Vũ Động Càn Khôn

Chương 265: Chương 265: Tái chiến Vương Viêm






- Lâm Động?

Đối với cái tên này, người có phản ứng nhanh nhất chính là Vương Viêm. Lúc đầu hắn là do bị Lâm Động dùng Phù khôi đánh cho trọng thương, vả lại còn cướp mất túi Càn Khôn. Hắn vẫn luôn coi đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong lòng mình. Đối với kẻ này, hắn không hề nghi ngờ là oán hận đến cực điểm. Hôm nay vừa nghe thấy cái tên này, ánh mắt hắn gần như trở nên âm hàn chỉ trong chớp mắt. Đột nhiên ánh mắt liền hướng xuống phía dưới, sau đó dán mắt vào bóng gã thanh niên đang ngồi xếp bằng trên núi đá kia.

Ngay lúc ánh mắt của Vương Viêm ném xuống phía dưới, ánh mắt của Lâm Lang Thiên cũng khẽ ba động đôi chút. Ánh mắt thản nhiên của hắn chuyển dịch xuống phía dưới, tầm nhìn dán chặt vào thân ảnh Lâm Động. Biểu tình trên khuôn mặt hắn, lại không có chút ba động nào.

Đối với cái tên này, có lẽ lúc đầu ngay khi rời khỏi Sơn mạch Thiên Viêm, hắn đã hoàn toàn lãng quên đi mất. Còn về đối phương đã từng thề qua lời nói cay độc kia, cũng không hề khiến hắn lưu tâm lấy nửa câu. Suy cho cùng cũng giống như những gì hắn từng nói, trong Vương triều Đại Viêm này, những thanh niên tuấn kiệt muốn khiêu chiến với hắn nhiều vô kể. Mà Lâm Động chẳng qua chỉ là một kẻ yếu ớt nhất trong số đó mà thôi, không đáng để hắn có chút ấn tượng nào cả.

Phía sau Lâm Lang Thiên, Lâm Khả Nhi cũng có chút kinh ngạc nhìn xuống phía dưới. Đối với Lâm Động, ấn tượng của nàng ta ngược lại không tệ. Có điều tiếp theo đó, khi nàng ta hiểu ra cục diện hiện tại, trong ánh mắt không khỏi lướt qua vẻ lo lắng. Nàng ta hiểu rằng đối với Lâm Động, Vương Viêm quả thật là hận thấu xương, hôm nay gặp mặt ắt sẽ hạ độc thủ. Mà với thực lực hiện tại của Lâm Động, hiển nhiên là không thể nào chống đối lại hắn. Nếu hắn giao thủ nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

Còn về chuyện trông cậy vào Lâm Lang Thiên giúp đỡ, Lâm Khả Nhi cũng hiểu rằng đây là chuyện không thể nào. Trong mắt vị thanh niên thiên tài sáng chói nhất của Gia tộc Lâm Thị này, bất kể một người nào của phân gia, đếu chỉ là sự tồn tại như một con kiến mà thôi. Dưới con mắt của hắn, đám người này ngoài việc cùng mang họ Lâm ra, những con kiến của phân gia này căn bản là không có điểm gì đáng được xem là người của Tông tộc cả.

- Tên này muốn đến nơi đây cũng không biết ẩn mình một chút?

Lâm Khả Nhi thoáng có chút tức giận thầm nói. Chẳng lẽ sau khi bị thiệt lần trước, tên này vẫn chưa khôn ra hay sao?

Tần Thế của Gia tộc Tần Thị cũng có chút kinh ngạc nhìn qua Lâm Động, hiển nhiên là cũng có chút ký ức về đối phương. Chỉ có điều ánh mắt hắn chỉ là liếc qua rồi lại thu hồi về, vốn không có quá nhiều sự chú ý.

- Người này chẳng lẽ chính là Lâm Động mà Thanh Trúc tỷ đã từng nhắc qua sao?

Chỗ đám nhân mã Gia tộc Hoàng Phủ, khuôn mặt lãnh đạm của Hoàng Phủ Tịnh lúc này lại có chút ba động nhàn nhạt, khẽ nhíu mày lại, nhìn thân ảnh của gã thanh niên kia. Trong ánh mắt xinh đẹp có một tia thần sắc kỳ lạ.

Dưới sự hội tụ của vô số những ánh mắt, thần sắc của Lâm Động vẫn bình tĩnh, từ từ từ phiến đá đứng lên. Sau đó, khi thân hình hắn hoàn toàn đứng thẳng lên, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén. Bàn chân dẫm mạnh xuống mặt đất, thân hình như một quả đạn pháo bạo lược mà ra. Bàn tay vươn ra, hung hăng chụp lấy tên Vương Bàn. Một luồng tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ hóa thành vô số đường mạnh mẽ phóng ra, nhanh như chớp trói buộc lấy tên Vương Bàn đó.

Tinh thần lực hóa thành vô số sợi dây trói buộc lấy Vương Bàn. Cánh tay Lâm Động vừa phất, đối phương liền trực tiếp bị kéo bay về phía hắn.

- Khốn kiếp!

Lâm Động đột nhiên ra tay, đã vượt ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người. Ai cũng không ngờ rằng, đối mặt với vô số cao thủ của Gia tộc Vương Thị ở nơi đây, hắn lại dám chủ động ra tay.

Do đó, khi Vương Bàn bị trói bay ra xa, những tên cao thủ của Gia tộc Vương Thị lúc này đây mới bừng tỉnh, chợt quát lên những tiếng phẫn nộ.

Tiếng thét phẫn nộ vang lên, liền có vài tên cao thủ của Gia tộc Vương Thị ra tay. Những thế tấn công sắc bén chợt nhắm thẳng về phía Lâm Động oanh xuống.

- Cút!

Nhưng mà, đối mặt với thế tấn công của bọn chúng, Lâm Động lại chỉ là tâm thần khẽ động một cái, quát lên. Tinh thần lực hùng hồn liền gào thét mà ra, hóa thành một thanh cự chùy tinh thần lực, hung hăng đánh tan thế tấn công đó.

- Lâm Động, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám động đến ta, Gia tộc Vương Thị chúng ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Bị Lâm Động một chiêu bóp lấy yết hầu, sắc mặt Vương Bàn cũng đỏ lên, rít gào nói. Mà ngay lúc hắn rít gào, trong lòng hắn cũng trào lên một đợt sóng kinh hãi. Bởi vì hắn phát hiện, dưới lòng bàn tay của Lâm Động bất luận là nguyên lực trong cơ thể của hắn cuộn trào như thế nào, lại cũng không cách nào thoát khỏi thủ chưởng của đối phương. Rất hiển nhiên, thực lực hiện giờ của Lâm Động đã vượt xa hắn rất nhiều.

Ba!

Tiếng rít gào của Vương Bàn vừa hạ xuống, một chưởng phong ẩn chứa sức mạnh hùng hồn liền hung hăng không chút lưu tình tát thẳng lên khuôn mặt hắn. Cái miệng đầy răng nhất thời đều vỡ vụn ra. Còn gương mặt của hắn trong thoáng chốc sưng vù lên, giống như một cái bánh bao đẫm đầy máu vậy.

- Phốc xuy!

Máu tươi trộn lẫn với những cái răng bị vỡ vụn phun ra. Vương Bàn trực tiếp bị một tát của Lâm Động đánh cho suýt nữa lâm vào trạng thái hôn mê. Nhưng mà bị đối phương bóp chặt cổ họng, hắn hiện giờ e rằng ngay đến thanh âm rên rỉ cũng không tài nào phát ra được.

Nhìn Vương Bàn bị một tát của Lâm Động đánh cho thành đầu heo, vô số người ở dưới nhất thời đều ngạc nhiên. Ai cũng không ngờ rằng Lâm Động lại hung hãn đến mức này, trước mặt các cao thủ của Gia tộc Vương Thị lại đánh cho người của bọn họ thê thảm đến mức này.

Không khí toàn trường lúc này trong chớp mắt trở nên cứng ngắt, sau đó liền bộc phát ra những tiếng xôn xao nhàn nhạt. Trong đó cũng có không ít tiếng khen ngợi.

Người có thể đến được nơi đây, phần đông đều là có chút thực lực. Tuy nói thế lực của Gia tộc Vương Thị lớn mạnh, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sợ bọn chúng.

- Tiểu tử, ngươi dám?

Có điều hành động này của Lâm Động không nghi ngờ gì hoàn toàn kích động đám cao thủ của Gia tộc Vương Thị. Chợt ánh mắt đám người đó trừng lên giận dữ, kẻ nào cũng đều phát ra tiếng rống giận dữ.

- Tên không có giáo dục này, nếu như các ngươi đã không biết giáo huấn, vậy thì ta tiện tay giúp các ngươi vậy.

Sắc mặt Lâm Động điềm nhiêm, tiện tay vứt tên Vương Bàn sắp hôn mê trong tay xuống trước mặt. Một tên cao thủ Gia tộc Vương Thị thấy thế, vội vàng lướt xuống đỡ lấy Vương Bàn, nếu không, cái tên xui xẻo này sẽ rớt đến không biết sống chết ra sao.

- Ngươi là cái thá gì chứ? Người của Gia tộc Vương Thị ta từ khi nào đến lượt ngươi có thể giáo huấn a?

Trên thanh kim thương khổng lồ, một lão giả tóc đỏ nhìn chằm chằm Lâm Động, sắc mặt âm trầm dị thường, nói.

- Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá cho hành động lỗ mãng này!

Ngoài ra, một lão giả tóc bạc, cũng có thực lực Tạo Khí Cảnh tiểu thành, ngữ khí tràn ngập nộ hỏa, nói.

Mà đồng thời khi nói câu này, hai luồng khí tức lớn mạnh cũng dần dần từ cơ thể của hai lão ta khuếch tán ra. Nhìn bộ dáng đó đúng là định ra tay bắt lấy Lâm Động.

Nhưng mà, chính vào lúc bọn chúng vừa định động thủ, tên Vương Viêm đứng ở phía trước đột nhiên giơ tay ra cản lại. Ánh mắt của hắn âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Động, chợt nghiêng đầu qua, nhìn về hướng của Lâm Lang Thiên, nhàn nhạt nói:

- Lang Thiên huynh, người này sỉ nhục Gia tộc Vương Thị ta trước mặt mọi người, nếu như ta giết chết hắn, không biết huynh có ý kiến gì không?

- Tùy ngươi xử trí!

Ánh mắt Lâm Lang Thiên liếc mắt nhìn qua Lâm Động một cái, sau đó liền thu hồi lại, trong giọng nói không chút biểu tình gì.

- Lâm Lang Thiên đại ca!

Nghe vậy, Lâm Khả Nhi ở phía sau hắn vội vàng lên tiếng.

- Đùa giỡn uy phong, cuối cùng cũng phải tự mình trả giá. Phế vật vô dụng suy cho cùng vẫn là phế vật. Thứ ngu xuẩn này để lại cũng chỉ làm bẩn thanh danh của Lâm Thị mà thôi.

Lâm Lang Thiên thản nhiên nói.

Lâm Khả Nhi ngẩn người, trong lòng lại có nộ khí trào dâng. Bất kể là hành động của Lâm Động có lỗ mãng hay không, nhưng suy cho cùng cũng là người của Lâm Thị. Hôm nay bị người khác ức hiếp, Lâm Lang Thiên lại không hề cấp cho chút sự viện trợ nào, điều này cũng quá vô tình rồi!

- Ha ha, vẫn là Lang Thiên huynh hiểu đại cục. Một thứ ngu xuẩn của phân gia, giữ lại ngược lại chỉ làm tổn thất quan hệ của hai nhà chúng ta mà thôi.

Mà đối với lời nói của Lâm Lang Thiên, Vương Viêm lại cất tiếng cười sảng khoái. Chợt hắn khẽ vặn vặn cổ, ánh mắt toát lên sự dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Lâm Động, điềm nhiên nói:

- Lần trước để cho ngươi may mắn thoát chết, lần này ta sẽ đứng trước mặt mọi người, khiến cho tên phế vật ngươi hiểu rằng, phân gia chính là phân gia, mãi mãi cũng đừng vọng tưởng đuổi kịp Tông tộc!

Lời nói này của Vương Viêm vừa dứt, hắn đột nhiên lại cảm thấy một số ánh mắt phía dưới có chút không đúng lắm, nhưng lại không hiểu được sự thay đổi này là do duyên cớ gì.

- Thì ra Lâm Động là người của phân gia thuộc Gia tộc Lâm Thị…

Phía bên dưới, khi đám người Mộ Thiên Thiên, Võ Từ nghe được những lời này của Vương Viêm, lại có chút kinh ngạc. Chợt khuôn mặt bọn họ đều lộ vẻ cổ quái nhìn chằm chằm Vương Viêm. Tên này nếu như biết được những việc của Lâm Động đã làm ở quận Đại Hoang, e rằng sẽ phát hiện lần này hắn đã đánh vào mặt mọi người ở đây một cái không nhẹ.

Nếu như nói ngay đến một cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành cũng có thể đánh đến trọng thương, vả lại tuổi tác người này vẫn chưa vượt quá hai mươi, lại được gọi là phế vật, vậy thì ở nơi đây e rằng có hơn chín phần mười số người đều là ngay cả phế vật cũng không bằng!

Mà bất luận là Tông tộc nào của Vương triều Đại Viêm, nếu như là trong phân gia có được kỳ tài như thế này, ắt hẳn sẽ được coi như một chuyện đại hỷ. Cho nên cái câu nói đừng vọng tưởng đuổi kịp Tông tộc lại càng có vẻ buồn cười.

- Xem ra tên Lâm Động này cũng có chút bản lĩnh!

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều không phát hiện ra những ánh mắt này. Chí ít, Hoàng Phủ Tịnh kia đã phát giác ra. Chợt cặp mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn chẳm chằm Lâm Động cũng hiện lên tia hoài nghi nhàn nhạt. Chẳng lẽ tên tiểu tử này quả thực có thể chống lại Vương Viêm sao?

Đối với những ánh mắt kỳ quái của mọi người bên dưới, Vương Viêm cũng không suy nghĩ quá nhiều. Chỉ nhìn thấy bàn tay của hắn co lại thành trảo, thanh kim thương khổng lồ kia liền dần thu nhỏ lại, cuối cùng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay. Một luồng khí tức cuồng ngạo giống như gió lốc từ trong cơ thể của hắn càn quét ra.

- Lâm Động, hôm nay Đại Hoang Cổ Nguyên này, chính là nơi chôn thân của ngươi!

Tay nắm Đại La Kim Thương, mái tóc trên đầu của Vương Viêm vũ động, nguyên lực hùng hồn không ngừng khuếch tán ra.

Đối mặt với khí tức cuồng ngạo mà sắc bén của Vương Viêm, ánh mắt Lâm Động khẽ chớp lên. Trên khuôn mặt, cũng dần dần nhếch lên một đạo đường cong như ngọn đao sắc bén:

- Trước lúc động thủ, thứ cho ta hỏi thêm một câu…

Lâm Động ngẩng đầu, đường cong sắc bén nơi khóe miệng càng lúc càng mở rộng.

- Lần này túi Càn Khôn của ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.