Nghe thấy Lôi Báo nói như vậy, không ít người đều thầm chửi trong lòng, nhưng mà không ai dám quay đầu rời đi, trong lúc nhất thời, không khí trong đại sảnh lại trở nên im lặng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lôi Báo nở một nụ cười đắc ý, sự uy hiếp của Nguyên Đan cảnh quả nhiên khác với trước kia.

"Nếu Lôi gia có đại chí nguyện to lớn bực này, thứ cho Lâm gia ta không thể phụng bồi, cáo từ."

Nhưng mà, nụ cười của hắn còn chưa duy trì được bao lâu, một thanh âm khác đã vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.