Nhìn đám Yêu thú đang bao vậy chặt bãi đất trống lại, lại nhìn hai con Yêu thú khổng lồ mà hung hãn kia, sắc mặt Khương Lôi vô cùng ngưng trọng, thấp giọng quát.
- Lão Ngô, đem người bảo vệ doanh địa!
- Vâng!
Ngô Chấn sắc mặt ngưng trọng đáp, đại đao trong tay sáng loáng bị nguyên lực hùng hậu bao trùm lên, phát ra ánh sáng nồng đậm, trong bóng đêm khiến người ta còn thấy an toàn hơn cả ánh lửa.
- Quán chủ, hai con Ngạc Báo Vương làm thế nào?
Một người của Võ quán Ưng Chi hỏi.
Khương Lôi trầm mặc một chút rồi trầm giọng đáp:
- Ta đi ngăn lại, các ngươi nhanh chóng giải quyết đám Yêu thú còn lại.
- Quán chủ!
Nghe thấy Khương Lôi muốn một mình ngăn chặn hai con Ngạc Báo Vương, sắc mặt của những người trong Võ quán Ưng Chi đều đại biến, vội nói.
- Không cần nói nhiều, không muốn ta chết thì nhanh tay giải quyết đám Yêu thú kia, sau đó lại giúp ta.
Khương Lôi quát.
- Vâng!
Nghe thấy vậy, nắm tay của đám người Võ quán Ưng Chi càng nắm chặt, cuối cùng thấp giọng đáp lại.
- Tiểu huynh đệ Lâm Động, bọn người Nhân Nhân phiền ngươi chiếu cố. Nhân thủ của chúng ta thực sự không đủ!
Khương Lôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào hướng của Lâm Động nói to.
Nghe thấy lời hắn, không ít người của Võ quán Ưng Chi đều sững lại một chút. Một ngày giao tiếp bọn họ đối với Lâm Động cũng coi như có chút quen thuộc, nhưng Lâm Động không hề có điểm nào khác biệt, Khương Lôi đem nhiệm vụ này giao cho hắn có chút liều lĩnh.
- Khương lão ca yên tâm!
Đối với những ánh mắt hoài nghĩ, Lâm Động cũng không để ý, bàn tay vỗ nhẹ đầu Nhân Nhân, cười nói.
- Grào!
Tiếng cười của Lâm Động vừa dứt, trong đám Yêu thú đang bao vây chặt bãi đất trống, hai con Ngạc Báo Vương dữ tợn liền rống lên một tiếng. Tiếng rống này vô cùng chói tai, như tiếng sư tử gầm, tiếng cá sấu rít đan lẫn vào nhau, khiến người nghe đau tai nhức óc.
- Ồ, súc sinh này không ngờ còn có thể thi triển công kích tinh thần.
Trong mắt Lâm Động chợt hiện ra chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Yêu thú có thể thi triển công kích tinh thần, tuy nhiên tinh thần lực này trước mặt hắn hiển nhiên không đáng nói đến, một cỗ ba động vô hình liền không có dấu vết dập dệnh bay ra, trực tiếp đem thanh ba ẩn chứa tinh thần lực kia triệt tiêu đi.
Ầm!
Tiếng gầm của Ngạc Báo Vương hiển nhiên là tín hiệu xung phong, bởi vậy khi tiếng gầm vừa dứt, ánh mắt đỏ ngầu của đám Yêu thú càng nồng đậm hơn, lập tức bốn chân tiến lên, cả mặt đất rung chuyển, đám Yêu thú như nước lũ hướng về phía doanh địa.
Thanh thế đó quả thật đáng sợ!
- Giết!
Đối mặt với xung kích của đám Yêu thú, ánh mắt đám người của Võ quán Ưng Chi cũng lộ ra hung quang, đã không còn đường lùi thì chỉ có thể liều mạng một phen mới còn đường sống.
Thình!
Đám Yêu thú va mạnh vào bẫy chông bên ngoài doanh địa, không ít bị đâm chết, nhưng do số lượng Yêu thú quá nhiều, thi thể nhanh chóng lấp lên, những lớp phòng ngự đơn giản kia nhanh chóng mất tác dụng, đám Yêu thú phía sau nhanh chóng xông tới.
Cuộc chiến bắt đầu!
Mùi tanh đập vào mặt, tất cả mọi người của Võ quán Ưng Chi đều hiểu rằng, tiếp đó sẽ là thời khắc ác liệt nhất trong đêm nay.
Vù vù!
Nguyên lực hùng hậu trong khoảng khắc cơ hồ phát tán ra, đám người của Võ quán Ưng Chi phối hợp vô cùng ăn ý, ba người một tổ hình thành một trận hình nhỏ, đao kiếm sắc bén trong tay bao phủ bởi nguyên lực nồng đậm, trực tiếp đem từng con Yêu thú lao tới chém cho tan tành.
Hơn chục trận hình nhỏ đã hình thành, ở xung quanh bọn họ máu tươi bắn ra, xác thú chất đầy.
Màu máu đỏ sẫm trong phút chốc thấm hồng mặt đất, mùi máu tươi và tiếng kêu thảm thiết khuếch tán ra trong cả khu rừng.
- Grào!
Nhìn lớp phòng ngự do người của Võ quán Ưng Chi dùng thân thể tạo nên, hai con Ngạc Báo Vương hung hãn, đôi mắt đỏ ngầu cũng lộ ra vẻ hung tàn giảo hoạt. Sau đó bốn chân lao nhanh về phía doanh trận. Với thực lực cường hãn của bọn chúng, lực xuyên phá tạo nên, bất kể trận hình của đối phương bố trí tinh diệu, phối hợp ăn ý thế nào, cuối cùng cũng đều chỉ có một kết quả, đó là, trận vỡ người chết!
Sau khi trận hình bị phá vỡ, bọn người Nhân Nhân cùng đám người bị thương đã không còn được bảo vệ.
Keng keng!
Cho nên, khi Khương Lôi nhìn thấy cử động của hai con Ngạc Báo Vương này, sắc măt cũng đại biến, tay múa ra hàng loạt đạo kiếm ảnh đem mấy con Yêu thú xung quanh chém ra làm đôi, sau đó bước lên một bước, thân hình vọt lên, thân hình đã đứng phía trước hai con Ngạc Báo Vương, nguyên lực trong cơ thể không hề có chút bảo lưu cuồn cuộn tuôn ra, một kiếm giận dữ chém xuống.
Ầm!
Nguyên lực ba động mạnh mẽ trong lúc này nổ ra, một đạo miếm mang rạch một vết dài trên đất, cuối cùng chém mạnh lên người hai con Ngạc Báo Vương.
Keng!
Tiếng kim loại giòn tan vang lên, nguyên lực hùng hậu nổ mạnh trên người hai con Ngạc Báo Vương, thế công bất ngờ kia không ngờ đã đem thế xung phong của hai con Ngạc Báo Vương ngăn chặn lại một chút.
- Grào!
Gặp phải công kích, hai con Ngạc Báo Vương cũng phát ra tiếng gầm phẫn nộ, trên thân thể, năng lượng màu đỏ sẫm tuôn động, cuối cùng bốn chân lại bước lên lao tới, giống như hai cỗ xe tăng hung hãn đâm vào Khương Lôi.
Phía sau Khương Lôi chính là lớp phòng ngự, không thể lui lại, trọng kiếm trong tay cắm mạnh xuống đất, nguyên lực trong cơ thể cũng thôi động tới cực hắn, xem bộ dạng đó không ngờ định liều lĩnh ngăn chặn thế tiến công của hai con Yêu thú.
Keng!
Trong khoảnh khắc va chặm, hai con cự thú như cỗ xe tăng hung hãn đâm vào trọng kiếm, một vòng khí kình nổ ra, mặt đất trong vòng mấy trượng xung quanh đều bị chấn vỡ từng vết nứt như mạng nhện.
- Hừ!
Va chạm cực mạnh khiến cổ họng Khương Lôi phát ra một tiếng kêu âm trầm, thân thể cũng lui lại sau mười mấy bước mới đứng vững được. Đấu sức mạnh cùng Yêu thú rõ ràng không phải sự lựa chọn sáng suốt.
- Phụ thân!
Nhìn thấy Khương Lôi bị thương, Khương Tuyết ở phía sau đang vất vả chém giết cùng Yêu thú đột nhiên kêu lên, Nhân Nhân bên cạnh Lâm Động, đôi mắt to cũng trở nên ươn ướt.
- Bảo vệ tầng phòng ngự!
Khương Lôi tay nắm chặt trọng kiếm, có chút máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, hắn thở ra một hơi, không quay đầu lại, trầm giọng nói.
- Đến đây, súc sinh, ta muốn xem xem các ngươi có thể làm gì Võ quán Ưng Chi chúng ta.
- Grào!
Đối mặt với tiếng quát của Khương Lôi, hai con Yêu thú lại phát ra tiếng gầm chói tai, bốn chân đập mạnh vào mặt đất, trong tiếng ầm ầm lại xông tới phía Khương Lôi.
Thấy vậy, sắc mặt Khương Lôi cũng trở nên ngưng trọng, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng tích tụ trên trọng kiếm.
Nhưng khi hai con Yêu thú sắp lao vào Khương Lôi, một con đột nhiên xoay đầu, vô cùng xảo diệu vòng qua Khương Lôi, sau đó vẫn duy trì tốc độ kinh người xông vào tầng phòng ngự ở phía sau.
Keng keng!
Bởi tốc độ cao, ở phía trước Ngạc Báo Vương, không khí đã bị đè nén thành từng đạo không khí bắn ra, đem mặt đất bắn thành những hố lớn.
Biến cố bất ngờ ngoài dự liệu của Khương Lôi, lập tức sắc mặt hắn cũng trở nên vô cùng khó coi, định quay đầu lại, nhưng con Ngạc Báo Vương còn lại đã xông tới, nếu bị đâm trúng vào e rằng đương trường sẽ bị phanh thây thành bốn mảnh.
- Tuyết nhi, cẩn thận, mau lui lại!
Trong lúc bất đắc dĩ, Khương Lôi đành quát to một tiếng, bởi trên đường xông vào của con Ngạc Báo Vương kia, người bị tấn công đầu tiên chính là trận hình của đám người Khương Tuyết, Ngô Chấn.
Tiếng quát vừa dứt, bọn người Khương Tuyết, Ngô Chấn cũng đã phát hiện ra Ngạc Báo Vương đang lao tới phía bọn họ, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ tái nhợt, bọn họ không phải là Khương Lôi, không thể nào ngăn chặn được Ngạc Báo Vương đang ầm ầm lao tới.
Keng!
Một đạo không khí bị đè nén bắn tới, mạnh mẽ đánh trên đại đao của Ngô Chấn, lập tức đem hắn chấn cho bay đi, cuối cùng rơi mạnh xuống phía sau.
- A!
Tuyến phòng ngự đột nhiên bị phá vỡ khiến tất cả ngươi của Võ quán Ưng Chi đều phát ra tiếng kêu kinh hoàng, đặc biệt là khi nhìn thấy Ngạc Báo Vương lao tới, sắc mặt càng tái nhợt.
- Tuyết nhi, mau tránh ra!
Một vài người nhìn thấy Khương Tuyết vẫn còn đứng trên đường Ngạc Báo Vương đao lao tới, lập tức vội vàng kêu lên.
Nhưng mà, đối với tiếng quát của bọn họ, Khương Tuyết chỉ nghiến chặt răng, nàng cũng hiểu rằng, nàng mà lui thì tuyến phòng ngự sẽ hoàn toàn tan vỡ, tới lúc đó, kết cục của bọn họ vẫn sẽ như vậy mà tiêu vong.
Vù!
Hít sâu vào một hơi, một cỗ nguyên lực đột nhiên từ trong cơ thể Khương Tuyết trào ra, tiếp đó, tiếng không khí nổ lại vang tới.
Xuy!
Kiếm mang trong tay Khương Tuyết vũ động, đem một đạo không khí bị đè nén bắn đến đánh văng đi. Nhưng ngay tiếp đó, hàng đạo không khí khác lại ầm ầm đánh tới, khí lãng cường hãn trực tiếp đem trường kiếm trong tay Khương Tuyết đánh bay đi, còn người cũng loạng choạng lui lại, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt tái nhợt nhìn Ngạc Báo Vương hung tợn đang ầm ầm lao đến.
- Không!
Không ít người của Võ quán Ưng Chi ở xung quanh nhìn thấy cảnh này đều giật mình kinh hãi, một vài người định lao lên ngăn chặn, nhưng cũng đành bất lực.
- Tỷ tỷ!
Đôi mắt Nhân Nhân đỏ ngầu, nếu không bị một người của Võ quán Ưng Chi giữ chặt e rằng nàng ta cũng đã xông ra.
- Haizzz!
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Động ngồi xếp bằng trên đất cũng thở dài một cái, sau đó đứng lên.
- Tiểu huynh đệ Lâm Động, đừng đi ra!
Ngô Chấn bị chấn bay đi nhìn thấy hành động này của Lâm Động, vội vàng nói.
Nhưng mà, thanh âm của hắn vừa dứt đã thấy Lâm Động mũi chân chạm đất, đã xuất hiện trước mặt Khương Tuyết.
- Ngươi muốn chết sao, đó là Yêu thú Tạo Hình Cảnh!
Nhìn thấy bang thủ đột nhiên xuất hiện này, Khương Tuyết lúc đầu cả kinh, đợi nhìn rõ người này rồi sắc mặt đại biến, vội vàng quát.
Nhưng Lâm Động không hề để ý tới thanh âm của nàng ta, tay nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích hình dạng hung tợn đã xuất hiện trên tay.
Thiên Lân Cổ Kích đập mạnh xuống đất, sau đó tất cả mọi người đều có thể cảm nhận thấy, một cỗ khí tức còn mạnh hơn cả Khương Lôi như giao long tỉnh giấc, từ trong cơ thể gầy gò của Lâm Động quét ra.
Tiếng quát trong miệng đột nhiên dừng lại, động tác của tất cả mọi người trong doanh địa lúc này đều chậm lại trong giây lát, sắc mặt Khương Tuyết kinh ngạc nhìn thân ảnh trước mặt, trong giây lát đó, thân ảnh vốn dĩ gầy gò phảng phất như có thể gánh cả đất trời.
- Phụ thân… nói đúng!
Trong thời khắc này, trong đầu Khương Tuyết chỉ có một câu này vang lên, tên gia hỏa xem bộ dạng lười biếng kia, quả nhiên không đơn giản.