Huyền Hoàng Địa Giáp là Linh bảo Cao cấp phòng ngự, sức phòng ngự cực mạnh của nó cho dù là cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành cũng chỉ có thể là bất lực và lúng túng như sư tử gặm phải mai rùa mà thôi.
Mà đối mặt với Hoa Tông, kẻ có được Huyền Hoàng Địa Giáp này, cho dù là Lâm Động cũng cảm thấy khó giải quyết. Tên này gia thế quá mức hùng hậu, quả thực còn khó đối phó hơn cả tên Vương Viêm kia nữa.
- Không ngờ rằng ngươi cũng sở hữu Phù khôi. Có điều xem ra cũng không sánh bằng Phù khôi của ta!
Hoa Tông khẽ vặn vặn cổ. Trên đỉnh đầu hắn, thanh cự nhận tinh thần lực kia dần dần ba động. Một luồng khí tức cực kỳ kinh người chậm rãi khuếch tán ra. Ánh mắt của hắn nhìn qua phía hai đầu Phù khôi đang quấn lấy nhau cách đó không xa, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Lâm Động khẽ di chuyển. Hai đầu Phù khôi đang giao thủ ở đó, đích thực là Phù khôi của Hoa Tông chiếm thế thượng phong hơn. Vả lại điều quan trọng hơn là mỗi lần khởi động Phù khôi tác chiến, sẽ cần tiêu hao hơn ngàn viên Thuần Nguyên Đan. Điểm này nếu là Lâm Động trước đây, sự tiêu hao này hắn còn có thể chịu đựng được. Nhưng hắn ta hiện giờ lại nghèo đến rớt mồng tơi, cứ tiếp tục như vậy e rằng không bao lâu sau, Phù khôi Trung đẳng của hắn sẽ vì không có sự chống đỡ của nguyên lực mà không thể cử động nữa. Mà đến lúc đó, một khi để cho đầu Phù khôi của Hoa Tông rảnh tay liên thủ đối phó với hắn, vậy thì kết cuộc của Lâm Động sẽ trở nên thê thảm.
Đối mặt với Hoa Tông, tên gia hỏa sở hữu Phù khôi và có sự bảo hộ của Huyền Hoàng Địa Giáp, Lâm Động không hề nghi ngờ sẽ rơi vào thế bị động.
- Tiểu tử, thời gian ta tiến vào Linh Phù sư vốn không lâu, cho nên ngươi là người đầu tiên có thể được nếm thử Tinh Thần Chi Hỏa của ta. Hôm nay cho dù ngươi có chết tại nơi đây, cũng coi như là ngươi may mắn!
Hoa Tông nở nụ cười dữ tợn với Lâm Động, chợt ánh mắt trở nên âm trầm. Trên đỉnh đầu hắn, cự nhận tinh thần lực đang kịch liệt chuyển động. Có thể nhìn ra được đó chính là một bí kỹ tinh thần cực kỳ lợi hại.
- Hãy xem hôm nay ta đem tinh thần lực của ngươi xé nát thành trăm mảnh!
Cự nhận tinh thần lực không ngừng ba động, cánh tay Hoa Tông đột nhiên chém xuống. Chỉ nhìn thấy thanh cự nhận tinh thần lực đó đã trực tiếp mang theo một tia khí tức sắc bén không thể nào kháng cự, nhanh như chớp xông thẳng về phía Lâm Động.
Vù vù!
Nhìn cự nhận tinh thần lực phát ra thanh âm xé gió lao tới, sắc mặt của Lâm Động cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Bàn tay khẽ nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích, Đại Nhật Lôi Nguyên trong cơ thể giống như nước thủy triều gào thét tuôn chảy, trong mơ hồ còn mang theo những thanh âm sấm sét trầm thấp.
- Thiên Lân Kích Pháp, Hóa Giao Kích!
Kim quang đột nhiên bộc phát mãnh liệt từ trên thân Thiên Lân Cổ Kích, tuôn ra ngưng tụ lại thành giao ảnh khổng lồ. Lôi dực trên giao ảnh lóe ra, mang theo nguyên lực ba động vô cùng cường hãn, trực tiếp va chạm với thanh cự nhận tinh thần lực kia.
Ầm!
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa trong khoảnh khắc vang lên trong khu rừng rậm. Kình phong điên cuồng ba động, khiến cho tất cả cây cao trọc trời gần trăm trượng xung quanh gần như bị đứt ngang toàn bộ. Thậm chí, ngay cả trên mặt đất cũng đều bị nứt ra thành những khe rãnh thật sâu.
Trong thanh âm kình phong gào thét ngập trời, mũi chân Lâm Động điểm nhẹ, thân hình không chỉ không lùi về sau, ngược lại còn trực tiếp xông thẳng đến thân ảnh Hoa Tông cách nơi đó không xa.
Thiên Lân Cổ Kích vũ động, kim quang bộc phát ra đầy trời, kích ảnh ngợp trời giống như gió bão bộc phát, điên cuồng trút xuống thân thể Hoa Tông.
Nhìn thấy Lâm Động mạnh mẽ công kích tới, thân hình Hoa Tông lại không chút cử động. Lại là một luồng tinh thần lực nữa bạo dũng mà ra, trực tiếp hình thành một màn tinh thần lực phòng ngự màu xám, bao quát lấy không gian gần một trượng xung quanh thân thể hắn.
Bang bang bang!
Mũi kích sắc bén không ngừng đâm xuống vòng tinh thần lực phòng ngự kia, khiến cho nó bị chấn động, phát ra từng đợt thanh âm chói tai.
- Phá!
Cuối cùng một đạo kim quang bạo dũng mà tới, hung hăng điểm mạnh lên trên vòng tinh thần lực phòng ngự. Ngay sau đó, vòng tinh thần lực bảo hộ đó bị xé toạc ra, kình phong sắc bén nhanh như chớp oanh xuống thân thể Hoa Tông.
Thình thịch!
Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ như vậy, bàn chân Hoa Tông đột nhiên dẫm xuống mặt đất một cái. Chỉ nhìn thấy ngay chỗ mà hắn vừa đứng đột nhiên lại trồi lên một trụ gỗ có chút quỷ dị, mang thân thể hắn bay lên, cũng đã né tránh được mũi kích đến nhanh như chớp đó.
Một kích thất bại, ánh mắt Lâm Động cũng khẽ nheo lại.
Tên Hoa Tông này không hổ là người của Âm Khôi Tông, có thể vận dụng tinh thần lực thuần thục đến như vậy. Lúc nãy là do hắn dùng tinh thần lực thúc giục đất đá bên dưới trồi lên, đem hắn nâng thẳng lên không trung.
Ầm ầm!
Hoa Tông lúc này đang đứng giữa không trung, sắc mặt cực kỳ nham hiểm, mười ngón khẽ búng ra. Ngay sau đó liền nhìn thấy vô số thanh đoản nhận màu xám do tinh thần lực ngưng tụ mà thành, phô thiên cái địa oanh thẳng xuống Lâm Động.
Đinh đinh đinh!
Đối mặt với sự phản kích bất ngờ của Hoa Tông, kim quang sáng chói một lần nữa từ trong cơ thể Lâm Động bộc phát ra, trong nhất thời, trong mảnh rừng rậm rạp này, bùn đất gỗ vụn bay lên tung tóe ngưng tụ lại thành một tầng phòng ngự che trước mặt hắn. Tất cả những thanh đoản nhận của Hoa Tông tấn công xuống đều bị tầng phòng ngự này chắn lại cả.
Diện tích khu rừng xung quanh gần trăm tượng, đã bị tràng kịch đấu của hai người phá hoại trở thành một mớ hỗn độn. Hai người lúc này, hiển nhiên đều là thúc đẩy tinh thần lực và nguyên lực đến cực điểm, trong lúc giao thủ, có vẻ vô cùng hung hãn và kịch liệt.
Có điều tên Hoa Tông đó cũng rất thông minh. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong cơ thể Lâm Động, cho nên mãi vẫn chưa mạnh mẽ dốc hết lực lượng với hắn, mà chỉ là dựa vào tinh thần lực quỷ dị của mình không ngừng triền đấu cùng Lâm Động. Thiết nghĩ là mượn cơ hội này cố gắng giữ chân Lâm Động lại, đợi cho đến khi Phù khôi của mình có thể giải quyết xong đối thủ, rảnh tay cùng liên thủ đối phó với đối phương.
Mà đối với dự tính này của Hoa Tông, Lâm Động cũng rõ như bàn tay, vả lại hắn rất rõ ràng, theo như nguồn năng lượng Thuần Nguyên Đan được trút vào trong Phù khôi của mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ thêm vào phút nữa mà thôi. Cho nên, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đối với hắn mà nói không được lợi ích gì hết.
Phốc!
Một mũi kích của Lâm Động lại một lần nữa xuyên thấu phòng ngự tinh thần của Hoa Tông, hung hăng oanh đến trước ngực của đối phương. Có điều do có sự bảo hộ của Huyền Hoàng Địa Giáp, căn bản là không thể nào gây nên bất kỳ thương thế gì cho hắn.
Nhìn thấy tình huống như thế này, sắc mặt của Lâm Động cũng có chút âm trầm. Lực phòng ngự mạnh mẽ của Huyền Hoàng Địa Giáp quả thực là khó nuốt. Sức công kích của hắn cần phải lớn mạnh hơn nữa mới có thể xuyên thấu qua tầng phòng ngự Huyền Hoàng Địa Giáp, mới có thể đánh bị thương Hoa Tông được.
Ánh mắt Lâm Động khẽ chớp động, thế công trong tay có vẻ chậm lại. Mà cũng chính ngay trong lúc đó, chợt mặt đất dưới chân hắn đột nhiên nứt ra. Một đạo hàn mang vô cùng sắc bén lướt ra, với một góc độ vô cùng nguy hiểm bắn thẳng về phía Lâm Động.
Đinh!
Sự tập kích đến vô cùng bất ngờ khiến cho Lâm Động cũng có chút kinh hoảng. Có điều cũng may là hắn có một cảm giác cực kỳ sắc bén, chợt thanh cổ kích trong tay nghiêng nhẹ với một góc độ không thể ngờ tới, mạnh mẽ va chạm với đạo hàn mang đó!
Hai vật va chạm vào nhau, thanh âm thanh thúy nhất thời bùng nổ. Đạo hàn mang đó lại trực tiếp bị sức mạnh từ thanh cổ kích của Lâm Động làm cho chấn ngược ra sau.
Ánh mắt Lâm Động thoáng nhìn lại, phát hiện thì ra đó là một thanh chủy thủ không chuôi, thân thể có màu đỏ sậm trong suốt, nhìn qua giống như là do máu tươi đông lại vậy. Nơi song nhận sắc bén là một dãy dày đặc những răng cưa, bề ngoài toát lên vẻ dữ tợn vô cùng.
- Linh bảo Trung cấp?
Cây chủy thủ này tuy nhỏ, nhưng khi Lâm Động nhìn thấy nó ánh mắt lại khẽ chùng xuống. Lúc nãy khi hắn chấn bay thanh chủy thủ, sự âm hàn và sắc bén toát ra từ nó cũng khiến lòng bàn tay hắn có cảm giác đau đớn. Rõ ràng bên trong thanh chủy thủy này có ẩn chứa một luồng sức mạnh ba động vô cùng cường hãn. Hiển nhiên, thanh chủy thủy nhỏ bé này cũng là một Linh bảo Trung cấp không kém gì Thiên Lân Cổ Kích trước kia!
- Tên này, thật đúng là cả người đều có bảo vật!
Nhìn thấy Hoa Tông hết lần này đến lần khác lấy ra bảo vật, Lâm Động cũng không khỏi có chút nóng mắt. Trên khắp người hắn, ngoại trừ Thiên Lân Cổ Kích ra gần như không có vật gì khác gọi là lợi hại cả. Tên Hoa Tông này thì lại khác, Linh bảo Cao cấp, Trung cấp tầng cấp bất tận!
- Chậc chậc, thật đáng tiếc!
Nhìn thấy một kích đánh lén không có hiệu quả, tên Hoa Tông đó cũng có chút tiếc nuối thở dài một hơi. Ngón tay vừa điểm, thanh chủy thủ đỏ sậm giữa không trung kia liền quay đầu lại, một lần nữa hóa thành một tia hàn mang màu đỏ, với một tốc độ nhanh nhất xông thẳng tới Lâm Động.
Mà ngay lúc đó, Lâm Động lại một lần nữa cảm nhận được sự ba động của tinh thần lực lan tỏa ra từ trong cơ thể của Hoa Tông các đó không xa. Hiển nhiên, đối phương đang ngưng tụ tinh thần lực để xuất ra một loại bí kỹ tinh thần mạnh mẽ nào đó.
- Hừ!
Hàn mang trong mắt Lâm Động chớp động, thân hình đột nhiên rất nhanh phóng tới trước. Bàn tay hắn nắm chặt cổ kích, sau đó giống như một cây tiêu thương dài, hung hăng nện về phía Hoa Tông.
Véo!
Thiên Lân Cổ Kích hóa thành một đạo kim mang bạo lược mà ra, giống như một đầu Kim Long giơ nanh nhe vuốt, thanh thế khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Chỉ có điều cuối cùng lần công kích này lại vẫn bị tên Hoa Tông sớm đã có chuẩn bị đó tránh được.
- Ngu xuẩn!
Nhìn thấy Lâm Động phóng cổ kích của mình đi, khóe miệng Hoa Tông chợt nở ra một nụ cười dữ tợn. Đây hoàn toàn là đang tự chặt đứt chân tay của mình a!
Hưu!
Cổ kích trong tay đã phóng ra, thân hình Lâm Động lại trực tiếp xông thẳng đến hướng của Hoa Tông. Kim quang sáng chói điên cuồng ngưng tụ trên nắm tay của hắn. Nhìn tình hình này, hẳn là hắn đang dự tính đánh tay không.
Mà khi nhìn thấy hành động này của hắn, sự trào phúng trong mắt Hoa Tông càng dữ dội hơn. Khi Lâm Động có sự trợ giúp của Thiên Lân Cổ Kích cũng còn không thể phá hoại lực phòng ngự của hắn, chẳng lẽ tên tiểu tử này còn muốn dùng tay không để phá vỡ Huyền Hoàng Địa Giáp hay sao?
- Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sẽ toại nguyên cho ngươi!
Trên đỉnh đầu của Hoa Tông, tinh thần lực đang điên cuồng ngưng tụ, trực tiếp hóa thành một quả cầu tinh thần lực. Bên trong quả cầu đó truyền đến một sự ba động vô cùng cuồng bạo.
Xuy!
Tốc độ của Lâm Động cực kỳ nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Hoa Tông. Sau đó, chính ngay lúc này, trên bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một cái bồ đoàn. Trên cái bồ đoàn đó, một đám năng lượng đặc biệt với màu sắc hỗn độn đang lặng lẽ nhảy ra.
Đám năng lượng hỗn độn đó vừa xuất hiện liền nhảy ra khỏi cái bồ đoàn, bám vào nắm tay của Lâm Động!
Ngay lúc đám năng lượng đặc biệt đó bám vào đầu nắm tay của Lâm Động, trong lòng Hoa Tông lại đột nhiên dâng trào lên một cảm giác vô cùng bất an.
- Xem một quyền của ta đập tan cái mai rùa của ngươi đây!
Lúc này, bất kỳ một phản ứng nào của Hoa Tông cũng đã không còn kịp nữa. Trên gương mặt của Lâm Động mang theo một sự lạnh lùng băng lãnh. Nắm tay được bao phủ bởi đám năng lượng đặc biệt đó cũng như đột nhiên lao tới tới.
- Người si nói mộng!
Sắc mặt Hoa Tông dữ tợn, Huyền Hoàng Địa Giáp trên người hắn bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt. Một luồng ánh sáng màu vàng sẫm hiện lên từ trong nội giáp. Cả người Hoa Tông đều được luồng ánh sáng kia bao phủ lấy. Hắn muốn dựa vào Huyền Hoàng Địa Giáp để đỡ lấy một quyền này của Lâm Động!
Binh!
Trọng quyền nhanh như chớp trút lên tầng ánh sáng của Huyền Hoàng Địa Giáp kia. Ngay sau đó, mặt đất trong vòng trăm trượng xung quanh giống như một ngọn núi lửa phun trào ra. Một cái cột đất đá cao gần hơn trăm trượng, ầm ầm thổi quét qua!