Sự thay đổi trong ánh mắt của Ứng Huyền Tử rất nhỏ, chỉ có Lâm Động luôn quan sát mới nhận ra, nhưng rồi rất nhanh ánh mắt ấy đã trở về bình thường.
- Các ngươi cũng thật biết gây chuyện, không chỉ lén lấy đi Thiên Hoàng Cầm mà còn giết một Trưởng lão, hai Linh Tướng của Nguyên Môn, thật cũng biết gây chuyện nhỉ?
Ứng Huyền Tử liếc nhìn hai người, bình thản nói.
Lâm Động cười khan, nghe vậy hắn có thể chắc chắn người thầm ra tay giúp bọn họ chính là Ứng Huyền Tử rồi!
- Cha, bọn Nguyên Môn đó tìm đến tận nơi. Nếu bọn con không ra tay thì có khi bọn con không trở về được!
Ứng Hoan Hoan nũng nịu nói.
- Cũng may lần này không bị Nhân Nguyên Tử phát hiện ra thân phận của các ngươi, nếu không thì Nguyên Môn sẽ không để yên đâu. Dù sao thì cuộc Thi đấu Tông phái cũng sắp bắt đầu rồi.
Ứng Hoan Hoan trừng mắt với Ứng Hoan Hoan rồi mới nói.
- Nhân Nguyên Tử?
Lâm Động nheo mắt, có lẽ đó là một trong các Chưởng giáo Nguyên Môn đã truy sát bọn họ.
- Nhưng chuyện chưa bị phát hiện thì cho nó qua đi. Người của Nguyên Môn, chỉ cần không thật sự trước mặt mọi người, giết được thì cứ giết!
Ứng Huyền Tử hơi ngừng lại rồi mới nói.
Nghe vậy Lâm Động và Ứng Hoan Hoan cùng thở phào nhẹ nhõm.
- Hoan Hoan, con đi trả Thiên Hoàng Cầm cho Tề Lôi sư thúc đi. Tuy nó có thể coi là của con nhưng trước khi con đủ thực lực thì nó vẫn phải để ở Thiên Điện!
Ứng Huyền Tử nói với Ứng Hoan Hoan.
- Vâng!
Ứng Hoan Hoan ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Lâm Động một chút rồi nói với giọng chỉ hai người nghe thấy:
- Ta đi đây, ngươi tự cầu nguyện đi nhé!
Nói rồi nàng biến thành một đạo hồng quang, như chạy trốn rời khỏi đỉnh núi, khiến Lâm Động dở khóc dở cười.
- Nha đầu này!
Ứng Huyền Tử nhìn đạo hồng quang phía xa cũng không kìm được bật cười, trên gương mặt có sự sủng ái khó che giấu.
- Nha đầu này… không ngờ lại là Luân Hồi Giả, không biết tiền thế của nàng ấy là vị cường giả siêu cấp nào?
Lâm Động trầm ngâm không nói, ánh mắt có chút lo lắng, hắn lo Ứng Huyền Tử sẽ có khúc mắc trong lòng vì thân phận Luân Hồi Giả của Ứng Hoan Hoan.
- Ngươi đừng nghĩ lung tung. Bất luận Hoan Hoan thành thế nào thì nó mãi mãi là con gái ta, hơn nữa dù nó thật sự thức tỉnh thì vẫn là nó ở kiếp này làm chủ!
Dường như biết Lâm Động đang nghĩ gì, Ứng Huyền Tử cười nói.
- Tuy Hoan Hoan là một Luân Hồi Giả, nhìn từ góc độ Tông phái có lẽ là chuyện tốt với Đạo Tông. Nhưng từ góc độ một phụ thân, ta chỉ hy vọng nó là đứa con gái bình thường. Ta có khả năng bảo vệ nó, nó có thể làm những việc nó thích mà không phải gánh vác điều gì. Ta có thể giúp nó chống đỡ cả bầu trời!
Tim Lâm Động hơi run lên, hắn nhìn nụ cười trên gương mặt Ứng Huyền Tử, trong lòng có chút hối hận, không nên phán đoán tâm tư của một người phụ thân như vừa rồi.
Thấy vẻ mặt hối lỗi của Lâm Động, Ứng Huyền Tử chỉ xua tay cười, rồi vỗ lên vai hắn nói:
- Ngoài ra, chuyện này ngươi làm tốt lắm. Rất hả giận! Ngươi không biết vẻ mặt của Nhân Nguyên Tử lúc đó đâu! Ha ha ha…
- Chuyện này hoàn toàn do bọn chúng tìm tới. Đệ tử chỉ muốn lấy Địa Tâm Dựng Thần Diên, hơn nữa bọn chúng động thủ mà chỉ nhẫn nhịn thì chẳng được việc gì, chi bằng giải quyết bọn chúng đi!
Lâm Động nhún vai, nói.
- Gã bằng hữu Thiên Yêu Điêu của ngươi thực lực rất cường đại, hiện giờ chắc thực lực hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Xem ra trong Thiên Yêu Điêu Tộc hắn cũng không phải tộc nhân bình thường. Ngươi kết bạn cũng rộng thật, Thiên Yêu Điêu, Thiên Ma Hổ, đều là chủng tộc cực kỳ lớn mạnh trong giới Yêu thú.
Ứng Huyền Tử cười đầy thâm ý.
- Chưởng giáo không kỳ thị thân phận bọn họ chứ?
Lâm Động nói.
- Ta đã nghe Ngộ Đạo nói. Hồi đó ngươi chọn Đạo Tông, nguyên nhân không nhỏ cũng là vì hai người bằng hữu này. Nếu ta có ý kiến gì thì không phải đẩy ngươi ra khỏi đây sao? Đệ tử ưu tú thế này ngay ta cũng không nỡ a!
Ứng Huyền Tử cười, nói.
- Hồi đó lựa chọn như vậy, giờ nhìn lại đúng là vô cùng sáng suốt. Nếu là Tông phái khác có lẽ giờ đệ tử cũng không được như thế này!
Lâm Động nói, Ứng Huyền Tử cũng bật cười.
- Còn hơn một tháng nữa là đến cuộc Thi đấu Tông phái rồi. Thời gian này ngươi cứ ở trong Đạo Tông tu luyện đi.
- Vâng!
Lâm Động gật đầu, lần này đi thực lực tăng tiến không ít, hắn cũng cần có thời gian yên tĩnh tiêu hóa…
- Đi đi! À ngoài ra, chuyện Ứng Hoan Hoan là Luân Hồi Giả không được để lộ ra ngoài. Nếu bị Nguyên Môn biết được, chưa biết chừng bọn chúng sẽ ngầm hạ thủ với Hoan Hoan.
Ứng Huyền Tử nhắc nhở.
- Ừm, đệ tử biết rồi!
Lâm Động gật đầu, thấy Ứng Huyền Tử phẩy tay thì hành lễ rồi bay khỏi đỉnh núi.
Lâm Động rời đi, đỉnh núi lại trở về tĩnh lặng. Ứng Huyền Tử chắp tay sau lưng, một lúc lâu sau mới thở dài bất lực.
- Không phải ngươi đã biết chuyện Hoan Hoan là Luân Hồi Giả từ lâu rồi sao. Sao còn thở dài vậy?
Không gian phía sau Ứng Huyền Tử khẽ động, một lão giả tóc trắng mặc lam bào hiện ra, cười nói.
- Chỉ là không ngờ nó sớm tiếp xúc với linh tính Luân Hồi đến vậy!
Ứng Huyền Tử lắc đầu, khẽ nói:
- Nếu nó đã tiếp xúc với linh tính Luân Hồi chắc sau này khả năng thức tỉnh sẽ rất cao. Giờ chỉ có thế hy vọng tính cách của nó sẽ không thay đổi quá nhiều!
- Để một tiểu yêu nữ không ngồi yên được một chỗ lại trở nên lạnh như băng, ngay lão già như ta còn không chấp nhận được!
Lão giả mặc lam bào vuốt chòm râu, nghĩ một chút rồi cười khổ. Chắc đang tưởng tượng dáng vẻ lạnh lùng của Ứng Hoan Hoan sau này.
- Đành phải đợi sau này vậy. Hy vọng nó có thể trấn áp được linh tính Luân Hồi, nếu không…
Ứng Huyền Tử lắc đầu, thở dài lo lắng.
o0o
Sau khi trở về Hoang Điện, đương nhiên Lâm Động bị hai người Trần Chân và Ngộ Đạo trách mắng tội mất tích một thời gian dài mà không báo. Nhưng rõ ràng không phải thực sự quở trách hắn. Bởi vì khi thấy Lâm Động về với thực lực tăng tiến, bọn họ cười đến không khép nổi miệng.
Thời gian sau đó Lâm Động cũng yên tĩnh bế quan hoặc đi dạo trong Vũ Kỹ Điện, dáng vẻ rất toàn tâm tu luyện khiến hai người Trần Chân, Ngộ Đạo rất hài lòng.
Từng ngày qua đi, không khí trong Đạo Tông một lần nữa trở nên căng thẳng. Rất nhiều đệ tử đều như sắp gặp đại địch. Đệ tử ưu tú của bốn điện thì càng gắng sức tu luyện để tăng thực lực.
Mà nguyên nhân chính là cuộc Thi đấu Tông phái sắp diễn ra!
Mấy cuộc thi đấu gần đây Đạo Tông hầu như đều bị Nguyên Môn chèn ép. Lần trước còn khiến Đại sư tỷ Thiên Điện hồi đó chết đi, đó cũng chính là tỷ tỷ của Vương Diêm. Điều đó đã kích nộ tất cả đệ tử Đạo Tông. Nếu không phải cao tầng của Đạo Tông áp chế thì hai bên đã xảy ra đại chiến rồi.
Oán hận đó hiển nhiên không thể áp chế hoàn toàn được. Theo thời gian nó sẽ sâu sắc hơn, chỉ đợi đến lúc bùng phát!
Mà cơ hội đó chính là cuộc Thi đấu Tông phái, vì ở đây, bất luận thi triển thủ đoạn gì cũng không bị chỉ trích.
Không ít đệ tử Đạo Tông đều đang đợi cơ hội báo thù này.