Khắp bầu trời đều vang vọng tiếng quát lại của Lâm Động. Sau khi nghe được tiếng quát này, ánh mắt của không ít người nhất thời đều quay sang nhìn về phía Lâm Lang Thiên, biểu tình trong mắt đều có chút biến hóa.
Tuy nói giữa Lâm Động và Gia tộc Vương Thị có ân oán riêng, nhưng bất luận nói thế nào, dù sao hắn cũng là người của Gia tộc Lâm Thị, nhưng Lâm Lang Thiên thân là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của Gia tộc Lâm Thị, không chỉ không ra mặt bênh vực cho hắn, ngược lại còn thả đá xuống giếng nhằm lấy lòng Gia tộc Vương Thị. Làm như vậy, quả thật khiến người khác có chút kinh thường.
Đối với sự thay đổi trong những ánh mắt nhìn về phía mình kia, Lâm Lang Thiên cũng đã phát hiện ra. Trên khuôn mặt anh tuấn cũng nhất thời hiện lên vẻ u ám, biểu tình cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng. Gia tộc Lâm Thị và Gia tộc Vương Thị đều là Tứ đại Gia tộc của Vương triều Đại Viêm, thực lực mỗi bên cũng khó phân biệt cao thấp, cũng không có lớn tiếng phân định ai cao ai thấp. Sở dĩ lúc nãy hắn có thể nói như vậy, chính là bởi vì xưa nay hắn chưa bao giờ xem những kẻ thuộc phân gia của Lâm Thị trở thành một tộc nhân chân chính của mình.
Đương nhiên, loại quan điểm này trong lòng hắn có thể cho rằng như vậy, nhưng không thể nào biểu hiện ra trước mặt đám đông được, nếu không ắt sẽ gây nên sự bất mãn rất lớn cho các phân gia của Lâm Thị, từ đó sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến toàn bộ Gia tộc Lâm Thị.
Chẳng qua, tuy rằng trong lòng Lâm Lang Thiên cũng hiểu được, hiện tại mình khoanh tay mặc kệ chính là kết cục tốt nhất. Thế nhưng với địa vị của hắn từ trước tới giờ, làm sao lại có thể bị người khác nghi ngờ phẫn nộ khiển trách như thế? Huống chi, cái kẻ phẫn nộ khiển trách đó, trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi!
Bởi vậy, ánh mắt Lâm Lang Thiên lập tức trở nên u ám, nói:
- Ngươi dám nghi ngờ ta?
- Nếu như phong cách hành sự của ngươi chính là đại biểu cho Gia tộc Lâm Thị. Đó thật là sự bi ai của cả Gia tộc!
Lâm Động cười lạnh lùng, bình thản không chút sợ sệt nói. Tuy nói hiện tại hắn còn chưa thể chiến thắng Lâm Lang Thiên được, nhưng nếu như động thủ, hắn cũng có mười phần nắm chắc có thể bỏ chạy thoát thân. Một khi đã như vậy, hắn đối với Lâm Lang Thiên tất nhiên sẽ không có nửa phần khách sáo.
- Khá lắm tên tiểu tử mồm mép lợi hại! Ta hôm nay sẽ bắt giữ ngươi trước, đưa vào Hình Đường của Gia tộc, nhìn xem rốt cuộc ai sẽ là người chịu phạt!
Sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh lùng, bước lên phía trước, định ra tay. Nhưng mà, trong lúc hắn vừa bước lên trước, phía sau đột nhiên có một cánh tay vươn ra, ngăn hắn lại.
- Lang Thiên, nếu như ngươi thật sự ra tay, e rằng mọi người ở đây đều sẽ cho rằng ngươi e ngại Gia tộc Vương Thị, việc này mà truyền trở về, các Trưởng lão ắt sẽ rất bất mãn đó.
Ở sau lưng Lâm Lang Thiên, kẻ đưa tay ngăn cản hắn là một vị lão giả của Gia tộc Lâm Thị. Lão giả này thoạt nhìn địa vị không thấp, cho dù là đối mặt với Lâm Lang Thiên cũng là có gan lên tiếng can thiệp. Hơn nữa ngữ khí của lão ta cũng không hề nhẹ nhàng, cho thấy đối với hành động của Lâm Lang Thiên, trong lòng lão ta cũng không phải là rất tán thành.
Nói thế nào đi chăng nữa, Lâm Động cũng tính là người của Gia tộc Lâm Thị. Hôm nay hắn đại triển thần uy trước mặt mọi người, tính thế nào cũng là hắn mở mang thể diện của Gia tộc Lâm Thị mới đúng. Nếu như để mặc cho Lâm Lang Thiên bởi vì ganh ghét tư tình mà ra tay, như vậy người ngoài sẽ nhìn Gia tộc Lâm Thị bọn họ ra sao?
- Tên tiểu tử này dám bắt bẻ ta, nếu như ta không bắt hắn, Lâm Lang Thiên ta sau này làm sao còn có chỗ đứng trong Gia tộc nữa? Lâm Phàm tộc thúc, không cần ngăn cản ta!
Mà đối với sự ngăn cản của lão giả kia, Lâm Lang Thiên hiển nhiên cũng vô cùng bất mãn, trầm giọng nói.
- Lang Thiên nói không sai. Loại tiểu tử kiêu ngạo này cũng không thể dung túng được. Tên tiểu tử này kiêu căng càn quấy, nếu như để hắn tự do phát triển e rằng sau này không coi ai ra gì nữa.
Lâm Lang Thiên trong Gia tộc Lâm Thị có nhân khí và thế lực không nhỏ, vì vậy lời hắn nói ra liền được một vị lão giả cao gầy cấp bậc Tạo Khí Cảnh tiểu thành lên tiếng tán đồng.
Nghe thấy thế, lão giả được Lâm Lang Thiên gọi là Lâm Phàm kia cũng chau mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía vị lão giả tóc bạc khuôn mặt khô gầy đang nhúng tay vào kia. Nhìn bộ dạng này hiển nhiên là muốn nghe theo ý kiến của lão ta.
- Lang Thiên, việc này trước tiên nên bỏ qua đi. Lâm Động mặc dù phát ngôn ngông cuồng, nhưng cũng có thể được xem là mầm mống tốt. Tộc hội Gia tộc một năm sau, hẳn là sẽ đại phát kỳ quang. Bây giờ vô duyên vô cớ bắt giữ hắn trước mặt mọi người, thật sự có chút không thích hợp a!
Bị Lâm Phàm nhìn chằm chằm, ánh mắt vị lão giả tóc bạc kia khẽ chớp động, chợt giọng nói có chút khàn khàn, quay sang khuyên bảo Lâm Lang Thiên.
Nghe được ngay cả lão ta cũng nói như vậy, ánh mắt Lâm Lang Thiên trầm xuống, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu.
Mặc dù địa vị của hắn trong Gia tộc Lâm Thị không thấp, nhưng dù sao cũng là hàng ngũ tiểu bối, những lời khuyên của các trưởng bối như thế này, hắn dù sao cũng phải lắng nghe, nếu như lúc nào cũng nhất ý cô hành, e rằng sự ủng hộ của mọi người trong Gia tộc đối với hắn sẽ giảm đi không ít.
- Lâm Động, lần này nể mặt các tộc thúc, ta tạm bỏ qua cho ngươi một lần. Lần sau nếu như còn tái phạm, ta sẽ đích thân bắt ngươi về Gia tộc, chấp nhận hình phạt một phen!
Lâm Lang Thiên hít sâu một hơi, cố gắng đem nộ hỏa kìm nén vào trong lòng, sau đó nhìn Lâm Động với ánh mắt sắc lạnh như băng, quát một câu.
Nghe vậy, Lâm Động cũng cười nhạt, mặc kệ người này. Ân oán giữa hai người vốn dĩ đã rất sâu đậm, hôm nay hắn cũng không cần thiết phải hoàn toàn đắc tội với tên này, dù sao trong Tộc hội năm sau, hắn có thể quang minh chính đại thực hiện những lời mình nói lúc trước!
Đến lúc đó, không nghi ngờ gì liền có thể hoàn toàn trở mặt với nhau rồi!
- Lâm Lang Thiên, nếu như ngươi đã không muốn ra tay giải quyết việc này, vậy hãy đợi khi lão phu trở về, tất sẽ đem việc này bẩm báo lại Gia chủ!
Nhìn thấy bọn người Lâm Lang Thiên dường như không định ra tay, ánh mắt Vương Thống kia cũng có chút âm lãnh, chợt lạnh lùng nói.
- Ha ha, Vương Thống, luận bàn của đám tiểu bối mà thôi, nếu như ngươi cũng ra mặt để ý, như vậy chính là tự hạ thấp thân phận mình rồi a!
Vị lão giả tóc bạc trong Gia tộc Lâm Thị khẽ mỉm cười, nói.
- Hơn nữa hôm nay là lúc phong ấn Đại Hoang Cổ Bi đang suy yếu, nếu như vì việc này mà bỏ lỡ thời cơ, như thế thật sự là được không bằng mất, ngươi nói có đúng không?
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Vương Thống khẽ có chút biến đổi, liếc mắt nhìn những ấn ký không ngừng lóe sáng trên Đại Hoang Cổ Bi phía sau, lại liếc nhìn Lâm Động đang cầm cổ kích trong tay, trong mắt lóe lên một tia quang mang trầm mặc, cho thấy trong lòng đang đắn đo cân nhắc.
- Thống thúc, tuyệt đối không thể tha cho tên tiểu tử này một cách dễ dàng như vậy được!
Thấy thế, Vương Viêm đưa tay quẹt đi vết máu ở khóe miệng, bi phẫn nói.
- Im miệng!
Vương Thống thấp giọng, quát:
- Chuyện Đại Hoang Cổ Bi mới là việc quan trọng, nếu như chậm trễ chính sự, chúng ta cũng khó thoát khỏi trừng phạt. Việc lần này tạm thời bỏ qua, đợi lần này đạt được thu hoạch viên mãn, đến lúc đó mới tìm tên tiểu tử này tính sổ sau cũng không muộn.
Nghe thấy vậy, trên mặt Vương Viêm nhất thời lộ vẻ không vừa lòng.
- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để cho tên tiểu tử này bỏ chạy thoát. Với đội hình của chúng ta, muốn bắt tên tiểu tử đó dễ như trở bàn tay. Gia tộc Lâm Thị mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tuyệt đối không có can đảm bỏ qua mối nguy hiểm đổ vỡ quan hệ giữa hai Gia tộc, mà ra ra tay giúp đỡ cho một kẻ có thân phận như con kiến ở phân gia kia!
Nhìn thấy dáng vẻ không hài lòng của Vương Viêm, ngữ khí Vương Thống hòa hoãn lại, nói.
- Được rồi, vậy để tên tiểu này kiêu ngạo thêm một khoảng thời gian nữa!
Vương Viêm cắn răng căm hận, sau đó ngồi xếp bằng lại tiến hành tu luyện. Trong trận giao đấu lúc nãy, vết thương của hắn thật ra cũng không hề nhẹ, trước hết cần nhanh chóng điều dưỡng nghỉ ngơi lại một chút.
- Tiểu tử, cứ cho là lần này ngươi tốt số. Nhưng ngươi nên nhớ, đắc tội với người của Gia tộc Vương Thị ta, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu!
Vương Thống đứng bên cạnh hộ pháp cho Vương Viêm, giương mắt sắc lạnh nhìn Lâm Động, lạnh lùng nói.
Đối với việc này, Lâm Động cũng cười lạnh lùng không thèm nói gì, thân hình vừa chuyển, đã chậm rãi quay trở về tảng đá lớn trước sự chăm chú quan sát của vô số ánh mắt. Hắn cũng không nói nhiều, liền ngồi xếp bằng xuống, từ từ nhắm mắt lại, đợi chờ phong ấn của Đại Hoang Cổ Bi suy yếu đi.
Nhìn bầu không khí căng thẳng từ từ hòa hoãn lại, Lâm Khả Nhi cũng lặng lẽ thả lỏng một hơi. Đôi mắt đẹp thoáng chút kỳ dị nhìn về phía bóng dáng Lâm Động xa xa. Người này thật là gan lớn, dám ở trước mặt nhiều người của Gia tộc Vương Thị, đánh Vương Viêm thành bộ dáng nông nổi như thế kia.
- Một năm ngắn ngủi, sao lại tiến bộ nhiều như vậy? Thật không biết đợi đến Tộc hội năm sau người này sẽ cường đại đến cỡ nào? Nhưng mà so với Lâm Lang Thiên ca ca, cách biệt vẫn còn không nhỏ…
Trong lòng Lâm Khả Nhi thì thào lẩm bẩm. Nàng ta nhìn ra được, mối quan hệ giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên vì chuyện Cổ mộ phủ lần trước mà có vẻ xấu đi nhiều.
Nếu như Lâm Động vẫn giống như dĩ vãng vậy thực lực bình thường, có lẽ hai bên vẫn sẽ bình yên vô sự. Dù sao cả hai cũng là người của hai thế giới khác nhau. Nhưng tình hình trước mắt lại hoàn toàn không giống như những gì nàng ta dự đoán lúc đầu.
Lâm Động cường thế đánh bại Vương Viêm ngay trước mặt Gia tộc Vương Thị, hơn nữa đối diện với Vương Thống cấp bậc Tạo Khí Cảnh đại thành cũng không hề có chút sợ hãi. Điều này thể hiện, Lâm Động đã không còn là một tên tiểu tử im hơi lặng tiếng trong Cổ mộ phủ một năm về nữa.
Hắn hiện tại cũng có thể tự xưng là một nhân vật thiên tài, mặc dù nếu so với Lâm Lang Thiên thì vẫn còn chênh lệch. Nhưng mà hiện tại, thậm chí là Lâm Lang Thiên e rằng không giống như dĩ vãng, kể cả tên của hắn cũng chẳng thèm ghi nhớ, vì thế, giữa Lâm Động đang đuổi dần đến đỉnh cao và Lâm Lang Thiên đã đạt đến đỉnh cao, ắt sẽ khó tránh khỏi một trận chiến kinh thiên!
- Haizz…
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Khả Nhi khẽ thở dài một hơi.
Nàng ta cùng với Lâm Lang Thiên tiếp xúc không ít, đối với sự khủng bố của người này có thể nói là biết rất rõ ràng. Đối với những hành động luôn tranh phong đối đầu này của Lâm Động, nàng ta cũng cực kỳ lo lắng. Nàng ta biết một khi chọc giận Lâm Lang Thiên, Lâm Động ắt sẽ bị đánh thê thảm đến mức hồ đồ. Cái cục diện này, nàng ta lại không hề muốn nhìn thấy. Nhưng đồng thời, nàng ta cũng ý thức được cái ngày đó nhất định sẽ xảy ra.
Sau khi Lâm Động hạ xuống mặt đất, những ánh mắt tràn ngập toàn trường kia, cũng đều tập trung nhìn vào hắn. Kể cả Tần Thế của Gia tộc Tần Thị, cũng thoáng đưa mắt liếc nhìn một cái. Thực lực của hắn vốn dĩ cùng với Vương Viêm không phân cao thấp, Lâm Động có thể đánh bại Vương Viêm, điều này khiến cho hắn có chút cảm thán.
Cũng may là lúc ở Cổ mộ phủ, hắn chỉ chọn cách bàng quan đứng nhìn, nếu không e rằng hiện tại cũng đã bị Lâm Động ghi hận. Mặc dù hắn không hề sợ, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt đằng đằng sát khí, hung ác cùng cực của kẻ kia, trong lòng cũng thoáng có chút kinh hãi.
Mà đối với những ánh mắt nhìn mình kia, Lâm Động cũng trực tiếp lựa chọn không thèm để ý đến. Hắn chỉ khép hờ hai mắt, lẳng lặng điều tức trạng thái trong cơ thể. Đại Nhật Lôi Nguyên mãnh liệt chảy xuôi bên trong kinh mạch cũng chậm rãi yên tĩnh lại.
Mà theo sự bình tĩnh trở lại của hai bên, không khí vốn dĩ ồn ào náo động, cũng trở nên lặng yên lại.
Thế nhưng ngay sau đó, bầu không khí lại một lần nữa xuất hiện biến đổi. Tất cả mọi người ở đây đều giương ánh mắt gắt gao nhìn về phía Đại Hoang Cổ Bi ở sâu trong vùng bình nguyên kia.
Lúc này, phía trên cổ bi khổng lồ đó, những phù văn cổ xưa vốn dĩ dày đặc bên trên nó, rõ ràng xuất hiện dấu hiệu bắt đầu mờ dần đi.
Phong ấn Đại Hoang Cổ Bi sắp sửa biến mất!
Nhận thấy được một màn này, cả Đại Hoang Cổ Nguyên nhất thời xôn xao một trận, vô số ánh mắt trong khoảnh khắc đó đều nóng rực cả lên.