Vũ Động Càn Khôn

Chương 1301: Chương 1301: Thanh Dương trấn




- Có ổn không?

Lăng Thanh Trúc khẽ nói, thanh âm mềm mại trước nay chưa từng có, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lâm Động lộ vẻ mệt mỏi như vậy, người này vẫn luôn khí thế lăng lệ, mặc kệ phía trước là núi đao hay biển lửa vẫn một mực xông lên, cho dù có bị người khác đánh ngã, hắn vẫn có thể lau đi máu tươi mà đứng lên, vô số người đều chỉ nhìn thấy thành tựu khủng khiếp của hắn, nhưng đã quên đi việc hắn phải trả giá như thế nào để có được những thành tựu đấy.

Hắn lần lượt gặp cường địch, nhưng hắn thủy chung vẫn là người đứng vững cuối cùng.

Lâm Động khẽ gật đầu, chỉ là cảm xúc không tốt, Lăng Thanh Trúc thấy vậy, hàm răng ngà khẽ cắn môi, sau đó duỗi ra cánh tay ngọc thon dài, nắm lấy bàn tay của Lâm Động, mười ngón tay khép lại, giữ chặt lấy hắn.

Lâm Động nao nao, hắn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Lăng Thanh Trúc thoáng cứng ngắc, nàng là một tiên tử thanh ngạo, vẫn luôn đem cảm xúc ẩn dấu trong lòng, yên lặng chịu đựng khổ cực và vui sướng, cũng không nói với người ngoài, loại chủ động như vậy quả thực cực kỳ hiếm.

Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, Lăng Thanh Trúc vốn luôn giữ vẻ thanh ngạo cố hữu lại làm hành động như vậy khiến hắn cảm thấy có chút ôn hòa, hắn nhìn nàng chằm chằm, khẽ nói:

- Xin lỗi.

Từ trên người người khác chịu áp chế, nhưng nàng vẫn chiếu cố hắn, như vậy đối với nàng mà nói hiển nhiên có chút không công bằng, nhưng nàng vẫn luôn như vậy, yên lặng chịu đựng, kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.

- Không cần xin lỗi.

Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu.

- Đi thôi, ta mang nàng trở về Lâm gia.

Lâm Động cười, kéo Lăng Thanh Trúc đến Lâm gia trong ký ức, nơi đó không phải là Lâm thị tông tộc, mà là Lâm gia, một phần gia nho nhỏ, nhưng lại là nơi sâu nặng nhất trong lòng hắn.

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, cười khẽ, bách hoa thất sắc.

Hai người đi đến đầu đường, sau đó Lâm Động dừng bước, ánh mắt có phần kinh ngạc nhìn về phía trước, đó là một con đường giao nhau, chỉ là bây giờ có chút hỗn loạn, nhìn tình huống này, dường như có hai nhóm nhân mã đang kéo bè kéo lũ đánh nhau, thanh âm từng quyền nện vào thịt vang lên, còn kèm theo cả tiếng kêu thảm thiết.

Ánh mắt Lâm Động nhìn về phía đám nhân mã phía trước, nơi đó có một thanh niên vẻ mặt hung hãn dùng một cây mộc côn đánh bay đám người đối diện, vẻ mặt hung tợn, khiến người khác sợ đến mức không dám cản đường.

Lâm Động nhìn thanh niên kia mơ hồ có chút quen thuộc, cảm thấy mơ hồ, chợt từ trong trí nhớ tìm ra hắn.

Cuồng Đao võ quán, Ngô Vân.

Thanh niên kia thực lực bên ngoài không kém, vừa vào đã giải quyết phần lớn đối thủ, sau đó hắn đắc ý phủi tay, cầm mộc côn trong tay vất đi, cười nói:

- Dám ở Thanh Dương trấn trêu vào Cuồng Đao võ quán chúng ta, có phải là không muốn lăn lộn nữa không?

- Phi, ngươi cho rằng Cuồng Đao võ quán các ngươi tại Thanh Dương trấn là rất trâu sao?

- Ngươi có ý kiến?

Ngô Vân trừng mắt quát.

- Ngươi chẳng lẽ quên Lâm gia chúng ta tại Thanh Dương trấn sao?

Tên kia hừ lạnh nói.

Ngô Vân thoáng cái cứng họng, thẹn quá hóa giận nói:

- Ngươi thì biết cái gì, lão tử cùng Lâm Động đã từng cùng liên thủ đối phó hai nhà Tạ, Lôi, con mẹ nó, lúc đó tên ranh con ngươi còn không biết đang trốn ở góc nào đâu!

Thanh âm hắn vừa dứt, cách đó không xa chợt vang lên một tiếng cười khẽ, Ngô Vân lửa giận đầy mặt quay lại, chuẩn bị tìm tên tiểu tử dám cười nhạo hắn gây phiền toái.

Chỉ có điều, ngay lúc hắn quay người lại, liền nhìn thấy một thanh niên áo đen đứng bên cạnh một nữ hài tuyệt mỹ đến mức khiến tất cả hô hấp đều bị trì trệ.

- Ngươi…

Ngô Vân cũng thoáng thất thần trước dung nhan của Lăng Thanh Trúc, chỉ có điều hắn rất nhanh đã phục hồi tinh thần, hai mắt đột nhiên trợn trừng nhìn thanh niên áo đen, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, lắp bắp nói:

- Lâm… Lâm Động?

Con đường vốn huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ, từng đạo ánh mắt khó tin tập trung về phía thanh niên áo đen, vị này chính là Lâm Động, người trong truyền thuyết của Lâm gia?

Phần lớn ánh mắt tập trung, vẻ khó tin bắt đầu thay đổi, một số còn có chút cuồng nhiệt, hiện nay cả Đại Viêm vương triều, không ai không biết danh tiếng của Lâm Động, hơn nữa, nhân vật truyền thuyết này không ngờ lại đến Thanh Dương trấn bọn hắn.

Phát hiện ánh mắt cuồng nhiệt của bọn hắn, Lâm Động nhìn về phía Ngô Vân đằng xa, chắp tay cười, sau đó kéo Lăng Thanh Trúc đi một con đường khác.

Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, nhưng lại không ai dám đuổi theo, thậm chí ngay cả Ngô Vân cũng sờ đầu, hưng phấn đánh lên ngực một tên bên cạnh, nói:

- Ngươi thấy chưa? Lâm Động chào hỏi ta đấy, mẹ nó, lão tử bình thường nói các ngươi còn không tin, bây giờ hắn đã trở về Thanh Dương trấn rồi, đợi lát nữa nhất định phải đi gặp hắn.

- Ai da, lão đại, nhẹ một chút.

- ….

Bên ngoài Lâm gia đại môn so với các nơi khác, con đường ở đây vắng vẻ hơn rất nhiều, Lâm gia về sau phần lớn đều dời đến Lâm thị tông tộc, cho nên khu nhà tổ tiên để lại tại Thanh Dương trấn này ngược lại cũng không có quá nhiều người đến.

Chỉ có điều, khi Lâm Động xuất hiện trước đại môn, một tên hạ nhân quét dọn đình viện lập tức phát hiện, sững sờ trong giây lát, sau đó vội vàng chạy đi, tiếng hét vang truyền khắp toàn bộ Lâm gia.

- Lâm Động thiếu gia đã về rồi!

Lâm gia vốn u tĩnh lập tức sôi trào lên, không ít người tràn ra, ánh mắt kích động và cuồng hỉ nhìn thanh niên đứng ở trước đại môn.

- Động nhi!

Đám người đột nhiên tách ra, một trung niên nam tử có vài sợi tóc trắng vẻ mặt kích động bước nhanh ra.

- Đại bá.

Lâm Động nhìn thấy trung niên nam tử cũng vội vàng tới đỡ, người này chính là đại bá Lâm Khẳng của hắn, những năm gần đây ông ta vẫn một mực ở lại Thanh Dương trấn, trông coi khu nhà tổ tiên để lại.

- Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên nơi này nữa.

Lâm Khẳng so với năm xưa thì già đi rất nhiều, nhưng ánh mắt của ông ta khi nhìn Lâm Động lại tràn đầy vẻ mừng rỡ, mặc dù ông ta ở Thanh Dương trấn, nhưng theo thanh danh Lâm Động càng ngày càng lên cao, Lâm Động đã trở thành sự kiêu hãnh của toàn bộ Lâm gia.

Trong lòng Lâm Động tràn đầy cảm xúc, nhìn qua Lăng Thanh Trúc, quay đầu lại nói:

- Đây chính là đại bá của ta, nàng cũng gọi vậy đi.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Lăng Thanh Trúc dấy lên một rặng mây hồng, nàng nhẹ nhàng thi lễ với Lâm Khẳng:

- Bái kiến đại bá.

- Ha ha, ngươi là Thanh Trúc sao? Không tệ, Lâm Khiếu đã kể với ta rồi, ha ha, tiểu tử Động nhi này quả thật tinh mắt.

Lâm Khẳng mỉm cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt thoáng đánh giá Lăng Thanh Trúc, trong mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, với dung nhan khí chất của Lăng Thanh Trúc, tìm khắp Đông Huyền Vực cũng không có bao nhiêu nữ tử có thể so sánh được với nàng, tại Thanh Dương trấn này lại càng không thể nhìn thấy, điều này có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt nóng bỏng của không ít người trẻ tuổi xung quanh.

- Trở về là tốt rồi, gian phòng của ngươi vẫn luôn có người quét dòn, cần ta cho người dẫn ngươi đến không?

Lâm Động lắc đầu, cùng Lâm Khẳng hàn huyên một hồi, sau đó mang theo Lăng Thanh Trúc đi về phía hậu sơn, hậu sơn của bọn hắn đã lâu không có người đến, cỏ dại mọc đầy, gió nhẹ thổi tới, cỏ xanh hoa dại khắp đồi bay phấp phới.

Bên trong hậu sơn có vài gian phòng ốc, mặc dù phòng hết sức đơn sơ, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, Lâm Động đi đến trước phòng, sau đó inh ngạc nhìn qua những cọc gỗ cắm sâu trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy càng vết chưởng ấn khắc trên đó.

Lâm Động đứng trước một vài cọc gỗ, có chút thất thần, vẫn còn nhớ rõ, nhiều năm về trước, một thiếu niên thân hình đơn bạc đứng tại nơi này vung quyền, mồ hôi như mưa, không ngừng khổ tu võ học, hắn lúc đó chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, sau đó giúp phụ thân đòi lại công đạo của mình mà thôi.

Có lẽ thiếu niên đơn thuần lúc đó cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày hắn trở thành một trong những cường giả đỉnh cao trong thiên địa.

Chỉ có điều, như vậy thì sao?

Lâm Động chậm rãi nhắm hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Những ngày tiếp theo, Lâm Động vẫn một mực ở lại Thanh Dương trấn, cũng không có dấu hiệu muốn rời đi, mỗi ngày hắn trôi qua đều vô cùng yên bình, chỉ ở sau hậu sơn u tĩnh chậm rãi bước đi, Lăng Thanh Trúc vẫn im lặng theo sau hắn.

Lâm Khẳng dường như cũng nhận ra cảm xúc của Lâm Động, bởi vậy những loại bái phỏng đều bị từ chối, không có bất kỳ người nào đến quấy rầy bọn hắn.

Mà ngày thứ ba sau khi Lâm Động đến Thanh Dương trấn, Tiểu Điêu và Thanh Đàn cũng đến, hơn nữa bọn họ còn đến Đô hành đem Lâm Khiếu và Liễu Nghiên theo.

Liễu Nghiên vừa thấy Lâm Động, liền vội chạy đến ôm con vào lòng, cặp mắt đỏ hồng, từ lúc Tiểu Điêu đem hết mọi chuyện kể cho bà, bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhi tử vốn luôn mạnh mẽ, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không nhận thua có thần sắc mệt mỏi như vậy, điều này khiến trái tim bà như muốn tan nát.

- Động nhi, trên thế gian này có rất nhiều chuyện không thể nào viên mãn, sự cố gắng của con cũng không uổng phí, con là niềm kiêu hãnh trong lòng chúng ta.

Liễu Nghiên ôm Lâm Động, chảy nước mắt nói:

- Nếu như con mệt mỏi, còn có cha mẹ đây, chuyện cứu vớt vô số sinh linh quá xa vời, mặc kệ Dị Ma Hoàng mà các ngươi nói đáng sợ như thế nào, chỉ cần có mẹ bên cạnh, sẽ không để cho con phải chết trước mẹ.

Giờ khắc này, tâm tính cứng cỏi mà Lâm Động tu luyện bao nhiêu năm qua cũng không nhịn được mà ôm chặt lấy Liễu Nghiên, nước mắt chảy xuống, lộ ra một mặt yếu ớt nhất của hắn mà nhiều năm qua không để lộ.

Lâm Khiếu ở một bên cũng đỏ hồng mắt, ông vỗ vai Lâm Động, nói:

- Con đã làm rất khá rồi, cha tự hào về con, thời gian sau này, chúng ta đều ở lại Thanh Dương trấn, ta sẽ gọi Lâm hà và Lâm Hồng trở về, ở cùng con.

Lâm Động chùi đi nước mắt, gật đầu cười.

Lâm Khiếu cuối cùng cũng kéo Liễu Nghiên hai mắt đỏ hồng rời đi, Tiểu Điêu ở một bên nhìn Lâm Động, sau đó lại nhìn về phía sâu trong hậu sơn, cười nói:

- Ta nhớ ngươi có được Tổ Thạch từ đó, lúc ấy ta cũng cảm ứng được ngươi.

- Nếu như sớm biết bên trong có một yêu linh, chỉ e ta đã trực tiếp ném nó đi.

Lâm Động nói, sau đó liếc nhìn Tiểu Điêu, đều bật cười, trong tiếng cười chứa chan tình nghĩa.

- Tiểu Viêm vôn sống chết cũng muốn theo tới đây, hắn còn muốn đem Hồng Hoang Tổ Phù trả lại cho đám người kia, chỉ có điều lại bị ta cản lại.

Tiểu Điêu nói.

Lâm Động gật đầu, Thanh Đàn cũng đem Hắc Ám Tổ Phù trả cho Hắc Ám chi chủ, không cần phải vì hắn bên này mà giảm xuống lực lượng bên kia, bây giờ nơi đó có lẽ rất cần loại lực lượng này.

- Sau này, chúng ta sẽ theo ngươi, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không có chuyện gì, nếu như bọn hắn thành công, thiên địa sẽ được cứu giúp, nếu như thất bại cũng không cần giãy dụa nữa, mọi người cùng nhau chết là được rồi.

Tiểu Điêu cười nói.

Lâm Động cười, gật đầu, chỉ có điều nụ cười có chút miễn cưỡng.

Lại một ngày trôi qua, Lâm gia lại lần nữa náo nhiệt, Lâm Hồng, Lâm Hà bị gọi trở về, thậm chí ngay cả một vài đệ tử trẻ tuổi của Lâm thị tông tộc cũng mặt dày theo đám người bọn hắn chạy đến Thanh Dương trấn, nhất thời, Lâm gia vốn quạnh quẽ trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Lâm Động phảng phất cũng bỏ xuống rất nhiều chuyện, ngẫu nhiên cười với bọn họ, ngẫm lại một vài chuyện lúc còn bé, cũng nhịn không được mà bật cười.

Cứ như vậy, nhoáng cái đã trôi qua nửa tháng.

Phía sau núi, Lâm Động ngồi xếp bằng trên vách núi, ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua mây mù và núi non trùng điệp, nửa tháng này, hắn gần như không hề tu luyện, ba đạo Tổ Phù, Tổ thạch, Đại Hoang Vu Bi, và một ít thần vật vốn tồn tại trong cơ thể, lúc này đều bị hắn đơn phương cắt đứt liên hệ, loại cảm giác này giống như đã đoạn tuyệt hết tất cả nhân duyên.

Sau lưng có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Lâm Động hơi nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy Thanh Đàn nhẹ nhàng tiến đến, nàng bây giờ đã thay ra bộ y phục hắc sắc thường mặc tại Hắc Ám chi điện, đổi thành một bộ y phục bích lục vô cùng đơn giản, mơ hồ còn có chút trẻ trung của tiểu nữ hài năm đó.

Thanh Đàn đi đến bên cạnh Lâm Động, sau đó ngồi xuống, đôi mắt to thanh tịnh nhìn Lâm Động, khẽ nói:

- Lâm Động ca, người vẫn không vui à?

- Không có.

Lâm Động mỉm cười vuốt đầu nàng, nói:

- Chỉ có điều cảm thấy tu luyện nhiều năm như vậy, dường như đều uổng phí.

- Không có a, Lâm Động ca, ca vẫn là người lợi hại nhất trong lòng ta, năm xưa Lâm Lang Thiên trong mắt chúng ta là lợi hại như thế nào, mặc dù chúng ta đều rất cừu hận hắn, nhưng lại không dám làm gì, chỉ có người là cố gắng tu luyện, cuối cùng chân chính thành công, người biết không, lúc tin tức người giết Lâm Lang Thiên truyền về, cha đã bật khóc đấy.

Thanh Đàn nghiêng đầu, nhõng nhẽo nói.

- Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhưng trong lòng chúng ta, người là lợi hại nhất, trọng yếu nhất.

Lâm Động nhìn gương mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ thành thật, có chút thất thần, tình cảm ấm áp trong cơ thể trỗi dậy.

- Vù…

Một tiếng xé gió truyền đến, thân hình Tiểu Điêu đột nhiên xuất hiện trên vách núi, hắn nhìn Lâm Động, muốn nói lại thôi.

- Làm sao vậy?

Lâm Động nhìn về phía hắn, hỏi.

- Theo tin tức truyền đến, bọn hắn bố trí một trận pháp tại Loạn Ma Hải, chuẩn bị động thủ rồi.

Thần sắc Lâm Động thoáng ngưng trệ, chợt cúi đầu trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, dùng sức hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng cười.

- Ta cũng bắt đầu thôi.

Vì người trong lòng ta, ta sẽ dùng tất cả mọi biện pháp của mình để bảo vệ.

Loạn Ma Hải, trên không trung.

So với Thanh Dương trấn nho nhỏ, nơi này gần như đã trở thành nơi được chú ý nhất trong thiên địa, bởi vì Băng Chủ trong Viễn Cổ Bát Chủ muốn dùng nơi này để trùng kích Tổ cảnh.

Mảnh thiên địa này sẽ trở thành hi vọng cuối cùng của vô số sinh linh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.