Nguyên lực thiên địa hùng hậu giống như tầng mây cuồn cuộn bốc lên trên tầng không của đấu trường, một cỗ nguyên lực vô cùng cường hãn lao tới, khiến mọi người cũng khiếp sợ.
- Ai vậy? Khí tức thật cường hãn, ít nhất cũng là Bán Bộ Tạo Hóa rồi.
- Bán Bộ Tạo Hóa rồi? Trong Gia tộc Lâm Thị, người có thể đạt tới thực lực này cũng chỉ trên đầu ngón tay. Người này rốt cuộc là ai? Không ngờ có thể sánh với những thiên tài trong Gia tộc Lâm Thị.
- Nhìn tình hình này, có lẽ là người của Phân gia.
- Phân gia không ngờ cũng có nhân vật như vậy, sao có thể?
- …
Vô số cặp mắt nhìn qua, cuối cùng đều tập trung trên đạo thân ảnh đang tập trung giữa không trung, đột nhiên những tiếng thì thầm liền vang lên.
- Đó là Lâm Động? Sao hắn dám xuất hiện?
Ở một đám ghế ngồi của Gia tộc Lâm Thị, đám nhân vật trẻ tuổi của Gia tộc đang tập trung ở đây. Một người trong đó ánh mắt kinh ngạc nhìn đạo thân ảnh trên thiên không. Người này chính là Lâm Trần, năm xưa hắn và Lâm Khả Nhi đi tới Cổ mộ phủ ở Viêm Thành tìm bảo vật, đã có chút ân oán cùng Lâm Động, do vậy nay lập tức đã nhận ra Lâm Động.
- Lâm Động? Cái tên đắc tội với Lâm Lang Thiên đại ca?
Nghe thấy vậy, những đệ tử của Nội tộc ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng đều thất kinh nhìn lên bầu trời.
- Hắc hắc, tên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Đắc tội với Lâm Lang Thiên đại ca còn dám tham gia Tộc hội, đúng là tự chuốc nhục vào thân.
- Đúng vậy, so với Lâm Lang Thiên đại ca, hắn còn không bằng một con kiến.
Nghe thấy những lời nói kiêu ngạo này, một nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh khẽ nhíu mày. Nàng chính là Lâm Khả Nhi, nàng lúc này cũng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn thân ảnh trên tầng không. Nàng không ngờ rằng Lâm Động lại dám tới tham gia Tộc hội.
- Người này quá ư lỗ mãng, hắn lẽ nào không biết một năm nay, Lâm Lang Thiên đại ca rốt cuộc tiến bộ khủng khiếp đến thế nào?
Lâm Khả Nhi khẽ nắm tay lại, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng cũng không có cách nào khác. Nàng biết Lâm Lang Thiên rất căm hận hắn, nếu hôm nay hắn không xuất hiện thì còn tốt, nhưng nếu đã xuất hiện thì Lâm Lang Thiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Cách thức xuất hiện của Lâm Động quá ư hoành tráng, khiến các thế lực lớn trên hàng ghế ngồi đều chấn kinh nhìn lại, ánh mắt không ngừng quét qua người Lâm Động.
- Quả nhiên đã xuất hiện!
Lâm Lang Thiên tay bưng chén trà, chén trà sóng sánh thành làn sóng. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn đạo thân ảnh kia, ngón tay búng nhẹ ra, chỉ thấy chén trà đột nhiên vỡ vụn, thậm chí ngay cả nước trà dưới đạo ám kình kia cũng bị chấn thành hư vô.
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới. Một khi đã tới đây, vậy hãy nếm thử cảm giác phụ thân ngươi năm xưa phải chịu đựng.
o0o
Đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời lúc này đã trở thành mục tiêu theo dõi của tất cả mọi người, tất cả mọi tiếng thì thầm đều liên quan tới hắn.
- Lâm Động ca!
Ở sân đấu phía dưới, Thanh Đàn cười tươi như hoa, nhìn lên đạo thân ảnh quen thuộc kia. Mặc dù đã hai năm không gặp, nhưng cảm giác đó nàng vẫn rất quen thuộc.
- Nha đầu nhà ngươi, ta không ra tay, lẽ nào ngươi sẽ không chống cự sao?
Thân ảnh Lâm Động chậm rãi đáp xuống, ánh mắt nhìn nữ tử đã trở nên vô cùng xinh đẹp, bất giác cười nói.
- Hắc hắc, ta đoán Lâm Động ca sẽ xuất hiện mà!
Thanh Đàn cười duyên, nói.
- Ngươi chính là Lâm Động? Kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày là gì! Ngươi không ngờ dám xuất hiện, quả thực vượt ngoài sự dự liệu của ta.
Trên không trung, ánh mắt Lâm Phong băng lãnh nhìn Lâm Động, cười lạnh nói.
- Đi về phía phụ thân, kế tiếp để ta giải quyết!
Lâm Động không để ý đến tiếng kêu gào của Lâm Phong, vỗ nhẹ đầu Thanh Đàn, cười nói.
Thanh Đàn nhẹ nhàng gật đầu. Tuy rằng nàng biết Lâm Phong thực lực rất mạnh, nhưng nàng luôn vô cùng tin tưởng Lâm Động.
Nhìn Thanh Đàn như con bướm nhẹ nhàng rời khỏi sân đấu, Lâm Động lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lâm Phong trên không trung một cái.
- Ngươi điếc sao? Không nghe thấy ta hỏi sao?
Thấy thái độ đó của Lâm Động, ánh mắt Lâm Phong xuất hiện vẻ tức giận, lập tức gầm lên một tiếng. Quyền ảnh Long Tượng vốn dĩ định tấn công Thanh Đàn đột nhiên hung hãn tấn công về phía Lâm Động.
Nhưng đối mặt với một quyền cường hãn của hắn, Lâm Động không thèm nhìn, bàn tay bắt ra, quyền ảnh Long Tượng khí thế vô cùng mạnh mẽ không ngờ đã bị bóp tan.
Nhìn thấy một kích toàn lực của mình lại bị Lâm Động dễ dàng đỡ được, sắc mặt Lâm Phong đột nhiên đại biến. Tới lúc này hắn tựa hồ mới biết hắn đã coi thường người trước mặt này rồi.
Nhưng Lâm Động cũng không cho hắn nhiều thời gian để phản ứng, cười nhạt một cái, thân hình đã động, trực tiếp như một làn khói xanh lao tới. Khi xuất hiện trở lại thì đã ở trước mặt Lâm Phong.
Thấy tốc độ quỷ dị của Lâm Động, Lâm Phong vội vàng thôi động nguyên lực tạo thành một tấm lá chắn trước mặt.
Ầm!
Nhưng lá chắn nguyên lực này vừa thành hình, bàn tay Lâm Động trong khoảnh khắc đã xé nát, tiếp đó trực tiếp chộp lấy cổ họng Lâm Phong.
Một chiêu chế địch!
Vô số ánh mắt nhìn Lâm Phong liều mạng giãy dụa trong tay Lâm Động, nhất thời đột nhiên im lặng. Không ít người lộ vẻ chấn kinh, khí tức hiện tại của Lâm Động đủ sánh với cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, nhưng không ngờ một chiêu của Lâm Động cũng không đỡ nổi!
Tại chỗ ngồi hẻo lánh kia, dám người Lâm Chấn Thiên cũng ngây ngốc nhìn cảnh này. Cường giả Bán Bộ Tạo Hóa trong mắt bọn chúng đã là truyền thuyết, nhưng hiện tại cường giả cường hãn như vậy không ngờ không tiếp nổi một chiêu của Lâm Động.
Hai năm ngắn ngủi, thực lực của Lâm Động rốt cuộc đã tiến bộ tới mức nào rồi?
- Nuốt đan dược kích thích tiềm lực mà còn vô dụng tới vậy.
Thanh âm bình thản của Lâm Động truyền ra giữa không trung, sau đó bàn tay tùy tiện tát ra một cái. Một thanh âm giòn tan vang lên, Lâm Phong trong tay hắn bắn ra một ngụm máu tươi, mang theo những miếng răng nát vụn, thân thể giống như đạn pháo rơi xuống sân đấu.
Nhìn Lâm Phong trong khoảnh khắc bị đánh cho như con chó chết, toàn trường nhất thời vang lên từng tiếng ồn ào. Người của Nội tộc bị đánh cho thê thảm như vậy, trong Tộc hội vẫn là lần đầu tiên.
Ở vị trí ghế màu vàng, một vị lão nhân tóc trắng thân mặc áo bào màu tím ánh mắt chấn kinh nhìn cảnh này, nhưng cũng không nói câu nào.
Lão ta chưa lên tiếng, nhưng một vài người của Nội tộc đã không nhịn được, lập tức có một lão nhân tóc nâu đứng lên, lớn tiếng quát:
- Tiểu bối, ngươi là người phương nào? Lẽ nào không biết quy củ tỷ thí sao? Gọi trưởng bối của ngươi ra đây!
- Quy củ? Người này dùng đan dược kích thích tiềm lực trong khi tỷ thí, lão già ngươi sao không lên tiếng?
Ánh mắt Lâm Động lạnh lẽo nhìn lão nhân tóc nâu, nói.
- Ngươi, người của Phân gia, không ngờ dám nói với ta như vậy. Đúng là đại nghịch!
Bị Lâm Động nói cho cứng họng một lúc, lão nhân tóc nâu đột nhiên tức giận, thân hình vừa động đã lao ra, một quyền đánh về phía Lâm Động.
Bốp!
Nhưng khi lão nhân tóc nâu còn chưa tiến vào phạm vi mười trượng quanh Lâm Động, Lâm Động đã vung tay cách không tát một cái. Trước ánh mắt chấn kinh của người khác, lão nhân tóc nâu không ngờ bị Lâm Động tát bay đi, chật vật rơi xuống đất.
- Trong lòng ta, thực lực quan trọng nhất. Phân gia, Nội tộc đều như nhau. Nếu có ai bất mãn thì ra đây nói với ta, ngươi cao quý ở chỗ nào?
Lâm Động đứng trên hư không, ánh mắt chậm rãi nhìn về đám ghế ngồi màu vàng đó. Đám người này mới thực sự là những nhân vật quan trọng trong Nội tộc.
Những lời nói này của Lâm Động khiến vô số ánh mắt trở nên phấn khích. Dám trước mặt Nội tộc nói những lời này, nếu không có khí phách thì không thể làm nổi.
- Ha ha, nói hay lắm, Phân gia, Nội tộc vốn không khác biệt, thực lực quan trọng nhất!
Trong đám ghế màu vàng, lão nhân tóc trắng cũng mỉm cười, không chút giận dữ nhìn Lâm Động, ánh mắt rất kỳ lạ.
- Tiểu tử kia, ngươi là người của Phân gia nào?
Lâm Động nhìn lão nhân tóc trắng đó, ba động của người này khiến hắn cảm thấy một loại uy áp kỳ lạ, có lẽ hắn trong Gia tộc Lâm Thị địa vị cũng tương đối cao.
- Lâm gia Viêm Thành, Lâm Động!
Thanh âm Lâm Động bình thản, không bởi câu hỏi của lão nhân kia mà có chút ba động. Hơn nữa, câu trả lời của hắn cũng không phải Phân gia Viêm Thành, mà là Lâm gia Viêm Thành.
Hắn muốn cho mọi người biết, Lâm gia Viêm Thành địa vị không hề thấp hơn Gia tộc Lâm Thị.
Một vài người của Nội tộc dường như cũng đã nghe ra ý đồ trong lời nói của hắn, ánh mắt có chút giận dữ. Nhưng nhìn thấy thảm cảnh của lão nhân kia nên nhất thời cũng không nói gì, dù sao các trưởng bối cũng chưa nói gì.
Nhưng Lâm Động cũng mặc kệ bọn chúng, ánh mắt hắn chậm rãi chuyển động, cuối cùng dừng lại ở một ghế ngồi ở đó. Ở đó có một đạo thân ảnh ánh mắt không chút biểu cảm đang nhìn hắn.
Hai ánh mắt đan xen vào nhau, mơ hồ nguyên lực thiên địa đều trong lúc này cuồn cuộn xoay vần.
Trên bầu trời, tay Lâm Động chắp lại sau lưng, lời nói chậm rãi của hắn thốt ra lại khiến cả đấu trường đều không một tiếng động: