Editor: Ưu Tịch
Trong cái động thứ tư này có tới ba mươi con phi thi, hai hạn bạt.
Không nói tới hai con hạn bạt kia, riêng hơn ba mươi con phi thi kia đã đủ làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
Cương thi là vật chí âm chí tà trong trời đất. Bọn chúng cũng giống Bạch Cốt Tinh, nhờ oán khí khắp thiên địa tụ tập mà sinh ra. Bất lão, bất tử, bất diệt. Chỉ có một điểm bất đồng, Bạch Cốt Tinh vốn là kẻ bị hồn phi phách tán, sau khi ba hồn bảy vía tụ lại trong cơ thể không thoát ra được đành mượn xương cốt sống lại, sống nhờ hấp thụ âm khí, lại dùng dương khí cải tạo cơ thể. Mà cương thi lại là những kẻ sau khi chết đã mất đi ba hồn nhưng bảy phách vẫn còn tụ lại trong cơ thể.
Người ta nói hồn thiện phách ác, hồn hiểu lẽ khôn mà phách thì giống như bản năng động vật. Cho nên khi hồn rời khỏi cơ thể mà phách vẫn ngụ ở lại, thi thể sẽ bị tà khí xâm nhập mà biến thành ác quỷ cương thi.
Bình thường, những con cương thi vừa ngu ngốc vừa tà ác. Bọn chúng lấy oán khí của trời đất tạo nên sức mạnh, lấy máu làm thức ăn, bị thiên địa nhân tam giới vứt bỏ, ở ngoài Lục đạo chúng sinh, lang thang không nơi chứa chấp, cùng đường không lối đi về, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng hiểm ác lại khó khăn. Phần lớn vệ đạo nhân sĩ, nếu gặp ác quỷ còn có thể siêu độ đưa họ nhập luân hồi, gặp yêu nghiệt cũng sẽ dẫn đường giúp nó hướng thiện, nhưng nếu gặp cương thi hút máu thì chắc chắn sẽ tàn sát không thương tiếc.
Cho nên vì đám cương thi thường phải trốn tránh khỏi sự đuổi bắt của đạo sĩ, số lượng sống được không đáng kể, có thể tu luyện tới cấp bậc phi thi cũng là vô cùng hiếm có. Hư Ngụy tu đạo nửa đời cũng chỉ từng đối phó qua mấy con phi thi như vậy, còn đám hạn bạt thì khỏi phải nói, hắn chưa từng gặp qua.
Đám cương thi muốn tu thành hạn bạt phải mất ngàn năm thậm chí vạn năm, cho nên chắc chắn đám cương thi ở nơi này đều đã bị động tay động chân, lấy 'Oan nghiệt huyết' mạnh cố ý thăng cấp cho chúng. Tuy là đám này không thể lợi hại bằng đám hạn bạt mất cả ngàn năm để tu luyện, nhưng tà khí cũng đã tăng lên đáng kể, cũng hung tàn cường hãn hơn.
Cả đám yêu quái nhà chúng ta không ai sợ chết, mắt lòe lòe lục quang ba chân bốn cẳng chạy lên muốn bắt hạn bạt. Cũng may lần này chỉ có hai con hạn bát, bọn họ bốn “người” hợp lực đánh hai, tạm thời còn chưa phải chịu thiệt.
Hư Ngụy vẫn đang trấn giữa trận phi thi, giấu Linh Linh ở đằng sau người. Cũng may lần này hắn có chuẩn bị, vạn vô nhất thất mà, nên có mang một số linh đan diệu dược bổ sung linh lực —— cũng đã qua một khoảng thời gian rất dài hắn không phải động thủ, tu luyện ra linh lực cũng không có chỗ dùng, liền rảnh rỗi lấy ra luyện đan dược, chuẩn bị cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Hư Ngụy cứ càng đánh càng hăng, vô cùng mạnh mẽ xông pha giữa đám cương thi.
Căn bản là lúc này hắn cũng không cần phân chia đan dược chứa linh lực cho Linh Linh ăn. Linh Linh tu hành vẫn chưa cao, đánh ra bùa với đám phi thi có tu vi cao cỡ này mà nói, ngay cả gãi ngứa cũng không đủ. Cũng may tình huống lần này bọn họ đối mặt cũng không phải quá hung hiểm, đánh không lại bọn họ còn có thể chạy mà! Hư Ngụy có tâm muốn cho Linh Linh cơ hội rèn luyện, thấy linh lực nàng hao hết, xoay người chống đầu gối thở hồng hộc, liền chia cho nàng hai khỏa đan dược.
Đường đường đan dược do Đông hoàng tinh quân làm, tuyệt đối là loại đan dược cấp bậc đại lam cao cấp nhất! Linh Linh được hưởng đồ thượng hạng, ăn một viên nhất thời trạng thái lập tức sung mãn, giống như uống máu gà vậy, vẽ bùa cũng mạnh mẽ uy phong hẳn.
Vốn năng lực của Hư Ngụy thượng nhân rất phi phàm, dù sao có trụ cột vốn là Đông hoàng tinh quân ngày trước. Còn những đạo sĩ tầm thường, gặp một hai con phi thi cũng có thể bị dọa đến ôm đầu bỏ chạy. Nay trước mắt hắn có ba mươi con phi thi tề tụ, quả là một kỳ quan ngàn năm khó gặp, vậy mà hắn vẫn bình tĩnh, thản nhiên ứng chiến. Đám phi thi đông đúc trước mắt tuy khó đối phó, nhưng cũng bị hắn áp chế không thể dốc toàn lực, chỉ có thể chờ hắn một con lại một con, chậm rãi thu thập.
Chỉ là lần động thủ này thật đúng là hao khí lực, dù là tu vi cao thâm như Hư Ngụy cũng đánh đến mức cánh tay suy yếu vô lực, linh lực hao hết.
Đợi đến khi toàn bộ đám cương thi đều bị đánh hạ nằm thẳng cẳng dưới đất, Hư Ngụy vuốt vuốt hai khỏa đan dược còn sót lại trong lòng—— Muội muội ngươi, nếu cứ đánh tiếp, hắn mà không bị cương thi quần ẩu, cũng sẽ mệt đến hộc máu mà chết mất!
Vốn là Hư Ngụy còn đang do dự, Mãng Xà tinh ở bên kia lúc trước đã ăn hai con phi thương, nay lại cùng hồ ly tinh tranh đoạt được một nửa con hạn bạt. Nàng ăn đến sung sướng, so với hút ma túy còn “phê” hơn, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã phi thẳng về phía hang động tiếp theo, có kéo cũng kéo không lại.
Hư Ngụy cắn răng một cái, tiếp tục đi!
Vẫn là câu nói kia, đánh không lại còn có thể chạy. Cả đám vốn so với thỏ còn chạy nhanh hơn, Linh Linh có Cốt Đầu ôm, hắn cũng có thể tự đằng vân chạy trốn. Nay đã đánh qua ải thứ tư, hắn gắng hết sức, phía dưới chỉ còn lại cái động cuối cùng, bất ngờ xông vào một lần, nói không chừng còn có thể giết được BOSS rồi lấy được bảo bối gì ấy chứ.
Vì thế, trước sau như một đội hình có hắc bào yêu quái đi đầu, Hư Ngụy đi ngay sau nó, trong lòng ôm Mãng Xà tinh. Linh Linh bị Cốt Đầu nắm tay theo sát, hồ ly tinh cuối cùng, cả đoàn người tiếp tục đi về phía trước, khiêu chiến ải cuối cùng, ải Đại BOSS.
...
Sau khi lại đi qua một cái động hẹp dài, đợi đến khi tới được hang động cuối, bọn họ vốn đã chuẩn bị tốt nhất để đại chiến Đại BOSS. Nhưng khi vừa thấy được tình huống trong động, mọi người đều ngẩn ra.
Tụ tập trong cái sơn động này, thế nhưng vẫn là mấy trăm con cương thi mới hình thành du đãng trong đó, tình hình giống y hệt cái sơn động đầu tiên.
Mọi người đều há hốc mồm. Đây là sao, vật cực tất phản, trở lại nguyên trạng?!
Hư Ngụy nghĩ lại liền thấy mọi chuyện có điểm kỳ quái. Bọn họ cứ thế một đường xông lên, mỗi ải so với ải trước càng ngày càng khó. Cái động thứ tư vừa rồi, nếu không phải đám ngưu đầu mã diện này phân tán gần nửa lực công kích, hắn tuy là một đại thần tiên chỉ sợ cũng sẽ chết trong tay hai con hạn bạt kia. Không đạo lý nào mà đến ải cuối này, ngược lại cấp độ được giải trừ không hề nguy hiểm ...
Nhưng bốn yêu quái chưa bao giờ sợ chết, còn chưa thấy rõ ràng tình huống liền nhanh chóng phi lên. Chỉ sợ là do không thấy được đại BOSS cuối cùng, liền tức giận tâm ngoan thủ lạt đại khai sát giới giữa đám cương thi.
Hư Ngụy nhanh chóng bảo bọn hắn dừng tay. Hắn thử thăm dò, quả thực không phát hiện có đại yêu quái tồn tại ngay gần đây, nhưng cũng vẫn lo lắng còn đại BOSS cuối cùng đang ẩn thân, liền không đóng cửa phóng Linh Linh. Hắn tự mình tiến lên động thủ, dùng một đống trấn thi phù diệt gọn đám cương thi.
Mãng Xà tinh vươn dài thân mình cố gắng ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh. Ánh mắt nàng thực tinh, liếc mắt một cái liền thấy được nơi “Boss” ẩn thân, hưng phấn mà 'A a ——' lên một tiếng liền nhanh chóng muốn tấn công về phía đó, khiến Hư Ngụy phải vội vàng kéo nàng trở lại.
Lúc này mọi người đều thấy rõ, ở phía sau nơi dày đặc cương thi thủ hộ, ở sâu trong huyệt động vô cùng bí mật, có sa trướng lay động, tầng tầng lớp lớp che dấu một tòa băng khiêu (ngai vàng bằng băng tuyết) cao tới hai trượng.
Mơ hồ có thể nhìn được trên tòa băng khiêu có một nữ tử mặc bộ quần áo màu trắng muốt đang nằm, những lọn tóc thật dài hơi rơi rớt bên mép giường, da trắng muốt như sương tuyết, tựa như ánh trăng bàng bạc u lãnh, lại lấp lánh lóe sáng.
Cốt Đầu một lòng muốn kết thúc công việc sớm một chút để có thể ôm Linh Linh trở về ngủ cùng nó, liền đặc biệt anh dũng tích cực, không nói hai lời liền tiến lên, 'Tê kéo' một tiếng một xé rách trướng màn...
Nữ tử đang nằm trên giường chậm rãi nâng mí mắt lên, đôi mắt màu hổ phách sắc sảo mê man chớp chớp. Nàng nhìn thấy Cốt Đầu trước mắt đang đằng đằng sát khí, liền ủy khuất nước mắt lưng tròng: “Đại nhân, là ta đây mà!”
...
Cốt Đầu sợ run nửa ngày. Đã lâu như vậy rồi, nó mơ hồ vẫn còn nhận ra được nàng, chỉ là không nhớ rõ rốt cuộc nàng đi đâu? =. =
Hiển nhiên là cái đồ ngốc này quên rằng chính nó đã đem một tiểu cô nương ngọt ngào nũng nịu ném xuống biển sâu, lúc nó thấy nàng vẫn còn rất nghi hoặc đấy.
Hi Chân bị cưỡng chế nằm thẳng, hai tay hai chân bị tiên thằng trói chặt trên giường, cũng vô pháp đứng dậy. Nàng nhướng mắt, vừa nhìn ra phía sau nó, liền gặp được mấy kẻ ngưu quỷ xà thần. Hi Chân bỗng nhiên mắt chứa lệ nóng, lâu lắm rồi mới được gặp lại nha!
Hư Ngụy đi lên đọc một câu quyết, thu hồi tiên thằng giao lại cho Linh Linh trông giữ, thứ này là tiên khí đó nha. Mặt khác lại hỏi Hi Chân vì sao ở đây.
Hắn tất nhiên là nhìn ra được lai lịch Hi Chân thực không đơn giản, lại luôn mồm gọi Cốt Đầu một yêu tinh là 'Đại nhân', liền nghi hoặc nhìn nhìn Cốt Đầu.
Hi Chân ngồi dậy xoa cánh tay cứng ngắc, cố gắng hoạt động gân cốt, bên trong đôi mắt lộ vẻ mờ mịt, “Ta cũng không biết. Sau khi ta bị đại nhân chúng ta đẩy chìm vào biển sâu, vì đáy biển nhàm chán, ta liền ngủ say một giấc. Đến vài ngày trước đó tự dưng bị người làm tỉnh lại, đã bị nhốt tại nơi đây.”
Hư Ngụy trầm mặc một lúc. Chìm vào biển sâu? Sao tên ngốc Cốt Đầu này luôn dính líu đến những chuyện kỳ quái?!
“Ngươi có nhìn được kẻ làm cho ngươi tỉnh lại?”
“Chưa từng nhìn thấy. Hắn dùng nguyên thần xuất khiếu làm ta tỉnh lại, e là có ý muốn che dấu thân phận.”
Hi Chân cảm thấy người đó chắc là một cao thủ hệ thủy. Trước kia đại nhân dùng nước trói nàng nàng mới không thể tránh thoát, mà dây trói của đại nhân cũng không phải là thứ mà hạng người hời hợt có thể cởi bỏ. Nhưng đến bây giờ nàng vẫn không rõ sự tình từ đầu đến cuối. Mà Hư Ngụy là người thiên đình, nàng liền có chút che dấu.
Mãng Xà tinh lại hóa thành bộ dáng tiểu Linh Linh lúc năm tuổi, chạy tới chạy lui ở trong động, tìm kiếm đại BOSS khắp nơi, kết quả đến lông cũng chẳng tìm được. Ni mã nó, đánh lâu như vậy cư nhiên không có BOSS, lọt hố rồi!!
Nàng nhất thời cảm thấy một chút cũng không vui, ánh mắt hèn mọn nhìn bản sao duy nhất của 'Bảo vật' —— Hi Chân, bất mãn thật lớn, 'Hừ' một tiếng xoay đầu đi, ầm ỹ đòi trở về.
Hư Ngụy ôm nàng trong tay, Cốt Đầu cũng dắt Linh Linh, đoàn người liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Lúc Hi Chân đứng dậy rời khỏi tuyết khiêu, bỗng nhiên thấy một đôi mắt hồng quang vụt sáng, nhanh chóng lướt qua. Động tác nàng hơi chậm lại một chút, lại cảm thấy hình như là ảo giác, liền mặc kệ.
...
Lần này tìm được trong năm sơn động đó khoảng hơn 800 con cương thi mới hình thành, mà nay tinh lực Hư Ngụy cũng đã hao hết, cũng không thể một mình bức ra toàn bộ Oan nghiệt huyết ngay. Hắn đành thỉnh Lam đại nhân phái ra nha dịch đem toàn bộ đám thi thể đó vận chuyển về phủ nha, điều dưỡng một đêm, định đêm thứ hai mới bắt đầu công việc.
Một lần nhiều nhất hắn cũng chỉ loại bỏ được cho mười con cương thi một lúc với sự trợ giúp của Hi Chân. Mà Lam đại nhân thân là quan phụ mẫu, không tiện mở miệng thỉnh Hư Ngụy giúp phụ thân hắn trước tiên, cũng không dám mặt dày nói ra.
Hư Ngụy cương trực ghét a dua nịnh hót, đối với cả đám cương thi đều đối xử bình đẳng. Hắn nghĩ đến bọn họ đa số đều đến từ bãi tha ma, số có chủ trái lại là phần ít, cố xử lý đám cương thi có chủ trước, bởi vì hắn cảm thấy này những con cương thi có chủ này đều là tự mình quật mộ, đại để có chỗ kỳ quái, cần cẩn thận xem xét, mà số vô chủ còn lại sau khi bức Oan nghiệt huyết ra xong sẽ an táng trở lại bãi tha ma. Trước tiên hắn gọi sai dịch nha môn tới bảo họ đi báo cho những nhà bị mất đó trước, sau đó lại thực hiện từng cái từng cái một, vô tình cũng coi như thành toàn cho hiếu tâm của Lam đại nhân.
Lam đại nhân cảm động đến chảy nước mắt, run rẩy bái lại bái, chỉ kém không đưa hắn lên bàn thờ mà tế sống.
Đến khi chỉ còn lại những thi thể vô chủ, lại vẫn có hơn 700 con, Hư Ngụy liền mặt co mày cáu. Linh Linh hỏi hắn, Hư Ngụy trầm ngâm nói: “Trước mắt còn lại số thi thể này, đều là đến từ bãi tha ma. Nhưng nếu có kẻ trộm mộ duy nhất hành nghề chỉ trên một bãi tha ma, thế thì lại càng không nên làm ai phát hiện, và nếu là người phạm án thì cần gì phải một mình phí công sức quật bằng đó mộ? Đã thế những nhà bị trộm mộ đều không phú cũng quý, càng giống như là cố ý muốn làm cho người ta chú ý...”
Linh Linh nói: “Không phải là do đám thi thể này có gì không bình thường sao?”
Hư Ngụy lắc đầu. Hắn đã bức ra Oan nghiệt huyết trong đám thi thể này, cũng đã cẩn thận xem xét qua, cũng không có gì khác thường, thế mới giao trở về nhà bọn họ. Ngữ điệu hắn ngưng trọng: “Vi sư lo rằng trong đó có âm mưu lớn hơn nữa!”
Linh Linh ngồi cạnh sư phụ nghiêm túc suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, chọc Hi Chân ở một bên cười nàng không ngừng. Nàng rốt cuộc vẫn là tâm tính tiểu hài tử, lập tức vứt vấn đề của sư phụ ra sau đầu, chạy tới cùng Hi Chân nói chuyện phiếm: “Đại tỷ tỷ, hình như ta đã gặp ngươi.”
Hi Chân sờ sờ khuôn mặt của nàng, cười đến ánh mắt cong cong: “Vậy ngươi nhớ rõ tỷ tỷ là ai không?”
Linh Linh nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà đầy vẻ chờ mong: “Ta nhớ rõ ngươi nói đưa ta đi tìm phụ thân.”
“Ừ, đại tỷ tỷ đúng là đã nói như vậy.”
“Thật vậy chăng?” Ánh mắt Linh Linh lóe sáng, “Vậy bây giờ ngươi còn có thể đưa ta đi tìm phụ thân sao?”
Hi Chân thở dài, liếc về phía Cốt Đầu cách đó không xa, tặc lưỡi ở bên tai Linh Linh nhỏ giọng nói: “Hiện tại không thể cam đoan, bất quá đại tỷ tỷ ta sẽ tận lực, được không?”
Linh Linh không ngừng gật đầu.
Ngày đó nàng liền đặc biệt vui vẻ, với ai cũng đều tươi cười ngọt ngào, chạy nhảy vui vẻ như chú nai con.
Hi Chân nhìn bộ dáng nàng cao hứng chờ mong, thâm tâm liền nghĩ: đại nhân à, người còn có thể ích kỷ hơn nữa sao? Nàng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, nàng vẫn còn rất nhớ nhung cha mẹ thân nhân, người có biết hay không?