Hư Không thượng nhân ở trong phòng khách điều tức tĩnh tọa, kiên nhẫn chờ đợi thời khắc một nhà bốn người đoàn tụ.
Hắn thoạt nhìn đã qua tuổi thiếu niên, dung mạo tuấn tú, tay cầm phất trần, nhắm mắt ngưng thần ngồi trên ghế thái sư, hai mắt khép hờ, khóe môi đỏ hồng hơi hé lại mang vẻ cương nghị. Một thân đạo bào trắng noãn như tuyết, áo khoác thêu hải đường trên nền vải sa vẽ mây lành, bên hông đeo túi thơm bằng tơ lụa, dưới chùm tua rua là một mảnh ngọc bội bằng bạch ngọc trong suốt, dáng người thẳng tắp, cao gầy như thân tùng, ngồi ngay ngắn trong một thời gian dài mà nét mặt không đổi nửa phần.
Đứng đằng sau hắn, một trái một phải là hai vị thiếu niên mặc áo bào màu lam, khuôn mặt giống nhau như đúc, bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, đều là sư huynh Bạch Tiểu Mậu. Một người hai tay nâng cao thanh thất tinh kim kiếm, một người lại ôm trong lòng chiếc gương đồng màu đen, ở dưới ánh nến, chiếu lên mặt gương đồng, mặt kính vẫn đen bóng như làn nước, có thể thấy được kính này cũng không phải vật phàm, cũng nhìn ra được vị thủ tọa (người trấn giữ, không phải chưởng môn nhưng còn cao hơn chưởng môn một bậc) Nam Hoa này quả nhiên khí phái bất phàm.
Sau một nén nhang, một nhà bốn người Bạch đại nhân nhất tề đi từ đằng sau hậu viện ra, Hư Không thong dong đứng dậy.
Bọn họ tính đêm nay phải đi bắt yêu, đây cũng là lý do Bạch đại nhân thỉnh Hư Không thượng nhân xuống núi, nhưng kỳ thật hắn còn có tính toán khác, hắn muốn trước tiên để Hư Không thượng nhân xem xét chữa bệnh cho con gái.
Vài năm nay hắn vì muốn tìm hiểu thêm về yêu quái, liền đọc qua rất nhiều bộ sách, biết rằng nhiều yêu quái hút nguyên khí của con người, hắn cảm thấy bệnh của Linh Linh khả năng lớn là liên quan tới Cốt Đầu.
Quả nhiên Hư Không thượng nhân vừa thấy tiểu cô nương Bạch phu nhân ôm ở trên tay liền nhíu mày lại, tu vi của hắn tất nhiên là cao thâm, hoàn toàn không cần bấm tay khai quyết, đầu ngón tay dấy lên linh quang điểm lên mi tâm Linh Linh, liền có thể xem xét chân nguyên trong cơ thể Linh Linh.
Một lát sau, hắn thu hồi tay cũng không nói lời nào, chỉ là khoát tay áo chắp tay ra đằng sau, bộ dạng mười phần trầm tư.
Bất quá hơn ba mươi tuổi đã làm thủ tọa Nam Hoa, ngôn hành cử chỉ của hắn đương nhiên không một chỗ nào lại không trầm ổn đoan trọng, phong thái trác tuyệt, thâm trầm sâu xa.
Bạch đại nhân hỏi hắn có cách nào trị liệu không.
“Cũng không phải là không có cách nào cứu chữa...” Hư Không trầm ngâm nâng khóe mi, nhìn nhìn Linh Linh, ý vị thâm trường nói: “Bần đạo cũng khả tính cả Nam Hoa bốn vị trưởng lão trong vòng đan pháp lực vì làm viện tu bổ chân nguyên, chính là này pháp hao tổn thật lớn, nếu không có bổn môn đệ tử...”
Hắn nói đến chỗ này dừng lại, lại sờ soạng căn cốt của Linh Linh một lần, quả thực đã động tâm : “Bần đạo mạo muội, đại nhân có đồng ý để cho tiểu nữ bái sư làm môn hạ của Nam Hoa ta?”
Bạch đại nhân không dự đoán được khuê nữ vừa mới trở về lại gặp tình huống bị đạo sĩ muốn cướp đi, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó xem, Bạch phu nhân cũng gấp đến vội vội vàng vàng liền hỏi: “Thượng nhân thứ lỗi, khuyển tử đã bái nhập Nam Hoa môn hạ, vợ chồng chúng ta nay bên người chỉ còn lại nữ nhi này, lại là lâu ngày gặp lại, thật sự không chịu được việc cốt nhục lại chia lìa, thỉnh thượng nhân dàn xếp cho.”
Hư Không thượng nhân cũng hiểu được có điểm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn thực xấu hổ khụ khụ nói: “Tiểu Mậu là đệ tử của Nam Hoa ta, nay Nam Hoa cứu giúp cũng là lẽ thường tình.” Hắn liếc mắt nhìn Linh Linh đang ngây thơ không hiểu chuyện, khuôn mặt vậy mà lộ ra một nụ cười thật nhẹ: “Tu bổ chân nguyên là một chuyện lớn còn phải thông tri với bốn vị trưởng lão, đợi thu yêu trở về bàn lại cũng không muộn.”
Dù sao việc này cũng không phải một mình hắn là có thể hoàn thành, còn phải nhờ bốn vị trưởng lão xuất lực. Hắn không hoàn toàn đáp ứng, Bạch phu nhân cũng không biết điều hắn băn khoăn, cũng không biết là hắn có phải cố ý làm bộ làm tịch không, lo lắng nhìn về phía Bạch đại nhân. Bạch Ngọc Thư liếc mắt ý bảo nàng an tâm chớ náo loạn, hết thảy sự tình chờ bắt được Bạch Cốt Tinh kia rồi bàn lại.
Đoàn người bọn họ, Hư Không thượng nhân và hai đồ đệ hắn mang theo cùng với cha con Bạch Ngọc Thư liền ra khỏi thành vào núi, lúc này Hi Chân đứng ở chân núi.
Nàng giờ phút này hiện ra bộ dáng chân thật, không hề che lấp một thân linh khí tinh thuần, thần thú của biển cả tự nhiên là linh khí thủy linh vô cùng đậm đặc, một thân toát ra ánh sáng màu bạc nhu hòa dưới ánh trăng, tựa như dải mây thật dài sắp sửa bay lên trong gió đêm.
Váy dài thêu mây lam, y phục bay bay trong gió. Tiên tử thuận gió mà đến, dáng người uyển chuyển như nước chảy mây trôi phiêu dật xinh đẹp tuyệt trần, ống tay áo màu lam phất qua đỉnh đầu bọn họ. Bầu trời đêm dường như cũng ám mùi hương thơm ngát đang lan tỏa, mà lại đúng lúc này, nàng dừng lại ngay trước mặt bọn họ, mái tóc xõa ra thành một đường cong ôn nhu, thản nhiên cười. Dưới ánh trăng, dung nhan xinh đẹp như vậy, tuyệt lệ như vậy, có thể ganh đua cùng nhật nguyệt.
Hư Không tự nhiên nhìn ra được lai lịch nàng bất phàm, thong dong tiến lên chào. Tiên tử lạnh lùng đáp lại: “Còn thỉnh thượng nhân không cần tiến về phía trước, đại nhân của chúng ta chỉ sợ không phải kẻ thượng nhân có thể động vào mà gánh được tội.”
Nàng ở nơi đây phô trương thanh thế, Hư Không cũng vô cùng ngạc nhiên: “Tiên tử linh khí vây quanh, sao lại cùng yêu nghiệt làm bạn?”
Hi Chân cười khẽ: “Dưới chân thiên kiếp sắp buông xuống, sao lại còn dấn thân vào chốn nguy hiểm. Chi bằng bế quan đợi Thiên Đạo đến, bảo đảm một chút cho thỏa đáng.”
Nhân gian có người phàm tu tiên đắc đạo, Thiên giới cũng sẽ đúng giờ phái tiên quan nhập hồng trần truyền bá cơ nghiệp trừ ma vệ đạo. Việc chốn nhân gian thiên đình không tiện can thiệp trực tiếp, nhưng có thể lợi dụng biện pháp này để duy trì cân bằng,có thể ngừa yêu ma làm hại nhân gian. Không may Hư Không thượng nhân chính là tiên quan mà thiên đình đã phái xuống, hơn nữa lại còn là tinh quân cao cấp mấy trăm năm khó có được phái xuống dưới. Hi Chân đối với mấy vị ở trên thiên đình vẫn còn có vài phần kiêng kị, dù sao giờ đã không còn ở thời thượng cổ hồng hoang, nay thượng đế chưởng quản tam giới Lục đạo, uy nghiêm như đạo trời, mà đại nhân của bọn họ đại nhân lại vẫn mang bộ dáng nửa sống nửa chết kia, tự thân khó bảo toàn. Nay chẳng qua là nàng không có chỗ dựa, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn kết thù với thiên đình.
Nhưng nàng vẫn rất băn khoăn một chuyện, con Mãng Xà tinh kia lại là một kẻ không sợ trời không sợ đất, nó ở trên núi liền cảm giác có tiên khí di động tới —— Hư Không thượng nhân từ thiên kiếp đi xuống trần, hắn là do thiên đình phái xuống dưới, cấp trên có người lót bệ, độ kiếp phi thăng cũng chỉ là cái trình tự qua loa, cho nên có thiên kiếp đối với kẻ có tiên khí hộ thể như hắn thì chẳng có tác dụng gì, đương nhiên là hắn lúc phi thăng cũng không sợ phải chịu chín chín tám mốt kiếp lôi không dậy nổi.
Mãng Xà tinh này ngốc ở trên núi, vừa thấy tự nhiên có một thần tiên bằng xương bằng thịt đến, nó cao hứng tới hoa tay múa chân. Thịt thần tiên đương nhiên là siêu cấp siêu siêu siêu… bổ dưỡng, bất quá, đánh loạn đánh bậy thì nó sẽ kéo Cốt Đầu xuống âm phủ cùng mình mất thôi.
Cốt Đầu đối với mệnh lệnh của nàng không nói hai lời, mang theo cả đám tiểu yêu nhao xuống núi. Kết quả khi Mãng Xà tinh vừa thấy đám tiên khí vờn quanh người đạo sĩ kia, liền giận dỗi bĩu môi quyệt miệng. Sao lại là lão đạo sĩ lỗ mũi trâu(ý nó là chê… già ==”)? Lão đạo sĩ ba mươi hai tuổi lỗ mũi trâu, thịt lão còn có thể ăn sao? Nàng bị Cốt Đầu ôm vào trong ngực, phi phi phi phi không ngừng, vẻ mặt khinh bỉ.
Mãng Xà tinh này nguyên là ngự thú được nuôi bên người thủ tọa Nam Hoa khoá trước. Mấy năm trước nó giải được cấm chú liền chạy xuống núi, đệ tử Nam Hoa tìm hoài không thấy, Hư Không thượng nhân ban đầu cảm nhận được hơi thở của nó, chính là yêu khí quanh người con yêu này rất thịnh, che lấp cả linh khí, hắn cũng không thể khẳng định được. Lúc này vừa thấy thật sự là nó, hắn tiến lên trước một bước nghiêm khắc quát lớn: “Muội muội, ngươi ở bên ngoài hồ nháo nhiều năm, cũng nên theo ta đi về!”
Mãng Xà tinh chu miệng: Muội muội nhà ngươi!(Chửi bậy) Lão tử ở đó nhiều năm bị các ngươi nô dịch làm trâu làm ngựa nay lại còn muốn lão tử trở về, lão tử mặc kệ! Ni mã (ý chửi bậy giống Đmm trong tiếng việt) lão tử lại không ngốc!
Bạch đại nhân cũng không ngốc, hắn lập tức hiểu được vị Hư Không thượng nhân này hóa ra vì tìm vật bị mất mới hạ sơn đi xuống? Nhưng hắn không thấy rõ ràng cái thứ bị Bạch Cốt Tinh ôm vào trong ngực gọi 'Muội muội' là cái giống gì. Bạch Cốt Tinh dùng áo choàng che hắn nhìn không thấy, nhưng mà Bạch Tiểu Mậu mắt sắc, hắn đứng ngay tại chỗ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt của tiểu cô nương trong lòng Cốt Đầu, mặt tái mét lại kêu to: “Muội muội muội muội! Yêu quái ngươi mau trả ta muội muội!”
Hắn chỉ là một tiểu hài tử ngược lại là người dũng cảm nhất, nhảy lên phía trước đánh Cốt Đầu. Hắn cầm kiếm gỗ đào gõ lên người Cốt Đầu. Cốt Đầu không rảnh nhìn hắn, một cước đem hắn đá bay ra ngoài. Hư Không thượng nhân phi thân tiến lên, dải lụa dài giương lên, tiếp được Bạch Tiểu Mậu đặt ở trên. Hắn ném thằng nhóc cho một đồ đệ đằng sau, sau đó cùng tên đồ đệ cầm thất tinh kiếm xông tới.
Hư Không muốn cướp Mãng Xà tinh trở về, ra tay cũng không khách khí. Nhưng hắn làm người ngay thẳng, biết Bạch Cốt Tinh nhược điểm là pháp thuật, hắn ngược lại không dùng, mà là đọ vũ lực hai bên.
Hi Chân thấy Hư Không thượng nhân muốn động thủ, biết đại nhân bọn họ không phải là đối thủ, không thể làm gì khác, chỉ đành tiến lên gia nhập chiến cuộc. Mãng Xà tinh ở trong lòng Bạch Cốt Tinh chỉ e thiên hạ không loạn, xốc mạnh áo choàng lên xem, tay nắm thành nắm đấm la to: “Đám tiểu yêu kia, lên hết cho ta! Đánh cho tên đạo sĩ mũi trâu này bầm dập trở về! Không một mảnh giáp!”
Bạch đại nhân nhìn “Linh Linh” cảm thấy thực không đúng, thế này không giống khuê nữ của hắn chút nào! Khuê nữ của hắn sẽ không mắng chửi người, lại càng không kêu lão đạo sĩ lỗ mũi trâu, hơn nữa nàng là khuê nữ nũng nịu, nào có bưu hãn như vậy đâu? Trong lòng hắn nghi hoặc đủ đường, quay đầu nhìn về phía thị trấn, do dự nghĩ xem có nên quay về nhìn nữ nhi một cái? Nói không chừng đó là giả, Linh Linh vẫn còn ở trong nhà.
Một kẻ nho sĩ như hắn hiển nhiên ở đây cũng không giúp được cái gì, hắn ở một bên vẫn nghi hoặc do dự, bên kia, một đám sơn tinh dã quái đuổi theo hai tên đồ đệ của Hư Không thượng nhân mà đánh hội đồng đến loạn thất bát tao, Hư Không còn vướng một bên phải đối chiến với hai tên cứng đầu Cốt Đầu và Hi Chân.
Hi Chân lúc này thật hận chính mình bình thường không chăm chỉ luyện công, phí hoài biết bao nhiêu thời gian. Một thượng cổ thần thú sống hơn mười vạn năm như nàng, vậy mà còn phải đứng đây đánh tới đánh lui với một tên đạo sĩ hơn ba mươi tuổi, quả thực quá mức thất bại mà.
Sức mạnh vũ lực của Bạch Cốt Tinh giá trị nghịch thiên, tên ngốc này tuy không có đầu óc, song tốc độ của hắn cũng vẫn nhanh đến mức mắt thường căn bản không thể thấy. Hư Không cùng nó đấu vũ lực, căn bản là nó đại phát thần uy, né tránh vài cái đã làm cho Hư Không trong giây lát không thể định vị được vị trí của nó. Cốt Đầu từ trên trời giáng xuống một cước làm Hư Không bay xa tới mấy trượng, đầu óc choáng váng hoa mắt suýt nữa hộc máu, nếu không có có tiên khí hộ thể chỉ sợ có thể trực tiếp bị đau sốc hông.
Bạch đại nhân vừa thấy thế, ngay cả thủ tọa Nam Hoa cũng đánh không lại Bạch Cốt Tinh, hắn tốt nhất nên chạy nhanh mang theo khuê nữ đi mau thôi, bằng không nàng sẽ bị đoạt mất!
Hắn thấy “Linh Linh” Cốt Đầu ôm ở trên tay một câu lại một câu mắng chửi đạo sĩ nào 'Lỗ mũi trâu', 'Rùa con' liên miên không dứt, càng chắc chắn đây không phải là khuê nữ bảo bối của hắn. Hắn nói đi là đi, Bạch Tiểu Mậu không dám bỏ lại sư phó, Bạch đại nhân biết Bạch Cốt Tinh sẽ không hại đến mạng người, hắn cũng không lo lắng, một mình chạy về phía trong thành.
Hư Không thượng nhân cũng không nghĩ tới Bạch Cốt Tinh này lại khó đối phó như thế, hắn lại không nguyện ý dùng thuật pháp chiếm tiện nghi, chỉ có thể cố hết sức cùng Bạch Cốt Tinh đấu võ. Đồ nhi của hắn thập phần thông minh, sư phó không bỏ được mặt mũi xuống thì hắn bỏ, hắn liền mang kính chiếu yêu chiếu lên Bạch Cốt Tinh. Kính này cũng là trấn sơn chi bảo của Nam Hoa, đối phó yêu tà rất hữu hiệu. Một đạo hồng quang từ trong kính bắn ra, Bạch Cốt Tinh như bị ánh mặt trời thiêu cháy, nó phản ánh cực nhanh, hồng quang mới vừa dính vào người nó liền ngay lập tức lăn lộn tránh khỏi. Đạo hồng quan từ gương đồng phản chiếu tất nhiên là không theo kịp nó, vừa chuyển động phương hướng muốn chiếu đến, Bạch Cốt Tinh đã lại tránh đi.
Bạch Cốt Tinh phi thân tiến lên định một cước đá bay đạo đồng ôm kính kia, Hư Không cũng rất nhanh vẽ bùa lên không. Một chưởng đánh ra, một đạo linh lực choàng lên trên người đạo đồng kia, hóa thành kết giới bảo hộ. Bạch Cốt Tinh đánh không lại liền nghĩ muốn chạy, nó chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn, Hư Không chỉ là một phàm nhân khẳng định đuổi không kịp nó. Nó xoay người bỏ chạy, Hư Không đạo trưởng ở phía sau dùng định thân phù giữ chân nó, phi thân đuổi tới. Hi Chân phản ứng cũng nhanh, nàng chạy theo sau lập tức hóa giải cho Bạch Cốt Tinh. Tuy rằng võ đấu nàng đánh không lại, đấu pháp nàng chẳng lẽ còn sợ một đạo sĩ?
Hư Không còn chưa kịp đuổi theo, Bạch Cốt Tinh đã được giải khai pháp thuật, Hư Không liền niệm một tiếng nguyền rủa. Hắn thi pháp cực nhanh, vài đạo thần lôi trong nháy mắt đánh xuống. Bạch Cốt không có lông tóc nên cũng không tổn hao gì, mà nếu hắn có lông có tóc có thể nói, nó cũng sẽ giống Mãng Xà tinh trong lòng mình oa oa gọi bậy chửi ầm lên: “Đồ rùa con Hư Không nhà ngươi muốn đánh lão tử? Lão tử đã nói đồ rùa con nhà ngươi không phải kẻ tốt đẹp gì, suốt ngày chỉ biết đánh lão tử...”
Hư Không lại có điều kiêng kị nên đành thu tay lại, Bạch Cốt Tinh thấy thế liền nghĩ muốn chạy. Hư Không đánh cũng đánh không được đuổi lại đuổi không kịp, quả thực vô kế khả thi. Cũng may trời nghe thấy thấy lời cầu khẩn, đúng lúc này từ trong rừng cây bỗng nhiên nhảy ra một yêu quái tóc đỏ mặc hắc bào, khí thế mãnh liệt xông tới đánh nhau với Cốt Đầu. Xà tinh Linh Linh chạy nhanh đi khỏi từ trong lòng Cốt Đầu, đau có một chút đã mắng to ầm ĩ.
Hai con yêu nhanh chóng đánh lộn thành một đoàn, Hi Chân đuổi theo vừa thấy được, khỉ gió, lại là cái con yêu quái cố chấp này!
Hắc bào yêu quái này mới cùng Bạch Cốt Tinh đánh vài hiệp trên mặt đất, một con hồng hồ ly tám đuôi thân thể còn to hơn hắc uyên mã bỗng nhiên điên tiết từ trong rừng xông ra lao vào cùng đánh. Hắc bào yêu quái bị hồ ly tinh truy ở đằng sau mông đành chạy trối chết, trước kia nó đối với Linh Linh đều làm như không thấy, lúc này nó xông lên trước thấy tiểu nữ oa đứng trên mặt đất liền vô cùng sửng sốt. Hư Không thượng nhân lúc này đã ra tay đánh nhau với hồ ly tinh, nó lại xem xét từ trên xuống dưới xà tinh Linh Linh, hương vị này... thực bổ dưỡng nha.
Nó ôm lấy xà tinh Linh Linh bỏ chạy trối chết, Bạch Cốt Tinh gấp đến độ chạy nhanh đuổi theo. Hồ ly tinh nhìn lại, đá văng Hư Không thượng nhân cũng đuổi theo phía sau, Hư Không lại đuổi theo hồ ly tinh. Yêu quái này cả người lệ khí quá nặng, mùi máu ngập tràn, tất nhiên trên lưng đeo không ít mạng người, hắn thân là người trong đạo môn, gặp phải há có thể bỏ qua?
Tu vi hắn cao thâm, đã không cần bùa liền có thể thi pháp. Lấy linh lực vẽ bùa trên không, một chưởng đánh ra, linh phù mang linh khí bắn ra tinh quang, triệu hồi ra ba con Thanh Long chui từ dưới đất sống dậy, ngẩng đầu thét dài, hợp lực tấn công về phía hồ ly tinh.
Hồ ly tinh giờ đã có thể dễ dàng sử dụng tam muội chân hỏa, Thanh Long phun nước hắn liền phun lửa, phun loạn thành một đám, phun đến đỏ mặt tía tai! Mãng Xà tinh thích nhất là rồng, một xà tinh như nàng đương nhiên mộng tưởng chính là thành rồng, nàng nghe thấy rồng ngâm liền quay đầu lại kêu: “Rồng, rồng...”
Hắc bào yêu quái vừa chạy vừa quay đầu lại xem, liền ngay lập tức quay đầu chạy ngược lại hướng về một con rồng ra đòn. Đồ ngốc này hóa ra là một con dế nhũi, chưa thấy qua bóng dáng của rồng. Chỉ là nó cảm thấy này thứ này hẳn là ăn rất ngon, ít nhất cái đầu đủ to!
Bạch Cốt Tinh ở phía sau dùng lực đuổi tới không kịp phanh lại, đến khi đâm phải một cây đại thụ đầu óc hiện sao (cái đống sao vàng trong phim hoạt hình ý) mới dứng lại, ngựa không dừng vó lại chạy trở về. Ba con rồng đuổi hồ ly tinh, hắc bào yêu quái lại đuổi theo rồng, còn nó lại hết hơi đuổi theo hắc bào yêu quái, một đám yêu ma quỷ quái đánh nhau loạn thất bát tao, đột nhiên một vị thần tiên lâng lâng đằng vân giá vũ từ trên trời bay đến: “Lan rừng lan rừng (hình như chân thân của vị Hư Không này kiếp trước là lan rừng thì phải), lôi kiếp của ngươi xin cấp trên đã được phê duyệt, chạy nhanh chuẩn bị đi nha...”
Hắn còn chưa nói hết, đã nghe phía chân trời tiếng sấm đánh ầm vang rống, một đám mây đen như đống ốc sên đen sì chậm rì rì bay đến, che lấp cả trăng tròn, từ chân trời hướng về phía rừng cây bay tới, thi thoảng lại đánh sấm rền một cái...
Hư Không nhất thời sắc mặt đại biến, muội muội nhà ngươi! Hiệu suất thiên đình làm việc khi nào trở nên cao như vậy? Phải cho ta chút thời gian chuẩn bị cho tốt đã chứ!