Vũ Động Càn Khôn

Chương 257: Chương 257: Tranh phân đoạt miễu






Thành Đại Khôi, Phân bộ Âm Khôi Tông.

Bên trong một đại sảnh rộng lớn, thân ảnh đông đúc, một bầu không khí vô cùng nặng nề lan tràn ra, đầu óc mọi người ở nơi này ai nấy đều như có một tảng đá đè nặng lên, ngay cả tiếng hít thở cũng bất giác trở nên suy yếu đi rất nhiều.

Trong đại sảnh này, dường như tất cả các cao tầng của Phân bộ thành Đại Khôi đều tụ hội ở đây. Nhưng mà lúc này bọn họ ai nấy cũng đều cúi gầm mặt xuống, ánh mắt không ai dám nhìn lên người ngồi ở vị trí thủ vị cả. Ở đó, có một lão giả thân mặc áo bào xám, đang ngồi yên lặng trên đó. Tuy trên khuôn mặt già nua khô quắt không có bất cứ thần sắc gì, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được khuôn mặt vô cảm đó đang toát ra sát ý điên cuồng.

Ở trung tâm đại sảnh, có hai thân ảnh run run rẩy rẩy đang cúi gầm mặt, chính là hai gã mũi ưng đã cùng Hoa Tông truy sát Lâm Động trước kia. Bọn chúng lúc này cơ thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên trong lòng đang cực kỳ sợ hãi.

- Theo như lời các ngươi nói, là hai người các ngươi trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, mới khiến cho Tông nhi rơi vào hiểm cảnh?

Nghe lời thuật lại run run của gã mũi ưng, lão giả áo bào xám ngồi trên thủ vị cũng đạm mạc mở miệng. Giọng nói của lão ta có vẻ đặc biệt khàn khàn và âm lãnh, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

- Hoa Trưởng lão, lúc đó chúng tôi cứ tưởng là Hoa Hộ pháp sẽ có thể giải quyết tên tiểu tử đó một mình…

Dường như cảm thấy được một tia không tốt trong lời nói của lão giả áo bào xám, gã mũi ưng vội vàng biện giải.

Phanh!

Nhưng mà, hắn còn chưa nói dứt câu, một luồng nguyên lực cực kỳ hung hãn đã xông tới, đánh thẳng vào trên người hắn, khiến hắn bay ngược trở ra, cuối cùng đập mạnh vào một cây cột, một ngụm máu tươi lập tức phun ra.

- Phế vật, nhiều người như vậy đi bắt một tên tiểu súc sinh, thế nhưng lại chết nhiều người như vậy, lưu lại bọn bây còn có ích lợi gì nữa?

Ngữ khí của lão giả áo bào xám cực kỳ âm lãnh, ánh mắt lãnh liệt chẳng khác nào như ác quỷ.

- Thuộc hạ thất trách.

Miệng của gã mũi ưng kia phun ra một ngụm máu tươi, cũng không dám biện giải nữa, sắc mặt trắng bệch nói.

- Hoa Trưởng lão, tuy bọn Lý Chấp sự đã có chút thất trách, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Việc gấp trước mắt chính là bắt cho bằng được tiểu súc sinh kia, báo thù cho Hoa Hộ pháp!

Một gã trung niên tựa hồ có chút địa vị ở đây đột nhiên mở miệng nói.

- Tiểu súc sinh kia rất xảo quyệt, bây giờ e rằng đã trốn vào núi sâu, muốn tìm ra hắn cũng không phải chuyện dễ.

Một gã trung niên khác cũng thở dài.

- Phát lệnh truy nã! Lý Câu, đem hình dáng của tên tiểu súc sinh vẽ ra, truyền đi khắp quận Đại Hoang. Ta muốn hắn ở quận Đại Hoang này không còn chốn nương thân!

Trên ghế thủ vị, lão giả áo bào xám kia lại một lần nữa âm lãnh mở miệng nói.

- Vâng!

Nghe thấy vậy, gã mũi ưng vội vàng cung kính đáp. Dựa vào thế lực Âm Khôi Tông ở trong quận Đại Hoang này, nếu như phát lệnh truy nã, đối tượng bị truy tìm kia chắc chắn sẽ phải khổ sở nhiều.

- Trần Chấp sự, dẫn ta tới chỗ Tông nhi bị giết. Tiểu súc sinh đó nếu như cho rằng như thế là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu, như vậy là quá ngây thơ rồi! Đợi khi lão phu bắt được hắn, sẽ bắt hắn sống còn đau khổ hơn là chết!

Sắc mặt lão giả áo bào xám âm lãnh, đứng bật dậy, sau đó phóng người đi ra khỏi đại sảnh. Một gã cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành lúc trước cùng với Hoa Tông truy sát Lâm Động cũng vội vàng chạy theo.

Nhìn lão giả mang theo một thân đầy sát khí đi ra khỏi đại sảnh, tất cả mọi người đều rung lên cầm cập. Ai nấy đều biết, lần này cái lão gia hỏa từng tạo thành hung danh hiển hách ở quận Đại Hoang kia, e rằng sắp sửa tạo thành một trận trả thù khủng bố khiến lòng người lạnh ngắt.

o0o

Hành động của Phân bộ Âm Khôi Tông trong thành Đại Khôi lần này lớn đến như vậy, tự nhiên cũng không thoát khỏi sự chú ý của các thế lực khác. Đặc biệt là khi bọn họ phát hiện ra Trưởng lão Hoa Cốt, từ trước đến giờ vẫn luôn tu luyện trong Tổng bộ Âm Khôi Tông, cũng đã chạy tới thành Đại Khôi này, càng gây ra sự chấn động không nhỏ. Do đó các thế lực cũng đều phái ra không ít mật thám dò la xem động tĩnh lần này của Âm Khôi Tông rốt cuộc là do duyên cớ gì.

Phân bộ Đại Ma Môn, tọa lạc ở phía Bắc thành Đại Khôi.

Tại nơi đó, trong một tòa nhà hình tháp cao ngất, có một thân ảnh xinh đẹp vô cùng nổi bật đang đứng dựa vào một cây cột, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ hấp dẫn nhìn về hướng Phân bộ Âm Khôi Tông.

- Tiểu thư, đã điều tra rõ ràng. Sở dĩ lần này Âm Khôi Tông có động tĩnh như vậy, là vì Hoa Tông bị người ta giết…

Phía sau mỹ nhân quyến rũ kia, một đạo thân ảnh thoáng hiện ra, thấp giọng cung kính nói.

- A?

Nghe thấy vậy, cặp mày của mỹ nhân kia cũng khẽ nhướng lên, quay đầu lại. Hóa ra đó chính là Mộ Thiên Thiên, kẻ mà Lâm Động đã từng gặp ở Đấu giá hội.

- Khó trách ngay cả cái lão gia hỏa Hoa Cốt kia cũng chạy tới thành Đại Khôi, thì ra là con trai bị giết…

Mộ Thiên Thiên thản nhiên mỉm cười, Đại Ma Môn và Âm Khôi Tông tuy là ngoài mặt biểu hiện coi như là hòa thuận, nhưng trong âm thầm cũng có không ít va chạm với nhau, hôm nay có thể nhìn thấy đối phương chịu thiệt như vậy, nàng ta tự nhiên cũng mừng rỡ khoanh tay xem kịch hay rồi.

- Ai giết Hoa Tông? Theo như ta biết được, tên đó đã tiến vào cấp bậc Linh Phù sư rồi, hơn nữa cộng thêm Phù khôi Trung cấp tương trợ và cả Huyền Hoàng Địa Giáp vừa mới có được, cho dù là cao thủ Tạo Hình Cảnh đại thành, đều không thể giết hắn.

Đôi mắt đẹp của Mộ Thiên Thiên khẽ nhướng lên, mỉm cười nói.

- Nghe nói người đó tên là Lâm Động, từng có chút xung đột với Hoa Tông ở Đấu giá hội. Sau khi hắn đi Vạn Bảo Lâu luyện chế Linh bảo, giữa chừng bị Hoa Tông phát hiện, muốn cường đoạt mua lại Linh bảo của hắn, nhưng cuối cùng tựa hồ chuyện không thành…

- Lâm Động? Không ngờ lại là hắn?

Nghe nói thế, Mộ Thiên Thiên nhất thời rùng mình một cái, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên là nàng không ngờ tới Lâm Động lại có thể giết chết Hoa Tông.

- Thực lực của Lâm Động thật sự ngoài dự kiến của người khác. Xem ra là che dấu rất kỹ a. Nhưng mà chuyện này đã kinh động tới lão gia hỏa Hoa Cốt đến mức phải xuất môn rồi. E rằng việc này cũng không kết thúc dễ dàng như vậy…

Mộ Thiên Thiên có chút tiếc nuối nói. Hung danh của Hoa Cốt vang dội khắp cả quận Đại Hoang này. Nếu như lần này hắn đã đích thân ra tay, Lâm Động e là khó lòng chạy thoát được. Đối với gã thiếu niên này, nàng ta còn có chút ý tứ muốn chiêu nạp, nhưng hiện tại xem ra ý định này chỉ có thể bỏ qua rồi.

- Chú ý một chút, nếu có bất cứ tin gì đều báo lại cho ta!

- Vâng!

Nghe Mộ Thiên Thiên nói thế, thân ảnh kia cũng vội vàng đáp lời. Thân hình chợt lóe lên, đã nhanh chóng lướt khỏi tòa nhà hình tháp.

Đôi mắt đẹp của Mộ Thiên Thiên khẽ nheo lại thành hai vầng cong tràn ngập sự hấp dẫn, ánh mắt nhìn về phía ngoại thành. Một lát sau mới khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:

- Đáng tiếc, lão gia hỏa Hoa Cốt kia một khi ra tay, tuyệt đối không thấy máu không quay về. Lần này Lâm Động quả là gặp phải phiền toái lớn rồi.

o0o

Khi cả thành Đại Khôi đều bởi vì hành động của Âm Khôi Tông mà trở nên xôn xao, trong sơn cốc tại dãy sơn mạch xa xôi, lại vẫn như cũ là một mảnh yên tĩnh như tờ.

Tiểu điêu phiêu phù giữa không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Động đang ngồi trên tảng nham thạch ở giữa hồ. Lúc này làn da khắp người Lâm Động toàn bộ là một mảnh màu đỏ, thậm chí có những giọt máu thẩm thấu ra từ lỗ chân lông trên da, rơi xuống nhuộm đỏ cả tảng đá dưới người.

Năng lượng của Vạn Thú Quả đúng như lời của tiểu điêu nói, cực kỳ cuồng bạo. Mặc dù có sự trung hòa của Thiên Cương Dương Quả, nhưng vẫn không phải là thứ mà người bình thường chịu đựng được. Nếu như không phải trước đó Lâm Động đã tu luyện thành công Đồng Lôi Thể cùng với Ma Viên Biến, hắn bây giờ e rằng sớm đã bị năng lượng cuồng bạo của Vạn Thú Quả đánh thành một mảnh huyết nhục mơ hồ rồi.

Tiểu Viêm không ngừng đi đi lại lại trên tảng nham thạch. Nó cũng cảm thấy được tình huống Lâm Động có chút bất ổn, trong mắt hổ tràn ngập vẻ lo âu. Nhưng mà vì để không làm kinh động đến Lâm Động, nó cũng cố dằn bản thân, không phát ra bất cứ âm thanh lo lắng nào.

Dưới sự quan sát chăm chú của tiểu điêu và Tiểu Viêm, huyết sắc trên người Lâm Động càng ngày càng đậm hơn. Từng giọt từng giọt máu ngưng đọng trên người Lâm Động, nhìn qua khiến người ta phải kinh sợ.

- Tiểu tử này, vẫn là có chút vội vàng…

Tiểu điêu khẽ nhíu mày. Hắn có thể cảm thấy được tình huống hiện tại của Lâm Động không phải tốt lắm. Trong cơ thể của hắn lúc này đang phát sinh sự thay đổi kinh thiên động địa. Sự thay đổi này nếu như Lâm Động có thể vượt qua, có lẽ thực lực sẽ tăng lên không ít. Nhưng mà nếu như không thể vượt qua, thân thể này chỉ sợ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, thê thảm không nói nên lời.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã là nửa ngày đã trôi qua. Mà khí tức của Lâm Động lúc này lại trở nên cực kỳ yếu ớt. Thậm chí ngay cả nhịp tim đập cũng đã giảm đi rất nhiều.

Răng rắc!

Trạng thái này gần như kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đột nhiên, có tia thanh âm rất nhỏ chợt vang lên. Chỉ thấy lớp máu đỏ sậm trên cơ thể Lâm Động đột nhiên nứt ra một khe hở, một tảng máu lớn khẽ rơi xuống.

Tảng máu kia rơi xuống, lộ ra một làn da màu thanh đồng. Nhưng mà, bên trong màu thanh đồng nồng đậm đó, dường như có thêm một ít màu xanh ngọc nhàn nhạt.

- Đồng Lôi Thể sắp sửa tiến hóa sao?

Nhìn màu xanh ngọc pha trộn bên trong màu thanh đồng, trong mắt tiểu điêu đột nhiên hào quang đại thịnh. Chợt ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng ngưng trọng, hiện tại Lâm Động đang ở vào thời khắc quan trọng nhất. Nếu như hắn có thể đem Đồng Lôi Thể tiến hóa thành Ngọc Lôi Thể, vậy thì Lâm Động sẽ có thể triệt để hấp thu hoàn toàn năng lượng cuồng bạo của Vạn Thú Quả!

- Rống!

Tiểu Viêm cũng biết rõ tình huống hiện tại của Lâm Động, liền phát ra tiếng hô trầm thấp. Lôi dực chợt chấn động, bay vọt lên giữa không trung, uy phong lẫm liệt đảo mắt nhìn khắp bốn phía, đảm đương vai trò một gã hộ pháp trung thành nhất.

o0o

Khi Lâm Động đang ở vào thời khắc quan trọng đem Đồng Lôi Thể tiến hóa thành Ngọc Lôi Thể, tại một khu vực núi non xa xôi, sắc mặt của lão giả áo bào xám đảo qua mặt đất hỗn độn sau khi trải qua một trận chiến kinh thiên.

- Dấu vết ba động của Phù khôi …

Ánh mắt của lão giả áo bào xám đảo đi, đột nhiên dừng lại, rồi chợt đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn về phía chỗ núi non xa xôi. Trên khuôn mặt khô quắt nảy lên một nụ cười âm lãnh dữ tợn lạ thường.

- Tiểu súc sinh, ngươi trốn không thoát đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.