Vũ Động Càn Khôn

Chương 753: Chương 753: Như chim ưng dang cánh






- Lôi Thiên?

Nghe thấy câu nói đó của Vương Diêm, Lâm Động lập tức nheo mắt nhìn về thân ảnh cao lớn toàn thân nhấp nháy ánh lôi quang cách đó không xa. Hắn chính là Tiểu Lôi Vương, một trong Tam Tiểu Vương sao?

Ứng Tiếu Tiếu cũng nhăn mày, hai bàn tay nắm lại, Thanh Phong Kiếm ba thước xuất hiện, ánh mắt đầy cảnh giác.

- Ái dà, lần này Đạo Tông các ngươi cũng mạnh hơn trước không ít nhỉ, chẳng trách mà khẩu khí lại lớn thế.

Phía trước các đệ tử Nguyên Môn, lôi quang trên thân ảnh to lớn kia dần thu lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn, để lộ ra gương mặt thô kệch. Lúc này trên gương mặt đó đầy sự ngông nghênh, ánh mắt hắn nhìn bọn Vương Diêm đầy chế giễu, nói.

Trên thân thể Lôi Thiên thấp thoáng có thể thấy những đường vân của sấm sét, thứ sức mạnh cuồng bạo đó tỏa ra khiến người ta phải khiếp hãi.

Mắt Vương Diêm tối sầm, sâu trong mắt tràn lên một thứ sát ý đậm đặc, nhưng khi hắn đinh động thủ thì một bàn tay mềm mại đặt lên vai hắn ngăn lại.

- Lôi Thiên, hãy quản lý cho tốt người của Nguyên Môn ngươi, đừng có hành sự tác phong như bọn lưu manh như vậy.

Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu lạnh băng, nói.

- Ta thấy đệ tử Nguyên Môn bọn ta rất tốt, chẳng có gì cần phải quản cả. Ngược lại Đạo Tông các ngươi mới nên biết điều một chút, đừng có ra vẻ trước mặt Nguyên Môn bọn ta.

Khóe miệng Lôi Thiên nhếch lên, nói.

Nghe vậy, trong mắt toàn bộ đệ tử Đạo Tông đều bùng lên nộ hỏa.

- Vì thứ này sao?

Lôi Thiên quay lại cầm lây cây trâm lấp lánh trong tay Giang Đào, rồi cười nhạt nói:

- Thế này đi, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh đoạt được nó từ tay ta, ta không chỉ trả tiền, lập tức đem người rời khỏi đây ngay, thế nào hả?

Ánh mắt Vương Diêm lạnh băng, tay nắm chắc thanh trọng kiếm, định bước ra thì một cánh tay giơ ra chặn hắn lại. Ngoảnh sang nhìn chủ nhân của cánh tay ấy, hắn nhíu mày.

- Để ta!

Lâm Động nhìn Vương Diêm cười, nói.

Vương Diêm và Ứng Tiếu Tiếu cùng sững người, cặp mày chau lại. Tuy bọn họ không nghi ngờ thực lực của Lâm Động nhưng Lôi Thiên đâu phải nhân vật tầm thường?

- Lâm Động…

Ứng Hoan Hoan cũng giật mình, vội túm lấy gấu áo hắn:

- Đừng kích động, cùng lắm thì ta không cần nó nữa!

Ban nãy vừa phẫn nộ triệu tập sư huynh đệ chuẩn bị đánh nhau nhưng giờ thấy Lâm Động lại định giao đấu với Lôi Thiên thì trong đôi mắt đen láy của Ứng Hoan Hoan lại thoáng nét lo lắng.

- Ta không gây họa nữa là được chứ gì?

Nhìn nàng thiếu nữ vẻ mặt ấm ức, không biết vì sao Lâm Động hơi khựng người lại rồi cười thật tươi xoa đầu Ứng Hoan Hoan:

- Đây không phải chuyện cây trâm, có những chuyện không thể tránh được!

Vừa dứt lời, hắn nhìn hai người Ứng Tiếu Tiếu, khẽ nói:

- Giao cho ta đi!

- Cẩn thận đấy!

Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Lâm Động bước ra khỏi đám đệ tử Đạo Tông, xuất hiện trước vô vàn ánh mắt chăm chú.

Khu vực này giờ đây đã thành nơi gây chú ý nhất Tầm Bảo Khu, Nguyên Môn và Đạo Tông đều là Tông phái siêu cấp thực lực vô cùng cường hãn, ân oán giữa hai bên lại vô cùng sâu sắc, lúc này chắc chắn sẽ có trò vui để xem rồi.

Cách khu vực này không xa, trên một tòa lầu các có hai thân ảnh đang nhìn về phía này.

Hai người, một nam một nữ, nữ tử đứng phía trước, nam tử ở phía sau nửa bước, chỉ một chút khoảng cách cũng cho thấy sự khác biệt giữa hai người.

Giữa hai người, thu hút sự chú ý của người khác hơn đương nhiên là nữ tử kia. Áo trắng váy trắng, eo thon nhỏ, làn da trắng muốt, cặp mày lá liễu, tuy gương mặt được che bởi tấm mạng mỏng nhưng những đường nét ẩn hiện bên dưới cũng khiến người ta không rời được mắt.

Khí chất cao ngạo lạnh lùng, nhìn tựa Hàn nữ trên cung trăng, thần tiên lạc phàm, khuynh nước khuynh thành.

Dung mạo và khí chất đó ngoài Lăng Thanh Trúc ra còn có thể là ai?

Bên cạnh Lăng Thanh Trúc, là một nam tử với gương mặt tuấn lãng và nụ cười tươi trên môi, ánh mắt nhìn Lăng Thanh Trúc không che giấu được sự ái mộ và mê đắm.

Lúc này hai người đang nhìn về khu vực cách đó không xa, khi thấy Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên xuất hiện, thần sắc đều khẽ đổi.

- Ha ha, ngay cả Lôi Thiên cũng đến rồi, tuy Đạo Tông có Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm tọa chấn nhưng e là không thể làm gì được hắn!

Nam tử kia cười, nói.

- Người của Nguyên Môn vẫn ngông nghênh như vậy!

Lăng Thanh Trúc lạnh nhạt nói.

Nam tử gật đầu, nói:

- Không biết lát nữa Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm ai sẽ ra mặt?

Chưa dứt lời thì hắn bỗng ủa một tiếng, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn thân ảnh gầy gò vừa bước ra:

- Kia là ai?

Lăng Thanh Trúc nghe thế ngẩng đầu lên nhìn, khi ánh mắt lướt qua thân ảnh đó lập tức sắc mặt cứng đờ lại. Vẻ mặt luôn tĩnh lặng như mặt nước hồ thu bỗng hiện vẻ kinh ngạc chưa từng có.

Ánh mắt nàng gắn chặt lấy thân ảnh đó, đôi môi hơi hé ra, đôi tay vì sự kích động trong lòng mà nắm chặt lại.

Thân ảnh đó không hề xa lạ với nàng, thậm chí có thể nói là có dấu ấn sâu sắc. Lăng Thanh Trúc biết cả đời này mình sẽ quên nhiều thứ, nhưng thân ảnh đó thì không thể quên được!

Năm năm trước, trên một ngọn núi ở Vương triều Đại Viêm nhỏ bé, cuộc đối thoại đó dường như vẫn vang vọng trong đầu nàng.

Sau khi Bách Triều Đại Chiến kết thúc, khi Lăng Thanh Trúc nghe thấy cái tên quen thuộc đó, trong lòng khá chấn động, nàng không thể ngờ, gã thiếu niên yếu đuối trước mặt nàng năm đó lại có thể từng bước đi đến mức này!

Hồi đó ở Cổ mộ phủ, ngay cả Lâm Lang Thiên cũng dễ dàng khiến Lâm Động thê thảm như vậy, có lẽ khi đó hắn chỉ là con kiến trong mắt rất nhiều người.

Chính vì biết rõ như thế nên khi biết Lâm Động bước vào Đông Huyền Vực nàng đã kinh ngạc vô cùng. Muốn đến được mức này, gã thiếu niên yếu đuối mà cố chấp kia đã phải trả giá biết bao nhiêu?

Năm năm đã khiến một thiếu niên yếu đuối hoàn toàn thay da đổi thịt!

Năm đó trên ngọn núi ấy, nàng từng nói, sau này hai người sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì.

Nhưng cũng trong năm đó, gã thiếu niên đã rời xa cha mẹ, đem theo một điêu một hổ bắt đầu cuộc hành trình, không ai biết hắn đã phải trải qua những gì, phải đối mặt với cái chết bao nhiêu lần.

Năm ngoái nàng bỗng nghe thấy cái tên vừa lạ vừa quen đó. Thiếu niên năm đó bắt đầu dùng cách của mình để đuổi kịp nàng!

Năm nay cuối cùng thanh niên ấy đã xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa còn đứng trước mặt một trong những kẻ kiệt xuất nhất của Nguyên Môn với tư thế không hề sợ hãi.

Lăng Thanh Trúc nhìn gã thanh niên đang bước ra, đôi môi hồng khẽ mím lại, gã thiếu niên ấy đã dùng nỗ lực của mình phản bác lại mọi nhận định của nàng với hắn năm đó.

Hắn hiện giờ không phải con sói non nớt cố chạy trên con đường cường giả nữa, hắn đã biến thành chú chim ưng dang rộng đôi cánh trên bầu trời!

Hắn hiện tại đã không còn sợ vầng sáng của nàng từng khiến hắn không dám nhìn thẳng nữa.

Lăng Thanh Trúc khẽ thở dài, rồi nhìn về thân ảnh gầy gò đang tiến lại chỗ Lôi Thiên. Nếu ngươi đã đến thì hãy cho ta xem rốt cuộc ngươi đã đạt đến mức nào rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.