Vũ Động Càn Khôn

Chương 156: Chương 156: Người trong dòng họ






"Dòng họ Lâm. . ."

Nhìn cái phù hiệu đặc biệt, hai mắt Lâm Động híp lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người trong dòng họ Lâm, từ nhỏ tới lớn hắn chỉ nghe đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu kể về một con quái vật lớn có thanh danh hiển hách ở Đại Viêm vương triều, chứ chưa bao giờ chính thức gặp mặt.

"Bọn người này tới Lâm gia ta làm cái gì? Chẳng nhẽ họ tới vì Cổ Mộ phủ?"

Lâm Động suy nghĩ, cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích được việc người trong họ chủ động tới một chi lẻ.

"Đây là sân tập của Lâm gia, ai cho phép các ngươi vào?!"

Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm thì có một gã tiểu bối Lâm gia không chịu nổi sự khiêu khích của mấy người này, phẫn nộ quát lớn.

"Ha hả, Lâm gia thì sao, 4 người chúng ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đừng nói những tiểu tử như các ngươi, cho dù là Lâm Chấn Thiên ở chỗ này cũng không dám nói với chúng ta như vậy!"

Một trong bốn người kia cười nhạt, nói.

"Ha ha, lúc bình thường các ngươi có mời chúng ta tới đây, ta cũng chẳng thèm quan tâm."

Một người khác cũng cười nói:

"Nhưng mà cho dù như thế nào các ngươi cũng là một nhánh của dòng họ Lâm, nếu như không mời được võ học giáo luyện (1) thì sau khi ta trở về, ta sẽ phái một người tới đây dạy dỗ các ngươi một phen, tránh Lâm gia các ngươi làm cho dòng họ Lâm ta mất mặt.”

(1): Võ học giáo luyện: người dạy võ

Từ giọng nói của hai người này có thể nhận ra, đối với chuyện Lâm Động dạy võ, bọn họ cực kỳ coi thường và buồn cười, mà chính những câu nói này đã làm cho đám tiểu bối Lâm gia nổi giận, trải qua hơn một năm nay, địa vị của Lâm Động trong lòng bọn họ tương đối cao, hiện giờ làm sao nhịn được khi người khác chế giễu.

"Mặc kệ các ngươi là ai, đã tới Lâm gia thì phải tuân theo quy củ của chúng ta, nếu như các ngươi khinh thường Lâm Động biểu đệ chỉ điểm võ học thì ta sẽ lĩnh giáo các ngươi!"

Trong đám người bên Lâm gia đột nhiên có một người đi ra, hừ lạnh nói.

"A, có đảm lược, cũng được, đúng lúc ta đang rảnh, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là nội tộc, thế nào là chi lẻ!"

Một người mặc áo xanh trong nhóm bốn người kia nhìn Lâm Hoành với vẻ trêu tức, sau đó phất tay một cái:

"Lâm Cường."

"Ha ha, Lâm Phong ca, yên tâm."

Nghe thấy thanh niên áo xanh gọi tên mình, một thanh niên khôi ngô khác đứng bên cạnh mở miệng cười, hắn bước lên hai bước, đứng trước mặt Lâm Hoành, hai tay nắm lại, một cỗ Nguyên Lực ba động bập bềnh khuếch tán ra xung quanh.

"Tiểu tử, mười hiệp, ta sẽ khiến cho ngươi nằm xuống."

Lâm Cường liếc mắt nhìn Lâm Hoành bĩu môi nói.

"Ầm!"

Lâm Hoành sắc mặt vô tình, không nói gì, Nguyên Lực trong cơ thể bộc phát, thân hình như một cái cung, đấm thẳng một quyền vào người Lâm Cường.

"Thiên Nguyên cảnh trung kỳ? Cũng không tệ lắm."

Cảm nhận được Nguyên Lực ba động của Lâm Hoành, Lâm Cường hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ trong một cái chi lẻ nho nhỏ, mà vẫn có tiểu bối đạt tới Thiên Nguyên cảnh trung kỳ.

"Nhưng với thực lực này mà muốn đánh bại ta thì còn chưa đủ!"

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Lâm Cường không quan tâm, hắn đưa tay ra, tóm thẳng lấy nắm tay Lâm Hoành, nhếch miệng cười một cái, lòng bàn tay bỗng nhiên chấn động, Nguyên Lực ba động hóa thành một cỗ xảo kình hất Lâm Hoành lùi lại phía sau.

"Ha ha!"

Một chưởng đắc thế, Lâm Cường cười to một tiếng, thân hình tiến lên, song chưởng mang theo Nguyên Lực hùng hậu, chưởng ảnh tung bay, tiếng xé gió vang lên, có thể nhận ra, chưởng pháp do người này thi triển là một loại võ học có đẳng cấp không thấp.

Nhìn thấy Lâm Hoành rơi vào thế hạ phong, sắc mặt đám tiểu bối Lâm gia ở trong sân tập biến đổi, hiển nhiên là bất ngờ trước thực lực của đối phương, họ chỉ tùy tiện phái ra một người đã ép Lâm Hoành tới mức này.

"Bốp bốp chát!"

Trong sân, hai đạo thân ảnh điên cuồng lao vào nhau, Nguyên Lực ba động khuếch tán ra xung quanh, làm cho bụi bặm trên mặt đất bị thổi tung lên.

"Tiểu tử, ngươi thua rồi!"

Trong lúc đang đánh nhau kịch liệt, Lâm Cường đột nhiên cười cười, chỉ thấy cánh tay của hắn trơn như rắn, xuy một tiếng, chuyên qua chưởng phong phòng ngự của Lâm Hoành, dí thẳng vào ngực của địch thủ.

"Bịch bịch!"

Một luồng đại lực truyền từ ngực tới làm cho sắc mặt Lâm Hoành tái nhợt, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên vẻ tàn nhẫn, tay trái rút lại khóa cánh tay của Lâm Cường, sau đó tay phải tung ra, không chút khách khí đấm thẳng vào ngực của đối phương.

Quyền phong trúng trích làm cho cả hai người đều bật về phía sau, nhưng mà hiển nhiên, Lâm Hoành bị thương nặng hơn một chút.

"Lâm Cường, chẳng nhẽ ngươi không thu thập được cả một tên tiểu tử hay sao?"

Nhìn thấy Lâm Cường bị đấm trúng một quyền, hai đồng bọn của hắn cười nói.

"Đồ khốn!"

Nghe thấy đám người bên mình cười nhạo, sắc mặt Lâm Cường không khỏi trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hoành, hai chân dẫm lên mặt đất một cái, giống như ác lang vồ mồi, lao tới địch thủ.

Nhìn thấy Lâm Cường lao tới, ánh mắt Lâm Hoành trở nên âm lãnh, đang định bước lên thì có một bàn tay vỗ vào vai hắn.

"Đừng đánh nữa."

Lâm Hoành quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Động đứng sau lưng mình, hắn hơi chần chừ sau đó không phản đối, gật đầu, lui về phía sau.

"Còn muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy?"

Nhìn thấy Lâm Hoành dừng tay, Lâm Cường phẫn nộ, hắn vừa mới chịu thiệt thòi, đang định xả giận, sao có thể đơn giản cho Lâm Hoành dừng tay?

Bởi vậy, thân hình hắn không dừng lại, Nguyên Lực ba động từ trong cơ thể bộc phát ra càng lúc càng mạnh, chưởng phong hung hãn lao thẳng tới Lâm Động.

"Tiểu tử, cút ngay!"

Nghe thấy Lâm Cường quát, đám Lâm gia tiểu bối trong sân tập đều sửng sốt, nhưng trong mắt lại hiện lên sự hả hê.

Lâm Động liếc mắt nhìn Lâm Cường, ống tay áo vung lên, một cỗ Tinh Thần Lực mạnh mẽ tuôn ra.

"Ầm!"

Giữa không trung, thân hình Lâm Cường đột nhiên đứng im, sau đó giống như bị một cái chùy lớn đập trúng, bay ngược ra phía sau, cuối cùng rơi thẳng xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Tinh Thần Lực!"

Ba người còn lại cũng vì cảnh này mà giật mình, hai mắt Lâm Phong lóe lên, sắc mặt hơi nghiêm túc.

"Lâm Động ca, tuyệt quá!"

Nhìn thấy Lâm Động chỉ vung tay áo mà đã đánh cho Lâm Cường tan tác, đám tiểu bối Lâm gia lập tức vỗ tay ủng hộ.

"Mấy vị, ta không cần biết các vị tới từ đâu, nhưng nơi này là Lâm gia, ta thân là chủ nhà, đương nhiên hiểu đạo đãi khách, nhưng nếu như đã là khách nhân thì kính xin tuân thủ phép tắc của khách nhân, vừa mới đã định đoạt quyền chủ nhà, vậy đừng trách Lâm gia ta trở mặt!"

Lâm Động nhìn thoáng qua Lâm Phong, lạnh lùng nói một câu.

"Hắc, khẩu khí thật ngông cuồng!"

Nghe thấy Lâm Động nói với ngữ khí như vậy, sắc mặt bốn người kia trở nên khó coi, thân là người trong dòng họ, từ trước tới nay họ đều coi thường người của chi lẻ, bây giờ lại bị đối đãi như vậy, thể diện của họ còn đâu nữa?

"Hừ, ta nhớ ra ở trong mấy lần Tộc Hội trước, có một tên bị đánh thành phế vật, hình như là tới từ chi lẻ của các ngươi!" Một thanh niên sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói.

Người này vừa nói xong thì đã cảm nhận thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, đã thấy sắc mặt của đối phương vô cùng lạnh lẽo.

"Cẩn thận!"

Ngay khi sắc mặt Lâm Động chuyển thành lạnh lùng, sắc mặt Lâm Phong cũng đột nhiên biến đổi, hắn cảm giác được thân ảnh của đối phương mờ đi, dùng một tốc độ cực kỳ nhanh chóng lao tới.

"Bốp!"

Nhưng mà hắn mới quát xong thì thân ảnh kia đã nhanh như nhanh như tia chớp xuất hiện ở trước mặt thanh niên có sắc mặt âm trầm, bàn tay giương lên, một cái bạt tai vang dội vang lên khắp sân tập.

"Phụt!"

Cái tát này của Lâm Động không hề lưu tình, chưởng phong khiến cho thanh niên kia phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn lẫn lộn 2, 3 cái răng, thân hình của hắn xoay như một con quay, xoay tròn trên không trung mấy vòng rồi mới nặng nề rơi xuống đất.

"Tiểu tử, ngươi dám động thủ? !"

Nhìn thấy người bên mình bị Lâm Động tát một cái suýt ngất, sắc mặt Lâm Phong trở nên âm trầm, lạnh lùng nói:

"Bắt hắn lại cho ta, người của chi lẻ mà dám có lá gan như vậy?"

Nghe thấy Lâm Phong quát, Lâm Cường và một người còn lại nhìn Lâm Động một cách độc ác, nhưng mà bọn họ còn chưa kịp ra tay, đã thấy một đạo hàn mang bay tới, khi bọn họ định thần được thì hai thanh Băng Huyền Kiếm sắc bén chẳng biết từ lúc nào đã gác trên cổ.

Lâm Động không để ý tới hai người này, hắn quay đầu nhìn Lâm Phong, bước lên một bước, Tinh Thần Lực hùng hậu ép tới chỗ Lâm Phong.

"Bịch!"

Cảm nhận được tinh thần uy áp cực mạnh, sắc mặt Lâm Phong hiện lên vẻ hoảng sợ, đánh định dùng Nguyên Lực phòng ngự thì đã thấy hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng, quỳ gối trước trận.

"Chỉ là Tiểu Nguyên Đan Cảnh mà dám ở trước mặt ta làm càn, ngươi tính là cái thá gì?"

Khi Lâm Phong bị ép quỳ xuống đất, tiếng nói băng lãnh thấu xương chậm rãi vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.