Vũ Động Càn Khôn

Chương 1175: Chương 1175: Mượn thân trảm ma




- Cái này…ta nghĩ mình có thể chịu được.

Lâm Động nhìn Côn Linh ngoảnh mặt đi chỗ khác, cũng cười khan một tiếng rồi nói liều.

- Ngươi có chịu đuọc hay không ta rõ hơn ngươi!

Thôn Phệ Chủ cười:

- Nếu không quá năm phần chắc chắn thì ta sẽ không dễ dàng để kẻ khác làm đứt mất ruyền thừa của mình đâu.

- Có người bảo vệ cũng chỉ có năm phần chắc chắn?

Trán Lâm Động toát mồ hôi, tỷ lệ này liệu có thấp quá không?

- Ngươi tưởng truyền thừa của Thôn Phệ Chủ là thứ tầm thường dấy à?

Thôn Phệ Chủ nhướn đôi lông mày lưỡi kiếm, với thực lực của ngài, dù là ở thời kỳ Viễn Cổ cũng chỉ đứng sau Phù Tổ, số Dị Ma Vương chết trong tay ngày không thể đếm xuể, thứ bá khí đó không gì có thể sánh được.

Lâm Động cười khổ, cũng trầm mặc một chút. Tuy rất muốn có được truyền thừa nhưng bảo hắn cầu xin Côn Linh bảo vệ thì thực sự rất khó. Hắn cho rằng mình đã làm những việc nên làm với Côn Linh rồi, nếu nàng không muốn nữa thì hắn tuyệt đối không cầu xin.

,

Côn Linh thấy hắn trầm mặc, gương mặt nhìn nghiêng có phần kien nghị khiến trong đầu nàng lại hiện ra bàn tay ấm áp đưa ra trong bóng tối, cùng với cái đệm thịt mà lúc nãy nàng vừa đè lên, không kìm được cắn môi, sự giận dữ trong mắt dần tan đi, khóe môi khẽ động, nàng nói nhỏ:

- Tiên tổ, con đồng ý…bảo vệ hắn một lần.

- Ồ, ngươi đồng ý?

Thôn Phệ Chủ nhìn Côn Linh thích thú cười.

- Tuy hắn có phần đáng ghét nhưng Linh Nhi trước nay vẫn ân oán phân minh. Lúc trước hắn cứu con, lần này con trả hắn.

Côn Linh hơi đỏ mặt, gật đầu nói.

Lâm Động cũng có phần bất ngờ, ngẩng lên nhìn Côn Linh, ôm quyền nói:

- Ân tình của Côn Linh cô nương, Lâm Động nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu có việc gì cần, Lâm Động chắc chắn sẽ cố gắng hết sức tương trợ.

- Ngươi không lấy Thôn Phệ Tổ Phù ra mà ức hiếp ta là ta mãn nguyện rồi.

Côn Linh quay mặt đi, nói.

Lâm Động gật đầu, nghiêm túc nói:

- Linh Nhi cô nương yên tâm. Sau này ta sẽ đứng cách cô nương xa một chút, chắc sẽ không ảnh hưởng gì.

Vừa nói xong thì hắn thấy Côn Linh dựng ngược lông mày quay lại, bàn tay siết chặt, lườm hắn giận dữ. Hắn cảm thấy khó hiểu.

Thôn Phệ Chủ cười nhìn hai người, cũng không nói gì thêm, chỉ xua tay:

- Nếu vậy thì truyền thừa ta giao cho hai ngươi.

- Đa tạ tiền bối.

Lâm Động mừng rỡ, ôm quyền nói.

Thôn Phệ Chủ lắc đầu, nói:

- Có điều, khi giao truyền thừa có lẽ ta phải tạm mượn thân thể ngươi dùng một chút.

- Mượn thân thể?

Lâm Động sững người, có chút không hiểu ý của Thôn Phệ Chủ.

- Không gian này có một số kẻ không có mắt xông vào, ta phải dọn dẹp một chút. Nhưng ta cần thân thể ngươi mới phát huy được sức mạnh.

Thôn Phệ Chủ nói.

- Kẻ không có mắt?

Lâm Động kêu lên kinh ngạc.

- Là dị ma?

- Hà hà, bốn tên Dị Ma Vương, cộng thêm một một tên từng là bại tướng dưới tay ta.

Thôn Phệ Chủ cười, ngữ khí bình thản như nói mấy con kiến tầm thường.

- Bốn Dị Ma Vương?

Sắc mặt Lâm Động kịch biến, Dị Ma Vương tương đương vói cường giả Luân Hồi Cảnh, vậy mà giờ có tới bốn tên. Trận dung này đủ để dùng hai chữ khủng bố để hình dung. Nghĩ đến Viêm Thần Điện năm đó cũng chỉ có một Dị Ma Vương mà thôi.

- Không phải nói trong không gian này cường giả Luân Hồi Cảnh không vào được hay sao?

Côn Linh hỏi.

- Đại khái là vậy, nhưng bất cứ việc gì cũng có sơ hở. Cửu Phong áp chế thực lực vào được, huống hồ là bọn dị ma thủ đoạn quỷ dị hơn?

Thôn Phệ Chủ nói.

- Hỏng rồi, Tiểu Điêu bọn họ vẫn ở ngoài!

Sắc mặt Lâm Động thay đổi, nếu đám dị ma đó vào đây thật thì mấy người bọn Tiểu Điêu ở ngoài đó…

- Yên tâm, có ta ở đây, không đến lượt chúng làm càn! Dù rằng ta đã chết.

Thôn Phệ Chủ bình thản nói, trong lời nói có ngạo khí và sự bá đạo của cường giả đỉnh cấp .

- Vậy mời tiền bối ra tay!

Lâm Động trầm giọng nói.

Thôn Phệ Chủ khẽ gật đầu rồi biến thành một đạo hắc quang chui thẳng vào ngực Lâm Động. Một luồng khí tức bá đạo khó tả dần lan tỏa, giống như một bá giả đang thức tỉnh.

Khí tức bùng phát, giọng nói trầm thấp của Thôn Phệ Chủ vọng ra từ cơ thể Lâm Động.

- Lâm Động, tiếp theo ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của Thôn Phệ Tổ Phù, ngươi hãy nhìn cho kỹ!



Những đám mây ma khí ập tới như vũ bão, chiếm cứ toàn bộ trời đất. Trong biển ma khi đó, chỉ có phạm vi nghìn trượng quanh đỉnh núi kia là không bị ma khí tấn công.

Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh, Tiểu Điêu và rất nhiều cường giả khác lúc này sắc mặt đều u ám, không ngừng lùi về sau. Trước áp lực khủng khiếp đó, nguyên lực trong cơ thể họ dường nhưu cũng lưu chuyển chậm lại rất nhiều.

Bốn Dị Ma Vương, trận dung đó họ căn bản không thể đối phó nổi.

- Giải quyết chúng đi, rồi tiêu hủy Thôn Phệ Thần Điện!

Trong đám mây ma khí, hắc ảnh đó ngồi trên một hắc vân vương tọa, nhìn xuống những cường giả phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo, tay phẩy một cái, lạnh lùng nói.

Bốn Dị Ma Vương nghe vậy cùng gật đầu, rồi không nói lời nào, cong tay búng một cái, bốn đạo ma quang bắn thẳng ra từ đầu ngón tay chúng.

Vút!

Ma quang xuyên qua hư không, mấy chục cường giả căn bản không kịp tránh, tất cả cùng bùm một tiếng nổ tung, thậm chí yêu linh cũng không kịp chạy thoát.

- Tạp chủng!

Mấy người Chúc Lê đại trưởng lão thấy vậy, nắm đấm siết chặt lại.

Bốn dị ma vương mắt lóe lên sự hung tàn, cười hung hăng, vung tay lên lần nữa, lạ bốn đạo ma quang bắn ra.

- Liễu Thanh, Côn Uyên, Mục Địch, chúng ta ra tay!

Chúc Lê đại trưởng lão thấy vậy, nghiến răng rồi hô lớn. Ở đây cũng chỉ có bốn bọn họ, còn những người khác gần như không có sức phản kháng.

Ba người con lại nghe thế, Liễu Thanh và Côn Uyên gật đầu không chút do dự, còn Mục Địch thì hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Lúc này mà phân biệt thì e là không còn đường sống.

Bốn người cùng lúc bay ra, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, trong nguyên lực lan tỏa mùi vị của Luân Hồi, hiển nhiên là họ đã đưa sức mạnh lên mức cao nhất.

Ma quang xuyên tới từ chân chời, rồi bạo phát trước mặt bốn người. Thứ sóng năng lượng ma quái khủng khiếp đó tràn tới, không gian như nổ tung, bốn thân ảnh bay ngược ra sau một cách thảm hại.

Bốn người Chúc Lê lấy lại thăng bằng, cổ họng hự một tiếng, khí huyết trong người sôi trào, sắc mặt có phần khổ sợ, đó chính là khoảng cách với cường giả Luân Hồi Cảnh thật sự sao?

- Ha ha, chẳng qua mới chạm chút vào Luân Hồi đã dám đấu lại bốn người bản vương? Đúng là không biết sống chết!

Bốn Dị Ma Vương cười lớn, tiếng cười đầy sự chế giễu, rồi hung quang lóe lên, chỉ thấy ma vân biến thành bốn đạo ma chưởng nghìn trượng ập tới ngọn núi kia.

Bốn đạo ma chưởng che hết toàn bộ bầu trời, mọi người ngẩng lên, trong mắt phản xạ lại ảnh của ma chưởng, sức mạnh khủng bố khiến họ không có chút ý định phản kháng.

- Tất cả cùng ra tay!

Bốn người Chúc Lê tuy sắc mặt tái nhợt nhưng dù sao cũng không phải người tầm thường. Lập tức hô lớn, nguyên lực bùng nổ trong cơ thể, biến thành một tấm màn sáng bao phủ lên phía trên đỉnh núi.

Vút vút!

Những cường giả khác cũng được tiếng hô gọi tỉnh lại, trong khi tuyệt vọng ngược lại tất cả cùng hô vang, nguyên lực dâng trào cùng truyền vào tấm màn sáng kia.

Uỳnh uỳnh!

Cùng với nguyên lực được truyền vào, tấm màn sáng dần trở nên thực chất, ánh sáng vô cùng hoa lệ.

Bùm!

Ma chưởng nhanh chóng lao rầm tới, ánh sáng chói lòa phát ra như vầng mặt trời mọc.

Từng đợt sóng năng lượng cuồng bạo lan ra, nhưng tấm màn dường như có vẻ mong manh ấy lại ngưng tụ nguyên lực của hàng nghìn cường giả, nhất thời công thế của bốn Dị Ma Vương không thể phá vỡ được.

- Hừ!

Hắc ảnh ngồi trên vương tọa thấy thế hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bốn Dị Ma Vương cũng không dễ coi lắm.

- Đối phó với đám kiến cũng không xong, thật đáng thất vọng!

Hắc ảnh lạnh lùng nói, rồi đứng dậy, chỉ thấy bàn chân hắn khẽ bước đi, mâ vân điên cuồng ngưng tụ, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một viên ma châu to cỡ bàn tay.

- Đi!

Hắc ảnh cười khảy, búng tay một cái, viên ma châu bắn thẳng lên màn sáng.

Bùm!

Dường như chỉ trong nháy mắt, tấm màn ánh sáng ngưng tụ từ nguyên lực của nghìn người đã nổ tung, phí dưới vô số người hộc máu.

- Lẽ nào hôm nay chúng ta sẽ chôn thây ở đây?

Mấy người Chúc Lê nhìn viên ma châu vẫn đang lao về phía mình, họ cảm giác được một thứ sức mạnh hủy diệt.

Thứ sức mạnh khiến họ phải run rẩy!

- Ài…

Tiếng thở dài tuyệt vọng vang lên, nhưng ngay khi họ chờ chết thì bỗng một đạo hắc quang bắn ra từ trong Thôn Phệ Thần Điện.

Rồi một tiếng cười lớn vang lên trong không trung.

- Ha ha, làm càn ở trước Thôn Phệ Thần Điện của ta, Thập Vương Điện, tên bại tướng từng thấy ta là chạy từ lúc nào lại có gan thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.