Vũ Động Càn Khôn

Chương 34: Chương 34: Lôi Lực






Mọi người sửng sốt nhìn vào gò má đỏ bừng của Tạ Đình, nàng vừa mới bị Lâm Động tát, nhất thời cái nơi ồn áo náo động này bỗng trở nên yên lặng như tờ.

Sự yên lặng cũng chỉ kéo dài trong chớp mắt, một vài người phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ dị, hiển nhiên là vì bất ngờ với sự quyết đoán của hắn. Tạ Đình kia dù nói thế nào đi nữa cũng được coi là một mỹ nhân yểu điệu, nhưng mỹ nhân cũng chẳng khiến Lâm Động chần chừ hạ thủ chút nào.

“Tàn nhẫn, đầy quyết đoán.”

Một số người trong lòng âm thầm đánh giá Lâm Động, một thiên tài mới nổi lên gần đây của Lâm gia, dường như thủ đoạn không giống với người khác.

Bọn người Lâm Hà cũng sững sờ bởi vì hành động của Lâm Động, nhìn Tạ Đình đang ôm lấy gò má, vẻ mặt ngây dại chưa lấy lại tinh thần, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một cảm giác khoan khoái. Xú nữ nhân này lâu nay vẫn luôn xem thường Lâm gia, lần bị Lâm Động tát một cái, đúng là khiến cho người khác hả lòng hả dạ.

Giáng xuống gương mặt Tạ Đình một cái tát, Lâm Động đột nhiên đưa bàn tay ra, tóm lấy đạo kình phong đang lao tới, thì ra đó chỉ là một viên đá vụn, kình lực không làm cho bàn tay Lâm Động run lên tí nào.

“Ngươi đánh ta…Ngươi dám đánh ta!”

Lúc Lâm Động trở tay tiếp được khối đá vụn bay tới, Tạ Đình rốt cuộc cũng hoàn hồn, sự đau đớn rát bỏng trên gương mặt làm cho thân thể nàng cũng run rẩy theo. Ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lâm Động một cách dữ tợn, bộ dáng này chẳng còn lại chút nào sự vênh váo lúc trước.

“Ăn nói không cẩn thận chắc chắn sẽ phải trả giá.”

Lâm Động liếc nhìn nàng, thản nhiên nói.

“Ngươi tính là cái thá gì… mà dám đánh ta?”

Lâm Động thản nhiên nói như vậy khiến cho Tạ Đình trở nên điên cuồng, từ nhỏ đến lớn chưa có một người nào dám đánh nàng cả?

Gương mặt xinh đẹp vào thời khắc này đã trở nên méo mó, sau đó nàng giơ năm ngón tay lên, hung hăng giáng xuống khuôn mặt của Lâm Động.

“Ba!”

Lâm Động xòe bàn tay ra, dễ dàng chụp lấy bàn tay của Tạ Đình, vừa tính đẩy ngược lại thì một tiếng quát lạnh lùng băng lãnh từ xa truyền tới.

“Ta thấy ngươi làm như vậy đã đủ rồi đó.”

Lực đạo ẩn chứa ở lòng bàn tay dần dần giảm bớt, Lâm Động quay đầu lại nhìn thấy cách đó không xa, có một thiếu nữ mặt áo lông hồ đang rảo bước lại gần.

Thiếu nữ này có phong thái quý tộc, dung mạo có chút tương tự Tạ Đình, bất quá bên ngoài không có cay nghiệt ngang ngược như Tạ Đình, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thiếu nữ nhìn có vẻ dễ tiếp xúc này, Lâm Động lại nhíu mày.

“Tỷ!”

Vừa thấy người thiếu nữ xuất hiện, Tạ Đình ánh mắt đỏ ngầu, kêu lên.

“Tạ gia Tạ Doanh Doanh.”

Lúc thiếu nữ xuất hiện, Lâm Động đã suy đoán ra thân phận của nàng. Người này chính là người xuất sắc nhất trong đám tiểu bối của Tạ gia - Tạ Doanh Doanh.

“Ngươi tên là Lâm Động đúng không? Hành động trước đó của ngươi không tốt đâu, có đôi khi, lỗ mãng quá sẽ khiến cho gia tộc của ngươi trả một giá thật cao.”

Đôi mắt Tạ Doanh Doanh trong như nước mùa thu, nhìn chằm chằm vào Lâm Động, giọng nói bình thản nhưng lại băng lãnh.

“Vừa rồi trong lúc bọn họ khi dễ người Lâm gia ta, ngươi ở đâu?”

Lâm Động buông tay Tạ Đình ra, nhìn qua dáng người yểu điệu của Tạ Doanh Doanh ở trước mặt, cười lạnh nói.

Tạ Doanh Doanh chân mày nhíu lại, đang muốn nói thì Lâm Động đã nói tiếp:

“Ngươi cũng đừng nói những lời đường hoàng nhảm nhí đó, nói cho cùng, đã tới nơi này rồi thì chỉ xem nắm đấm của ai lớn hơn mà thôi. Tạ gia ngươi đã sớm không vừa mắt Lâm gia ta, nếu quả thật có năng lực thì đã sớm đuổi Lâm gia ta ra khỏi Thanh Dương Trấn rồi. Sở dĩ không làm như vậy là do gia tộc các ngươi không làm được, hoặc có làm được cũng phải trả một cái giá cực kỳ thảm trọng!”

“Cô ta đánh người của Lâm gia ta, ta đánh lại nàng là việc thiên kinh địa nghĩa, ngươi muốn phản đối thì ra tay đi, nói những câu vừa rồi đúng là buồn cười.”

Lâm Động nói tuy có phần gay gắt, nhưng cũng hợp với tình hình thực tế, cho nên có không ít người ở xung quanh gật đầu. Những năm gần đây Lâm gia phát triển rất nhanh, tuy nói chưa từng cùng hai nhà Lôi - Tạ giao thủ, nhưng phàm là người biết chuyện đều hiểu, thực lực của Lâm gia chẳng thua kém bất kỳ nhà nào.

Hai nhà mà liên thủ nhất định là mạnh hơn Lâm gia, nhưng muốn làm bá chủ một phương tại Thanh Dương Trấn thì Cuồng Đao Vũ Quán chắc không để chuyện như vậy xảy ra. Dù sao chờ đến lúc hai nhà Lôi - Tạ giải quyết xong Lâm gia, mục tiêu kế tiếp của họ chắc chắn sẽ là bọn hắn.

Cho nên, tới bây giờ bốn thế lực lớn này vẫn duy trì loại cân bằng không ổn định, còn nói ai diệt ai thì đúng là có chút ngây thơ.

Mấy câu nói của Tạ Doanh Doanh đều bị Lâm Động chèn ép, sắc mặt của nàng lập tức trở nên khó coi.

“A, nói thật hay, nắm đấm người nào lớn chính là đạo lý.”

Trong lúc Tạ Doanh Doanh á khẩu không trả lời được, một tiếng cười đột ngột vang lên, ngay sau đó có một thân ảnh từ trên lầu hai trực tiếp nhảy xuống, thân thể cao lớn của hắn làm cho những người xung quanh cảm thấy áp lực.

“Lôi Lực!”

Nhìn trang phục rực rỡ của nam tử này, sắc mặt đám người Lâm Hà lập tức thay đổi, vội vàng chen chúc đứng phía sau Lâm Động, trong mắt có chút lo lắng.

“Lôi Lực đại ca!”

Những người Tạ gia sau khi nhìn thấy người này liền mừng rỡ, Tạ Đình lại càng vui mừng kêu lên.

“Lôi Lực, hắn chính là vị hôn phu của Tạ Doanh Doanh, được xưng là đệ nhất nhân trong đám tiểu bối tại Thanh Dương Trấn sao?”

Vào thời khắc này, Lâm Động cau mày, chăm chú nhìn đạo thân ảnh kia. Người này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thân thể rắn rỏi, dung mạo có chút anh tuấn, hơn nữa trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười đầy tự tin, hiển nhiên hắn có một mị lực mà những tiểu bối khác không có được.

“Doanh Doanh, để đó cho ta.”

Lôi Lực dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Doanh Doanh, cười nói.

“Vâng.”

Nhìn thấy Lôi Lực, Tạ Doanh Doanh khẽ mỉm cười, sau quay lại nhìn về hướng Lâm Động, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên.

“Lâm Động đúng không? Ha hả, lời nói lúc nãy của ngươi ta đây cũng rất đồng ý. Có điều, trước tiên ngươi cần phải hiểu một điều, nếu như không phải có Cuồng Đao Vũ Quán trợ giúp, Lâm gia các ngươi đã sớm giống như chó hoang bị trục xuất ra khỏi Thanh Dương Trấn rồi.”

Lôi Lực cười nhìn Lâm Động, nói.

“Nếu như hai nhà Lôi - Tạ không hợp lực với nhau, ngươi cũng sẽ không nói những lời này đâu… Ngươi cũng biết, đó là nếu như…”

Lâm Động thản nhiên cười nói.

“Được rồi, ngươi rất có tài ăn nói…”

Ánh mắt Lôi Lực híp lại, nhún vai, sau đó nắm chặt hai tay lại, xương cốt phát ra tiếng cách cách, rồi tươi cười nhìn Lâm Động nói:

“Câu nói lúc nãy của ngươi, ta rất tán thành, nói cũng đúng, kỳ thực ta cũng muốn xem nắm tay ai lớn hơn. Hiện tại … có lẽ quả đấm của ta lớn hơn ngươi, cho nên ngươi tát Đình nhi một cái, ta muốn thu hồi.”

Nghe Lôi Lực nói như vậy, sắc mặt đám người Lâm Hà lập tức biến đổi. Nghe nói Lôi Lực sớm đã bước chân vào Thối Thể đệ cửu trọng, cho dù khi nãy Lâm Động thể hiện được thực lực của Thối Thể tầng thứ 8, nhưng cũng không cách nào chống đỡ được Lôi Lực.

“Bịch!”

Lôi Lực hiển nhiên là không muốn để cho Lâm Động có bất kỳ cơ hội nào để cự tuyệt, vì vậy khi hắn vừa dứt lời, chân hắn đã đạp lên mặt đất, di động đến trước mặt Lâm Động, vòng sáng chói mắt trên quyền đầu của hắn cấp tốc khởi động, kình phong sắc bén làm cho sắc mặt đám người Lâm Hà trở nên tái nhợt.

“Lui ra!”

Nhìn thấy Lôi Lực xuất thủ nhanh như tia chớp, ánh mắt Lâm Động cũng trở nên chăm chú, đẩy mạnh bọn người Lâm Hà ở phía sau lưng, sau đó những thanh âm thanh thúy liên tiếp vang lên trên quảng trường.

“Ba ba ba ba …”

“Thông Bối Quyền 9 âm?”

Nghe thấy những thanh âm quen thuộc, không ít người ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên không ngờ tới ở độ tuổi này lại có thể luyện Thông Bối Quyền đến mức tuyệt đỉnh., có điều bằng vào cái này mà muốn ngăn cản Lôi Lực, sợ rằng vẫn còn có chút khó khăn.

“Ba”

Như biết được trong lòng những người bênh cạnh đang suy nghĩ gì, sau khi tiếng thanh âm thứ 9 vang lên, trong cơ thể Lâm Động lại lần nữa truyền ra một o thanh âm cứng cáp rất nhỏ, thanh âm này người ngoài không thể nào nghe được.

“Ầm!”

Mọi người đều nhận thấy, kình phong của hai người đều sắc bén, nên khi va chạm vào nhau, một làn sóng không khí vô hình khuếch tán ra xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.