Bạch Phượng Hoàng nở nụ cười, đôi mắt hắn bỗng nhiên lạnh lùng sắc bén như băng, tinh quang lóe lên: “Ngươi đã biết nàng chính là Bạch Linh năm đó, ấy vậy mà, ngươi còn có mặt mũi hỏi bản tôn rằng ngươi muốn nàng?”
Hi Chân đột nhiên trầm mặc. Dù sao... Năm đó hại Bạch Linh đến nông nỗi đó, đúng là do đại nhân làm.
Mới đầu nàng cũng không biết, nếu không phải Bạch Phượng Hoàng bất ngờ xuất hiện chỉ sợ nàng cũng không hiểu rõ được mối quan hệ sâu xa này.
Nguyên bản Linh Linh thân mang tiên khí, Hi Chân cũng đã từng hoài nghi, nhưng rốt cuộc nàng cũng không muốn tin rằng thiên ý lại trêu ngươi như thế, thế nhưng làm cho bọn họ gặp lại nhau, nên vẫn không muốn đi dò xét việc này. Thẳng đến lúc Bạch Phượng Hoàng xuất hiện, nàng mới biết được. Có một số việc, cho dù ngươi một lòng muốn chạy trốn tránh thoát, chỉ tiếc là thiên ý trêu người, vạn vạn lần không phải chính mình có thể quyết định.
Lúc trước Bạch Phượng Hoàng đối với nàng có đại ân, đương nhiên, đồ ngu ngốc này chính bản thân hắn lại không biết.
Nàng vốn là thần thú từ thời thượng cổ phụng mệnh Nam Hải thần đế trả lại tòa Ngũ thần sơn trở về với biển—— bồng lai tiên đảo của nhân ngư.
'Khứ Hồi' là thâm cốc bên trong lòng biển sâu, ở dưới đáy biển đông đến cả tỷ dặm, là không động thần bí nhất thế gian.
Trả lại cốc kia vào bên trong đại dương xanh thẳm mênh mông vô tận, cứ như vậy tòa Ngũ thần sơn, cứ thế phập phềnh đứng vững ở trên mặt biển xa xôi vô cực, không có nơi chốn cố định, đi tới đi lui giữa những đợt thủy triều cao thấp. Trên núi có hơi thở huyền diệu từ thời cổ xưa, nguyên khí trong trẻo lan truyền khắp nơi, các linh thú thần dược tái sinh, rạng rỡ mạnh khỏe đến bất ngờ, chính là thánh địa nhất đẳng của thần tiên. Thế là từ bấy đến giờ liền có thuyết núi Côn Luân lan truyền từ đông tới tây, hòn đảo trôi nổi lềnh bềnh cùng không động âm u sâu sắc đó, chính xác đúng là Côn Luân Tây Hải nổi danh là thánh địa thần tiên.
Khi đó, vẫn là thời thượng cổ sơ khai, thời đại hồng hoang, thiên địa hỗn độn thành một đoàn nguyên khí. Bàn Cổ tổ thần khai thiên tích địa*, phá hồng hoang, lấy thân thể hóa thành núi cao, xuyên thành sông rộng tạo nên thế gian vạn vật. Mà thiên địa khi đó hãy còn sơ khai, thế gian vạn vật vừa mới thành hình hình, thần linh rất thưa thớt, liền có Thú tộc hỗn độn sinh sống chung quanh làm ác.
Cũng chỉ có hai vị thần đế, lúc đó tồn tại là thái tổ của thiên địa, bọn họ một là chưởng quản Nam Hải thần đế**- Thúc và chưởng quản Bắc Hải, thần đế Hốt**.
*Khai thiên tích địa: Khai thiên lập địa
**Có nghĩa là Nhanh nhạy, chớp nhoáng, là tên hai vị thần.
Bọn họ lợi dụng không động dưới đáy tòa Ngũ thần sơn này, đem hỗn độn Thú tộc làm ác khắp nơi phong ấn trong trận Ngũ Thần, dùng đến mười lăm đại nhân ngư khác nhau giữ cố định trận pháp tòa Ngũ thần sơn, cứ mỗi sáu vạn năm lại thay đổi một lần.
Cái gọi là quy luật trời đất xoay vần, vật đổi sao dời, mấy vạn năm, tháng ngày dài dằng dặc như trời tàn đất tan trôi qua, Thúc và Hốt cũng đã trước sau thay phiên nhau gặp được đại nạn thiên mệnh của mình, có lẽ đã trở về hồng hoang gặp Bàn Cổ tổ thần rồi đi. Chỉ còn có chúng nó, mười lăm nhân ngư vẫn còn phụng mệnh trấn giữ Tòa ngũ thần sơn, khổ sở nói không nên lời, trông ngóng mong đợi nhân ngư khác tới thay.
Mà ngay trong khi chúng nó lâm vào giấc ngủ say, trả lại thần sơn cho biển sâu xanh thẳm, đại địa hoang vu yên lặng do Bàn Cổ tạo ra đã bất tri bất giác xảy ra biến hóa long trời lở đất. Càng ngày càng nhiều sinh linh xuất hiện trong thiên địa, tứ hải bát hoang dần dần phân chia thành hình, Tam giới Lục đạo định luật sinh thành, mà hình ảnh Thúc và Hốt, nhị vị thượng cổ thần đế cũng đã dần dần trở nên mơ hồ trong dòng chảy như nước lũ của thời gian, trở thành câu chuyện thần thoại xa xưa...
Thẳng đến khi Cộng Công giận giữ húc đổ Bất Chu sơn, làm cho thiên địa nghiêng ngả khiến thiên thủy chảy xuống hướng đông, vô số dòng chảy bị hồng thủy cuốn vào. Mà không động bị sinh linh ngoại lai đột nhiên xâm nhập, mới làm cho vùng biển cổ xưa này như tỉnh khỏi giấc mộng, mới phát giác, ba đào mênh mông.
Chúng nó giờ mới phát hiện, thế giới này kỳ thực sớm đã không còn là thượng cổ chi sơ.
Chúng nó từ trong miệng sinh linh ngoại lai kia nghe kể về truyền thuyết từ thế giới bên ngoài, về truyền thuyết Tứ Hải, về truyền thuyết Bát Hoang, về Thiên- Địa- Nhân tam giới, về chúng sinh Lục đạo, về thiên đình, thế gian, chủng tộc, còn có truyền thuyết về nhân loại... Chúng nó bắt đầu mong muốn hướng về thế giới mới rộng lớn, tự do, náo nhiệt vui vẻ ở bên ngoài đại dương mênh mông xanh thẳm kia hơn...
Khi ấy, lại đúng lúc Ngũ Tiên trận phát sinh dị động, thượng đế lệnh Bạch Phượng Hoàng mang thiên binh thiên tướng xuống dưới xem xét. Bạch Phượng Hoàng tên ngu ngốc này bị hỗn độn Thú tộc vốn bị giam ở dưới kết giới đánh cho nửa chết nửa sống, vô tình ngã vào trong biển sâu, ngược lại cơ duyên xảo hợp đánh vỡ tiên trận của Bồng Lai tiên hạ đảo của nàng, nàng mới có thể chạy ra khỏi không cốc, ở trên tiên giới lăn lộn vài trăm năm, còn giải thích với đám người xung quanh là đã đến lúc nàng được đi ra ngoài.
Kỳ thật, nàng là cong đuôi mà chạy. Trong lòng thượng đế e rằng cũng biết rõ ràng, dù sao cho tới niên đại hiện giờ, thượng cổ nhân ngư sớm đã tuyệt tích, thì hỏi làm sao có thể đổi lượt? Thượng đế chẳng qua là không vạch trần mà thôi.
Về sau Hi Chân đi khắp thế gian, tới kinh thành lại gặp Bạch Ngọc Thư có dáng vẻ giống Bạch Phượng Hoàng. Hai người bọn hắn trùng tên lại trùng họ, mà bộ dạng lại còn tương tự như thế, hơn nữa trên người Bạch Ngọc Thư lại mang chút tiên khí, bàng quan không tranh với đời, nàng liền nghĩ đây chính là Bạch Phượng Hoàng hạ phàm lịch lãm. Bạch Ngọc Thư đã đánh mất nữ nhi, nàng có tâm báo ân liền muốn đem Linh Linh trả lại cho hắn, mới có đoạn chuyện dài lúc trước.
Nhưng nàng vạn vạn lần cũng chưa từng nghĩ tới, cô bé xinh đẹp dung mạo thập phần tương tự Bạch Linh, thậm chí tên cũng là Bạch Tiểu Linh, nhưng lại thực sự là Bạch Linh chuyển thế.
...
Bạch Phượng Hoàng mắt lạnh nhìn Hi Chân trầm mặc không nói, hận hận nói: “Bạch Linh vì nó mà chết, lúc trước bản tôn đã tha cho nó một mạng là vì nó từng đối với Linh Linh có ân, mà nay bản tôn lại tái kiến nó, tất nhiên sẽ làm cho nó vừa chết không toàn thây lại vừa phát tiết được mối hận trong lòng!”
Hắn nói xong liền động thủ, mà Cốt Đầu vốn đang trốn đằng sau Hi Chân đột nhiên chạy vọt vào trong phòng, đi thẳng về phía Linh Linh đang nằm trên giường.
Hai người kia đang đối chọi gay gắt, bọn họ hoàn toàn không lưu ý đến Cốt Đầu tên khôn lỏi này đang chạy vào trong phòng. Nó thừa dịp hai bọn họ không chú ý, rất nhanh liền vọt vào trong phòng chạy tới chỗ Linh Linh, vừa bế được nàng liền muốn chạy.
Bạch Phượng Hoàng nhanh chóng nhận ra, lật tay một cái, một đạo tiên chướng liền vung tới, đánh về phía cửa sổ. Cốt Đầu chạy trốn bán mạng, lúc phi thân vào cửa sổ liền hung hăng bị đập trở lại, ngã xuống dưới đất, thân mình lăn lộn tới thất điên bát đảo không nhận ra đâu là nam đâu là bắc nữa.
Bạch Phượng Hoàng lúc này phi thường giận giữ. Hắn vốn là hỏa thần, pháp lực vô biên, mở bàn tay gọi Hồng Liên nghiệt hỏa ra, định bụng sẽ thiêu chết tên Cốt Đầu luôn phá hoại chuyện của hắn, thiêu nó hôi phi yên diệt luôn!
Cốt Đầu ngã xuống đất, chỉ lo ôm chặt Linh Linh, chết cũng không buông tay.
Cốt Đầu đánh không lại Bạch Phượng Hoàng, mà Bạch Phượng Hoàng tên khốn này lại cũng không phải cái hạng người lương thiện, huống hồ hắn lại có thâm cừu đại hận với Cốt Đầu từ trước, cho nên dù nó có tay không tấc sắt hắn cũng có thể hạ ngoan thủ được.
Hồng Liên nghiệt hỏa vốn là khắc tinh của sinh vật hệ thủy, Hi Chân cả kinh liền gọi ra thực thủy trong cơ thể, hóa thành bình chướng che ở trước người, bảo vệ Cốt Đầu.
Lúc này Hi Chân liền muốn hoãn mọi chuyện lại, mới đầu Bạch Phượng Hoàng khí thế bức nhân, nàng nhất thời túng quẫn, lúc này mới nhớ ra, liền lôi chuyện cũ ra.
Nàng cắn chặt răng đấu pháp cùng với Bạch Phượng Hoàng. Tên khốn này có pháp lực cường hãn đến nghịch thiên, truyền nhân của Xích Đế Chúc Dung quả thật danh bất hư truyền. Không hổ là hỏa thần thiên đình, hắn chỉ lạnh lùng nghiêm mặt vung tay lên một cái, khắp cả trong ngoài phòng liền bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, tụ lại thành một mảnh biển lửa nóng bỏng. Trong nháy mắt, chung quanh đã là sóng nhiệt cuồn cuộn, ngoại trừ Cốt Đầu được nàng che phía sau, những nơi khác hết thảy toàn bộ vật chất đều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bị hỏa diễm cắn nuốt, hóa thành tro tàn màu đen.
Hơi nước trong thân thể Hi Chân nhanh chóng bốc lên, khuôn mặt nàng tái nhợt, để ngăn cản Hồng Liên nghiệt hỏa của Bạch Phương Hoàng, ngay cả nói chuyện cũng cay nghiệt: “Bạch Phượng Hoàng! Ngươi luôn miệng nói Linh Linh là vì đại nhân của chúng ta mà chết, ta đây hỏi ngươi, lúc trước tiên nữ Bạch Linh thủ hạ của Tây Vương mẫu, vốn là vị hôn thê do thượng đế chỉ hôn cho ngươi, lại vì ngươi vô ơn bạc nghĩa mới hỏa thiêu Tam công chúa Thần Long tộc, chịu thiên phạt bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục nhận hết luyện ngục khổ, không chịu nổi khổ hình mà nhảy xuống dòng Vong xuyên! Nếu không có đại nhân của chúng ta cứu giúp, nàng sớm thần hình câu diệt! Thần tôn, đoạn ân tình này ngươi định tính toán thế nào?”
Bạch Phượng Hoàng bị nói lại đoạn ẩn sự này, trong lòng liền đau đớn. Hắn ẩn ẩn nắm tay, hỏa diễm khắp nơi lại có xu thế dịu xuống.
Hắn lại đột nhiên thúc dục pháp lực, còn dõng dạc: “Nàng là hải xà yêu bản tôn tự tay mang về Nam Hỏa cung từ không động trên Ngũ thần sơn, là từ ta một tay nuôi nấng lớn lên! Ngay cả khi bản tôn phụ nàng trăm ngàn lần, nàng cũng sẽ vẫn yêu ta như lúc ban đầu, còn hai ngươi...” Vẻ mặt hắn hèn mọn, kiêu ngạo hừ lạnh: “Không phục cũng phải phục!”
Hi Chân thật sự đúng là á khẩu không trả lời được. Ban đầu cứ tưởng chẳng qua hắn chỉ không rõ nhân tình thế thái, nhưng thế này thì quả thực chính là không biết xấu hổ!
Linh Linh bị Cốt Đầu ôm vào trong ngực lúc này cũng bị Hồng Liên nghiệt hỏa cuồn cuộn sóng nhiệt nướng cho tỉnh lại, thấy bọn hắn đấu pháp càng đấu lại càng đỏ mặt tía tai, còn nàng vẻ mặt ngây thơ, nhìn trái nhìn phải.
Cốt Đầu đồ ngốc này nghe không hiểu tiếng người, còn nàng thì cũng giống như nghe thiên thư. Nàng ngủ mơ mơ màng màng, lại nghe cái câu chuyện không đầu không đuôi, dấu chấm hỏi đầy đầu, mắt to thuần khiết vô tà mê mang nhìn Bạch Phượng Hoàng: “Phụ thân, con nghe không hiểu.”
Bạch Phượng Hoàng nhìn sâu vào trong đôi mắt trong veo của nàng, rồi đột nhiên trong lòng đau xót. Cặp mắt kia, tràn đầy tin cậy cùng không muốn xa rời, giống y hệt như những ngày tháng đã qua, trong ký ức hắn dạy nàng viết chữ, dạy nàng pháp thuật, không một mảy may khác biệt.
Trong khoảnh khắc đôi mắt hắn trở nên nhu hòa. Hắn đang cùng Hi Chân đấu pháp, muôn ôm ôm nàng cũng không được, chỉ có thể ôn nhu nói với nàng: “Bảo bối, về sau ta sẽ đối với ngươi thật tốt, không bao giờ để ngươi chịu dù chỉ một phần khổ sở, ngươi theo ta đi được chứ?”
“Thế còn Cốt Đầu thúc thúc, có thể cùng đi sao?”
Linh Linh có chút chần chờ. Cốt Đầu đang khóc ô ô , thập phần thương tâm đáng thương, Linh Linh cũng đau lòng nó.
Thuở nhỏ nàng cùng Cốt Đầu sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình tất nhiên là thâm hậu. Tuy rằng tưởng niệm thân nhân, trong lòng nàng có đến muôn vàn khát vọng có được gia đình, nhưng cũng không bao giờ nghĩ sẽ bỏ rơi Cốt Đầu. Hơn nữa nàng cũng sợ Cốt Đầu không có nàng sẽ thương tâm khổ sở.
Hô hấp Bạch Phượng Hoàng bị kiềm hãm, tức giận đến gân xanh bạo khởi.
Hắn ni mã nó đáng ra không nên bế quan dưỡng ni mã cái quỷ gì thương tích, nên lúc nào cũng phải coi chừng Linh Linh. Mà nay Linh Linh lại đối với tên phá hoại Cốt Đầu này có cảm tình, tựa như lúc trước, khi hắn muốn giết Cốt Đầu, Linh Linh đã sống dở chết dở còn thay Cốt Đầu cầu tình.
Trước mắt hắn đột nhiên lại là hình ảnh Linh Linh thân tàn hồn phá, máu tươi giàn giụa, thân mình nho nhỏ cuốn lui ở trong lòng hắn. Hốc mắt hắn đột nhiên nóng lên, đột nhiên thu tay lại, Linh Linh mới khẽ gọi: “Phụ thân!” Hắn vung tay áo, trong nháy mắt hóa thành một phiến tử quang bay ra ngoài cửa sổ, biến mất bên trong bóng đêm mênh mang.
Cốt Đầu nay lại được một trận chiến toàn thắng, đồ ngốc nó vui vẻ đến điên rồi, ôm Linh Linh hôn mấy cái không thì không để yên. Nó hôn liền hôn, còn hôn thẳng lên cái miệng nhỏ nhắn, Hi Chân liền vội vàng giữ chặt nó: “Đại nhân, ách... Này... Miệng, không thể hôn, rất không thuần khiết đó!”
Cốt Đầu đâu chịu để ý nàng. Nó hôn nửa ngày, lại ôm lấy Linh Linh muốn chạy. Tên ngốc này đánh không lại Bạch Phượng Hoàng, tự nhiên là muốn nhanh chân chạy đi tìm một chỗ khác để giấu bảo bối của nó đi.
Linh Linh vẫn mang vẻ mặt lo lắng: “Phụ thân... Không cần ta sao?”
Hi Chân chỉ có thể thở dài: “Linh Linh, nhất định phải là phụ thân sao? Cốt Đầu thúc thúc cũng rất thương Linh Linh, nó cũng là cha Linh Linh mà.”
“Nhưng là, hắn là cha ruột của ta.”
Hi Chân ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dùng thanh âm ôn hòa dỗ nàng: “Linh Linh, ngươi nghe đại tỷ tỷ nói, hắn không phải là phụ thân, kỳ thật...”
“Ngươi nói bậy!” Linh Linh trừng mắt, trong đôi mắt to nhất thời đong đầy nước mắt.
Từ nhỏ nàng đã bị Bạch đại nhân nuôi dưỡng mười phần yếu đuối, trong vài năm bị Cốt Đầu nuôi dưỡng hoang dã cũng đỡ phần nào. Mà đoạn thời gian mới vừa rồi có Bạch Phượng Hoàng ở bên, nàng bị 'Phụ thân' sủng đến tận trời, tính tình yếu ớt lại tái phát, từng giọt nước mắt thật lớn rơi xuống: “Hắn chính là phụ thân, ta không cho phép ngươi nói bậy, không cho phép ngươi mắng cha ruột ta!”
Hi Chân không biết làm thế nào. Nàng nhìn về phía Cốt Đầu, Cốt Đầu tên ngốc này nghe không hiểu, chỉ là nó nghe thấy Linh Linh một câu lại một câu 'Phụ thân', nó nhất thời không có cảm giác an toàn, liền ôm lấy Linh Linh, bỏ chạy.
...
Cốt Đầu chạy thục mạng như điên mấy ngàn dặm, tùy tiện tìm một cái đại động ở thâm sơn đưa Linh Linh vào.
Mấy năm qua nó thường lang thang ở bên ngoài, thật đúng là khắp nơi đều có chỗ ở, đi vào trong động còn nhìn thấy chút đồ dùng và gia cụ, liền biết là sơn động trước kia bọn họ từng trú ngụ, một ít đồ dùng gia cụ đều hư thối rối tinh rối mù. Hi Chân chịu mệt nhọc vùi đầu rửa sạch, Cốt Đầu ôm Linh Linh vào động, vừa buông nàng ra, Linh Linh liền nhảy dựng lên đánh Cốt Đầu.
Lần này dọc trên đường đi nàng cũng không chịu yên tĩnh, đối với Cốt Đầu vừa đánh lại vừa cắn. Trong đầu nàng kỳ thật vẫn lưu lại chút bóng ma tâm lý trước đây, Cốt Đầu một lần lại một lần cướp nàng khỏi vòng tay cha mẹ, cho dù nàng có là do Cốt Đầu nuôi lớn , trong lòng cũng khó mà không hận. Trong lòng vẫn mang oán hận lúc trước, lần này mắt thấy Cốt Đầu lại ôm nàng chạy trốn, chạy xa như vậy, có lẽ phụ thân vĩnh viễn cũng không tìm được... Nàng rốt cục bạo phát toàn bộ ra rồi.
Cốt Đầu một thân toàn là xương, bị nàng đánh vẫn bất động. Nàng nhìn chung quanh, ở trong động lại tìm được một cây gậy gỗ lớn, nhấc tới liền đẩy Cốt Đầu xuống mặt đất, lại dùng hết hơi hết sức, ra sức đánh.
Nàng đánh giống y như đang giặt quần áo, nhấn Cốt Đầu trên mặt đất một gậy lại một gậy đánh đến mất mạng mới thôi, Cốt Đầu bị đánh đến mức phải kêu 'Ô ô'. Dọc trên đường đi Hi Chân đã nhìn không nổi rồi, tính tình tiểu cô nương thế này cũng thật quá đáng rồi, đánh đại nhân của bọn họ đến mức này...
Nàng cũng nổi giận: “Tiểu thư! Ngươi cũng nên có chừng có mực chút, đại nhân Cốt Đầu của ta đã lớn tuổi rồi, chịu không nổi ngươi đòn roi như vậy!”