Vũ Động Càn Khôn

Chương 689: Chương 689: Ma Nguyên Chú Thể






Kim quang bắn ra, Niết Bàn Kim Thân lúc này gần như mất hoàn toàn tác dụng, kim thân nhìn có vẻ rất vững chắc nhưng trước đạo kim quang mỏng manh kia lại mềm yếu như đậu phụ.

Máu tươi bắn ra phản chiếu ánh mắt đầy sợ hãi và không tin nổi của Tô Lôi. Hắn thật sự không thể tin Lâm Động lại có thể dễ dàng phá vỡ Niết Bàn Kim Thân của hắn như vậy. Cơ thể hắn đã được tôi luyện qua tám lần Niết Bàn Kiếp a!

Lâm Động không để tâm đến ánh mắt kinh hoàng của Tô Lôi, hắn nắm tay lại, một đạo kim quang mờ ảo khó nhìn ra hình thể bắn ra từ lòng bàn tay rồi biến mất.

Vút!

Sự sống trong mắt Tô Lôi nhanh chóng biến mất, nguyên lực hùng hồn quanh người hắn cũng không còn nữa, thân thể hắn bắt đầu rơi thẳng xuống đất.

Lâm Động nhìn thi thể Tô Lôi đang rơi, ánh mắt lóe sáng, giơ tay tóm lấy, rồi lực thôn phệ bùng phát từ lòng bàn tay hắn.

Phụt phụt!

Bên trong thân thể Tô Lôi tỏa ra những tia kim quang rồi thuận theo bàn tay Lâm Động chui vào cơ thể hắn.

Sau khi hút được tia kim quang cuối cùng, Lâm Động lật tay đánh lên ngực khiến Tô Lôi rơi xuống lâm hải phía dưới.

Khi thi thể biến mất trong lâm hải, tên hung đồ cũng có chút hung danh tại Huyết Nham Địa đã thật sự bị Lâm Động giết chết!

Lâm Động nhìn thi thể biến mất trong lâm hải, bàn tay khẽ nắm lại. Thông thường, khi cường giả Niết Bàn Cảnh vượt qua được Niết Bàn Kiếp lần thứ bảy thì nguyên lực trong cơ thể sẽ sinh ra một tia Nguyên Thần Khí. Tuy số Nguyên Thần Khí này chưa ngưng tụ lại được thành Nguyên thần nhưng cũng có thể trở thành biến số không ổn định. Mà Lâm Động thì đương nhiên không muốn để lại ẩn họa này, vì thế hắn dùng lực thôn phệ hút hết Nguyên Thần Khí trong cơ thể Tô Lôi.

Ngoài ra Long Nguyên Luân trong người Lâm Động uy lực đúng ra rất khủng bố, nhưng vì được ngưng tụ từ Nguyên Thần Khí nên lần nào sử dụng cũng bị tiêu tan mất một số năng lượng. Mà Lâm Động hiện tại không thể tự tu luyện ra Nguyên Thần Khí, nên hắn đành dùng cách chiếm đoạt thế này để bổ sung lại phần hao hụt…

- Giải quyết được một tên!

Sau khi giải quyết xong Tô Lôi, Lâm Động chầm chậm quay lại nhìn hai người bọn Diêu Linh đang chấn kinh nhìn về hướng thi thể Tô Lôi rơi xuống. Nụ cười hiện lên trên gương mặt Lâm Động lúc này mang theo một thứ hàn ý rất nặng.

- Ngươi đã giết Tô Lôi?

Cơ mặt Diêu Linh co giật, trong đôi mắt dần đỏ ngầu vẫn còn một chút chấn động. Vì Lâm Động ra tay quá nhanh, thậm chí hai người bọn chúng còn chưa cảm nhận được kim luân xuyên qua cổ họng Tô Lôi.

Sắc mặt La Dật hiện trở nên vô cùng khó coi, ngoài sự nặng nề còn có nỗi bất an. Thực lực của hắn và Tô Lôi tương đương, nếu Lâm Động giết được Tô Lôi thì cũng có nghĩa hắn có thể giết La Dật!

- Tên này…

Mặt La Dật co giật nhìn thanh niên với gương mặt hiện nụ cười, long thủ cầm một gốc cây khổng lồ, trong đầu đã có ý định rút lui, không biết vì sao hắn cứ có cảm giác bất an!

- Tự làm tự chịu thôi!

Lâm Động nhìn Diêu Linh lúc này hai mắt đỏ ngầu, bình thản nói. Hắn vốn không phải loại hiền lành gì, nếu bọn chúng không động đến hắn thì thôi, nhưng đã đến nước này thì đương nhiên hắn không phải kẻ ngu ngốc mà nhân từ, có cơ hội là phải ra sát chiêu!

Nghe Lâm Động nói vậy, Diêu Linh hít sâu một hơi, nét mặt trở nên bình tĩnh, nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được sát ý bạo ngược như núi lửa sắp phun trào trên người hắn.

- Tiểu tử, ban đầu ta đã coi thường ngươi, đó là sai lầm của ta, nếu không thì sẽ không có tổn thất như hiện giờ!

Giọng nói Diêu Linh trầm trầm, không bạo nộ nhưng lại có sự oán độc khiến người ta phải lạnh gáy.

Lâm Động hơi nheo mắt, tay chầm chậm nắm chặt lấy cổ thụ, hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh khiến hắn phải dè chừng phát ra từ cơ thể Diêu Linh.

- Nhưng mọi việc cũng nên dừng ở đây thôi!

Mặt Diêu Linh không chút biểu cảm bước chân ra, La Dật ở phía sau nhìn thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, rồi nhanh chóng lùi về sau.

Đồng thời sắc mặt các cường giả Ma Ấn Chúng cũng nặng nề rồi rút về sau, cách Diêu Linh rất xa.

Diêu Linh không để tâm những kẻ đang rút lui, hắn chỉ lạnh lùng khóa chặt Lâm Động, khóe miệng hắn nhếch lên, hai tay hợp lại, biến hóa ra vô số ấn pháp quỷ dị.

Uỳnh uỳnh!

Nguyên lực quanh người hắn bắt đầu rung chuyển, rồi một luồng sức mạnh khiến người ta phải tắc thở nháy mắt lan tỏa ra.

- Lâm Động, tiếp theo ta sẽ cho ngươi xem vũ kỹ tuyệt đỉnh của Nguyên Môn ta!

Khóe miệng Diêu Linh nhếch lên tàn nhẫn, rồi hắn hét lên:

- Ma Nguyên Chú Thể!

Uỳnh!

Nguyên lực hùng hồn lập tức bùng phát, thân thể Diêu Linh dần dần phình to ra, cơ thịt trên người rung chuyển, những đường gân xanh như những con rắn nhỏ lan tỏa.

Bụp bụp!

Tiếng cơ thịt xé rách vang lên, sắc mặt Diêu Linh có chút đau đớn, nhưng nhiều hơn là sự tàn nhẫn. Dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Động lát nữa sẽ thành cát bụi. Thể hình Diêu Linh phình to ra, rất nhiều đường hoa văn màu đen bắt đầu xuất hiện trên bề mặt cơ thể hắn. Bọn chúng giống như phù văn sinh ra từ da hắn vậy, nhìn vô cùng quỷ dị.

Chỉ trong chớp mắt Diêu Linh đã phình to gấp hai lần. Phù văn màu đen bao phủ khắp người hắn, cộng với đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Diêu Linh lúc này như người từ thời Viễn Cổ đầy hung bạo.

Rầm!

Diêu Linh cười dữ dằn, rồi hắn bước về phía trước, thân hình bỗng biến mất.

Đổng tử Lâm Động co lại, rồi hắn quay phắt người, tay nắm lấy Tiên Nguyên Cổ Thụ, giáng mạnh xuống vùng không gian phía sau.

Rầm!

Không gian bùng nổ, một nắm đấm mang đầy phù văn đen rạch vỡ không gian, oanh kích lên gốc cổ thụ với sức mạnh cuồng bạo.

Kình phong năng lượng cuộn trào, Lâm Động bay ngược ra sau, cánh tay cầm gốc cổ thụ không kìm được run lên, những tấm long lân xanh lấp lánh ánh sáng hóa giải đi luồng năng lượng đáng sợ đó.

Sau khi thi triển Ma Nguyên Chú Thể, thực lực của Diêu Linh đã tăng lên khoảng ba phần, khiến Lâm Động cũng phải thấy kinh ngạc.

- Nguyên Chú Ấn!

Một quyền đánh bay Lâm Động, Diêu Linh cười càng hung tợn, tay biến ra ấn pháp quỷ dị, rồi hình thành chưởng ấn tung ra.

Vút!

Nguyên lực ngưng tụ thành chưởng ấn như thực chất gào thét ập tới Lâm Động.

Uỳnh!

Lâm Động nhìn chưởng ấn mang sức mạnh đáng sợ, sắc mặt vô cùng nặng nề, quang mang màu xám chỗ trán bùng phát, rồi mây xám tụ lại, Linh hồn Hoang Thú được triệu hồi.

Cái đuôi khổng lồ của nó quật ra, quang mang màu xám ngập trời ập tới chưởng ấn.

Rầm!

Năng lượng cuồng bạo cuộn trào, Lâm Động lùi nhanh về sau rồi đứng lên đầu của Hoang Thú. Hắn ngồi xuống, cắn đầu ngón tay, máu tươi chảy ra, rồi hắn đặt ngón tay có máu lên con mắt độc nhất khổng lồ đang nhắm của con Hoang Thú.

- Ngươi đã muốn liều thì ta cũng liều đến cùng!

Máu tươi lan ra trong con mắt khổng lồ, Lâm Động cúi xuống nhìn Diêu Linh đang bị bao quanh bởi những đợt sóng năng lượng, rồi thủ ấn biến đổi, giọng nói nhẹ vang lên:

- Linh hồn Hoang Thú, Huyết Tế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.