Vũ Động Càn Khôn

Chương 798: Chương 798: Giải quyết ân oán




Sát khí nhất thời lan tỏa ra khắp không gian, dường như không khí cũng đặc quánh lại.

Ở đây cách Truyền tống trận của Dị Ma Vực không xa, vì thế cơ bản nơi này là địa điểm tiến hành giai đoạn cuối của cuộc Thi đấu Tông phái rồi. Nhưng rất nhiều người đều biết, trò vui bây giờ mới bắt đầu.

Giữa Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp của Đông Huyền Vực đều có sự cạnh tranh, các bên cũng có thể coi là đối thủ lẫn nhau, nhưng thường thì có chút áp chế, không quá mức quyết tuyệt, ngoại trừ Nguyên Môn và Đạo Tông ra.

Nguyên Môn là Tông phái siêu cấp mạnh nhất tại Đông Huyền Vực, hành sự đương nhiên phi thường bá đạo. Về điểm này, các Tông phái khác mặc dù rất bất mãn nhưng không có cách nào, dù gì thực lực Nguyên Môn quá mạnh, ba đại Chưởng giáo của bọn chúng lại càng uy danh hiển hách.

Thực lực của Đạo Tông tuy kém hơn so với Nguyên Môn một chút, nhưng cũng là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, đương nhiên bọn họ cũng không phải loại tầm thường. Hai bên trước nay luôn có ân oán, nhưng nó chỉ được thật sự khuếch đại vào một trăm năm trước, khi Đạo Tông xuất hiện một gã Chu Thông.

Người ngoài thật ra không được biết nhiều về chuyện năm đó, bọn họ chỉ biết từ sau khi Đạo Tông có Chu Thông, mọi danh tiếng của các đệ tử trẻ tuổi năm đó đều tụ tập lại trên người hắn. Thậm chí ngay cả Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn cũng chịu thiệt thòi dưới tay Chu Thông. Trong cuộc Thi đấu Tông phái năm đó thì càng thảm hại, Tam Tiểu Vương dưới tay của Chu Thông, một chết, một bị trọng thương, một tháo chạy.

Cuộc Thi đấu Tông phái lần đó có lẽ là lần mà các đệ tử Đạo Tông được mở mày mở mặt nhất. Tuy bọn họ cũng có thiệt hại, nhưng so với Nguyên Môn thì chẳng là gì.

Sau đó dường như lại xảy ra một số chuyện xung đột cá nhân khác, đột nhiên có tin gây chấn động lan truyền, đệ tử Đạo Tông là Chu Thông, một mình xông vào Nguyên Môn, giết chết ba đại Trưởng lão của Nguyên Môn, xới tung cả Nguyên Môn, cuối cùng ép cả Chưởng giáo Nguyên Môn phải đích thân ra tay mới giết được hắn.

Chuyện này thật sự đã gây một làn sóng chấn động cả Đông Huyền Vực. Tất cả đều sững sờ về sự cường hãn của Chu Thông, rốt cuộc hắn mạnh mẽ đến mức nào thì mới đơn thương độc mã xông thẳng vào Tổng bộ Nguyên Môn, gây nên chuyện kinh thiên động địa như thế?

Cái chết của Chu Thông cũng khiến cho Đạo Tông phẫn nộ. Năm đó Chu Thông có địa vị vô cùng cao quý trong mắt các đệ tử Đạo Tông. Vì thế khi tin tức Chưởng giáo Nguyên Môn đích thân ra tay giết chết Chu Thông lan ra, đám đệ tử Đạo Tông đã triệt để bạo động. Trong Tông phái sôi sục ý chí báo thù. Lúc đó Nguyên Môn và Đạo Tông đã ở gần kề với giới hạn khai chiến.

Ai cũng biết hai Tông phái siêu cấp này mà khai chiến thì sẽ ác liệt đến mức nào…

Nhưng cuối cùng trận đại chiến đã không xảy ra. Dưới sự áp chế của Ứng Huyền Tử và những cao tầng khác trong Tông phái, chuyện này đã được tạm thời dập tắt.

Thế nhưng có những mối thù không thể xóa nhòa theo thời gian, mà ngược lại còn sâu sắc hơn. Vì thế dù đại chiến Nguyên Môn, Đạo Tông không bùng nổ nhưng mối quan hệ giữa hai bên đã xấu đi rất nhiều. Đó cũng là nguyên nhân khiến mỗi lần chạm trán trong cuộc Thi đấu Tông phái là hai bên không thể kết thúc một cách hòa bình.

Ví dụ như trong cuộc Thi đấu Tông phái lần trước, mặc dù đệ tử Đạo Tông đã chủ động nhận thua, nhưng Nguyên Môn vẫn ra tay giết chết Đại sư tỷ Thiên Điện hồi đó, cũng chính là tỷ tỷ của Vương Diêm.

Ân oán thù hận cứ tích lại dần dần, mãi đến bây giờ…

Trên không trung và các đỉnh núi của địa vực có vô số đoàn người không phải thuộc phe Nguyên Môn và Đạo Tông đang tụ tập lại. Bọn họ nhìn sự đối đầu quen thuộc đó, đều thầm thở dài, xem ra cuộc Thi đấu Tông phái lần này không thể yên tĩnh được rồi, chỉ không biết Đạo Tông liệu có thảm hại như lần trước hay không…

o0o

Trước những ánh mắt chăm chú của đám người xung quanh, sắc mặt các đệ tử Đạo Tông mang đầy hận ý trừng trừng nhìn bọn người Nguyên Môn.

Gương mặt Ứng Hoan Hoan bao phủ đầy hàn khí nhìn tình hình trước mắt, bàn tay nắm chặt lại, nàng biết lúc này khó tránh khỏi một hồi đại chiến.

- Nguyên Thương, chỉ là một cuộc thi thôi, có cần thiết phải thế này không?

Thần Khôi chau mày, nhìn Nguyên Thương ở phía xa, trầm giọng nói.

- Ha ha… Ta cũng không muốn thế này, nhưng ta không thể nhịn được một số kẻ không ngừng khiêu khích. Nếu không động thủ có lẽ kẻ khác sẽ tưởng rằng ai cũng ức hiếp được Nguyên Môn ta!

Nguyên Thương lạnh lùng nói.

- Nhưng nếu Thần Khôi ngươi đã lên tiếng, ta cũng không thể không nể mặt. Chỉ cần giao Lâm Động ra đây cho bọn ta tùy ý xử lý thì ra sẽ tuyệt đối không ra tay với bọn họ, thế nào?

- Ngươi đừng nằm mơ!

Ứng Tiếu Tiếu quát lên.

- Thần Khôi sư huynh, phí lời với hắn làm gì? Huynh mà giao Lâm Động ca ra, thì huynh giao luôn muội đi cho xong!

Thanh Đàn trợn mắt với Thần Khôi.

Thần Khôi cười khổ:

- Ta có nói giao Lâm Động huynh đệ ra đâu!

Dứt lời, hắn nhìn Nguyên Thương, nhún vai:

- Vậy xem ra chẳng còn gì nói được nữa!

- Hừ, bọn ta nể mặt mà không biết điều. Ứng Tiếu Tiếu, có lẽ ngươi cũng biết nếu động thủ thì các ngươi sẽ phải trả giá đắt thế nào, ngươi chắc chắn làm vậy vì một tên Lâm Động chứ?

Lôi Thiên cười khảy.

- Ngươi là cái thá gì? Muốn Đạo Tông ta trả giá, ta không tin, các ngươi làm được gì chứ?

Ánh mắt Vương Diêm lạnh băng gầm lên.

- Bại tướng dưới tay ta mà cũng ngông cuồng như vậy. Xem ra lần trước may mắn thoát nạn khiến ngươi có tự tin lên nhiều nhỉ?

Lôi Thiên nhìn Vương Diêm cười lạnh một tiếng.

- Ngươi thử xem!

Nguyên lực bùng phát từ cơ thể Vương Diêm, mức độ nguyên lực nồng đậm đã vượt qua cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong bình thường, dường như thấp thoáng còn có Sinh Khí lẫn trong đó.

Thời gian gần đây Vương Diêm và Ứng Tiếu Tiếu đều tiến hành luyện hóa Sinh Huyền Đan, trong cơ thể đã sản sinh ra một chút Sinh Khí khiến bọn họ cũng đã chạm vào ngưỡng cửa Sinh Huyền Cảnh, thực lực đã cao hơn trước không ít.

- Thì ra nguyên lực cũng có chút tăng tiến, nhưng chút Sinh Khí đó chưa đủ tư cách nghênh ngang trước mặt ta!

Lôi Thiên cũng nhận ra thực lực Vương Diêm đã tăng lên, nhưng hắn vẫn cười mỉa mai.

- Giờ làm gì đây?

Tiểu Linh Vương Linh Chân tay cầm quạt, nụ cười lạnh băng nhìn đám đệ tử Đạo Tông rồi quay sang nhìn Nguyên Thương, hỏi.

- Làm gì là làm gì? Bọn chúng đã không giao người thì không thể trách chúng ta ra tàn nhẫn!

Nguyên Thương lạnh lùng nói, sát ý tràn ngập trong mắt. Trong cuộc Thi đấu Tông phái lần này bọn chúng đã không ít lần thua thiệt trước Lâm Động, thậm chí trong Phần Thiên Cổ Tàng, Linh bảo Thuần Nguyên Phần Thiên Đỉnh vốn đã nằm trong tay, cuối cùng lại bị Lâm Động gây rối, về sau nếu không phải bọn chúng chạy nhanh thì có lẽ đã bị xích bào nhân kia giết chết mất rồi.

Với một người cao ngạo như Nguyên Thương thì điều đó hiển nhiên không thể nhẫn nhịn được. Hơn nữa trong những cuộc Thi đấu Tông phái trước đây, có lần nào Đạo Tông không bị Nguyên Môn đánh cho tơi bời? Lần này mà xảy ra điều ngoài ý muốn thì có lẽ danh tiếng của hắn trong Nguyên Môn cũng bị tổn hại không ít.

- Nếu đã vậy thì… động thủ thôi!

Linh Chân nghe vậy, nụ cười càng thêm lạnh lẽo. Hắn vốn đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng tuyệt vọng của đám đệ tử Đạo Tông rồi.

Nguyên Thương cười lạnh lùng, sau đó ba người bọn chúng bước ra, nguyên lực dâng trào, nguyên lực thiên địa ở xung quanh cũng trở nên sục sôi.

Những người ở quanh đó nhìn thấy thế, trong lòng cũng rung lên. Xem ra Nguyên Môn sắp động thủ rồi!

- Phù!

Thần Khôi thở hắt ra một hơi, nhìn Nguyên Thương, tiến lên một bước:

- Để Nguyên Thương cho ta!

- Đa tạ Thần Khôi huynh!

Ứng Tiếu Tiếu nghe vậy, có phần cảm kích. Lúc này Lâm Động không có mặt, cũng chỉ có thể dựa vào Thần Khôi mới ngăn cản được Nguyên Thương mà thôi.

- Tin tức ở đây chắc cũng truyền khắp Dị Ma Vực rồi, có lẽ Lâm Động cũng đã biết. Chỉ cần chúng ta kiên trì một lúc, chắc hắn sẽ đến kịp!

Thần Khôi chần chừ một chút rồi gật đầu, hắn từng thấy Lâm Động đối đầu với Lôi Thiên. Thực lực Lâm Động đúng là không tầm thường, nhưng so với Nguyên Thương thì vẫn còn khoảng cách. Vì thế, hắn không hiểu lắm về lòng tin của bọn Ứng Tiếu Tiếu với Lâm Động. nhưng dù vậy hắn cũng không nói gì thêm.

- Lôi Thiên để ta đối phó!

Tay Vương Diêm nắm chắc thanh trọng kiếm màu đen, trầm giọng nói.

Ứng Tiếu Tiếu khẽ gật, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tiểu Linh Vương Linh Chân với ánh mắt băng hàn:

- Vậy để Linh Chân cho ta!

- Hoan Hoan, Thanh Diệp, cùng các đệ tử khác chặn đám đệ tử Nguyên Môn còn lại!

Ứng Hoan Hoan và Thanh Diệp cùng gật mạnh, Ứng Hoan Hoan đưa tay ra, Thiên Hoàng Cầm xuất hiện.

- Chư bị sư huynh đệ!

Ứng Tiếu Tiếu hít sâu một hơi không khí, dường như cũng đã lạnh lẽo hơn vì sự căng thẳng lúc này, ánh mắt quét qua từng gương mặt đệ tử Đạo Tông.

- Vì một Đạo Tông cường hãn!

Ánh mắt toàn thể đệ tử Đạo Tông lúc này đều dâng tràn sự cuồng nhiệt, cùng đồng thanh hô vang:

- Vì một Đạo Tông cường hãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.