Loạn Ma Hải, Bắc Minh hải vực.
Trên mặt biển rộng lớn là vô số những đám mây trôi bồn bềnh, ánh nắng xuyên qua chiếu xuống mặt biến phản xạ những tia sáng lấp lánh, khung cảnh vô cùng an tĩnh.
Nhưng sự tĩnh lặng đó không kéo dài quá lâu, trên bầu trời đột nhiên biến dạng, ngân quang tỏa sáng, ba đạo thân ảnh hiện ra.
Gió biển thổi tới, Lâm Động ngẩng lên nhìn vùng biển quen thuộc, ánh mắt có chút hoài niệm. Năm đó sau khi chạy khỏi Đông Huyền Vực hắn đã đến đây và dốc hết sức khổ tu để đòi lại mọi thứ.
Khi ấy, hắn đã trải qua vô số nguy hiểm trên vùng biển vô tận không điểm tận cùng này, nhưng may mắn là cuối cùng hắn đã sống sót thoát khỏi đây...
Khi mới đến Loạn Ma Hải hắn bình thường như những viên đá, không đáng một xu, nhưng khi rời khỏi đây danh tiếng của hắn đã truyền khắp Loạn Ma Hải. Còn giờ, khi xuất hiện tại đây lần nữa, hắn không còn phải ngẩng lên nhìn ai nữa.
Người thanh niên năm đó bị truy sát giờ đã thay da đổi thịt, giang rộng đôi cánh trên bầu trời cao.
- Loạn Ma Hải... Lâm Động ta trở lại rồi!
Lâm Động ngẩng lên hô lên một tiếng vang như sấm rền.
Ứng Hoan Hoan nhìn thần sắc Lâm Động có vẻ kích động, mỉm cười nói:
- Năm đó sau khi rời khỏi Đông Huyền Vực huynh đến đây sao?
Lâm Động hít sâu một hơi, gật đầu cười. Ai nghĩ được năm đó khi mới đến đây hắn nhỏ bé thế nào? Nếu không phải hắn nhanh trí thì e là chôn thây ở đây lâu rồi.
- Huynh rất vất vả phải không?
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, khẽ nói:
- Tuy ba năm đó muội vẫn luôn nhớ huynh, nhưng huynh chắc chắn cũng rất vất vả.
Nàng có thể cảm nhận được tình cảm phức tạp của Lâm Động đối với nơi này. Vì thế nàng cũng đoán được hắn đã trải qua muôn trùng sinh tử tại đây. Có lẽ đôi lúc đến hắn cũng không biết rốt cuộc mình có trở lại Đông Huyền Vực được hay không
Nghĩ thế, Ứng Hoan Hoan không kìm được cắn môi, có phần tự trách mình khi nổi giận khi mới thấy Lâm Động trở về. Bản thân nàng không thoải mái gì nhưng hắn thì sao? Hắn đã trải qua những gì ai biết được? Có điều hắn vẫn quan che giấu mọi điều sau nụ cười ấy.
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan, trong lòng xúc động, rồi đưa tay khẽ ôm lấy nàng, cười:
- Ai bảo ta là nam nhân, đương nhiên phải gánh vác những điều này.
- Lâm Động ca, hồi đó kẻ nào đắc tội huynh? Chúng ta đi đào cả tổ tông chúng lên!
Lâm Động cũng nói, đôi mắt to trong tràn lên sát ý. Tuy trước mặt Lâm Động nàng vẫn giữ vẻ nhí nhảnh, nhưng dù thế nào nàng vẫn là điện chủ Hắc Ám Điện, đi ra từ Hắc Ám Tài Phán, số máu nhuốm trên đôi tay nhỏ nhắn kia cũng khiến người ta lạnh gáy.
- Ta không cần muội gây chuyện giúp ta.
Lâm Động cười búng trán Thanh Đàn một cái, rồi nhìn xung quanh:
- Không biết chúng ta đang ở hải vực nào trong Loạn Ma Hải.
Tuy họ dùng Không Gian Tổ Phù đến đây trong thời gian ngắn, nhưng dù sao Loạn Ma Hải cũng rất rộng lớn, hắn cũng không biết chính xác vị trí hiện tại.
- Cứ tiến về phía trước xem sao.
Sau một lúc nhận biết không có kết quả gì, Lâm Động lắc đầu kéo hai cô gái bay về phía trước.
Loạn Ma Hải vô cùng rộng lớn, mỗi vùng hải vực đều có diện tích kinh người, dường như hải vực họ đang đứng khá hẻo lánh, ba người bay hơn mười phút mà không thấy bóng người nào.
Lâm Động nhíu mày, rồi Ứng Hoan Hoan bỗng chỉ về hướng tây:
- Đằng kia có người, hơn nữa còn có sức mạnh của dị ma.
Lâm Động nhìn về hướng đó nhưng không nhận ra điều gì, trong lòng giật mình, thực lực của Ứng Hoan Hoan dường như càng ngày càng khiến hắn khó nắm bắt.
- Muội chỉ đặc biệt nhạy cảm với sức mạnh của dị ma mà thôi.
Dường như nhận ra sự ngạc nhiên của Lâm Động, Ứng Hoan Hoan khẽ nắm tay hắn.
Lâm Động gật đầu, lúc này cũng không tiện nói gì nhiều, hắn giữ lấy hai người, ngân quang lóe lên rồi họ xuất hiện ở cách đó trăm dặm, có Không Gian Tổ Phù việc di chuyển dễ dàng hơn nhiều.
Trên đường mấy lần xuyên qua không gian, khoảng mấy phút sau thì Lâm Động dừng lại, nhìn về phía trước. Chỉ thấy trên mặt biển có hơn chục con thuyền lớn, phía sau là hắc vân cuồn cuộn, ma khí tà ác khiến bầu trời tối sầm lại.
Ma vân rất nhanh đã đuổi kịp đoàn thuyền, rồi vô số dị ma xông tới như vũ bão, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhưng rõ ràng sự chống cự của những người kia không có tác dụng bao nhiêu. Chỉ trong chốc lát đã có ba con thuyền bị huyết tẩy, mùi máu tanh nồng bốc lên khắp bầu trời.
Lâm Động từ xa nhìn cảnh đó, chỉ thấy trên những con thuyền đó treo những lá cờ khác nhau, có lẽ là thương thuyền...
Thương thuyền? Không biết có thuyền của Cổ gia không?
Lâm Động hướng mắt nhìn, rồi hắn kinh ngạc khi nhìn thấy phía trước có một con thuyền treo cờ chữ “Cổ”.
- Ở đây có thuyền của Cổ gia sao? Xem ra nơi này cách Thiên Phong hải vực không xa.
Lâm Động nhíu mày, vung tay lên, ngân quang lấp lánh, ba người lại biết mất.
Trên thuyền là vô số đầu người đang sợ hãi nhìn lên đám ma vân đang ập tới, tiếng kêu tuyệt vọng vang lên.
Trên mũi thuyền chiếc thuyền của Cổ gia, mấy chục đệ tử đang túm tụm lại, sắc mặt họ tía trắng, nhưng dù sao họ cũng được huấn luyện hơn những người khác, vẫn nắm chắc vũ khí trong tay, nguyên lực cuồn cuộn quanh cơ thể.
- Vân Thiên đại ca, giờ chúng ta phải làm gì?
Một đệ tử run run hỏi.
Lúc này đệ tử Cổ gia đang nhìn vào giữa, ở đó là một nam tử tuấn lãng, sắc mặt hắn cũng đang rất khó coi.
- Thứ này quá lợi hại, chúng ta không chặn được.
Hắn trầm ngâm, nghiến răng rồi quả đoán nói:
- Nhã nhi, mọi người chia ra thuyền nhỏ đi!
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc áo xanh lục nhạt, nàng nghe thế thì cười khổ:
- Vân Thiên đại ca, tốc độ của chúng không phải huynh chưa từng thấy, chúng ta căn bản không chạy được.
Dáng vẻ thiếu nữ này rất quen, nhìn kỹ thì ra chính là người đầu tiên Lâm Động gặp khi đến Loạn Ma Hải, Cổ Nhã. Thế gian này đúng là không thiếu chuyện trùng hợp.
Cổ Nhã hiện nay không còn là thiếu nữ rụt rè năm đó nữa, dung mạo nàng thanh tú, trong những đệ tử ưu tú của Cổ gia nàng cũng có khí chất nổi bật.
Cổ Vân Thiên nghe thế khựng người lại, nhìn những đệ tử thần sắc hốt hoảng, rồi thở dài:
- Chúng ta khó khăn lắm mới thoát khỏi Võ Hội Đảo, không ngờ vẫn không thoát được kiếp nạn này.
Những đệ tử kia lộ sắc mặt đau thương, biến cố trong một tháng qua khiến họ có cảm giác như trong mơ. Có ai ngờ được cả Loạn Ma Hải lại biến thành thế này?
Phía sau có âm thanh xé gió đuổi theo, từ trong đám ma vân là vô số ánh mắt đỏ kè đang nhìn những người trên thuyền.
- Khặc khặc.
Trong ma vân, một ma ảnh bước ra, hắn nhìn thương thuyền của Cổ gia với vẻ khinh thường, rồi liếm môi. Ma khí cùng với sự tanh nồng của máu lan tỏa.
Mấy người Cổ Vân Thiên thấy thế, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thực lực của ma ảnh kia có lẽ sánh bằng với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, họ sao có thể chống cự được?
- Lẽ nào chúng ta bỏ mạng ở đây sao?
Cổ Vân Thiên lẩm nhẩm, Cổ Nhã cũng nghiến răng, tay đang nắm kiếm cũng run lên.
Mọi người xung quanh vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
- Cổ Nhã?
Khi họ đang đợi chết thì một giọng nói kinh ngạc vọng lại từ phía sau. Mọi người giật mình quay lại, chỉ thấy trên không trung có ba thân ảnh hiện ra.
Cổ Nhã nhìn thân ảnh trẻ tuổi phía trước, khựng người rồi mừng rỡ:
- Lâm Động đại ca?!
- Lâm Động?
Cổ Vân Thiên giật mình, nhìn lên thì thấy thanh niên kia đang nhìn họ cười, đó không phải Lâm Động thì còn là ai?
- Sao mọi người lại ở đây?
Lâm Động cười, nhìn đám ma vân rồi hỏi.
- Lâm Động đại ca mau đi đi!
Cổ Nhã lúc này sực tỉnh, vội vàng nói:
- Huynh mau đi đu, thực lực đám dị ma này rất mạnh, mau đi đi!
Lâm Động nhìn vẻ cuống cuồng của Cổ Nhã thì cười, đáp xuống mũi thuyền nói:
- Chúng ta thật có duyên, lần đầu tiên đến Loạn Ma Hải ta gặp muội, lần thứ hai cũng như vyậ.
Cổ Nhã lắc đầu cười khổ, Lâm Động đại ca trước đây còn nhanh nhạy sao giờ lại ngốc thế này? Không thấy tình cảnh gần như tuyệt vọng này sao?
- Ài, Lâm Động huynh, lâu không gặp...Thôi, giờ có nói gì cũng vô ích, chúng ta có thể chết cùng nhau coi như có duyên rồi.
Cổ Vân Thiên thở dài, ma vân đã ập tới, Lâm Động muốn chạy cũng không kịp nữa.
- Ta không muốn chết.
Lâm Động lắc đầu cười, rồi nhìn lên đám ma vân:
- Mọi người sợ thứ kia?
Lâm Động cười, rồi đưa tay lên nắm lại, bầu trời còn đang trong lành bỗng nhiên ngưng tụ lôi đình, rồi biến thành bàn tay khổng lồ nghìn trượng, đập xuống đám ma vân.
Bùm bùm bùm!
Lôi đình cuộn trào, ma vân lập tức nổ tung, vô số dị ma bên trong bị lôi đình đánh lên người hóa thành tro bụi hết.
Bàn tay tạo nên từ lôi đình quét qua rồi tan đi, tiếng kêu thảm thiết vang khắp trời rồi ngưng bặt, theo đó tiếng kêu gào trên các thương thuyền khác cũng không còn nữa.
Mọi người sững sờ nhìn lên, vô số dị ma đã biến thành tro bụi bay lả tả, chỉ còn lại ma ảnh cường đại nhất đứng như trời trống, dường như chưa tỉnh lại được từ biến cố kia.
Đương nhiên không chỉ hắn, ngay bọn Cổ Vân Thiên, nét mặt cũng đều cứng đờ lại.
Mặt biển vốn vô cùng hỗn loạn lúc này lặng như tờ, nhìn có vẻ như rất hoạt kê.